Chương 24: OWLs (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OWLs, vĩnh viễn là thời gian khó khăn nhất, đám học sinh năm năm phải đối mặt với cuộc thi đầu tiên ảnh hưởng đến tương lai trong đời, cho dù học sinh hay giáo sư, thần kinh không lúc nào không căng thẳng, luôn sẵn sàng đối phó với bất kỳ rắc rối nào sắp xảy ra. Còn chưa kể đến như cầu về thuốc và giường bệnh tăng lên chóng mặt ở bệnh thất vào buổi tối trước ngày thi, cũng chưa nói đến trên hành lang khắp mọi nơi các cô gái đang lâm vào trạng thái điên cuồng căng thẳng vì sắp phải đối mặt với cuộc thi mà gào khóc, như trong lời nói của Harry, cuộc thi OWLs cũng đã để lại một ký ức vô cùng tệ hại cho anh, cây viết biến thái của Umbridge đã khắc lên mu bàn tay anh câu "Tôi không được nói dối" cùng với cuộc chiến trong bộ pháp thuật, và cái chết của Sirius...

Nhìn các học sinh đang đi tên hành lang với vẻ mặt vô cùng hối hả, cước bộ nhàn nhã của anh vô cùng không thích hợp với hoàn cảnh xung quanh, anh vừa trở về từ thung lung Godric, anh đã quen vào dịp này mỗi năm sẽ đến thăm cha đỡ đầu. Sau khi chiến tranh kết thúc anh đã lập một cái bia cho Sirius ở cạnh mộ của James và Lily, mặc dù Sirius chết ở Sở Bí Mật, nhưng Harry biết, nếu có thể được lựa chọn, chú ấy sẽ hy vọng được làm bạn với bạn mình.

Sau khi chiến tanh kết thúc, Harry mới có vô số thời gian để nhớ lại quá khứ, Sirius vẫn luôn là vết thương mà anh không muốn chạm tới, chú ấy là người duy nhất đã hứa sẽ cho anh một mái nhà, cũng là người thân duy nhất cua anh, cha đỡ đầu của anh. Nhưng thời gian bên nhau của bọn họ quá ngắn ngủi, chỉ vọn vẹn trong ba bốn năm mà chỉ toàn lén lén lút lút gặp nhau hoặc trao đổi với nhau qua thư từ, căn bản không đủ để bọn họ có thể thấu hiểu nhau, tình hình khi anh ở năm năm đã trở nên vô cùng căng thẳng, bọn họ cho dù gặp mặt cũng chỉ để thảo luận chuyện của Voldemort và những cuộc chiến bất tận. Mười năm bị nhốt ở Azkaban không chỉ phá nát cơ thể của Sirius, cũng đồng thời ăn mòn suy nghĩ của chú ấy. Chưa kể đến chuyện bị cô lập với thế giới bên ngoài, chú ấy mất đi mười ba năm thời gian được sống một cuộc sống như người bình thường, suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở năm chú hai mươi tuổi, nhiệt huyết, xúc động, lại công thêm nguyên nhân đến từ bọn giám ngục nên chú lúc nào cũng cáu kỉnh, tâm phiền ý loạn. Harry từng nghĩ qua , nếu lúc đó chú Sirius có thể nhận được sự trị liệu tốt và trị liệu tâm lý đang hỗn loạn của chú, có khi nào chú có thể tránh khỏi sự hy sinh ở Bộ Pháp Thuật? và điều này nguyên nhân chủ yếu, vẫn là do lúc đó mình đã thả Peter Pettigrew chạy thoát, nếu không tội dnah của Sirius cũng có thể được tẩy trắng, không cần phải tiếp tục trốn chui trốn nhủi nữa, chú ấy có thể quang mình chính đại đến bệnh viện thánh Mungo để có được những điều kiện y tế tốt nhất. Cũng vì một phút mềm lòng, thiếu hiểu biết của mình, đã tạo cơ hội cho Voldemort quay lại, đã vậy còn gián tiếp hại chết cha đỡ đầu vào năm thứ năm.

Kỳ thật có lúc nhớ lại, cậu cảm thấy mình và Sirius không chỉ không thấu hiểu đối phương, anh vậy mà vẫn luôn xem chú ấy thành một người luôn kiên cường dũng cảm, đến khi rất lâu sau khi chú ấy qua đời, chính mình mới dần nhận ra thì ra chú ấy vẫn chưa trưởng thành. Mà đối phương lại đem mình xem như đứa con của người bạn tốt nhất, Harry không chắc rằng bộ phận hắc ám biến dạng trong nhân cachs của mình có thích hợp lộ ra cho đối phương biết hay không, mà cũng không chắc là đối phương có chịu chấp nhận hay không. Bởi vì theo như những mảnh ký ức về James và Lily năm đó, họ đều là những Gryffindor tiêu chuẩn.

Nghĩ đến cha mẹ mình, Harry tự nhiên sẽ nhớ đến những ký ức đó, những ký ức trong Chậu Ký Ức của Severus Snape, cũng trong kỳ thi OWLs, những trận chê cười, bắt nạt và những lời nhục mạ quá đáng đó, cùng với ánh mắt giận dữ và những câu rống mất ký trí của Snape. Harry chưa từng nói với ai về những ký ức đó, bởi vì khi còn nhỏ anh đã từng trải qua những chuyện như thế, anh hiểu những chuyện đó không phải là thứ có thể lấy ra để thảo luận.

Nghĩ đến Snape, anh bất giác bước nhanh lên, đi vào đại sảnh yên ắng của Hogwarts, mấy trăm cái bàn nhỏ được ngay ngắn trước mặt, các học sinh đang cố gắng viết thật nghiêm túc. Anh trong đám người lúc nhúc tìm thấy Alex, y đang cuối đầu nhìn đề thi trước mặt, cây bút lông chim trong tay không ngừng hoạt động.

Có vẻ như mũi của y sắp dính lên giấy luôn rồi. Trong đầu của Harry bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ hù anh một cái rớt tim, đây không phải là cảnh mà Sirius đã từng diễn tả Snape trong cuộc thi OWLs của bọn họ sao?

Nếu nói như vậy, động tác của Snape và Alex quả thật rất giống nhau. Vốn dĩ ký ức đã bị phai mờ bây giờ lại xuất hiện ngay trước mặt. Anh nhìn chăm chăm vào thân ảnh đó, cảm thấy hai bức ảnh dần dần trùng lên nhau, hai người bọn họ cho dù là cách cầm viết lông ngỗng, cách chau mày khi nhìn đề, hay là cái cách cong lưng lên tập trung tinh thần, đều giống hệt nhau. Chỉ là Alex không có giống như Snape khi còn trẻ gương mặt bị mái tóc dài đầy dầu che mất, sắc mặt cũng không có vẻ mệt mỏi bệnh tật như vậy, sắc mặt Alex chỉ hơi tái, đó là kết quả do trường kỳ không thích ra cửa.

Nhưng kiểu óc có thể thay đổi, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là tốt rồi, sự thay đổi về nước da sắc mặt chắc chắn sẽ có. Chỉ là những thói quen nhỏ nhặt này, ngoại trừ học theo một cách tinh tế, thì sao có thể giống đến như vậy được? Harry đứng tại chỗ, nghi hoặc nhìn Alex đang giao ra giấy da và chuẩn bị rời khỏi, dự cảm không lành không ngừng lan rộng trong lòng.

"Được rồi, các học sinh năm năm chú ý, bây giờ là phần thi thực hành của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, lần này ban giám khảo sẽ do ba vị bật thầy về Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đảm nhiệm, mọi người chuẩn bị tốt, dựa theo thứ tự tên họ tiến vào phòng học bên trái, bài kiểm tra sẽ bắt đầu sau mười phút nữa." Filius đứng trên bục cao để thông báo tin tức, bên dưới bỗng vang lên tiếng reo hò.

"Đây là ải cuối cùng rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi."

"Đúng vậy, ngày mai có thể ngủ một giấc thật ngon rồi, mình đã mất ngủ gần cả tuần nay rồi."

Trên mặt mỗi người đều mang theo dáng vẻ thoải mái tha lỏng, bao gồm cả Alex, y nở một nụ cười mỉm với Harry, sao đó giả vờ như rất nghiêm túc cùng với người bên cạnh thảo luận những vấn đề kỹ sảo khi niệm thần chú.

Là giáo sư của trường Hogwarts, Harry không được phép vào trong tham gia hoặc quan sát bài thi OWLs của học sinh mình, cho nên khi danh sách học sinh cuối cùng cũng bắt đầu bằng chữ P, thứ duy nhất anh có thể làm bây giờ là giơ lên ngón cái, cho Alex một ánh mắt cỗ vũ. Đồng thời trong lòng anh cũng rất lo lắng, ông kẹ là một trong những đề mục quan trọng nhất của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, có thể đánh giá khả năng tốc độ phản xạ của học sinh khi đối mặt với thứ đáng sợ nhất trong lòng họ và sự chuẩn xác khi niệm chú ngữ. Trên lớp học Alex hoàn toàn không thể thích ứng, càng không cần nói đến trong phòng thi? Ba vị giám khảo đều là những ông cụ có tiếng trong ngành nghiên cứu đều đã bước nửa bước về với đất mẹ, bọn họ chỉ chú ý điểm số, mới không thèm quan tâm cái gì mà bình phong "Có thể có có thể không" gì đó. Bảo vệ quyền riêng tư của học sinh? Đối với bọn họ chỉ là một trò cười.

Đồng thời anh cũng chú ý tới, những học sinh thi xong bước ra khỏi phòng, không có cái dáng vẻ vui vẻ quên trời đất nhưu trong tưởng tượng, mà chỉ nở một nụ cười miễn cưỡng mà thôi. Harry có thể hiểu, những lứa học sinh trước so với bọn họ càng khoa trương hơn, những đứa học sinh đó thời thơ ấu đã bị ám ảnh rất nặng bởi chiến tranh, cho dù bọn họ lúc đó nhỏ cỡ nào, ký ức vẫn còn nằm mãi trong lòng. Khi đối mặt với ông kẹ với ảnh hưởng của nó họ lại có thể nghe thấy Voldemort tàn sát cha mẹ mình như thế nào, những ký ức khủng hoảng đó cho dù có trôi qua bao lâu đi chăng nữa cũng không thể biến mất. Đó là lý do ban đầu khiến anh kiến nghị dựng lên một bình phong, đại đa số học sinh đều nhìn thấy cảnh tượng chết chóc của người thân mình, đối diện với thi thể của người thân mình niệm chú ngữ đã là một điều rất tàn khốc rồi, dưới con mắt chú mục của mọi người xung quanh thì chỉ càng tăng thêm áp lực tâm lý mà thôi. Mà hiện tại, chưa từng cho người khác thấy sự sợ hãi của mình, bây giờ lại bị ép phải triển khai ngay trước mặt ba người lạ, còn phải bị bình luận về lực lượng của chú ngữ này, độ chuẩn xác, đối với học sinh mà nói thì quá đáng quá rồi.

Mà lúc này Alex đã bước ra khỏi lớp học, sắc mặt trắng bệch như vừa mới thấy quỷ, đôi mắt đen đang không ngừng tìm kiếm gì đó trong đám đông, đến khi chạm vào ánh ămts của mình, cơ thể căng cứng mới dần dần buông lỏng, ánh mắt mới bắt đầu có lại thần sắc. Harry hiểu trạng thái của y – Mỗi lần đối diện với ông kẹ xong y đều biểu hiện giống hệt như vậy.

Harry đi theo Alex ra khỏi đại sảnh, lúc này đang là thời gian lên lớp, những năm học khác đều đang ở trong phòng học, cho nên bọn họ tùy ý chọn một góc nào đó, tránh đi những học sinh đã thi xong đang tụm năm tụm bảy đi về phía mặt hồ.

"Sao rồi?"

"Vẫn tốt. Chỉ là khi đối diện với ông kẹ tốn nhiều hơn một phút." Alex cười cười, "Em không sao."

"Không sao là tốt rồi, bây giờ cuộc thi kết thcú rồi, ra bên ngoài nghỉ gnơi một chút, phơi nắng một chút đi." Anh sờ gương mặt vẫn còn trắng bệch của Alex, không yên tâm nói thêm một câu, "Đừng nghĩ nhiều quá, đi chơi với bạn bè một chút đi, hôm sau là sẽ kết thúc học kỳ."

"Anh không đi?" Alex có vẻ hơi do dự.

"Đám học sinh vừa mới thoát khỏi cuộc thi OWLs, anh nghĩ bọn họ không muốn có một vị giáo sư xuất hiện xua đi sự vui vẻ đâu." Bọn họ nhanh chóng in một nụ hôn lên má đối phương, sau đó Alex xoay người đi khỏi lâu đài.

Harry đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, quyết định quay về đại sảnh nhìn một cái, đại đa số giám khảo sau khi kết thúc cuộc thi đều sẽ thả lỏng một chút, nếu anh may mắn, nói không chừng sẽ hỏi được một số tình hình. Trong một số lĩnh vực cụ thể Phong Chống Nghệ Thuật Hắc Ám vô cùng quan trọng, đối với việc liên quan đến hướng đi của hai mươi bốn học sinh, Harry cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm đi thăm hỏi một chút [Editor: Xin cậu đó Harry, tất cả lý do chỉ là ngụy biện, bởi ta nói khiyêu chỉ số thông minh tuột xuống âm là vậy.]

"Ah, giáo sư Potter." Một vị bậc thầy lớn tuổi cần mẫm vẫn còn chưa rời khỏi còn ở lại đại sảnh, "Tôi nhớ đến bài thi OWLs năm đó của cậu, một thần chú Hú Hồn Thần Hộ Mệnh khiến người ta ấn tượng."

"Cảm ơn lời khen của ngài, đó đều đã là quá khứ rồi." Harry cố gắng đem mục đích của mình giấu thật sâu, lòng vòng vài lần mới giả vờ đề cập đến vấn đề, "Vậy, năm nay ngài đã gặp được những trường hợp nào khiến ngài có ấn tượng sâu sắc không ạ?"

"Oh, có có, cậu trai trẻ Lendy, cậu ta rất giỏi trong lĩnh vực ma thuật đen cổ, mà Green tiểu thư thì tinh thông các loại chú ngữ, giúp ít rất nhiều trong kỳ thi..." Bậc thầy vô cùng hưng phấn thảo luận về mấy cô cậu đặc biệt giỏi, cuối cùng, như những gì Harry đã dự liệu, chủ đề rất tự nhiên mà chuyển đến những học sinh phạm phải sai lầm. "Có mấy đứa thì kiến thức đối với mấy động vật dưới nước không tốt lắm, phải biết là Dibis ăn thủy tảo chứ không phải cá, có mấy học trò dùng sai thức ăn đút bọn nó, kết quả là bị cắn một phát thật mạnh...."

"Đúng rồi, giáo sư Potter, Alexander Potter là con nuôi của thầy nhỉ?" Bậc thầy dường như nhớ tới cái gì đó, vốn dĩ dáng vẻ rất vui vẻ hưng phấn liền lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc. "Thầy có biết hình dạng ông kẹ của cậu ta là gì không?"

"Không biết, những năm nay vì bảo vệ quyền riêng tư của hoc sinh, chúng tôi đều không công khai hình dáng ông kẹ, Alex cũng không chịu nói về vấn đề này với tôi." Harry có chút căng thẳng, "Có vấn đề gì sao?"

"Hình dáng ông kẹ của cậu ta... rất kỳ lạ, ta chưa từng nhìn qua hình dạng kỳ quái như vậy, khi đó ông kẹ biến thành một mảng tối đen, cả lớp học như bị ếm thần chú tắt đèn vậy. Nếu như cậu ta sợ tối, vậy chúng ta có thể hiểu được, nhưng dường như không phải vậy, ta có thể bảo đảm, lúc đó ta nghe được mùi máu tươi nồng nặc. Mà cậu Potter dường như vô cùng tốn sức mới có thể niệm ra chú ngữ, có thể thấy là đã trải qua một hồi khổ luyện." Bậc thầy ngập ngừng một chú, "Thầy biết là ông kẹ có thể biến thành nỗi sợ lớn nhất trong lòng con người, nhưng có một điều tiên quyết là, đó phải là thứ mà người thi chú đã thấy qua, hoặc đã trải qua. Nếu không chỉ dựa vào trí tưởng tượng trong não bộ, ông kẹ căn bản không biết nên biến thành cái dạng gì. Đây là điều khiến tôi lo lắng, điều này cũng có nghĩ là con nuôi của thầy đã trải qua chuyện này. Tôi đã giám sát qua rất nhiều lứa học sinh, chauw từng gặp qua sự khủng hoảng đáng sợ như vậy, thậm chí còn có thể khiến ba người chúng tôi có mặt tại đó run sợ."

"Ý của ngài là... Mùi máu nồng nặc trong bóng tối đó là trải nghiệm chân thật của Alex?" Harry có cảm giác như mình bị người đánh một cái thật mạnh lên mặt, chuyện này, tại sao trước giờ mình lại không biết một chút nào hết vậy? Lúc Alex trốn tránh về vấn đề có liên quan đến ông kẹ, bản thân mình rõ ràng là nên tiếp tục ép hỏi! Tôn trọng riêng tư chết tiệt!

"Đúng vậy, tôi không biết trên người đứa nhỏ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là chuyện rất khủng bố. Mà ông kẹ không phải là sinh vật suy nhất khiến người ta nhớ về những sự việc khủng bố đau khổ trong ký ức, cho nên nếu cậu ta muốn tiếp tục phát triển trong lĩnh vực này, thì nhất định phải vượt qua được cửa ải này."

"Được rồi... Cảm ơn ngài đã nói cho tôi biết." Harry nghĩ đến nguyện vọng mà Alex đã điền vào mấy tháng trước, trị liệu sư hoặc đại sư nghiên cứu. Mà hai ngành nghề này đều yêu cầu môn phòng chống nghệ thuật hắc ám trong kỳ thi NEWTs phải đạt điểm O, không chỉ vậy, nếu y quả thật đi theo con đường nghiên cứu, trời biết sẽ tiếp tục chạm mặt phải khối thứ tương tự như ông kẹ này, nếu mỗi thứ đều phải tốn thời gian dài để thích ứng, y còn có thể tiếp tục kiên trì trên con đường mà mình thích sao?

Tạm biệt bậc thầy, Harry có chút tâm hồn lơ lửng đi ra khỏi lâu đài, đứng ở nơi xa xa nhìn về phía đám học sinh bên hồ. Lúc này đã tan học rồi, những học sinh năm khác đang từ từ chạy ra đó, chúc mừng đám học sinh năm năm đã chấm dứt cuộc thi. Đám học sinh năm cuối của Ravenclaw vô cùng kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của các em học sinh nhỏ hơn, thanh âm truyền đến từ bên hồ có hưng phấn vui vẻ có thất vọng buồn bã.

Anh nhìn về hướng áo choàng màu xanh, Alex quả nhiên là đang ngồi bên phía ít người, cuốn sách đang được mở rộng để trên đầu gối, lười biếng nửa nằm nửa ngồi dựa vào mọt cái cây cao to, Teddy đang vô cùng hưng phấn nói chuyện với bạn nhỏ Slytherin của mình, hai người nhỏ giọng nói gì đó, thỉnh thoảng còn cười khúc khích gì đó.

Hoàn toàn... Hoàn toàn nhìn không ra là Alex đã từng trải qua những chuyện như vậy. Harry trầm ngâm suy nghĩ. Có khi nào là khi còn ở cô nhi viện Muggle không? Hắc ám, khủng hoảng, nghe có vẻ rất giống với cảnh tượng mình hồi nhỏ bị nhốt trong tủ chén, nhưng mùi máu nồng nặc.. Harry quả thật không thể tưởng tượng ra được, đó rốt cuộc là sự việc kinh khủng gì chứ, có thể khiến cho các đại sư đã ừng có vô số kinh nghiệm trong phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng phải sợ?

Cho dù là gì đi nữa, anh nhất định phải khiến Alex mở miệng nói cho mình biết, Harry hạ xuống quyết tâm. Có lúc, nói chuyện nghiêm túc với nhau là cách giải quyết duy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net