#16 : Quán Cái Vạc Lủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những điều chúng ta đánh mất rồi cuối cùng sẽ tìm cách quay trở lại với ta, nhưng không phải lúc nào cũng theo cách chúng ta chờ đợi.

– Luna Lovegood –

-----

     Sau tháng ngày dài đằng đẵng chỉ ăn rồi ngủ thì ngày mong chờ nhất của Helen đã đến, ngày nhân viên của trường dẫn nó đi Hẻm Xéo.

     Sáng sớm hôm nay nó đã tỉnh dậy sớm hơn bình thường, sửa soạn quần áo rồi ra phòng khách đợi. Kể ra cũng phải gần hai tháng rồi nó mới dậy sớm và có tâm trạng vui vẻ hồi hộp như hiện tại.

     Rất nhanh có tiếng chuông cửa. Đứng đó là một bác đứng tuổi béo lùn phúc hậu. Bác ấy chào nó rất thân thiện :

- Chào con Heulwen, hẳn là hôm nay con đã được thông báo rằng cô sẽ dẫn con đi Hẻm Xéo ?

      Nó vui vẻ trả lời, cảm thấy mình dường như trẻ lại :

- Dạ rồi thưa giáo sư.

     Bà giáo sư mỉm cười :

- Cô là Pomona Sprout. Giáo sư mon thảo dược học. Con đã chuẩn bị chưa ? À, chỉ cần mang theo tiền là được, chúng ta có thể đổi tiền ở ngân hàng.

- Dạ vâng, con có rồi.

- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.

     Giáo sư Sprout bắt một chiếc taxi và nói rằng mình muốn đến tàu điện ra London.

     Lúc đã ngồi trên tàu chạy êm ru, Helen mới hỏi :

- Thưa giáo sư, sao chúng ta không độn thổ cho nhanh ạ ?

- Con đâu có biết độn thổ đâu Heulwen ? Chúng ta cần đi như thế này để con biết đường mà có thể tự đi vào năm sau.

- Vậy sao ạ.

      Giáo sư Sprout lại tiếp tục ngả người ra ghế trông rất mệt mỏi, có vẻ như bà không quen đi tàu điện. Nhưng rồi bất chợt như nhận ra gì đó, bà quay sang phía Helen, nhíu mày hỏi :

- Sao trò biết chúng ta có thể độn thổ ? Nếu cô không lầm thì trò là học sinh Muggle... và chưa biết gì nhiều về thế giới phép thuật cả.

      Ánh mắt Helen thoáng trở lên lúng túng, nó nói :

- Dạ... là con đọc được trong... tiểu thuyết phương Đông... trong đó... à... họ có rằng có phép độn thổ.

- Vậy sao ?

- Dạ.

     Hai cô trò không nói thêm gì nữa.

     Chuyến tàu dừng lại phía sân ga, hai người bước xuống. Cô Sprout hỏi :

- Trò có mang theo danh sách vận dụng cần mua không ?

- Dạ có, đây ạ. – Nó móc trong túi ra một tờ giấy bằng da.

- Đây rồi, đây là quán Cái Vạc Lủng.

Nguồn : arthur.io - google.com.vn

     Đó là một quán rượu nhỏ xíu trông nhếch nhác. Người ta vội vã đi ngang qua mà không hề liếc tới nó một cái. Ánh mắt của họ trượt từ tiệm sách lớn bên này sang tiệm băng đĩa nhạc bên kia như thể họ không hề thấy tiệm rượu Cái Vạc Lủng.

     Thật tình, họ có bao giờ để ý đến cái hiện thực ngoài cái hào nhoáng bên ngoài, những gì họ nhìn được chẳng mấy khi là thực tế.

     Hai cô trò đẩy cửa đi vào quán, quán rượu của phù thủy. Bên trong tối tăm và nhớp nháp. Vài ba mụ già ngồi trong góc, nhấm nháp mấy ly rượu nhỏ xíu, một người hút một ống típ dài. Một bà phù thủy đội một cái nón cao đứng ở quầy. Và Helen nhận ra ngay đó là giáo sư McGonagall.

     Ông bán rượu này có một cái đầu xói xọi trông giống như một hạt dẻ sún răng. Ông đang rất say sưa kể còn giáo sư McGonagall dường như mất kiên nhẫn :

- Không biết gì đâu giáo sư, Harry Potter vừa đến quán của tôi đấy ! Tôi đã được-

     Giáo sư McGonagall thoáng thấy giáo sư Sprout đã gọi ngay, mặc kệ câu truyện của ông chủ quán :

- À ! Cô đây rồi cô Pomona.

- À, chào cô Minerva.

- Tôi đợi cô mãi. Đây là Grant Griffith.

     Bây giờ Helen mới để ý đứng cạnh giáo sư McGonagall là một cậu nhóc bằng tuổi có mái tóc vàng óng và đôi mắt... đôi mắt màu xanh lục... đôi mắt... rất giống với...

     Helen cứ nhìn cậu ta chằm chằm, bỏ qua cuộc nói chuyện của các giáo sư :

- Giờ cô có thể giúp tôi đưa trò này đi Hẻm Xéo được không ? Ông hiệu trưởng vừa gọi tôi có việc.

- À đương nhiên là được rồi cô Minerva.

     Lo sợ việc Helen cứ nhìn như thế có thể bắn thủng người mình, cậu bé quay lại, nói có chút ngượng ngượng :

- À... Xin chào ! Có truyện gì không ?

     Helen nhận ra việc làm thiếu lịch sự của mình, ngượng ngùng xin lỗi :

- A, xin lỗi, chỉ là... cậu trông khá giống... một người anh trai đã mất tích của tôi.

- Vậy sao ? Liệu tôi có thể giúp gì không ?

     Suy nghĩ một chút, cuối cùng Helen cũng quyết định nói ra :

- Anh ấy có giữ một cái vòng như thế này. – Helen lục trong tay áo khoác ra một chiếc vòng có dây chuyền khá dài mà nó cuốn quanh cổ tay, mặt dây chuyền có 4 màu, bao quanh là màu vàng. – Chỉ có 4 cái của anh chị em tôi, cái của ảnh có màu đỏ.

     Cậu bé cũng lục trong cổ áo lấy ra một sợi dây truyền giống hệt cái của Helen, nhưng viền màu đỏ :

- Như thế này hả ?

     Hai mặt dây truyền gần nhau đang phát ra ánh sáng màu vàng và đỏ. Cả hai ngỡ ngàng :

- Hela/Gora ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net