Đêm Giáng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệt ra thì chap này nên được ra lò từ 31/12 mới đúng, nhưng ngang trái là lúc đó editor còn đang thi, gặp thêm sau thi phải lao vào tiểu luận rồi bài tập, thành ra nó trễ đến gần Tết 😔

.
.
.
.
.

058

Đường phố London

Lễ Giáng Sinh vẫn luôn là ngày lễ đáng giá ăn mừng nhất, thế nên càng đến gần ngày này, không khí trên đường cũng càng trở nên náo nhiệt.

Trên đường lúc này cũng chẳng còn mấy ai, dù sao lễ Giáng Sinh thường thường mọi người đều bận rộn ăn mừng, chỉ số ít người vẫn còn đang tiếp tục hối hả.

Giáng Sinh, tuyết buông xuống điểm trắng cả vùng trời, thật là một lý do lãng mạn để mọi người cùng nhau ăn mừng, thế nhưng đồng dạng cũng sẽ ngăn trở đại đa số người muốn ở bên ngoài ăn mừng ngày này.

Trên đường, tuyết rơi dày đặc, vì nơi này cũng chẳng phải một nơi phồn hoa gì, tuyết chồng chất dày đặc thành tầng cũng đã che giấu đi những vết chân vốn đã thưa thớt, thỉnh thoảng thấy rõ nhất chính là những thanh niên đang chạy vội về nhà

Lễ Giáng Sinh đối với mỗi quốc gia phương Tây đều mang một ý nghĩa đặc biệt, là lúc mọi người sẽ tề tụ bên người nhà cùng nhau hưởng thụ ngày lễ. 

Người nhà, bản thân từ ngữ này đã đủ đẹp

Harry lôi kéo tay Voldemort, tùy ý bước đi trên đại lộ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà đỏ ửng, dù vậy cả người vẫn toát ra vẻ hứng thú tột độ.

Voldemort nhìn nam hài đi trước mặt, dáng vẻ trẻ con nhảy nhót, khóe miệng mơ hồ nhếch lên thành nụ cười nhẹ như có như không. Hắn rút ra đũa phép, thuận lợi ném cho nam hài phía trước một chú giữ ấm.

Sự thật chứng minh, Voldemort chính là một thiên tài, chú giữ ấm vừa được đánh tới, tuyết xung quanh Harry liền hóa thành giọt nước.

Harry bất mãn bĩu môi, hai mắt mèo con có chút oán giận nhìn lên Voldemort.

"Tom..."

Tuy nói là bất mãn nhưng nhìn đâu cũng đều thấy là đang làm nũng.

"Harry, nên về thôi, bữa tiệc nhà Malfoy chắc cũng xong rồi, chúng ta hẳn là cùng nhau hưởng dụng bữa tối Giáng Sinh của mình."

Harry ngoan ngoãn gật đầu.

.
.
.

059

Thực ra lúc này đại tiệc quý tộc nhà Malfoy vẫn chưa kết thúc, nhưng mà, xác thực Voldemort cũng nên trở về rồi.

Harry biết, dù cho với cậu Tom có như một người nhà đi chăng nữa, hắn vẫn luôn là vị vua ẩn trong bóng tối, thế nên nếu không gì bất ngờ xảy ra thì bữa tiệc này hắn chính là nhân vật quan trọng nhất.

"Tom đi đi, Harry ở đây chờ Tom được mà."

Harry ngoan ngoãn ngồi ở phòng ăn  chuyên dụng của gia tộc Malfoy, cười cười nói với Voldemort.

"Được rồi, rất nhanh ta sẽ về với em."

Sau đó, Voldemort cũng không quay đầu liền rảo bước đến nơi diễn ra đại tiệc.

.
.
.

060

Từ xưa đến nay, ại tiệc nhà Malfoy vẫn luôn nổi danh sang trọng bậc nhất giới phù thủy, cũng chỉ có những nhân vật đứng đầu giới phù thủy mới có thể được mời đến, thậm chí có thể nói, được mời đến đại tiệc nhà Malfoy là một loại vinh quang. Tuy vậy, không ngờ được, lần này tiệc Giáng Sinh nhà Malfoy lại phá lệ hoành tráng.

Mạng lưới kết giao của gia tộc Malfoy tựa hồ không thu hẹp ở giới quý tộc và chính trị gia, mà nó còn lan rộng đến những nhân vật đứng đầu mỗi một ngành nghề, thậm chí không chỉ phù thủy thuần huyết mà rất nhiều phù thủy máu lai cũng đều được mời tham gia đại tiệc xa hoa này.

Từ khi Hắc Ma Vương biến mất, thuần túy thuần huyết luận ở một mức độ nào đó cũng khiến quan hệ của các gia tộc thuần huyết rơi vào khó khăn. Ai ai cũng biết, để vứt bỏ một quan niệm cũ, chính là một quá trình đầy gian nan, thế nhưng bọn họ vẫn phải học hai từ "Nhẫn nại", ít nhất, trong bữa tiệc này cũng không có bất kỳ gia tộc thuần huyết có tồn tại máu lai nào làm ra sự tình gì khó xem. Một là xem tại mặt mũi Malfoy gia chủ, hai chính là những phù thủy có mặt ở đây đều có tư cách khiến người ta phải tôn trọng mình.

Phù thủy, nói cho cùng vẫn luôn sùng bái sức mạnh

Lucius Malfoy nhìn bữa tiệc diễn ra hài hòa, khóe môi gợi lên nụ cười hoàn mỹ đậm chất Malfoy. Cầm trên tay ly rượu sang trọng, hắn đi đến bên người những danh nhân khác, phát huy thiên phú giao tiếp trời sinh của gia tộc Malfoy. Đến gần chín giờ, khoé mắt liền liếc thấy một người hầu hướng bên người mình mà đi tới.

"Gia chủ, Chủ nhân đã trở lại"

Lucius quay sang những người gần đó làm một cái lễ, tỏ vẻ tiếc nuối vì phải rời đi một khắc, rồi sau đó xuyên qua đám người mà rời khỏi bữa tiệc.

Hắn vào trong liền thấy Hắc Ma Vương một thân khoác lên bộ lễ phục cao quý tuy dáng vẻ vẫn như cũ khủng bố, cất giọng lạnh lẽo khàn khàn mà hỏi hắn, "Thế nào rồi? "

"Chủ nhân, tất cả đều như dự tính của ngài. Thuộc hạ nghĩ, tại đây hôm nay, ngài có thể thu được càng nhiều cũng càng to lớn sức mạnh"

"Rất tốt"

Lucius can tâm tình nguyện cúi người đi sau lưng Voldemort.

Cũng chỉ có Voldemort, sở hữu sức mạnh tuyệt đối cùng năng lực có thể dẫn dắt Malfoy trở nên cường đại hơn, mới có thể chân chính khiến một Malfoy cam tâm tình nguyện cúi đầu.

Trước mắt Lucius hầu như có thể thấy được, Malfoy gia tộc đang đi lên hướng phục hưng.

.
.
.

061

Chờ đến bữa tiệc kết thúc cũng đã hơn mười một giờ, Voldemort nhìn đồng hồ, đôi lông mày không tự giác nhíu lại, hai chân càng là bước nhanh đến phòng ăn.

Harry như trước ngoan ngoãn gục mặt trên bàn ăn, đại khái là chờ quá lâu nên Harry bất giác ngủ thiếp đi.

Voldemort cẩn thận đi tới bên cạnh Harry, nhẹ giọng mà gọi tên nam hài đang say giấc.

"Harry..."

Loáng thoáng nghe thấy tên mình được gọi, Harry mê mang mở ra đôi mắt còn lim dim ngủ

"Tom trở lại rồi"

Voldemort gật gật đầu, "Ta xin lỗi, trở về hơi trễ rồi, Giáng Sinh vui vẻ, Harry"

Hắn lấy ra quà Giáng Sinh bản thân đã chuẩn bị từ lâu - một sợi dây chuyền với viên bảo thạch xanh biếc, tương xứng với màu sắc thanh thuần trong đôi mắt Harry. Sợi dây chẳng được gia cố thêm bất kỳ bùa chú ly kỳ nào, bản thân nó cũng chẳng có thêm bất cứ trang sức lộng lẫy gì, chỉ thuần thuần túy túy là một sợi dây chuyền.

Harry nhận lấy dây chuyền, trân quý mà đeo lên cổ, rồi lấy ra phần quà chính mình đã chuẩn bị cho Tom, một chiếc khăn quàng cổ, vừa dài vừa dày, cậu đã tỉ mỉ chế tác nó, từng bước từng bước đều học làm theo như sách,  mất một thời gian dài mới thành công. Đây cũng chỉ là một chiếc khăn quàng thuần sắc, không có thêm bất luận cái gì, nếu có thì chỉ là một chút cải biến, khiến chiếc khăn nhiều thêm một thần chú giữ ấm cường hiệu. 

"Chúc Tom lễ Giáng Sinh vui vẻ"

"Đến đây, chúng ta ăn cơm"

Vừa lúc hai người nuốt xuống miệng thức ăn đầu tiên, chiếc đồng hồ cổ hoa lệ cũng điểm 12 giờ.

Harry có cảm giác tiếng chuông kia vang lên cực kỳ lâu.

Ngày lễ Giáng Sinh, không có lễ vật cầu kỳ hoa lệ, cũng chẳng có thêm những thứ khác, thậm chí cơm đều nguội lạnh, thế nhưng hẳn đến nhiều năm sau, mỗi khi nghĩ lại Harry đều không nhịn được nở nụ cười.

.
.
.

062

Phòng ngủ Hắc Ma Vương

Voldemort chơi đùa quyển nhật ký trong tay, trong lòng không biết đang nghĩ gì. Ngoài cửa tựa hồ vang lên thanh âm tất tất, tác tác, hắn đưa tầm mắt chuyển dời đến trên cửa, nhật ký ở trên tay cũng liền bị hắn tiện tay đặt lên tủ đầu giường.

Quả nhiên không bao lâu, khe cửa liền nhô ra một cái đầu nhỏ.

"Harry, giờ này em nên đi ngủ rồi" Voldemort tuy ngoài mặt không nhìn ra cảm xúc nhưng thấy người xuất hiện là Harry, không hiểu tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Harry hơi chút do dự, cuối cùng gom hết dũng khí nhỏ giọng nói ra điều ước Giáng sinh của mình

"Tom, Harry có thể ngủ chung với Tom được không?"

Voldemort cảm giác hắn hẳn nên cự tuyệt

Nghĩ là vậy, thế nhưng Harry đáng thương lại bổ sung thêm nửa câu khiến hắn hơi chút do dự "Hôm nay là lễ Giáng Sinh a..."

Một hồi do dự qua đi, cuối cùng Voldemort vẫn là nhích người sang bên kia giường, đồng thời đưa tay xốc lên nửa bên chăn.

Harry vui vẻ hoan hô một tiếng, lập tức chạy ùa lên giường ôm một chút Tom. 

Voldemort cảm thấy, nếu như khi còn trẻ hắn không phân liệt linh hồn, như vậy hiện tại trên mặt nhất định đang cười đi. 

Harry nhào vào trên người mình, ôm mình thật chặt, ngày đông tuy lạnh lẽo nhưng hơi ấm truyền qua lớp quần áo mỏng manh lại khiến nó không còn khắt nghiệt nữa. 

Voldemort đột nhiên cảm thấy, chỉ như vậy cũng có thể khiến mình thỏa mãn.

.
.

.

063

Đúng như dự đoán, Harry thấy được quyển nhật ký nằm im trên đầu giường. Nhật ký - trường sinh linh giá mà cậu hiểu rõ nhất, cũng là trường sinh linh giá từng bị chính tay cậu hủy diệt. Harry cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn gương mặt Tom, làm bộ vô ý dò hỏi.

"Tom, đây là cái gì?"

"Quyển nhật ký lúc ta còn trẻ"

Harry không biết vì sao cũng không nhận thấy bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào.

"Harry...có thể nhìn sao?" Harry dự định được voi đòi tiên một chút.

Voldemort lắc đầu "Ta nghĩ, em tốt nhất chưa cần đụng vào nó, trên nó có Hắc Ma Pháp rất lợi hại"

Harry biết rõ, Hắc Ma Pháp lợi hại trong miệng Tom chính là Trường sinh linh giá, là hắc ma pháp cao cấp nhất, cũng lợi hại nhất.

"Tại sao Tom lại muốn dùng Hắc Ma Pháp như vậy lên nhật ký của mình?"

Vì để cho Voldemort tin tưởng mình, Harry thậm chí còn dùng ngữ khí ngây thơ, vô tội nhất để hỏi. Cậu đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân giả dối như vậy.

Qua rất lâu Voldemort vẫn không có chút động tĩnh, Harry hầu như đã nghĩ Voldemort tức rồi

"Bởi vì ta vứt bỏ nó"

Thật lâu sau Harry mới nghe được Voldemort giải thích

"Nó có ý nghĩa ta mười tám năm trước. Những năm tháng không vẻ vang đó, ta từ bỏ chúng."

Harry trong ngực khựng một chút, cậu nhỏ giọng nói với Voldemort "Bất kỳ đau khổ cũng đều là Merlin ban ân"

Voldemort vỗ vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nỉ non bên tai

"Cái kia, thật sự không có gì cần nhớ kỹ, cũng chẳng có gì đáng giá phải nhớ kỹ"

Một khắc đó, Harry không biết chính mình nên nói gì nữa, cậu đối với cách làm của mình cảm thấy thật đáng xấu hổ, Tom đối xử tốt với mình như vậy, mình lại dùng một phương thức quang minh chính đại để khiến Tom của cậu rơi vào vực sâu thống khổ.

Cậu im lặng ôm lấy Voldemort, cứ thế duy trì tư thế ấy thật lâu, thật lâu.

"Mười một năm trước, ta vẫn cho rằng trên thế giới này sẽ không có gì đáng để ta quý trọng, đồng dạng, cũng không còn thứ gì có thể để ta từ bỏ."

Voldemort nhỏ giọng tự thuật, cả cơ thể chìm sâu trong bóng tối. Harry căn chặt môi dưới, không để bản thân phát ra bất cứ thanh âm nào.

"Thế nhưng, Harry xuất hiện, ta nghĩ, ít ra mình vẫn còn hi vọng"

Harry thật muốn cười, thật muốn trào phúng chính mình a.

Tom tín nhiệm mình như vậy, mình lại không cách nào cho hắn toàn bộ trung thành. Tràng cảnh như vậy càng khiến cậu lâm vào bất an cùng hổ thẹn, tựa như cả cơ thể bị rơi xuống đầm lầy, càng giãy dụa lại càng bị nuốt chửng.

Cậu đột nhiên nghĩ đến chính mình một đời trước vẫn luôn đại diện cho chính nghĩa

Khi đó bản thân cùng Dumbledore giáo sư luôn quy Voldemort thành một kẻ điên, một kẻ điên vì tuổi thơ chồng chất thương tổn mà đi phân liệt linh hồn. Bọn họ chưa bao giờ đi nghĩ tới cảm nhận của người ngày, chưa bao giờ thử cảm nhận sự bi thương tuyệt vọng gặm nhắm con người này, càng chưa từng một lần nghĩ đi cứu vớt hắn.

Lại sau đó, cậu nghĩ tới bản thân lúc lấy trộm Hòn đá phù thủy, từng câu chữ khi đó Dumbledore đã nói tua đi tua lại trong đầu cậu.

"Ta tin tưởng ngươi là một đứa trẻ tốt, chỉ là, một câu này, ta đã nói muộn tận 50 năm..."

Kỳ thực, Tom chỉ muốn một chút ấm áp mà thôi...

Cái kia đúng là chính nghĩa sao?

Vì sao chính nghĩa cũng có một ngày trở nên buồn cười đến vậy.

*****

Thực sự, tác giả bộ này vẫn luôn từng chút từng chút ngược reader. Tất cả ngược đều cứ rải đều trong từng chap...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net