Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có rất nhiều mục đích để Harry quyết định rời phía Đông, cũng là rời đi đầm lầy Đen.

Khi mấy độc dược sư đến từ thế gia độc dược Prince ở phía Nam được cử đến chi viện cho tiền tuyến ở chiến trường phía Đông, Harry từ miệng họ mới biết được giáo hội ở các nơi khác so với phía Đông này lớn mạnh hơn rất nhiều, bọn họ thậm chí đã sử dụng phổ biến cái gọi là trận pháp.

Harry còn nhớ tâm tình của bản thân đã dậy sóng mạnh mẽ đến mức nào khi cầm trên tay bức vẽ mấy trận pháp được cho là "từ giáo sĩ của giáo hội phát minh", các bức vẽ tựa như đang cười nhạo vào mặt giới pháp thuật, bởi vì bọn họ căn bản không biết cơ sở để xây dựng thành công các trận pháp này đều là dựa trên "nền trận Ir" cơ bản đến từ thế gia Aspinall đã diệt vong hơn nửa thế kỷ. Chỉ có phù thủy am hiểu tuyệt đối tri thức trận pháp được truyền thừa trong nội bộ Aspinall mới dựng được "nền trận Ir" này, mà điều kiện tiên quyết để nhận truyền thừa chính là phải có huyết thống Aspinall, hơn nữa còn phải là của dòng trực hệ.

Đây là bí mật của nội bộ thế gia này, khắc trong máu tủy, cao thủ Chiết tâm trí thuật cũng không thể nhìn ra. Thời gian đó Salazar chưa đầy năm tuổi nhưng cũng đã trong quá trình thừa nhận ký ức truyền thừa phần tri thức này, Harry mỗi ngày đều ở bên cạnh làm thủ vệ nhìn đứa nhỏ từng nét vẽ ra các "nền trận", sau đó đem tờ giấy da dê đã vẽ kín mít đốt bỏ. Bởi vì tuổi đời lớn hơn, nhận thức và lý giải về các Ir của Harry đương nhiên tốt hơn Salazar chỉ đơn giản có ký ức về mấy hình vẽ ngoằn ngoèo phức tạp. Khi cầm đến các bức vẽ trận pháp, ngay cả Salazar chưa đủ nhận thức còn chỉ ra được từng "nền trận Ir" của các trận pháp, càng đừng nói Harry.

Chỉ có pháp lực của người mang huyết thống Aspinall mới dựng được Ir và làm nó hoạt động. Harry tin tưởng Aspinall chắc chắn vẫn có tộc nhân còn sống, thậm chí còn là người của dòng trực hệ.

Suy đoán này đã khiến cậu ôm Salazar rời khỏi đầm lầy Đen với tâm trạng không hề tốt.

Aspinall nhân số cực kỳ eo hẹp, là một thế gia lâu năm nhưng số lượng tộc nhân còn thua cả mấy gia tộc nhỏ mới thành lập, đặc biệt dòng trực hệ các đời đều là đơn truyền. Có lẽ do huyết thống, các đời gia chủ đều chỉ sinh được một đứa con duy nhất, bất kể là nam hay nữ, vừa sinh ra đã nhận truyền thừa lập tức trở thành người thừa kế.

Harry có thể khẳng định cha của Salazar có huyết thống trực hệ, bởi vì Salazar nhận truyền thừa của hậu nhân trực hệ rất thuận lợi. Thậm chí nếu Aspinall chưa diệt vong, cậu hiện tại có thể xem như đang nuôi dưỡng người thừa kế của họ.

Đáng tiếc, gia phả đã bị hủy, thế gia đó vĩnh viễn cũng không thể sống dậy được nữa.

Harry ôm tâm tình tiếc nuối dốc lòng dạy dỗ Salazar, hi vọng đứa nhỏ trưởng thành rồi có thể tiếp nối vinh quang của Aspinall, để các trưởng bối đã mất yên lòng.

Vậy nhưng, cậu ở đây còn đang phải nắm tay đứa nhỏ hướng dẫn nó từng nét vẽ "nền trận Ir", lại đã có kẻ ở nơi khác phát tán ra ngoài trận pháp được xây dựng từ nền trận này, hơn nữa còn là các trận pháp được cải tiến từ các trận pháp chưa được công bố ra ngoài trước khi Aspinall diệt tộc, do gia chủ Aspinall nghiên cứu ra, cũng chỉ có ông ấy biết, buồn cười hơn là gắn cái danh "từ giáo hội phát minh" trong khi số tư liệu đó chỉ có duy nhất một cuốn trọn vẹn nằm trong tay mẹ nuôi của cậu, được gia chủ Aspinall trước khi chết gửi gắm xem như trả ơn sau khi nhờ vả nàng trả thù giúp. Khi Harry đến, nàng dạy cậu cũng là cho cậu xem ký ức về số tư liệu đó, còn cuốn da dê kia đã sớm bị cha của Salazar cầm theo lúc rời khỏi đầm lầy Đen.

Vậy đó...

Dòng trực hệ của Aspinall, ngoài Salazar nhỏ tuổi đang được Harry nuôi dưỡng, cũng chỉ còn lại người cha chưa rõ tình huống kia của nó.

Như đã nói, cậu không hề muốn nghi ngờ y, cho dù tất cả dấu hiệu đều nhất nhất định tội lên đầu y, cậu vẫn quyết định cho y thêm một cơ hội, ôm cả con trai y rời khỏi đầm lầy Đen đi tìm y, chính là còn muốn cho y một cơ hội giải thích.

Trong ký ức của mẹ nuôi y chân thành như vậy, thật thà như vậy, từng ánh mắt cử chỉ đều không có nửa tia giả dối, thêm vào đó mẹ nuôi đến chết vẫn một mực khẳng định y nhất định có nỗi khổ riêng nào đó.

Vì vậy Harry cậu cho dù không phải tin tưởng, cũng tình nguyện chờ y xuất hiện giải thích.

Cậu chờ hơn hai mươi năm, hiện tại đã nhượng bộ đến mức chủ động ra ngoài đi tìm, thế nhưng kiên nhẫn của con người luôn có giới hạn, nếu y vẫn còn không chịu xuất hiện...

Harry niết cằm.

Cậu nhớ đến bản thân còn đang nghiên cứu một loại pháp thuật hắc ám cổ xưa, Huyết thống truy tung, bí thuật hắc ám cùng cực hiếm hoi về huyết thống từ lâu đã thất truyền. Mẹ nuôi vô tình nhặt được một phần công thức dở dang trong không gian Hỗn độn, nghiên cứu còn chưa xong, Harry rất có trách nhiệm nhận nốt phần còn lại tiếp tục nghiên cứu, nghĩ chờ mình hoàn thành rồi, nếu William còn chưa tìm được con trai thì có thể giúp hắn một phen.

Nhắc đến William, hắn lúc này còn đang chuyên tâm nướng một cái đùi dê.

Annie mới sinh con, bởi vì sinh non sức khỏe rất yếu, ba người nữ còn lại trong nhóm có thể nói là từng giây từng phút đều túc trực bên người cô. Lúc này bốn cô gái đều ở sâu trong hang động tránh mùi dầu mỡ, bên ngoài chỉ còn có đám đàn ông con trai tụm lại quanh đống lửa nướng đồ ăn.

William lật cái đùi dê, chép miệng.

"Nghe nói con Mèo Lửa vừa thành công vượt qua Lưới phòng ngự, chạy khỏi chiến trường phía Đông kia rất thích ăn thịt dê?"

Maverick liếc hắn, "Cái gì mà Mèo Lửa, đó rõ ràng là một con hổ!"

William không chịu thua, "Hổ không phải cũng họ nhà mèo ư?"

Maverick, "Đúng vậy nhưng..."

"Nó không phải cũng khạc ra lửa sao?" William ngắt lời.

Maverick máy môi, "Phải, có điều..."

"Vậy ta gọi nó là Mèo Lửa cũng đâu có gì sai?" William kết luận.

Maverick, "..."

Harry thấy Maverick nghẹn lời, cười hỏi, "Tin tức đó từ đâu ra vậy?"

Maverick nhe răng tức giận với William, xong xuôi mới quay ra đáp, "Lúc đó cậu chưa về, mọi người trú trong hang động tình cờ gặp một phù thủy mang tin tức tình báo từ chiến trường phía Đông đi ngang. Người đó hỏi xin chúng ta ít nước uống, trong lúc nói chuyện làm quen đã nói ra tin tức kia."

Không biết con hổ kia làm cách nào, mấy chục năm nay ngoài một con Quỷ Tượng thành công vượt qua được Lưới phòng ngự, con hổ này xem ra là đứa thứ hai mà chiến trường phía Đông để lọt lưới. Hai năm trước không biết vì sao Quỷ Tượng đang khỏe mạnh ngang ngược hoành hành lại bị thương nghiêm trọng, các phù thủy nhân cơ hội đó hợp lực vây công giết chết nó. Một con Quỷ Tượng bị thương mà phải sức gần hai mươi phù thủy mới giết được, còn chết mất bốn người, tin tức con hổ kia lọt lưới hiện tại truyền ra đã khiến mọi người kinh sợ vô cùng.

Stephan cũng nghe hai người bên kia cãi nhau, chờ Maverick nói xong lời này mới lên tiếng.

"Thật ra con hổ kia không chỉ khạc ra lửa, khi bầu trời xuất hiện sấm sét, nó còn có thể thu vài tia sét vào cơ thể rồi lấy đó phát động tấn công. Phù thủy phía Đông đặt cho nó cái tên Hỏa Lôi Hổ."

William chép miệng, "Không phải nói chỉ khi chiến đấu dưới bầu trời có sấm xét thì năng lực này của nó mới có thể phát huy ư? Cho nên về cơ bản nó vẫn chỉ là một Mèo Lửa mà thôi!"

Stephan cũng phải bất đắc dĩ với sự cố chấp này của hắn.

"William cũng gọi Thần hộ mệnh của hắn là một con mèo!" Maverick le lưỡi, "Cái này không lẽ là sở thích của cậu?!"

William quả thực gọi Thần hộ mệnh là con mèo, lúc đầu mọi người cả tin còn thực cho rằng Thần hộ mệnh của hắn hình dạng là một con mèo, sau đó tận mắt nhìn thấy hắn gọi ra một con hổ trắng cao lớn uy mãnh, tất cả đều kinh ngạc nói không nên lời.

"William rất thích hổ?" Harry mang theo tâm tình đùa vui hỏi.

William nhướn mày, "Đã nói là mèo!"

Maverick có xúc động đạp cho hắn một cái, thế nhưng lời sau đó của hắn lại khiến mọi người sửng sốt.

"Ta quả thực đang nghĩ đến thu con Mèo Lửa kia làm sủng vật."

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn hắn như đang nhìn một kẻ đã chết rồi.

"Cậu muốn thu nó làm sủng vật?"

Maverick rít lên the thé, biểu hiện tâm trạng hắn kích động đến mức nào.

William so vai, "Phải mà, ta còn chưa có sủng vật đâu!"

"Trọng điểm không phải cái này..." Maverick tức giận, "Cậu không có bị vấn đề về đầu óc chứ? Cậu muốn thu con quái vật kia làm sủng vật?!"

Biểu cảm của William không hề dao động. Cơ mặt Maverick lại đã vặn vẹo.

"Cậu có biết con thú kia nguy hiểm đến mức nào không? Nó là đến từ Không gian hỗn độn!!!"

Hắn nói đến nửa câu sau, cho dù nhóm trưởng Stephan luôn bình tĩnh thì sắc mặt cũng phải tái đi.

Harry không có phản ứng gì, yên lặng quan sát bọn họ hỗ động.

William nâng lên nửa con mắt, ý bảo đối phương tiếp tục, Maverick bị thái độ của hắn kích thích, tức giận đập đập tay xuống nền đất.

"Không gian hỗn độn là cái dạng gì ta chắc cũng không cần nói nhiều. Các sinh vật đi ra từ trong đó nguy hiểm tới mức nào mọi người đều đã rõ, đặc biệt là các sinh vật pháp thuật có năng lực thuộc về các yếu tố tự nhiên. Hai năm trước chỉ một con Quỷ Tượng hệ đá đã khiến chúng ta lao đao như thế nào? Hiện tại cậu lại nói muốn thu con hổ hệ lửa kia làm sủng vật?"

Maverick tức đến thở không ra hơi.

William lúc này mới mím mím môi, sau đó phì cười.

Mọi người không biết ra sao.

Hắn vừa cười lớn vừa kéo vai Maverick.

"Cậu làm cái vẻ nghiêm trọng này làm gì? Ta cũng đâu phải đang nói thật!"

Maverick nhất thời kinh ngạc, "Hả?!"

William cười càng lớn.

Cười xong mới nghe hắn nói tiếp, "Mặc dù con mèo kia có thể tính là sinh vật pháp thuật hai hệ, so với Quỷ Tượng đơn hệ đá hẳn yếu hơn, nhưng nhất định so với trận địa vây công Quỷ Tượng bị thương năm đó không hề thua kém, thậm chí còn có thể khiến chúng ta tổn thất lớn hơn. Dẫu sao nó cũng là chúa sơn lâm. Giết chúng đã khó, muốn bắt sống lại càng khó hơn, huống hồ chúng chết cũng sẽ không phục tùng."

Hắn quàng tay qua vai Maverick, "Ta cũng không phải là người sẽ bất chấp tính mạng của bản thân và đồng loại."

Maverick trợn mắt, hỏi, "Cậu đùa giỡn ta?!"

William nhe răng cười, đáp, "Trêu chọc cậu rất vui."

Sau đó hai người liền đánh thành một đoàn.

Stephan cũng không ngăn cản họ. Giáo hội khu vực này đã bị bọn họ mạnh tay trải vuốt một lượt, tổn thất quá nhiều, ngay cả một kỵ sĩ tuần tra cũng không thể phái ra được nữa. Ngọn núi này tạm thời do họ khống chế, mọi người muốn đùa giỡn thế nào thì mặc họ như thế đi.

Chủ đề câu chuyện của các thành viên còn lại trong lúc hai người kia đánh nhau vẫn xoay quanh con hổ nọ.

"Phải rồi, nghe phù thủy đưa tin kia nói con hổ đó chuyên lựa chọn rừng rậm để di chuyển. Theo hướng mà đối phương chỉ, hình như hướng đi của nó và chúng ta không giống nhau, thế nhưng con đường đi thì lại giao nhau."

Stephan vạch ra trên mặt đất một đường thẳng, "Đây là con đường chúng ta đi lúc trước."

Lại vạch ra bên cạnh một đường thẳng khác, cắt đường cũ tại một điểm.

"Lúc trước nếu chúng ta di chuyển chậm chạp, chỉ sợ đã sớm cùng nó giáp mặt. May mắn chúng ta đi nhanh hơn. Thế nhưng..."

Từ đầu đường thẳng thứ nhất, hắn nối tiếp vẽ ra một đường ngang, tiếp tục cắt đường thẳng thứ hai tại một điểm.

"Khi chúng ta gặp buổi hành quyết nữ phù thủy kia, bị thánh kỵ sĩ truy lùng, đường đi liền lệch khỏi lộ tuyến ban đầu. Sau đó chúng ta đến đây..."

Hắn khoang tròn điểm giao nhau của hai đường, "Vị trí này chính là ngọn núi chúng ta đang ở. Bởi vì chúng ta bị truy lùng mất nhiều thời gian, con hổ vẫn đi theo lộ tuyến ban đầu của nó nên đã đi nhanh hơn chúng ta một chút. Ngay trước ngày chúng ta đến ngọn núi này, nó cũng chỉ mới rời khỏi khu rừng gần đây nhất mà thôi. Đàn trâu rừng hôm nay các cậu gặp cũng chính là do bị nó dọa sợ mà bỏ rừng chạy đến nơi này.

Sở dĩ ta biết thông tin này, chính là khi mọi người đang bận tìm chỗ đi săn, ta gặp một nhóm phù thủy phụ trách theo dõi hành tung của nó. Đáng tiếc bọn họ chưa định được khi nào thì tổ chức nhóm vây công, hướng đi lại khác xa nhóm chúng ta, ta nghĩ chúng ta còn vấn đề chưa giải quyết ở ngôi làng Muggle kia nên quyết định không tham gia với bọn họ."

Thành viên trong nhóm gật gù, "Nếu quả thực như vậy thì cũng tính là may mắn. Hướng đi của ta chính là đến hẻm Xéo, con hổ đi hướng khác, như vậy mục tiêu của nó không phải hẻm Xéo. Nói gì thì nói, chúng ta cũng không phải phù thủy đã được rèn luyện ở chiến trường phía Đông, nếu giao đấu với nó tổn thất nhất định rất nặng nề."

Stephan, "Đúng vậy, hẻm Xéo lại là nơi tập trung rất nhiều phù thủy nhỏ, nếu nó quả thực đến đó, chỉ sợ mọi người gấp gáp tổ chức vây công bắt giết sẽ khiến kế hoạch không chu toàn."

"Nói đến, ta thực sự ngưỡng mộ phù thủy không biết danh nào đó có thể đánh bị thương Quỷ Tượng hai năm trước. Không biết người kia có ra mặt xử lý con hổ lần này hay không?!"

"Hi vọng gì chứ?" Một thành viên khác lắc đầu, "Người đó mạnh như vậy nhất định không thể là một kẻ vô danh. Có điều đến giờ vẫn không có tin tức, chỉ e đối phương có lẽ vốn là một phù thủy trở về từ chiến trường phía Đông, sau khi Quỷ Tượng chết liền trở về rồi, không thì cũng là đã gia nhập vào đoàn phù thủy tình nguyện chi viện cho chiến trường phía Đông mấy tháng trước."

Thành viên trẻ tuổi nhất nhóm bẽn lẽn lên tiếng, "Phù thủy ở phía Đông không lẽ đều có thực lực mạnh mẽ như vậy?"

Harry ngồi cạnh đối phương, ôn nhu đáp, "Về tổng thể là như vậy, so với các khu vực khác đều mạnh hơn."

Bởi vì kẻ yếu hơn, nếu không phải đã di chuyển đến nơi khác sống, cũng là đã chết trong các cuộc sàng lọc trên chiến trường vô cảm.

Maverick đã cùng William đánh xong, vừa ngồi thở dốc vừa nghe mọi người nói chuyện, lúc này hưng phấn xoa xoa hai tay, xuýt xoa, "Harry cậu không được thấy phù thủy đưa tin chúng ta gặp hôm nay, quả thực đáng tiếc. Chúng ta vẫn biết chiến trường phía Đông khốc liệt, hôm nay chỉ gặp một phù thủy phụ trách chạy đưa tin mà thôi, tốc độ của hắn nhanh, pháp lực so ra lại thua kém nhiều người trong chúng ta, tuy nhiên khí thế của hắn hoàn toàn áp đảo tất cả mọi người."

Đó là loại khí thế được nuôi dưỡng ra từ trong máu tanh thịt nát, là kẻ đã nhiều lần vào ra địa ngục, xem thường sống chết.

"Không bằng cậu cũng đến chiến trường phía Đông rèn luyện thử?"

Harry nghe ra ngưỡng mộ mạnh mẽ trong giọng nói của hắn, buồn cười đề xuất.

Maverick nghe trong lòng lộp bộp một cái, nghĩ đến cái gì, thân thể không khỏi phát run. Hắn cố gắng gượng cười, tuy nhiên sắc mặt trắng bệch đã hoàn toàn bán đứng tâm trạng của chủ nhân.

"Harry, cậu đây là đang cổ vũ mình đi vào chỗ chết sao?"

Maverick méo mó cười, sau đó khóe môi xệ xuống, "Mình tự biết thực lực của bản thân, đừng nói tới tham gia vào đội hậu cần, có lẽ chỉ cần bước chân qua lưới phòng ngự đầu tiên ngăn cách phía Đông với các khu vực khác thôi cũng đã không còn mạng nữa rồi."

Tình huống ở phía Đông, so sánh ra thì cuộc sống của phù thủy ở các nơi khác có thể nói là tốt đẹp vô cùng.

"Cũng không đến mức đó!"

William lắc đầu.

Một đội viên khác lên tiếng, "Nói đến thì em trai của William không phải cũng đang chiến đấu ở tiền tuyến chiến trường phía Đông sao?"

Mọi người cùng nhìn qua đối phương, ai trong đây cũng biết William là một ông anh trai yêu thương em mình hết mực.

Ánh mắt của William thoáng mê man, sau đó hắn cười khổ, "Nó từ nhỏ đã nghịch ngợm, không chịu nghe lời, lần đó nó theo mấy người bạn đi xa, chỉ nhắn lại với ta là đến một khu rừng mạo hiểm. Thực lực của nó mạnh hơn ta, ta cũng yên tâm không để ý. Ai ngờ khu rừng mà nó nói lại chính là rừng rậm gần đầm lầy Đen. Phải cho đến khi gia đình mấy gã bạn của nó nhận được tin báo con mình tử nạn, ta mới biết nó vậy mà dám trốn ta đến nộp mạng ở chiến trường phía Đông."

Stephan thấy cảm xúc đối phương bất ổn, quan tâm nắm vai hắn.

"Dù sao hiện tại em trai cậu cũng là một phù thủy nổi tiếng rồi, nhắc đến ba người mạnh nhất tiên phong trên tiền tuyến phía Đông, không ai không ngưỡng mộ cậu ấy."

Không riêng gì em trai hắn, tất cả phù thủy có can đảm đến chiến trường phía Đông đều khiến người ta phải ngưỡng mộ, cho dù chỉ là một phù thủy quét dọn rất bình thường của đội hậu cần.

Bởi vì chỉ cần một khi bước chân ra đi, chính là đã xác định không còn có thể trở về.

Không phải ai cũng có cái can đảm đó.

Harry gảy ra một củ nướng đã chín, đẩy nó về phía William.

Đội viên khác nhìn động tác của cậu, sau đó hỏi.

"Nhắc mới nhớ, Harry không phải cũng là từ phía Đông về đây ư?"

Chú ý từ chỗ William nhất thời đều chuyển lên người Harry.

William nhận củ nướng của cậu, thành viên gia nhập nhóm muộn nhất chưa nghe qua tin tức này, nhất thời sửng sốt.

"Harry từng ở phía Đông? Có lên chiến trường chưa? Ta nghe nói chỉ có các chiến binh lập được thật nhiều công lớn mới nhận được đặc ân nghỉ phép vài ngày về thăm gia đình?"

Harry cười ôn hòa nhìn đối phương, cũng không trả lời câu hỏi nào của hắn, chỉ nói, "Ta mang theo con trai rời đi."

Ở phía Đông vẫn có những khu vực an toàn cho gia đình người dân và những phù thủy không lên chiến trường sinh sống, các phù thủy nhỏ đều được khuyến khích chuyển đi. Cũng có nhiều phù thủy không muốn rời quê hương lựa chọn lưu lại, tuy nhiên hoàn cảnh sống ngày càng khắc nghiệt, cuối cùng vẫn phải đi. Thi thoảng lại thấy có phù thủy trưởng thành hoặc một gia đình phù thủy mang theo con nhỏ trở về từ phía Đông cũng đã thành chuyện rất bình thường.

Mọi người trong nhóm ngay khi Harry nói mình đến từ phía Đông, lại thấy cậu có con nhỏ liền nghĩ đến khả năng trên. Dù sao chuyện phù thủy ngay tại đó có con nhỏ chưa đầy năm tuổi vẫn có can đảm nén đau thương lên chiến trường khốc liệt, cả phía Đông mới chỉ ghi nhận được một trường hợp. Nghe nói là một người cha đơn thân, mẹ đứa nhỏ mất sớm, người thân họ hàng không còn một ai, hoàn cảnh rất đáng thương.

Stephan gật đầu, "Mặc dù lựa chọn rời bỏ quê hương như vậy quả thực rất khó khăn, thế nhưng cũng phải vì đứa nhỏ an toàn trưởng thành."

Bọn họ ở nơi này chỉ có giáo hội gây khó dễ đã rất vất vả bảo vệ phù thủy nhỏ, phía Đông chiến tranh khốc liệt như vậy, kẻ địch thực lực mạnh mẽ lại máu lạnh, vốn đã không phải là nơi dành cho người sống.

Vừa nhắc đến, Salazar vẫn luôn ở trong hang động với bốn cô gái lúc này lảo đảo chạy ra, nhào vào lòng Harry.

"Cha, con đói."

Harry thừa nhận toàn bộ trọng lượng của nó, bất đắc dĩ.

"Chờ một chút, thịt sắp chín rồi."

Salazar nhìn mấy khúc thịt đang được lật đi lật lại trên đống lửa, khóe miệng cũng muốn nhiễu nước miếng.

Nó không mấy khi phải để bụng đói như thế này, bình thường trong túi không gian của cha luôn sẵn đồ ăn nhẹ như bánh hay hoa quả gì đó. Sau khi dì Annie có em bé liền kén ăn, cha làm bánh luôn làm nhiều hơn so với quá khứ, dì cũng thích ăn bánh cha làm. Thế nhưng hôm nay cha đem bánh của nó tất cả đều cho thằng nhóc Adrien mà cha cứu hôm nay rồi.

Mặc dù cha trở về liền đem nguyên liệu sẵn có trong túi làm thêm, nhưng nguyên liệu còn dư lại ít, bánh làm ra cũng không có bao nhiêu, nó không nỡ ăn liền nhường lại hết cho dì Annie.

Salazar hiểu chuyện sớm, cũng hiểu cái gì gọi là chia sẻ, nó chưa từng có tâm lý oán giận khi cha mang những thứ lúc trước vốn là để dành cho nó, đem cho người khác. Thế nhưng khi nghe cha kể về thằng nhóc hôm nay cha cứu được, không hiểu sao nó đột nhiên lại dậy lên linh cảm mãnh liệt, rằng thằng nhóc kia sẽ cướp mất cha của nó.

Salazar không biết tại sao mình lại có cái suy nghĩ như vậy, thế nhưng rõ ràng là nó không hề vui vẻ với chuyện đó. Vì vậy Salazar không thích nghe chuyện về thằng nhóc kia, cha cho thằng nhóc kia đồ nó lại càng không vui, nhất là có mấy bộ quần áo mới cha tự tay may cho nó, ngay cả nó còn chưa nỡ mặc, thằng nhóc kia có tư cách gì được hưởng lợi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net