Chương 9: Ga 9 3/4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc đến tận ngày xuất phát đến Hogwarts Ron vẫn chưa cho Roslyn một câu rõ ràng nào, Eve cũng đã trở về cùng với một gói kẹo tự làm của nhà Weasley, và chẳng có phong thư nào đi kèm với nó cả. Roslyn buồn bã cả một ngày nhưng rốt cuộc vẫn nguôi ngoai, Ron là một đứa trẻ thơ ngây nhưng cậu ấy đã được nuôi dạy phải chán ghét nhà Slytherin từ nhỏ. Như anh em song sinh vậy, bọn họ luôn luôn là người bắt nạt Slytherin bởi họ biết Slytherin xấu xa như thế nào, hoặc là họ đã được nghe như thế.

Ron rất thân thiết với anh trai, dù bọn họ không quan tâm đến đứa con trai út "dư thừa" này cậu vẫn luôn bám dính lấy họ. Và hiển nhiên cũng rất tin tưởng lời của bọn họ, nếu không bị trêu chọc suốt 10 năm ròng rã, sao cậu vẫn bị những trò đùa dai của anh em song sinh chọc trúng? Vì cậu tin tưởng và chẳng phòng bị chút nào.

Nên Roslyn rất nhanh đã nén xuống cảm xúc thất vọng của mình, cô hằng ngày đều chăm chỉ đọc sách báo, vừa giành thời gian với bố mẹ vừa sửa soạn đồ dùng để đến trường học dành cho phù thủy lớn nhất nước Anh. Trong những ngày ngắn ngủi này, cô cũng đã làm rõ, cô trăm phần trăm là phù thủy xuất thân Muggle, gia phả bốn đời đều không có ai là phù thủy.

Nếu vậy, xác suất cô vào Slytherin là không thể nào.

Hù Ron thôi chứ cô cũng không nghĩ sẽ vào đó, càng không phải là Gryffindor nơi đầy rẫy những kẻ bất tuân quy tắc và chắc chắn hằng ngày đều đem họa vào thân. Cô đang phân vân giữa Hufflepuff và Ravenclaw, một nơi khá yên tĩnh và cũng không quá khắc khe, hơn nữa còn có giáo sư Sprout ở đó nữa, còn một nơi thì chứa toàn bộ kiến thức và trí thông minh của giới phù thủy, hơn nữa bọn họ cũng mê sách, sẽ giúp cô buôn may bán đắt hơn.

Roslyn cũng không phân vân quá lâu, hệ thống đã nói cho cô biết dù có thể sử dụng quy tắc để muốn vào nhà nào cũng được nhưng bọn họ vẫn khuyến khích ký chủ để cho mũ phân loại sắp xếp, như thế sẽ giúp ký chủ xác định được tương lai hơn. Một điều nữa, hãy hạn chế sự thay đổi của dòng chảy thời gian, có một số việc hệ thống làm được nhưng có một số việc thì không, nếu họ can thiệp quá nhiều có thể xảy ra lỗ hổng.

Cô không thể nào cạy miệng hệ thống ra được chuyện sau đó, nhưng cô cũng phần nào đoán được. Nếu không cẩn thận xảy ra lỗ hổng, hoặc là thế giới này sẽ bị hủy diệt hoặc là cần một cái gì đó để lấp vào. Roslyn không dám tưởng tượng thế giới bên trong quyển tiểu thuyết mà cô yêu thích này sẽ bị hủy diệt thế nào, càng không dám nghĩ tới "cái gì" kia là thứ gì.

Cứ thế mang theo tâm thế bình tĩnh cô được cả bố và mẹ đưa đến nhà ga, trong thư của giáo sư Sprout có dặn Roslyn có thể lên tàu bằng ga 9 3/4, trùng hợp với chuyến tàu định mệnh của bộ ba Vàng lẫn cậu nhóc "bệnh bạch tạng". Nên cô rất vui vẻ xuống xe, cùng với bố và mẹ nhìn quanh tìm kiếm một mảnh đỏ rực. Cô không biết Ron sẽ mang tâm trạng gì gặp cô lúc này, nhưng cô biết gia đình Weasley sẽ rất vui được giúp đỡ cô.

Nên dù không nỡ cô vẫn cương quyết dùng cách này bắt gọn tên chồn đỏ lanh lợi nào đó, không để cậu ta chạy trốn rồi lủi đi mất.

Rất mau đã xác định được, cô nắm lấy tay của mẹ mình kéo bà chạy tới đám đông bên cạnh, một mảnh đỏ rực như hoàng hôn gần như phát sáng giữa đám người. Đôi mắt sáng rực của cô đảo qua một vòng, dừng lại trên bóng dáng nho nhỏ của một người rồi mới dời sang cái người mình đang tìm.

[Ký chủ, là nhân vật chính.] Hệ thống máy móc vang lên, nếu có thực thể ắt hẳn cộng sự của cô lúc này đang nhìn chằm chằm tên nhóc tóc rối bù kia.

[Biết rồi.] Roslyn đảo tròng mắt, nhanh chóng quyết định trước khi đi đến gần gia đình Weasley.

"Ron!" Cô gái nhỏ chạy như bay, đến gần đám đông mới buông tay người phụ nữ trẻ bên cạnh, nhào tới ôm chầm lấy cánh tay trái của một cậu nhóc tóc đỏ. Ôm một cái liền cứng như sắt thép, Ron có muốn gỡ cũng không gỡ được.

"Ách, Roslyn..." Ron trốn không được, mà cũng không thể nhìn thẳng, chỉ còn cách lúng túng gọi tên cô.

"Mình và cậu cần nói chuyện, Ron." Roslyn kiên trì ghì chặt lấy không cho cậu bạn chạy, cô ương bướng mím môi, nhìn chằm chằm không cho cậu cự tuyệt.

Ron đâu còn cách nào ngoại trừ đồng ý, dù cậu không muốn chút nào, cậu vẫn còn chưa biết nên thảo luận với cô bạn này như thế nào nữa, ai ngờ lại bị bắt sớm như thế. Nếu lẻn lên tàu trước là được rồi.

Gia đình Weasley nhìn một vòng nhà mình bỗng dưng lòi ra một đứa trẻ, còn dính lấy con trai út của mình không buông, bỗng cảm thấy thật kỳ lạ. Đúng lúc này bố mẹ của Roslyn cũng đã tới, đôi bên ngượng ngùng chào hỏi với nhau, đương nhiên là trừ ông bố nhà Weasley đang phấn khích vô cùng ra. Anh ba Percy bước vào nhà ga 9 3/4 trước, sau đó là đến cặp song sinh, đương nhiên trước đó bọn họ đã đùa giỡn một trận với chủ đề ai là Fred ai là George với bà Weasley rồi. 

Trước khi Roslyn và Ron cùng nhau đâm vào bức tường cạnh lối vào nhà ga, một giọng nói nhỏ nhẹ nhút nhát vang lên. Cô vô thức quay đầu nhìn lại, bên cạnh bà Weasley đã có thêm một bóng người đứng. Mái tóc rối bời cùng cặp kính xấu xí quen thuộc càng làm cô chắc chắn hơn, đó là nhân vật chính, là Cứu thế chủ, người cứu rỗi thế giới phù thủy này - Harry Potter. 

"Ôi, con cũng đến nhập học ở Hogwarts sao? Đừng sợ, chúng ta sẽ hướng dẫn con đi qua. Thấy bức tường đó không, con cứ nhắm mắt đi thẳng vào đó là được. Ron, con đi trước làm mẫu cho bạn xem nào!" Bà Weasley vẫn thân thiện như ngày nào, dáng người mủm mĩm không hề mang cảm giác đe dọa cho đứa nhỏ trước mặt. Bà quay sang nhìn con trai út và cô bạn nhỏ đứng ngay cạnh, lại càng cười hiền lành hơn. "Nắm tay Roslyn đi qua, cho bạn xem nhé?"

Roslyn nháy nháy mắt nhìn Ron không để ý lắm mà gật gật đầu, lại nhìn sang Harry Potter đang dùng đôi mắt xanh lục trong trẻo, vừa tò mò vừa ngưỡng mộ nhìn sang. Cô đảo mắt hai cái rồi kéo Ron đứng lại, cô nhìn sang cậu nhóc "xui xẻo" trong tương lai, nở nụ cười mà mình tự cho là thân thiết nhất, nói. 

"Cậu nắm lấy tay mình, ba chúng ta cùng qua!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net