QuyểnI:Tìm được Kẻ Được Chọn.Chương1: Say sưa nơi núi non.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tiệc tùng lại tiếp tục diễn ra, tổ chức ở thung lũng Godric, mặc dù nhân vật chính không có mặt, nhưng một đám phù thủy không biết ngại ngùng này mặc sức say sưa.

Cuối cùng Voldemort cũng đã chết, chết thật, không còn ai có thể uy hiếp đến cuộc sống của họ nữa, cả đám như phát rồ, vừa uống như điên vừa la to, "Harry Potter vạn tuế! Kẻ Được Chọn vạn tuế! Kẻ Được Chọn Harry Potter vạn vạn tuế!!" Đây là chuyện bình thường, ở thung lũng Godric mỗi ngày đều diễn ra nhưng cuộc vui như thế, vì đây là nơi Harry Potter sinh ra, hơn nữa cả gia đình cậu sống ở đây – ba mẹ Harry cũng ở đây, đúng thế, hai người đáng lẽ đã chết vào năm sinh nhật một tuổi của cậu, rốt cuộc đã sống lại.

Lily Potter xinh đẹp tựa như tinh linh trong truyền thuyết, hay như tiên nữ. Dù là giống bên nào, cô thật sự rất đẹp, mái tóc đỏ như lửa. Khi cô cười, cả bàn ăn như tỏa sáng, khiến mọi người ăn đến mức sảng khoái. Mà chồng cô, James Potter đang cùng đám người đang la lớn "vạn tuế" kia uống bia liên tục.

Thật là một đám ngu xuẩn. Trong nhóm người ấy, tại góc khuất, một người đàn ông u ám thầm khinh bỉ trong đầu. Anh bị buộc phải tới đây, tham dự một buổi tiệc đầy nhàm chán thế này, vừa châm chọc lại vừa đau khổ cho bản thân, thật rất rất đau khổ.

"Severus, cám ơn cậu." Lily bước qua, đưa cho anh ly rượu Whisky, "À... xin lỗi, hành động năm ấy của James, tớ thật cảm thấy có lỗi."

"Chuyện này không liên quan đến cậu, Lily." Snape hiện tại đã có thể bình tĩnh mà đối diện với cô, khi anh trải qua cái chết, mở mắt ra, nhớ lại mọi thứ đã qua, anh hiểu mình không hề yêu cô gái này. Không phải là anh phản bội trái tim, mà khi trải qua tử vong khiến anh hiểu ra được nhiều điều, cũng đã phân biệt rõ ràng cái gì là tình yêu và tình thân. Quả thật, anh thích Lily, nhưng trong lòng anh chỉ xem cô là em gái mình, không thể trở thành người yêu được.

"Nhưng mà..." Lily cảm thấy ngại ngùng, cô và anh đã từng giải thích qua, điều này khiến James cảm thấy xấu hổ vì những hành vi ấu trĩ lúc xưa, cho nên rất muốn bù đắp lại – cho dù là bạn học, anh cũng hy vọng có thể hòa bình cùng Snape, nhưng mà nói gì thì nói, tính cách của hai người thật không hợp.

"Đây không phải là vấn đề của cậu, Lily." Snape lựa chọn ngôn từ có vẻ nhẹ nhàng một chút, "Slytherin luôn không thể hòa hợp cùng... uhm... sự sôi động..."

"Haha, Lily! A, Severus, nào, mọi người đang tính nhờ cậu kể lại khúc hấp dẫn kìa!" James chạy đến vẫy tay, "Mọi người đã chuẩn bị xong rồi, đúng không?"

"Đúng vậy! Nào để người anh hùng kể lại cho chúng ta nghe đi!"

"Xem ra bọn họ không định buông tha cậu, Sev." Lily cười cười, từ chỗ Snape đi đến cạnh đám người.

Snape cũng không thích cảm giác trở thành tâm điểm, lúc trước nghề của anh là gián điệp, là gián điệp hai mang, điều này khiến anh đã có thói quen biến mình thành vô hình mới có thể an toàn, mà tình huống hiện tại... khiến anh rất bực mình, lại càng không thoải mái.

Lily hiểu Snape mất tự nhiên, cô bảo mọi người bình tĩnh lại đừng ồn ào nữa, sau khi im lặng rồi mới để Snape lên thuật lại về chiến tranh tàn khốc – đúng thế, rất nhiều người chưa từng trải qua chiến tranh, bọn họ nằm trong số được những người khác đứng lên bảo vệ, chỉ thế, nhưng bọn họ thích anh hùng, cũng sùng bái anh hùng, cho dù vị anh hùng đấy là kẻ từng bị hiểu lầm cô lập, nhưng đối với họ đấy cũng là anh hùng, ngay cả Harry cũng như thế!

Snape cũng không nói những lời bóng bẩy ba hoa, hay những câu vui đùa của Dumbledore, anh chỉ dùng giọng điệu lạnh băng âm u thuật lại hai câu nói – "Chiến tranh rất tàn khốc. Hi sinh là điều hiển nhiên." Chỉ hai câu nói, đã nhận được những tiếng hoan hô.

Snape lạnh lùng nhìn đám người này, bọn họ điên cuồng, bọn họ vui vẻ, bọn họ vô tâm, đều khiến anh cảm thấy thế giới này thật kì lạ – đúng vậy, anh – Severus Snape, không hề dễ chịu chút nào.

"Uhm, tôi thật nhớ Harry..." James ngồi bên cạnh Snape, bàn tay nắm rồi lại buông đấm một cái vào vai người ngồi bên cạnh, "Tôi thật sự... nhớ thằng bé, cậu cũng biết mà, mặc dù... e hèm... tôi biết cậu hay bắt nạt nó, nhưng cậu cũng bảo vệ nó, Severus, tôi thật không thể ngờ, chúng ta lại có thể ngồi nói chuyện hòa bình như thế này."

Đúng vậy, hòa bình. Snape cười lạnh, anh cũng cảm thấy điều này thật khó tin.

Lily cười tươi tiến về bên này, ngồi giữa hai người, như đứa em nhỏ ngồi giữa anh trai và chồng mình, cô vẫn là cô gái xinh đẹp lại tràn đầy sức sống trong nhà Gryffindor ngày nào.

"Nếu Harry ở đây thì tốt rồi." Lily nhìn đám người náo nhiệt kia, than thở, cô thật nhớ đứa con.

"Haha, nó sẽ tự lo được cho bản thân!" James vừa uống 1 hớp bia vừa tùy tiện trả lời, "Tin thằng bé, Lily, nó cũng không phải là một đứa con trai bình thường, nó là con chúng ta! Là Kẻ Được Chọn!" Nói xong, James lại gần đám người, vừa nâng cốc vừa la, "Vì Harry! Vì Kẻ Được Chọn, cạn ly!"

"Cạn ly!" Mọi người cười đùa điên loạn, khiến người khác tưởng rằng khuôn mặt họ sẽ chỉ mãi có biểu tình đó.

Mọi người vui vẻ nâng cốc, duy chỉ có Snape cảm thấy không thể hòa hợp được nơi này.

Sau khi rời khỏi thung lũng Godric, Snape bỗng cảm thấy lạnh, gió tựa như lưỡi dao khứa ngang mặt, anh nhanh chóng kéo cao cổ áo vốn đã cao rồi – hiện tại mỗi ngày đều như ăn Tết, mọi người đều rất vui vẻ, bởi vì những người đã tử trận đều đột nhiên sống lại – bao gồm cả anh.

Mọi chuyện xảy ra rất kì lạ. Khi anh tỉnh lại, khuôn mặt của cụ Dumbledore già nua đầy âu sầu đập thẳng vào mắt, anh mới phát hiện tất cả đều thay đổi – không, phải là tất cả đều không hề thay đổi! Mọi người, trừ Voldemort cùng bọn Tử thần thực tử, còn lại tất cả đều hồi sinh, tựa như chưa từng phải trải qua cuộc chiến tranh ác liệt năm đó – Lily, Potter, Diggory, Black, hai anh em sinh đôi nhà Weasley, Lupin, thậm chí cả con gia tinh không có giáo dục Dobby... Kể cả lão Dumbledore cùng Grindelwald, tất cả bọn họ đều hồi sinh, không thiếu một ai.

Chẳng lẽ do Merlin hiển linh!

Mọi người ai nấy đều hoan hô vui mừng, người thân của họ không một ai chết đi, bọn họ vẫn còn thời gian để đến bên nhau, bộc lộ hết tâm tư để yêu nhau. Kể cả Dumbledore cũng rũ bỏ trách nhiệm, thản nhiên tuyên bố cùng tên Grindelwald kia yêu nhau, hơn nữa còn viết tự truyện, thậm chí trở thành một hình tượng phù thủy kinh điển về tình yêu chân chính, cụ trở thành thần tượng của nhiều người. Cụ và Grindelwald đến thung lũng Godric định cư, mặc dù mỗi ngày đều bị tên Aberforth kia đến làm phiền, nhưng không sao, vì cả Ariana cũng sống lại.

Những chuyện này không có khả năng xảy ra!

Đầu tiên, Snape tưởng rằng chỉ là ảo giác, có người đùa giỡn anh, nhưng khi biết rằng bức thư là do tên nhãi ranh Potter viết, ý tưởng đó bị quăng đi.

Đúng thế, là Kẻ Được Chọn – Harry Potter, trong bức thư cậu để lại giải thích tình huống tại sao mọi người sống lại.

"Tập hợp đủ Bảo bối Tử thần, dùng phương pháp đặc thù kích hoạt chúng, mở ra khế ước tử thần, sau khi kí kết có thể khiến mọi người sống lại, thực sự sống lại!" – đoạn nội dung này khiến mọi người điên cuồng, bọn họ cuồng nhiệt sùng bái Harry Potter, thậm chí đúc tượng cậu, đặt ở Hogwart để người người kính ngưỡng.

Nhưng không đúng!

Trong bầu không khí tưng bừng, chỉ mình Snape cảm thấy không đúng. Nhưng dù là vậy, anh cũng không có thời gian để hoài nghi hay tìm kiếm sự thật, bởi vì anh không đủ sức lực để làm chuyện này, tất cả thời gian đều bị đám điên cuồng ngoài kia chiếm lấy – Severus Snape, một sinh vật chỉ tồn tại trong bóng tối, đột nhiên bị đặt dưới ánh sáng, nhận mọi sự sùng bái mãnh liệt, thật tồi tệ! Tuy nhiên anh không thể bộc phát, cũng không có cách bộc phát. Mặc dù rất phẫn nộ, nhưng có người nói với anh rằng, cái tình huống này hoàn toàn là do Harry Potter tạo thành, trong thư cậu kể lại tất cả sự thật về Severus Snape, cậu hy vọng rằng Snape trở thành vị anh hùng được mọi người kính ngưỡng chứ không phải cái đích để người đời thóa mạ!

Merlin xui xẻo, Snape không tức giận, anh đạt được mọi quang vinh, nhưng đấy là chuyện anh không hề muốn.

Có lẽ... dự cảm chuẩn xác... Anh nghĩ thế, có lẽ Harry Potter đã chết... Cho nên anh đành thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của cậu... dù rằng anh thật không muốn.

Nhưng Harry Potter sao lại có thể chết?!

Không! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!

Sau khi trở lại hầm Snape liền cười lạnh, anh không tin cái tên nhóc mắt xanh có sức sống ngoan cường khác người ấy lại chết, bởi cậu là tên gặp đại nạn không chết – hay nói đúng hơn là không chết được.

Hay nên nói Harry Potter đã chiếm gần nửa thời gian trong cuộc sống của Snape, thế nhưng trong những ngày vui vẻ này lại không thấy tên tiểu quỷ kia nhào vào giúp vui, anh thật rất không quen. Dù Lily sống lại, trách nhiệm trên người đã được rũ bỏ, thế nhưng anh lại cảm thấy mọi thứ hình như hỏng bét.

Những con người kia – một lũ vô tri vô giác, có quyền gì mà vui sướng? Trong tình huống Kẻ Được Chọn không biết sống chết ra sao, bọn họ có tư cách gì mà chè chén say sưa?

Đứng lên, Snape rót cho bản thân một ly Whisky. Có lẽ anh cần tỉnh táo một chút, tỉnh táo sẽ giúp đầu óc minh mẫn, từ đó có thể tìm ra được đúng vấn đề.

Vân vê ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại rồi vẽ thành một nửa vòng tròn, nhẹ nhàng nhịp nhịp đầu gối theo tiết tấu cố định, anh đang tìm sơ hở trong bức thư của Kẻ Được Chọn, đúng vậy, sơ hở, cái này rõ ràng nhưng lại đầy nghi vấn... Kích hoạt Bảo bối Tử thần, hay như khế ước kia?

Thực tế việc này không đến phiên anh, nhưng đây lại là thói quen gần mười năm nay – anh hoàn toàn không thể trông cậy vào tên Potter kia có thể nghĩ đến việc này, mà Lily... cô cũng không phù hợp. Đúng vậy, không thích hợp. Để bọn họ nghĩ rằng Kẻ Được Chọn ra ngoài đi rèn luyện là được rồi, Snape ung dung nhấp một ngụm, thật dễ dàng, cho dù sau này bọn họ có nghĩ tới cũng không sao, đến lúc đó anh sẽ giải quyết mọi vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net