Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Nika
Beta:
---*---

"Scorpius, Alan, đã đến giờ khởi hành rồi." Hermione nói vọng vào nhà, quay người lấy đôi giày trên kệ mang vào.

Draco đứng phía sau chờ cô đứng lên, sau đó tặng cho cô một nụ hôn nơi khóe miệng, rồi yên lặng đứng cạnh bên chờ hai đứa nhỏ khoác áo choàng phù thủy chạy lon ton tới, không hài lòng nói: "Lễ nghi."

Scorpius phanh gấp khiến Alan đập mặt vô lưng cậu, ngay sau đó hai đứa nhìn thấy gương mặt hắc tuyến của cha mình mới không tự giác nhìn quần áo, rồi mới ưỡn ngực đi về phía trước.

Cô nhìn thấy vậy không khỏi mỉm cười: "Anh cũng đừng khắc khe với hai đứa nhỏ quá, đi nào, tới sân ga thôi."

---*---

Bên cạnh đó, Harry chỉnh lại y phục màu xanh cho Sarus, vươn tay xoa mái tóc đen xù không có tổ chức của con trai mình: "Có hồi hộp không?"

"Con cũng không phải con nít." Sarus càu nhàu một câu, bắt lấy cánh tay cứ vò nhàu nhĩ mái tóc của anh: "Con đã học hai năm rồi ba à."

Harry ngạc nhiên nhìn anh, ngay sau đó cười bất đắc dĩ, cũng không có ý định xoa đầu Serus nữa: "Để ba đưa con đến trường."

"Con tự đi được rồi." Serus lắc đầu, cự tuyệt lời đề nghị của cậu: "Con muốn đi bằng lò sưởi hoặc chổi."

"Lò sưởi thì hơi khó, chổi cũng không an toàn lắm." Harry hơi do dự một chút, nhìn thấy con trai mình bực bội dậm chân thì không khỏi buồn cười: "Được rồi, nhà vô địch Quidditch, nhưng ba vẫn không yên tâm có được không?"

"Ít ra con sẽ không ngu ngốc làm mình bị thương." Lạy Merlin, nhìn thành tích ra vào bệnh thất có thể khiến người bình thường líu lưỡi của Harry Potter đi.

Cho dù Harry ít khi kể thời niên thiếu của cậu cho con trai mình nghe (đa phần đều kể về Severus), thế nhưng cuộc đời của cậu còn được in thành sách, lan rộng khắp giới phù thủy, còn trở thành một trong những nội dung học của trường Hogwarts, dù sao cũng khó lòng mà không biết.

Harry rũ mắt, im lặng không nói gì, vuốt ve cà vạt màu xanh biểu tượng cho nhà Slytherin.

Sarus lớn lên thật sự khá giống Harry, từ mái tóc cho đến tính cách, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình ảnh của Severus qua con người cậu, ngay cả thiên phú độc dược cũng là từ người đó mà ra, còn bị cái mũ kia đá qua nhà Slytherin.

Sarus Potter Snape Snatter*

"Nếu có gì trên trường nhớ viết thư cho ba." Harry nhắc nhở một câu, sau vẫy đũa phép làm một bùa ẩn thân cho anh, chắc chắn bùa phép sẽ được gỡ bỏ khi anh tới sân ga, rồi mới cho phép Sarus tự lên trường một mình.

Anh đóng cửa lại, đi được vài bước rồi quay đầu thầm thì trong gió: "Cha, ba, con đi đây."

Cứ như thể căn nhà đó luôn có sự hiện diện của một người nữa.

Ngay khi Sarus vừa đi khỏi, Harry lên trên gác, mở hộc tủ nhìn chằm chằm bức thư vẫn luôn im lặng chờ đợi câu trả lời của cậu.

Trên phong bì có dấu mộc của trường Hogwarts.

"Hiệu trưởng cũng thật là..."

---*---

Sân ga 9¾.

"Tới đây thôi." Hermione cùng Draco dẫn con mình đi tới sân ga tấp nập người qua lại, nhìn những thế hệ sau khoác trên mình áo choàng phù thủy không khỏi làm cô cảm thấy xúc động.

"Mẹ ơi, anh kia đẹp quá." Alan kéo kéo tay áo của Hermione, lấy đi sự chú ý của cô. Cậu chỉ vào một người đang đứng xếp hàng chờ tới lượt mình lên tàu, trên tay vẫn còn cầm theo cây chổi bay Nimbus 2000 đã ngừng xuất bản từ lâu.

Khi Sarus cười nhìn không khác gì mặt trời, nhưng khi anh nghiêm mặt lại, thì lại trở thành khối băng di động. Trên người anh còn tỏa ra một khí lạnh 'người lạ chớ lại gần', rất có khí chất của một Xà Vương, thế nhưng lại không thể nào bỏ qua sự tồn tại của anh, ngũ quan tinh xảo, mũi cao, môi mỏng, mái tóc đen xoăn không có tổ chức, thật sự là rất đẹp trai.

Điều quan trọng nhất ở đây là Sarus làm Hermione cảm thấy thân quen đến kì lạ, nhưng chưa kịp cảm nhận được thì Scorpius đã buông hành lí ra, chạy tới trước mặt Sarus.

Scorpius cười cười, giơ tay ra dõng dạc nói: "Chào đàn anh, tôi là Scorpius Malfoy, rất vui được làm quen."

Scorpius Malfoy?

Sarus rũ mắt nhìn cánh tay đang giơ ra của cậu, sau đó lại nhíu mày nhìn gương mặt tươi cười ngốc nghếch kia, không nói lời nào xách hành lí đi lên tàu.

Scorpius ngạc nhiên nhìn bóng dáng đi mất của Sarus, sau đó ngại ngùng thu tay về quay trở lại vị trí của mình. Draco từ đầu đến cuối nhìn hành động theo bản năng của con mình, có cảm giác không xong rồi, nếu mũ phân loại kia không đá thằng nhóc này vào Gryffindor thì nó cũng không cần làm mũ phân loại nữa.

Hermione liếc mắt nhìn chồng mình một cái, rồi nhỏ nhẹ nói với hai đứa nhà mình: "Cha mẹ chỉ đưa các con tới đây thôi, còn lại đều dựa vào bản thân các con. Vào nhà nào không quan trọng, miễn là chính mình."

"Còn gì quan trọng nữa có nhớ không?"

"Viết thư cho cha mẹ!" Hai đứa nhỏ đồng thanh trả lời.

Hermione mỉm cười xoa đầu, rồi dõi mắt nhìn Scorpius lẫn Alan đi lên trên tàu, dựa đầu vào vai Draco: "Nói em nghe xem, có phải anh đã nghĩ Scorpius vào Gryffindor không?"

"Không." Draco không hề chột dạ trả lời: "Nếu nó vào Gryffindor, anh sẽ đánh gãy chân nó."

"Được rồi, em biết là anh không nỡ mà." Hermione thở dài: "Gryffindor cũng được, Slytherin cũng thế."

An ổn lớn lên mới là điều khiến các bậc phụ huynh quan tâm.

"Nhưng em vẫn thắc mắc một điều, đứa trẻ lúc nãy em có cảm giác mình từng gặp ở đâu rồi."

"Về thôi."

Chuyến tàu khởi hành, đưa các phù thủy nhỏ tới nơi cần đến. Vì trước đó đến khá muộn nên Scorpius và Alan đều không tìm được bất kì khoang trống nào, chỉ có thể đành ngồi tạm chung với các bạn học khác trong này, may mắn thay họ đã tìm được một khoang chỉ có hai bạn học trong đó.

"Chúng tớ có thể ngồi cùng không?" Scorpius lên tiếng.

"Tùy cậu." Một bạn học trong đó nói.

"Cám ơn."

Scorpius giúp Alan để hành lí lên trên, rồi đưa cho em mình một cuốn sách để giải sầu, rồi bắt đầu làm quen bạn mới: "Chào cậu, tớ là Scorpius Malfoy, còn đây là Alan, em trai tớ!"

"Malfoy?" Một đứa nhóc trong đó ngạc nhiên kêu lên, ngay sau đó sự chán ghét hiện rõ trên gương mặt không hợp tuổi của một đứa trẻ, giọng nói cũng có chút khinh miệt: "Vậy mà mày cũng dám xuất hiện ở đây."

"Ý cậu là sao?" Scorpius nhíu mày, trở nên cảnh giác.

"Con của Tử Thành Thực Tử, mày chắc chắn cũng sẽ giống như nhà mày, trở thành kẻ xấu xa!" Ngôn từ của một đứa nhỏ không nhiều, tất cả đều toàn là ác ý. Nó cao ngạo ngẩn đầu lên, cứ như thể hai anh em nhà Malfoy là một vật gì đó dơ bẩn vậy: "Cút khỏi khoang tàu này ngay, nơi đây không chào đón chúng mày, đúng không Weasley?"

Đứa nhỏ còn lại có màu tóc đặc trưng của nhà Weasley, nhàn nhạt nhìn ra cửa sổ, không để ý những gì xảy ra trong khoang tàu, tới khi cậu bạn kia kêu hắn.

Hắn nhìn hai anh em nhà Malfoy rồi quay sang nhìn cậu bạn ác ý kia, chỉ gã nói: "Cậu, đi ra ngoài."

"Hả?"

"Tôi nói cậu đi ra ngoài."

----*----

Đôi lời: Nói là writeblock vậy thôi, chứ thật ra cả ngày hôm qua tới ngày hôm nay viết Đồng nhân, tôi mới nhận ra mình vẫn còn yêu quý Harry Potter như nhiều năm trước vậy, lúc nào cũng muốn viết thật nhiều, thật nhiều, sau đó sủi mất tăm.

(*) Nếu mọi người để ý, thì tên lẫn họ của Sarus đều được ghép từ tên họ của Severus và Harry. Tôi sẽ không nói là do não tôi nó cạn quá đâu.

Harry Potter: Sao đất diễn ít quá vậy?

Severus Snape: Ít ra em còn có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net