Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Adrien bỏ lại hết mọi thứ vào trong cái túi.

Khoan nói đến việc bản thân nó không thể tự nhiên dùng thứ mà người nọ đưa cho, đối phương nhét cái túi này cho nó là lúc cả hai ở trong cái hang động kia, phỏng chừng người nọ mà biết bản thân rơi vào bẫy trận là do nó cố ý, có lẽ chỉ hận không thể lại lấy lại hết mọi thứ đã cho nó cũng nên.

Adrien nghĩ có cơ hội gặp lại sẽ đem trả đồ cho đối phương. Thời buổi này ngoại trừ đám quý tộc thì dù là phù thủy hay Muggle cũng đều phải trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt, có thể tích trữ chút của cải đã khó, mà nó thì không cho rằng người kia dư giả gì. Dù sao trong nhận thức một đứa trẻ bảy tuổi như nó, các quý tộc từng gặp được quả thực đều là một đám rất thích xa hoa lãng phí, quần áo mặc đều gắn đá quý, phục sức vàng bạc cầu kỳ kiểu cách, mà người kia thì lại mặc rất đơn giản kín đáo, trên người không mang theo bất cứ một loại trang sức nào. Còn có quý tộc đều ưa hưởng thụ ngại vất vả, chỉ hận một nỗi không mọc rễ luôn trong lâu đài của mình chờ người phục vụ, làm gì có ai giữa thời tiết khắc nghiệt như vậy còn chạy lung tung ra ngoài?

Cho nên nói, người kia cắt ra nhiều thứ cho nó như vậy chắc chắn đã hao hụt một lượng lớn gia sản. Hai người không chỉ là người xa lạ, đối phương không cần phải có trách nhiệm gì với nó, còn bị nó "bẫy" muốn lấy mạng hai lần, mặc dù đều không thành công, bất quá, Adrien sờ sờ hai má bỏng rát vì xấu hổ của mình, nó cũng không có tư cách nhận bất cứ thứ gì của đối phương.

Buộc lại dây túi, đem nó nhét trở về xấp quần áo đã được gấp gọn gàng. Bên ngoài hốt nhiên vang lên mấy tiếng "loạt xoạt" khả nghi.

Adrien ngừng tay, lắng tai nghe.

Lại "loạt xoạt" thêm mấy tiếng.

Nó đứng dậy, ngó ra ngoài khung cửa sổ bằng gỗ ngay bên cạnh giường của mình, âm thanh nọ hình như phát ra từ bên ngoài.

Ngay dưới ô cửa sổ là một vùng cỏ dại, có nhiều chỗ còn cao ngập chân một đứa nhỏ bảy tuổi, phóng mắt ra xa thêm một đoạn sẽ thấy ngay cái nhà kho cũ nát thường dùng để giam giữ bọn nó mỗi khi đến kỳ bạo động pháp lực. Sức phá hủy của pháp lực bạo động cho dù là của đứa nhỏ năm tuổi cũng không thể xem thường, cái nhà kho không biết đã phải dựng lại rồi chắp vá bao nhiêu lần, những thanh gỗ đóng xiêu xiêu vẹo vẹo, tưởng chừng có thể rụng bất cứ lúc nào.

Adrien đưa mắt bao quát cả một vùng cỏ rộng, không thấy có bất cứ gì khả nghi, tự nhủ có lẽ mình nghe lầm liền không để ý đến nữa. Thế nhưng nó không biết là, ngay khi nó rời khỏi khung cửa sổ, một đôi tai hình bán nguyệt xù lông liền nhô lên khỏi mặt cỏ.

Đôi tai nhỏ lắc lắc, cặp mắt tròn xoe lấp ló sau mấy cây cỏ cao cao toát ra sự đắc ý.

Vua của đồng cỏ như nó, nếu đã muốn ngụy trang thì một thằng nhóc sao có thể phát hiện được?

Cái mông nhỏ cũng theo chủ nhân tự đắc mà cong lên, đuôi thì không ngừng ngoáy tít.

.



















Trên núi, khu rừng rậm rạp đang yên ắng, nhất thời một tràng tiếng rống giận đủ sức rung chuyển ngọn núi vang lên.

Âm thanh kéo dài một khoảng thì ngừng, nhưng âm vọng vẫn vang thật xa, đến mức vài thợ săn đã vác tên vào sâu trong rừng, lại vì một tràng tiếng rống này mà hai chân bủn rủn, lập tức không chút do dự quay đầu trở về.

"Tốt, ít nhất nửa tháng nữa cũng không cần đi săn!"

William sau khi tiêu hao một lượng lớn pháp lực, sảng khoái thở hắt ra.

Hắn tùy ý ngồi phịch xuống mặt đất còn chưa tan hết tuyết lạnh, mắt không chớp nhìn mấy người khác trong đội bắt đầu mổ xẻ con mồi vừa săn được, cảnh giác vẫn mở ra tối đa, bao quát xung quanh tùy thời đề phòng có động tĩnh khác thường.

"Tuyệt thật đó, Harry, sao cậu biết vùng núi này có trâu rừng, đây lại cũng không phải nơi ưa thích hoạt động của giống loài này?"

Trong đội đi săn có một thanh niên tên Maverick, sấp sỉ tuổi với Harry, dáng người nhỏ con, vừa nhanh nhẹn lại vừa khỏe mạnh, lần nào đi săn cũng thấy đối phương xung phong làm người dò đường. Lúc này gã vừa thuần thục cắt xuống đầu của con trâu rừng to lớn, vừa hào hứng hỏi Harry.

Harry ngửa cổ dốc vào miệng một ngụm nước lớn, nuốt xuống, cúi đầu nâng tay áo lau khóe miệng, xong xuôi mới cười khẽ.

"Còn nhớ tai nạn mà đứa nhỏ Adrien kia gặp phải không? Thủ phạm chính là một con trâu rừng."

Có điều con trâu mà Adrien xui xẻo gặp phải không phải trâu rừng bình thường, mà một sinh vật pháp thuật, hình thể so với trâu rừng bình thường lớn gấp ba lần, sừng cũng dài và to hơn, bản tính lại hung bạo.

Khi Stephan nói bọn họ cần kiếm thêm đồ ăn dự trữ để chuẩn bị lên đường, Harry liền xung phong dẫn đội đi săn, mục đích của cậu chính là con trâu rừng đã suýt chút nữa húc chết một đứa nhỏ ngay trên đầu cậu kia. Thế nhưng vòng vèo hồi lâu ở khu vực cậu thấy nó lúc trước cũng không tìm ra được dấu vết gì, thay vào đó lại thấy một bầy trâu rừng bình thường.

Thời tiết ấm lên, chỉ cần kiên nhẫn phủi tuyết liền sẽ thấy cỏ non đã nhú lên khỏi mặt đất, động vật ăn cỏ bắt đầu hoạt động trở lại, so với trong mùa đông đều béo lên một vòng. Harry không muốn lãng phí thêm thời gian, bọn họ liền quyết định hạ vài con trâu làm lương thực dự trữ.

"Chờ tình huống của Annie ổn rồi chúng ta liền khởi hành, tìm một nơi an toàn cho cô ấy cùng mấy người ở lại bảo vệ ẩn nấp, sau đó lập tức đến ngôi làng kia cứu ra bọn nhỏ!" Maverick nghe Harry nhắc Adrien, không khỏi đau lòng.

William cũng đồng tình, dù sao cũng là kế hoạch hành động mà cả nhóm đã thống nhất, "Ngôi làng đó chắc chắn phải có lực lượng bảo vệ ngầm, hay bẫy ngầm gì đó mới có thể trở thành nơi tập trung và huấn luyện phù thủy nhỏ phục vụ cho giáo hội như vậy, nếu không thì sớm đã bị phù thủy san phẳng, so với thánh điện chắc chắn còn nguy hiểm hơn. Mặc dù một lần đối đầu Harry đơn độc, một lần đánh với cả nhóm chúng ta khiến họ tổn thất không ít thánh kỵ sĩ và kỵ sĩ."

"Nhắc đến thì đám kỵ sĩ kia cũng thật xui xẻo, chỉ là lên núi đi săn một buổi mà thôi, ai nghĩ sau đó sẽ phải chạm trán phù thủy chúng ta rồi tổn thất nhân lực nhiều như vậy chứ?!"

Maverick cảm khái, lại nói, "Mọi người nói xem, thánh điện bên kia sẽ phản ứng thế nào?"

William ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng, cắn răng hừ lạnh.

"Còn thế nào nữa, dám chắc hiện tại đang tức chết đi, nếu đó là thật thì chúng ta phải ăn mừng rồi."

Harry vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, "Có lẽ bọn họ đang chờ chi viện."

Maverick, "Chờ được viện quân đến nơi, không biết chúng ta đã đi mất từ đời nào rồi!"

Harry lắc đầu, "Bọn họ đã nghiên cứu ra pháp trận dịch chuyển, chỉ e tốc độ tập hợp so với quá khứ sẽ nhanh hơn."

Cậu đã đem mọi chuyện mình trải qua tường thuật lại cho cả nhóm nghe, bọn họ đối với pháp trận cắn nuốt pháp lực kia e ngại, đối với loại pháp trận có thể đưa người dịch chuyển tức thời kia lại càng kiêng dè. Quá khứ phù thủy luôn có lợi thế hơn Muggle ở chỗ biết độn thổ, có khóa cảng, có chổi bay tốc độ nhanh, so với Muggle chỉ có thể dùng ngựa và hai chân của mình quả thực tiện lợi hơn rất nhiều. Thế nhưng Muggle cũng theo đó liên tục phát minh ra các trận pháp kỳ lạ, từ trận pháp chống độn thổ đã mấy lần khiến phù thủy tổn thất lớn vì bị bẫy bất ngờ, hiện tại lại có thứ có thể giúp Muggle dịch chuyển nhanh chóng, có thể nói đã đi một bước cực lớn rút ngắn lại khoảng cách lợi thế với phù thủy.

William ánh mắt tối lại, âm u nói, "Một đám bỉ ổi!"

Maverick cũng trào phúng gật gật đầu, "Bọn họ khinh miệt phù thủy, nhưng mấy cái trận pháp kia không phải cũng là dùng đến pháp lực của phù thủy ư?" Thật không biết phù thủy bị bọn họ khống chế đã bị bóc lột bao nhiêu sức lao động rồi.

Chủ đề nói chuyện chuyển đến đây, mọi người nhất thời nổi lên tâm sự khác nhau mà trầm mặc.

Harry cũng im lặng, nhưng cái mà cậu quan tâm lại không phải mấy phù thủy đang sống trong giáo hội kia thế nào, mà là nguồn gốc của các trận pháp. Các trận pháp này lại có nhiều điểm quen thuộc đến mức khiến cậu không thể không nhớ lại nơi đã từng thấy nó.

Cậu chính thức đi lại trong cộng đồng phù thủy kỳ thực chỉ mới bắt đầu từ hơn sáu năm trước. Nếu không phải Salazar vừa mới ra đời quá yếu ớt, cậu lại không có kinh nghiệm chăm sóc phù thủy nhỏ thì Harry nghĩ có lẽ cả đời cậu cũng sẽ không đi ra khỏi phạm vi đầm lầy Đen. Hiểu biết của cậu về giới pháp thuật bên ngoài đều là nghe từ mẹ nuôi, dù sao mẹ đã có mấy trăm năm tuổi đời, đi cũng đã nhiều nơi.

Theo lời mẹ nuôi thì giới pháp thuật có rất nhiều dòng họ tự hợp lại thành lập gia tộc, mỗi gia tộc đều sẽ có một lĩnh vực mà họ nghiên cứu chuyên sâu nhất, về pháp thuật hắc ám, về không gian thời gian, về độc dược,... ví như gia tộc Gryffindor của William rất lâu trước đây cũng là một thế gia có công trình nghiên cứu đồ sộ về vật phẩm luyện kim, đáng tiếc tình thân và lòng người không thắng nổi thời gian mài mòn, nội chiến nổ ra khiến cả gia tộc tan rã, lưu lạc đến ngày nay chỉ còn lại hai hậu duệ là William Gryffindor và em trai hắn đang ở phía đông xa xôi, còn cả đứa con trai thất lạc chưa rõ sống chết của William nữa.

Thế gia ngã xuống như Gryffindor có rất nhiều, trong đó đáng tiếc nhất phải kể đến gia tộc Aspinall, một thế gia cổ xưa lâu năm tồn tại trước cả thời đại của Merlin, chuyên biệt nghiên cứu về ma trận pháp thuật. Mẹ nuôi của Harry có trong tay rất nhiều tư liệu pháp trận đến từ gia tộc này. Mấy pháp trận mà giáo hội phát minh ra gần đây cũng có không ít dấu vết và đặc điểm giống như vậy, mặc dù đã qua cải tiến thay đổi, nhưng Harry kế thừa toàn bộ tài sản của mẹ nuôi, số tư liệu trận pháp kia cậu đều thuộc nằm lòng, nhắm mắt cũng vẽ được, bọn họ có cố gắng thay đổi che giấu thế nào cũng không thể lừa gạt qua mắt cậu được.

Điều đáng nói ở đây là gia tộc Aspinall từ lâu đã diệt tộc, tộc nhân không còn ai còn sống, tư liệu trận pháp chưa công bố của họ bị hủy hết trong trận hỏa hoạn, thế nhưng sau này lại có loại trận pháp rõ ràng nằm trong số bị hủy kia xuất hiện bên ngoài. Cho dù chỉ là vài dấu vết, nhưng Harry thà rằng mình lo bóng lo gió, còn hơn bỏ qua bất kỳ một tín hiệu khả nghi nào, bởi vì chuyện này liên quan rất lớn tới việc trả thù của cậu.

Không ai biết nguồn gốc xảy ra thảm kịch của gia tộc Aspinall, chỉ biết khi mọi người phát hiện một cột lửa bốc cao đến tận trời thì tộc nhân của Aspinall đều đã thành những cỗ thi thể nằm la liệt.

Gia chủ Aspinall đời đó chết không nhắm mắt. Nghe nói khi người ta hỏa thiêu thi thể của ông, từ cặp mắt mở trừng trừng đã tan rã tiêu cự vẫn có thể thấy được nỗi oán hận tột cùng.

Harry nhớ mẹ nuôi kể rằng bởi vì nàng đam mê trận pháp nên vẫn thường lượn lờ gần khu vực lâu đài Aspinall để nghiên cứu pháp trận phòng ngự được cho là mạnh mẽ nhất, không kẽ hở nhất giới pháp thuật của họ. Thi thoảng chặn đường gia chủ, đem ra mấy thứ quý hiếm nàng sưu tầm được để xin trao đổi ít tư liệu trận pháp. Đáng buồn là khi gia tộc họ xảy ra chuyện nàng lại đi xa, lúc nghe tin vội vã trở lại thì tòa lâu đài to lớn đã chỉ còn lại một đống phế tích.

Ngọn lửa đã tiêu hủy hầu như tất cả công trình nghiên cứu và nhiều bí mật khác được Aspinall cất giấu. Mẹ nuôi gom góp các tư liệu rơi vãi vụn vặt trong đống phế tích, ghép lại cũng chỉ đủ một xấp da dê dày chưa đến một nửa gang tay, nàng mang về đầm lầy Đen cất giữ xem như kỷ vật.

Có điều mẹ nuôi không ngờ, cũng không ai trong giới pháp thuật ngờ được, tộc nhân Aspinall kỳ thật vẫn còn một người còn sống.

Y là con trai nhỏ nhất của gia chủ, dòng trực hệ thuần huyết, đêm xảy ra án mạng y vẫn là một đứa nhỏ sơ sinh còn bọc trong tã, được một gia tinh liều chết ôm ra khỏi lâu đài, sau đó bí mật nuôi lớn. Tên của y là Salazar, Salazar Aspinall.

Nghe quen không?

Phải, thêm một thông tin nữa cho ngươi, y chính là cha đẻ của Salazar Slytherin đấy!

Ngươi tò mò làm thế nào mà y và mẹ của Salazar gặp nhau ý hả?

Chẳng phải trùng hợp gì cả, đều là có lý do.

Thì ra gia chủ Aspinall khi để gia tinh kia mang con trai mình trốn đi có để lại một lá thư cho y. Ông ấy sớm đã nhìn ra thiếu nữ xinh đẹp hàng ngày mặt dày chặn đường mình kia thân phận không tầm thường, lực lượng lại mạnh mẽ, vì vậy để lại mấy lời gợi ý cho nàng, hi vọng nàng có thể thay gia tộc họ báo thù, còn để lại toàn bộ thông tin về pháp trận phòng ngự độc nhất của gia tộc và một ít tư liệu trận pháp còn nguyên vẹn xem như trả ơn.

Mẹ nuôi khi nói chuyện với đối phương từng bất cẩn nói lộ chỗ mình ở là gần đầm lầy Đen ở phía đông, vì vậy sau này khi Salazar Aspinall trưởng thành liền mang theo lá thư kia tìm đến. Đáng tiếc gia chủ Aspinall bị một lời nguyền cấm ngôn, cấm linh tinh các thứ, gợi ý để lại chỉ có một câu "trận pháp phòng ngự bị phá từ bên trong". Mẹ nuôi vắt cạn não mới đại để đi đến kết luận, rằng gia tộc Aspinall có lẽ vì bị phản bội mà diệt tộc.

Aspinall là thế gia dung nhập cả huyết thống hắc ám phù thủy với bạch phù thủy, là thuần huyết thế gia trung lập lâu đời vẫn luôn có quan hệ rất tốt trong giới pháp thuật, thậm chí còn phụ trách thiết kế pháp trận phòng ngự cho không ít lâu đài của các gia tộc phù thủy khác, uy tín lại cao, chưa từng gây thù chuốc oán. So với bị người ngoài công kích, lý do bị phản bội có lẽ khả năng sẽ cao hơn.

Thế nhưng trùng hợp ngày xảy ra thảm họa lại là ngày mà tất cả tộc nhân Aspinall tụ họp đông đủ, thậm chí các tộc nhân gả ra bên ngoài đã theo họ nhà khác cũng ôm con cái về tham dự. Thật không biết bọn họ tổ chức sự kiện gì vào ngày đó.

Người đều chết cả, không chỉ là chuyện của Aspinall mà gần như là chuyện của cả giới pháp thuật, đặc biệt là các gia tộc có quan hệ thông gia với Aspinall cũng đỏ mắt căm hận truy lùng thủ phạm, truy từ lúc Salazar Aspinall còn là trẻ sơ sinh truy đến tận khi y đã trưởng thành có vợ rồi cũng vẫn chưa truy ra một xíu manh mối nào.

Khi Salazar Aspinall đến vừa vặn vào đông, mẹ nuôi cần ngủ đông, vì vậy hẹn với y qua mùa đông sẽ cùng y ra ngoài điều tra. Có điều sau đó lại bất cẩn, lúc nàng phát hiện mình mang thai thì do thể chất đặc biệt mà sức khỏe suy yếu. Cùng lúc ấy gia tinh đã nuôi lớn Salazar Aspinall tìm đến, nói với y rằng Aspinall còn một tộc nhân ngoài y còn sống, lại vì biết rõ chuyện năm xưa nên hiện tại đang bị kẻ muốn giết người diệt khẩu truy lùng, tính mạng bị đe dọa, khẩn cầu y cứu giúp.

Vị hậu duệ cuối cùng của Aspinall kia đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, có điều y cũng là một người chồng khá trách nhiệm, nhất định hỏi qua vợ rồi mới quyết định hành động. Nàng không muốn y lo lắng nên giấu chuyện có thai, mạnh mẽ bắt y rời đi, còn đưa cho y ít tư liệu trận pháp, nén đau bứt mấy phiến vảy trên người cho y mang theo phòng thân.

Nhớ đến đây, Harry không tự giác sờ đến túi không gian của mình. Tổng cộng năm phiến vảy đen ánh đỏ nằm ở bên trong, màu sắc so với phiến mà cậu đeo ở cổ còn u ám hơn, hiển nhiên thời gian bị bứt ra cũng là trước cái của cậu. Chúng thuộc sở hữu của ai xem ra cũng không cần thắc mắc nữa. Mẹ nuôi cường đại không có đối thủ, muốn bứt vảy của nàng, nói thì dễ mà làm thì không thể, ngoại trừ người chồng sau đó liền mất tích và Harry cậu, nàng đến chết cũng chưa từng cho người thứ ba nào dù chỉ là một mảnh vảy của mình.

Mọi đầu mối cho cái chết của nàng đều chỉ vào Salazar Aspinall. Harry không hề muốn hoài nghi đối phương, hay nói đúng hơn là cậu không muốn mẹ nuôi thất vọng vì bị phản bội. Mặc dù phải sau nửa năm khi y đi cậu mới đến, biết người này cũng chỉ qua lời kể và ký ức của mẹ nuôi, cảm tình gì cũng không có, nếu không phải Salazar thức tỉnh huyết thống cần có y, cậu cũng sẽ không chút lưu tâm y còn sống hay không.

Harry đến và được mẹ nuôi đón vào vòng tay của nàng năm cậu sáu tuổi. Cậu bảy tuổi, mẹ nuôi sinh được ba quả trứng trắng trắng tròn tròn. Cậu tám tuổi, quả trứng lớn nhất mới nở ra, một năm sau quả thứ hai mới nở, cậu liền có một em trai và một em gái, duy độc quả trứng nhỏ nhất vẫn im lìm không chút động tĩnh.

Ba năm sau sinh mẹ nuôi vẫn chưa phục hồi được sức khỏe, nàng dựa theo trận pháp phòng ngự của gia tộc Aspinall bố trí chỗ trú ngụ cho gia đình.

Đó có lẽ là sai lầm lớn nhất của cuộc đời nàng.

Harry không dám chắc Salazar Aspinall có liên quan gì trong chuyện này hay không. Nhóm người tìm đến năm đó không những dễ dàng phá bỏ trận pháp phòng ngự, còn biến tấu thành một trận pháp giam cầm, khiến mẹ nuôi của cậu không thể không trực diện đối chiến. Phải hiểu biết tường tận trận pháp đó đến mức nào, mới có thể làm ra chuyện thay đổi mà ngay cả gia chủ Aspinall dùng cả đời mình nghiên cứu cũng không làm được như vậy?

Khi Harry bị một kẻ trong số đó đánh ngã xuống đất, xương ống tay ống chân đều gãy một cái, xương sườn cũng vỡ nát, trước khi ngất đi điều cuối cùng cậu thấy, là em trai em gái cưỡng chế biến về hình thái hóa thú liều mạng thủ hộ trước người mình.

Năm đó cậu mười hai tuổi, dưới trời mưa tầm tã, từ tâm đến thân thể đều đau đến chết lặng, mười đầu ngón tay cào đất mà tóe máu, vùi sâu hũ đựng tro cốt của mẹ nuôi lẫn em trai em gái xuống dưới lòng đất. Hủy đi tất cả dấu vết sinh hoạt của gia đình để không ai nghi ngờ mà tìm đến, sau đó lê lết thân thể rách nát, ôm theo quả trứng nhỏ cuối cùng vẫn chưa nở rời đi.

Salazar Aspinall thủy chung không hề xuất hiện.

Harry không đi xa, cậu đến gần đầm lầy Đen, dựng một căn nhà đơn sơ ở tạm. Có đàn rắn độc trong đầm lầy thủ vệ, thời gian sau đó trải qua tương đối yên bình.

Rèn luyện pháp thuật, học tập tri thức, nghiên cứu pháp trận. Cậu tiêu tốn toàn bộ thời gian, không để bản thân có bất cứ giây phút ngơi nghỉ nào. Sống tách biệt hoàn toàn, người ngoài không thể tiến nhập khu vực nguy hiểm này, cậu cũng không chủ động đi kết giao với họ. Cứ như vậy chờ đợi qua hai mươi năm, nhịp đập trái tim đã không còn mang theo tình cảm, cõi lòng kết một tầng băng, quả trứng nhỏ cậu hết hi vọng mà cho rằng đã chết non, rốt cuộc cũng vào một đêm ở trong lòng cậu, nứt ra.

Khi con rắn nhỏ thân mình ướt sũng ngoi ra ngoài, cố gắng lết về phía cậu, ngâm lên một thanh âm non nớt quyến luyến, Harry rốt cuộc thất thanh khóc lên.

Cậu sống lại.

Ngay khi cả trái tim trong lồng ngực cũng không biết nó còn tiếp tục đập để làm gì nữa, đứa nhỏ ấy đã xuất hiện kịp thời.

Cậu quả thực như sống lại một lần.

Đây chính là một phần duy nhất của nàng còn lưu lại trên thế giới này, cậu tưởng như có thể đem tất cả yêu thương của cả thế giới bọc lấy đứa nhỏ, nâng niu nó, cho nó mọi thứ tốt nhất mình có thể, thỏa mãn mọi khát vọng của nó.

Ngay đến cả cái tên cậu cũng không muốn tự ý lấy rồi áp đặt cho nó.

"Con hi vọng tên của con, có thể có một phần của cha và một phần của mẹ!"

Đó là thỉnh cầu đầu tiên trong đời đứa nhỏ, Harry không nỡ từ chối, đành lấy tên cha làm tên, lấy tên mẹ làm họ, đặt cho nó cái tên như vậy...

Salazar Slytherin...

Harry yêu thương hôn hôn má đứa nhỏ, trong lòng lại tự nhủ nghi thức đổi tên dễ hơn nhiều so với nghi thức đổi họ, còn để xem tình huống sau này rồi tùy chỉnh vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net