Chương 38: Lựa chọn ra chiến trường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Maximilian ngay cả khẩn cầu cũng đã làm, khiến Harry thật khó mở miệng từ chối, cho dù cậu tự mình gạch một vết máu lên tội nghiệt của bản thân – Harry không biết bản thân đang giúp cụ hay... đang tìm cớ cho sa đoạ của mình, nhưng cậu biết, nếu cậu không làm, Maximilian cuối cùng chỉ đành chết trong tiếc nuối. Nói đúng hơn... cụ chỉ muốn tìm một người có thể giúp mình mà thôi. Kẻ Được Chọn, chưa bao giờ là thánh nhân.

Snape nắm tay Harry, truyền đến hơi ấm khiến cậu hạnh phúc. Tất nhiên, ngoại trừ ấm áp, còn có chống đỡ. Không ai có thể làm trái ý nguyện bản thân mà có thể kiên trì đến phút cuối... mà Snape năm ấy dựa vào thù hận để từ tầng cuối cùng địa ngục leo từng bước lên, còn Harry... cậu không chỉ cần duy nhất điều đó.

Cụ Marcos vui vẻ thay bộ ưa thích – một áo sơmi nữ rộng thùng thình cùng với một chiếc váy dài của Muggle!

Harry mở to mắt nhìn lão phù thuỷ trước mặt ăn mặc như thế đính kèm theo một chiếc nón phù thuỷ kiểu cách, trong tay là một cây dù đen có đường ren trang trí màu hồng diêm dúa... oa, bộ đồ này, quá quen mắt! Harry xác định bản thân đã từng gặp qua!

"Này, không cần nhìn tôi như vậy!" Maximilian lắc lắc cây dù trong tay, "Thế nào? Tôi đã từng đến thế giới Muggle, bọn họ hình như... không thích tôi cho lắm." Đấy là lời diễn tả tương đối nhẹ nhàng, dù sao cũng dùng để nói về mình, lão phù thuỷ có thoải mái cỡ nào cũng không thể miêu tả thẳng thắn lại được.

"Cái này... đây là đồ nữ." Harry cố gắng kiềm nén bản thân, còn Snape hình như không thấy điểm khác lạ trên trang phục này.

"Đúng vậy, có người đã nói cho tôi biết, nhưng đây thật là quần áo của Muggle... Haiz, thật phiền phức!" Maximilian giật giật váy, "Tôi thích thứ này, nó khiến tôi cảm thấy thoải mái... cho dù là số mệnh hay lời nguyền, tôi đều có thể giãy dụa trốn đi, đúng rồi, Harry, cậu xem, tôi hiện tại có thể tránh thoát nó."

Tranh đấu với số phận, để bản thân trở thành chủ nhân của chính mình. Cụ không chỉ muốn đơn giản là biểu hiện. Quần áo, chỉ có thể khiến cụ cảm thấy thoát khỏi ràng buộc, nhưng mà, thực hiện việc gì đó càng khiến người ta thoải mái hơn, chỉ thế thôi.

Harry nhớ đến năm tư khi đi xem Quidditch thế giới đã thấy một lão phù thuỷ... đúng vậy, cậu nhớ rồi! Là lão phù thuỷ "thích gió thổi mát mẻ cái mông", chẳng lẽ đó là Maximilian? Nhiều năm trước, cậu đã từng biết mặt lão phù thuỷ, mặc dù chưa từng nói chuyện, thậm chí sau khi kết thúc giải đấu thế giới cũng chưa từng gặp lại một lần... thế nhưng chỉ một lần gặp mặt, thậm chí cậu còn đồng ý tự mình đưa cụ rời khỏi thế giới này... Harry cảm thấy rất kì diệu. Thì ra trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ.

Tất nhiên Maximilian cũng không quá quan tâm đến Kẻ Được Chọn, cụ cũng không nhớ rõ bản thân từng lướt qua đứa nhỏ này, mà Harry cũng không nhắc lại sự tình năm đó.

Lão phù thuỷ dẫn hai người đến xem xét "thành phố chết".

"Nơi đây đã bị Muggle bỏ rơi, cho nên tôi lợi dụng nó." Maximilian rất tự hào, "Trong bán kính 5km từ nơi này trở ra đều là địa bàn của tôi. Có thể nói, đây thật không phải chuyện thú vị gì, cậu cũng biết muốn từ trong tay Muggle lấy đi thứ gì, thì phải giao tiếp với họ, mà tôi ghét nhất là việc này."

Harry gật đầu, cậu hiểu rõ. Snape nhìn về phía Kẻ Được Chọn đã trưởng thành không ít, không nói gì, chỉ nắm tay cậu thật chặt.

Đi tiếp về phía trước, nơi bị bỏ hoang này thoạt nhìn thật quá hoang vắng, thậm chí... có cảm giác sợ hãi kinh dị. Trừ bỏ những bức tường cũ kĩ bị tróc mảng lồ lộ khiến người khác nghẹt thở cùng bầu không khí đèn nén chung quanh, kết hợp với ảo ảnh do cụ ếm lên khiến con người sinh ra ảo giác – sợ hãi trong lòng càng khiến người ta hoảng sợ.

"Nơi này chúng ta có thể dùng pháp thuật mở rộng nó ra, sau đó đặt vài thứ ở đây, khiến nó thoạt nhìn cứ như... nơi ở của Muggle, cái này tôi không rành, hay là Severus, cậu thử xem?" Maximilian dùng cây dù trên tay mình gõ vài cái lên mặt tường – không thể xem là một bức tường được, thực ra chỉ là một tảng đá lớn đang được thi công bị bỏ hoang giữa chừng mà thôi. Có rất nhiều phòng vẫn chưa hoàn tất, hiển nhiên, cũng có những phòng đã hoàn thành, cho nên cũng có dấu vết sự sống của con người ở đó, chỉ là ở một nơi rộng lớn thế này chỉ có vài nơi là có người sống... Cho dù đã mua nhà tại đây cũng muốn dọn đi, hơn nữa Maximilian còn dùng Lời nguyền Độc đoán cùng xem nhẹ và lời nguyền xua đuổi phối hợp sử dụng, khiến nơi này trở thành "thành phố hoang không người ở".

"Rất xa xỉ đúng không?" Maximilian cười cười dựa tường cọ cọ nói đùa, "Tôi nghĩ sau này hai người cũng tìm một nơi như vậy đi, thật không tệ mà!"

"Marcos, tôi nghĩ ông cũng biết tôi không phải không có nhà ở?" Snape lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn cụ, đối với kiến nghị này rất chi là khinh thường.

"Này! Tôi nói cho cậu nghe Severus, cậu thật hết sức nhàm chán!" Lão phù thuỷ vỗ vai Harry, "Cậu ta thật quá vô vị, cậu xem đi? À, cậu là Gryffindor đúng không? Đúng rồi, tôi đã từng nghe nói về cậu, trên Nhật báo Tiên tri luôn đăng tin về cậu... Cậu cũng biết đối với phù thuỷ, một năm quả thật quá ngắn ngủi... Ách, người anh em, có ý tưởng tìm một nơi như thế cư trú không? Ở đây có rất nhiều nơi để thám hiểm!" Huyết thống quả thật rất thần kỳ, cho dù là huyết thống từ mấy ngàn năm trước.

Harry cười trừ nhìn về phía Snape, mà bậc thầy độc dược mặt đen cũng không nói gì, chỉ thở mạnh một cái, tựa hồ rất xem thường loại hoạt động này.

"Xem đi, ở đây còn có thể trồng một cánh rừng nhỏ." Maximilian chỉ về phía mảnh đất trống bên trái, bên trong dưỡng không ít động vật thần bí, tất nhiên, Muggle không thấy, "Hai người có thể thử đem vài động vật pháp thuật đáng sợ đến đây nuôi thử."

"Tôi cho rằng, cụ cũng không sợ rắn?" Snape đi sát đến rìa bãi đất trống, ngồi xổm xuống, từ trong bụi cỏ bắt lấy một con rắn lục đen – không phải loài sinh sống ở Irish, nhưng phù thuỷ có thể giúp chúng sống tốt ở bất kỳ nơi nào. Chỉ cần chúng xuất hiện liền sẽ bị bắt đi nuôi dưỡng – bởi vì chúng rất quý giá, không chỉ là nọc độc, mà cả vây, đều là những thứ phù thuỷ cần.

"Được rồi, cậu nói đúng." Maximilian cũng đi tới, đôi giày to lớn cụ đang mang gây phiền toái không nhỏ cho chính cụ, cứ được vài bước lại phải chỉnh sửa lại, "Những dược liệu tôi đưa cho cậu, đa phần đều từ được dưỡng từ nơi này, nếu huỷ nơi này, sau này đành phải mua từ bên ngoài – hì hì, tôi nói này, có phải Kẻ Được Chọn được hưởng đặc quyền, có thể so với những người khác...ừm... được nhiều thứ hơn?"

"Một phần cụ cũng đừng hòng." Snape ném con rắn đi, đứng dậy vỗ bụi trên tay, "Harry, chúng ta trở về."

"Này, muốn đi?!" Hiển nhiên, Maximilian thấy Harry gật đầu, có chút tiếc nuối, cụ còn chưa đùa đủ mà.

"Được rồi, cụ đã có thứ mình muốn, không phải sao?" Snape nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn cụ, "Trò chơi đã được mở ra, tôi cho rằng, cụ không tính để chúng tôi đem nơi này của cụ biến thành chiến trường đi?"

"Được rồi, được rồi, trở về đi, để lão Marcos ngu người ở nơi thê lương này một mình đi, haiz, thật tịch mịch!" Lão phù thuỷ sải bước đi, từng bước chân kéo căng cái váy cụ đang mặc, khiến dáng đi thật tức cười.

Đương nhiên, Snape không để Harry đi theo cụ nói lời an ủi, chỉ trực tiếp kéo cậu độn thổ đi luôn. Đối với việc này, Harry có chút không đồng ý, thế nhưng Snape có đạo lý của mình – đối với Maximilian, tuyệt đối không thể quá thân thiết, cũng không thể quá quan tâm cụ, càng đừng nên xem cụ là một người già mà đối xử, nếu không cụ nhất định sẽ nổi dậy đánh cậu một trận. Maximilian cũng không phải là Dumbledore.

Trở lại thung lũng Godric, Harry và Snape trước đi tìm Dumbledore.

Về lần trao đổi này, Dumbledore cũng không nói cho nhiều người biết, trừ bỏ Chúa tể Hắc ám tiền nhiệm nhà mình thì cũng chỉ có ba người họ biết. Mà muốn đem chiến trường chuyển dời đến một nơi hoang vắng nhằm giảm thương vong đến mức thấp nhất là một chuyện khó khăn, tất nhiên, "thành phố chết" ở Irish cũng không chỉ trong một hai ngày có thể tìm ra.

"Tốt lắm." Dumbledore cũng không nói những câu đại loại như "thầy tự hào về con" vân vân, như lúc trước vẫn dùng để khích lệ Harry, mà hiện tại, cụ đã không còn tư cách đó. "Như vậy, quyền chủ động đã hoàn toàn trong tay ta."

"Vậy kế tiếp là bố trí chiến trường." Grindelwald nhìn Harry, sau đó nhìn Snape, "Thế nào?"

"Ngày mai, chúng ta chia nhau ra thực hiện kế hoạch." Harry trầm ngâm giây lát, rồi quay sang nhìn Snape, "Sev, anh nói xem?"

"Thời gian quá ngắn, ít nhất phải ba ngày." Bậc thầy độc dược dùng ta vẽ trên bàn nửa vòng tròn, "Đầu tiên, cần xác định phương thức cùng thói quen chiến đấu; tiếp theo, là số lượng người tham gia cùng mục tiêu. Thu nhập đủ những điều này, mới có thể thiết kế kế hoạch hoàn chỉnh."

"Ôi trời! Còn phiền phức đến thế?!" Kẻ Được Chọn cào tóc, "Em cứ nghĩ là sẽ đơn giản?"

"Thật bình thường, đầu óc Potter... luôn luôn là như thế..."

"Ha! Bây giờ anh có tư cách để nói vậy rồi?" Nắm lấy cổ áo lão đáng ghét, Kẻ Được Chọn xông lên hôn mạnh môi anh – cậu hiện tại cũng không muốn một cái hôn sâu, chỉ đơn giản là chạm môi, hơn nữa, chỉ dùng sức để hôn môi mà thôi!

Snape bị chiếm tiện nghi mặt không thay đổi tiếp nhận nụ hôn này, anh rất bình tĩnh, ánh mắt không chút dao động. Được rồi, đây chỉ là hôn môi.

Nhưng mà Kẻ Được Chọn không phải biểu lộ xúc động, chỉ là cậu không có nơi để giải toả tức tối, đương nhiên, sự bực tức này cũng không khiến người ta đánh mất lý trí.

"Khụ khụ... các chàng trai, có muốn... chúng ta ra ngoài không?"

"Không cần!" Buông lão già nhà mình ra, Kẻ Được Chọn quay đầu lại, dùng vẻ mặt tức giận để che giấu khuôn mặt đang đỏ lên, "Tiếp tục đi, con không tính làm cái gì hết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net