Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Nika
Beta:
---*---

Bầu không khí trong khoang tàu lắng lại vô cùng xấu hổ, một khoảng thời gian im lặng thật dài. Cả ba đứa trẻ đều ngớ người trước câu nói của bạn trẻ nhà Weasley, bọn chúng không ngờ được rằng hắn sẽ nói ra câu đó.

Đứa nhỏ bị nhà Weasley chỉ điểm tái mặt đi, vài giây sau lại tức giận đến mặt đỏ bừng, xách lấy hành lí rời khỏi khoang tàu, còn không quên liếc nhìn anh em Malfoy một cái: "Chúng mày cứ chờ đấy!"

Cửa khoang tàu đóng sập lại.

Alan nắm chặt lấy tay áo phù thủy của Scorpius, ngại ngùng nhìn cậu bạn vẫn còn đang hờ hững xem khung cảnh ngoài cửa sổ. Trong lòng mặc định người này lạnh lùng thế nhưng lại là người tốt, nên Alan cũng vui vẻ chạy lại để làm quen: "Chào cậu, tớ là Alan Malfoy, cứ gọi tớ là Alan được rồi."

"Chào, Halen Weasley." Hắn nắm lấy tay của Alan, rồi nhìn sang Scorpius: "Hai cậu là song sinh?"

Scorpius gật đầu, cũng niềm nở không kém: "Đúng vậy."

Không biết hắn suy tư về chuyện gì, rồi lại nhàn nhạt thở dài: "Các cậu có suy tính mình sẽ vào nhà nào chưa?"

Scorpius và Alan hai mặt nhìn nhau, rồi đồng loạt lắc đầu: "Vẫn chưa."

Thời nay khi chiến tranh kết thúc, anh hùng cũng chiến thắng mang danh hiệu nhà Gryffindor, thế nên các học trò luôn đua nhau chọn nhà sư tử để vào, với hy vọng mình cũng giống một phần với các anh hùng.

"Nếu như theo gia tộc lúc bấy giờ, hẳn là hai cậu sẽ vào nhà Slytherin." Halen nói: "Thế nhưng..."

Nhìn tình trạng bây giờ có lẽ là không phải.

Một Malfoy thì cười tươi như ánh mặt trời, Malfoy còn lại thì quy củ đọc sách của mình. Không biết phụ huynh dạy dỗ như thế nào, nhưng có vẻ tỉ lệ vào được nhà Slytherin là khá nhỏ, trừ cái tên gia tộc nhiều đời vào nhà rắn ra thì tính tình có vẻ đặc biệt.

Hắn rũ mi xuống, không nói tiếp nữa, dù sao cũng không tính trở thành bạn bè với nhà Malfoy, cơ bản là bọn họ không cùng một đường, nói nhiều chỉ khiến cho các bậc phụ huynh gửi thư sấm tới mà thôi, nhất là chú Ron.

Vì một chặng đường dài, cũng do chẳng còn ai nói chuyện, nên sau khi ăn vài viên kẹo mua từ cô bán hàng, Scorpius quyết định tựa đầu em trai mình ngủ một giấc: "Khi nào đến nơi gọi anh, nếu mệt thì cũng kêu anh."

Alan là một đứa nhỏ nhìn đẹp mắt, mái tóc bạch kim xoăn nhẹ trên đầu thừa hưởng từ mẹ Hermione, làn da trắng, ngồi theo lễ nghi nhà Malfoy trông không khác gì một quý tộc nhỏ, ngoại trừ cuốn sách trên tay trông không hợp lí ra thì ai cũng sẽ siêu lòng trước vẻ ngoài của cậu.

"Anh cứ ngủ đi."

Halen luôn chú ý đến hành động của anh em nhà Malfoy, dù không phải nhìn trực tiếp, nhưng hắn cũng nghĩ tình cảm của hai người này thật tốt, không biết nhà Malfoy dã tâm bừng bừng làm cách nào nuôi dạy ra được những đứa trẻ như thế này, nếu là những đứa trẻ gia tộc khác, có lẽ chúng đã nghĩ cách diệt trừ nhau từ lâu, không thì cũng sẽ không thân thiết như thế này.

Tất cả là nhờ công sức của mẹ Hermione.

Đoàn tàu đi từ sáng cho đến chiều tối, ngay khi tới nơi thì mặt trời đã buông xuống, màn đêm càng khiến cho trường Hogwarts càng thêm bí ẩn huyền ảo, âm thanh lá cây bên đường xào xạc vang lên, thậm chí có thể nghe được tiếng kêu kì lạ không rõ nguồn gốc.

Các học sinh lục đục rời khỏi tàu, Scorpius cũng dùng một bùa lơ lửng lấy hành lí xuống, định bụng sẽ dắt Alan cùng đi với Halen vào trong, thế nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng đi ngang qua khoang tàu, cậu lập tức để hành lí xuống đuổi theo.

Alan nhìn đống hành lí Scorpius để dưới chân cậu, hoảng hốt: "Này Scor!"

Nhưng bóng dáng anh trai đã nhanh chóng biến mất.

Hành lí cũng không tính tương đối là nhiều, nhưng của hai người cộng lại thì khác, những đứa trẻ trong gia tộc được tiếp xúc với phép thuật sớm hơn các bạn đồng trang lứa, vẫn sẽ không đủ năng lực để dùng bùa lơ lửng hết đống hành lí này.

Trong lúc Alan đang không biết phải làm sao, thì một chiếc đũa phép đã phóng ra giúp nửa số hành lí trong đó lơ lửng trên không trung, Halen nói: "Để tôi giúp cậu."

Alan vui vẻ đem nửa số hành lí còn lại theo sau Halen.

---*---

"Này anh!" Scorpius vội vàng đuổi theo, nhưng bước chân thiếu niên kia quá vững vàng, căn bản không nghe thấy cậu gọi, cũng không có ý định dừng bước. Cậu chạy nhanh bắt lấy tay áo phù thủy của người nọ, thở dốc nói: "Anh trai, anh đi nhanh quá rồi đấy."

Người Scorpius đuổi theo là người mà cậu muốn làm quen lúc sáng, cậu nhiệt tình như vậy, người này cứ hai ba lượt làm lơ cậu, cậu cũng thấy khó chịu mà.

Con công kiêu ngạo ưỡn ngực, cao ngạo đã thành quen, thêm chút nhiệt huyết, thành ra không chấp nhận việc người khác ngó lơ cậu. Scorpius theo lễ nghi chào hỏi một cách lịch sự, rồi cũng mặc kệ mặt nóng dán mông lạnh mà muốn làm quen với người này.

Sarus liếc nhìn những ngón tay nắm chặt lấy tay áo choàng phủ thủy của mình, rồi thử giật giật, nhưng cậu nhóc lì lợm kia vẫn không buông.

Scorpius kiên trì nói: "Nếu anh không cho em biết tên của anh, em sẽ không buông."

Sarus: "..."

Anh hé miệng, xong lại nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui: "Sarus Snatter."

Scorpius nghiền ngẫm cái tên này, rồi lại thấy họ này thật sự rất lạ, chưa từng nghe qua bao giờ. Dù sao con công nhỏ nhà Malfoy cũng có được câu trả lời mình muốn, nên cũng buông tay áo người nọ ra, mỉm cười: "Rất vui được gặp anh."

Sarus không đáp lời, tung áo choàng rời đi.

---*---

Đôi lời: Thật sự mình khá là tiếc nuối khi Draco lẫn Harry đều không thể trở thành bạn bè vì định kiến của người lớn dạy cho trẻ con, cũng như sự xích mích giữa hai nhà Slyth Gryff từ thuở xưa, nên mình quyết định để hai đứa trẻ này gặp nhau, dù cách làm của Scor hơi ấu trĩ, thậm chí không phù hợp ở một mức nào đó trong lễ nghi.

Scorpius Malfoy: Ngày đó tôi chỉ đơn thuần muốn làm quen với anh ta, nhưng anh ta không thèm để ý đến tôi. *chỉ trỏ*

Sarus Snape: ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net