Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Nika
Beta:

-----------------

"Chào mừng chào mừng!"

Một số học sinh nhà Slytherin quay qua gật đầu với tân sinh viên đang bước xuống bàn ăn, không có nét vui mừng hay ngạc nhiên nào xuất hiện trên gương mặt của đám rắn nhỏ. Scorpius còn nhạy bén nhận ra, nếu so sánh phù thuỷ giữa các nhà thì nhà Slytherin ít hơn hẳn.

Một vài lời xì xào bàn tán của các học sinh, tiếng cười khúc khích trêu đùa, thậm chí còn nhục mạ những lời cay nghiệt vào đám rắn nhỏ.

Chúng tựa như không có nơi nương tựa, chỉ có thể gục đầu xuống nhìn chằm chằm vào những đồ ăn thịnh soạn ở trên bàn.

"Này, ngồi đây đi." Một học trò nhà rắn chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

Ngay khi Scorpius ngồi xuống ngay bên cạnh, cậu nhóc liền quay đi rồi rơi vào trạng thái trầm lặng, cứ như thể lời nói lúc nãy chỉ là ảo giác của Scorpius.

"Chẳng phải giáo sư Gonagall là hiệu trưởng ư? Còn người đang ngồi trên kia là ai?"

"Chẳng phải chúng ta đều quen thuộc sao? Tử Thần Thực Tử Severus Snape đó!"

"Ông ta là kẻ phản bội mà, sao lại dám ngồi lên vị trí của hiệu trưởng, các giáo sư điên rồi à?!"

Lời xì xào bàn tán càng một lớn hơn, gây nên sự chú ý tới các học trò nhà xung quanh. Scorpius nghe thế cũng không khỏi nhíu mày, nhưng cậu phát hiện hầu hết các học sinh nhà Slytherin đều im lặng làm lơ, thậm chí còn nhàn nhã tiếp tục bữa ăn của mình.

'Đây cũng là lễ nghi à?' Scorpius thầm nghĩ, đối với cậu việc nói như vậy nghĩa là không tốt, dù sao người đàn ông đó cũng không đáng bị nói đến như vậy.

"Nhưng rõ ràng ông ấy đã chết..."

Tên của Severus Snape không phải là cái tên quá xa lạ đối với lứa trẻ thời nay, kể cả khi ra ngoài trường, chỉ cần trong khuôn viên thế giới pháp thuật chúng vẫn sẽ được nghe về những lịch sử hùng hồn, những quá khứ đau thương, những nỗi thù hận tận xương tuỷ, và những cái chết thay đổi tương lai.

Cả một anh hùng biệt tích.

Kể cả những Tử Thần Thực Tử được tẩy trắng sau cuộc chiến phép thuật, thì họ cũng đã từng làm việc với Voldemort, dù tình nguyện hay ép buộc thì tất cả bọn họ vẫn bị xem như một mối nguy hại cần được theo dõi.

Draco cũng là một trong số đó, nhưng may mắn thay những đứa trẻ không phải chịu chung số phận với anh.

Scorpius vào nhà Slytherin không phải vì huyết thống lâu đời, cũng chẳng phải vì ép buộc, trên cơ bản cậu cảm thấy so với vào Gryffindor thì có lẽ nhà rắn sẽ quen thuộc với cậu hơn.

Một sự lựa chọn đơn giản.

"Này." Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cậu. "Em trai cậu qua kia à?"

"Hả? À, đúng vậy." Scorpius gật đầu.

Anh chàng đó trầm ngâm một lát: "Vậy cậu phải cẩn thận."

"Ý anh là sao?"

Scorpius hỏi lại, nhưng anh ta không trả lời cậu mà chỉ nhìn thoáng qua dãy bàn đối diện rồi tiếp tục bữa ăn như chưa có cuộc trò chuyện lúc nãy. Điều đó khiến cậu cảm thấy tò mò hơn về trường học này, chắc cũng là một điều hiển nhiên.

Nhưng bằng một cách nào đó Scorpius cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, cứ như có mấy ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, thế mà khi cậu quay đầu lại, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như những cảm nhận của cậu chỉ là ảo giác.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, mọi người chuẩn bị về chỗ nghỉ ngơi của mình thì một thế lực nào đó đã khiến Scorpius nhìn qua phía đàn anh của mình, không hiểu sao tự nhiên cậu nhận ra anh ta hình như có chút căng thẳng, cả bữa ăn cũng không động đũa dù cho bọn họ đã đi một quãng đường dài mệt lả người. Cậu còn sợ rằng đàn anh mình sẽ ngất xỉu vì đói, trên thực tế điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Trong lòng Sarus căng như dây đàn, suốt từ lúc Severus bước vào trong cho tới khi ngồi xuống cái ghế hiệu trưởng anh vẫn không rời mắt một phút một giây, cho tới khi người đàn ông đó cảnh giác nhìn về phía anh thì ánh mắt đó mới kết thúc. Sarus vẫn không tin vào mắt mình về những thứ đang xảy ra, cứ như một giấc mơ.

"Con không có mẹ à thưa ba?"

"Không con trai, con được sinh ra nhờ vào tình yêu của ba và cha."

"Thế người đó đang ở đâu ạ?"

"Ông ấy đã chết trong chiến tranh...."

Nhớ tới cuộc đối thoại giữa mình và ba, Sarus không thể nào ngừng run rẩy với suy nghĩ của bản thân.

Người đàn ông được coi là đã chết, vì sao lại xuất hiện ở đây?

-------

Chúc các quý cô mùng 8 tháng 3 vui vẻ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net