Trò đùa thứ mười bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch:Yên Hy

Rất nhanh tất cả mọi người đã đến đông đủ, bọn họ đều chọn một cái đệm, Harry đi tới cửa đem cửa khóa lại, cậu hắng giọng một cái, bắt đầu lắp ba lắp bắp chủ trì "Hội nghị".

Rất nhanh họ đã chọn được thủ lĩnh của hoạt động nhỏ sau giờ học này là Harry Potter, còn lấy tên là Hiệp hội Phòng Thủ, tên gọi tắc là DA (Defence Associataion).

Harry đưa ra cho họ câu thần chú đầu tiên là 'Bùa Tước Vũ Khí' (Expelliarmus), bùa chú cơ bản như vậy làm nhiều người có chút hoang mang, Zacharias Smith dường như ngay lập tức đưa ra nghi ngờ, bị Harry dùng một câu chặn lại.*

[[Cho những bạn nào không nhớ tác phẩm gốc, thì câu nói đó ở đây:

"Ôi, xin đừng," Zacharias Smith nói, tròn mắt lên và khoanh tay lại. "Tôi không nghĩ là Expelliarmus sẽ giúp chúng ta chống lại được Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy, đúng không vậy?"

"Tôi đã dùng nó chống lại hắn," Harry nói nhẹ nhàng, "Nó đã cứu mạng tôi vào tháng Sáu."

Smith há hốc miệng một cách ngớ ngẩn. Cả phòng còn lại im lặng.

"Nhưng nếu các bạn nghĩ là nó dưới tầm bạn, các bạn có thể đi." Harry nói.]]

Sau khi phân tổ để luyện tập, cậu ta cũng cảm nhận được bản thân không được quá hoan nghênh, gần như lập tức đồng ý lời mời của Elma.

Wendy bị sót lại, cô chỉ chớp mắt liền nhìn đến Fred cũng bị bỏ lại, anh bị chính em trai song sinh từ rơi.

George đương nhiên muốn đi cùng với bạn gái, nên lúc cậu đi tìm Angelina, hướng Fred nháy mắt tinh quái, lại nâng nâng cằm chỉ về phía Wendy. 'Mau lên nào, người anh em.' Hẳn là ý này.

"Một mình sao?" Fred đi đến trước mặt Wendy, anh nắm đũa phép trong tay, nhẹ nhàng gõ vài cái trong lòng bàn tay.

Wendy nghe thế, cảm giác có chút là lạ, suy nghĩ một chút, nhịn không được "Khì " một tiếng nở nụ cười.

"Này, cậu cười cái gì chứ?" Fred trợn mắt, anh xoay vòng đũa phép trong tay, dùng đuôi nó gãi gãi sau gáy.

Wendy đem nụ cười nghẹn lại, đồng thời lấy ra đũa phép của bản thân: "Cảm giác câu vừa rồi nghe giống cách bắt chuyện lỗi thời rồi ấy."

Lông mày Fred hơi giật, anh chuyển đũa phép sang tay kia, đối mặt với Wendy, hơi khụy gối khom người, ta phải nắm thành quyền đụng nhẹ lên ngực trái.

Anh không nhớ mình nhìn thấy hành động này ở đâu, nên làm mô phỏng lại nó khá lạ. Bởi vì anh khom người, khuôn mặt chứa đựng nụ cười quái dị dựa vào rất gần Wendy, từ góc độ này cũng làm đôi mắt anh trông càng tròn hơn, càng có thể nhìn thấy tia nghịch ngợm trong mắt.

Wendy mím môi, nín cười, cô cũng nhu thuận nhìn ánh mắt Fred, biểu cảm rất nhu hòa.

"Một mình sao?" Fred lặp lại câu nói kia, anh nhìn Wendy nâng khóe miệng, "Có muốn cùng nhau luyện tập bùa chú không?"

"Vậy bắt đầu đi, thưa quý ông." Wendy giơ đũa phép lên, cô dùng một tư thế giơ đũa phép mà bản thân cảm thấy ngầu, thấp giọng nói với Fred.

Nói xong nàng liền nhịn không được lại cười ha ha. Người xung quanh đã bắt đầu luyện tập, giữa từng tiếng "Loại bỏ vũ khí của bạn", không có người chú ý đến hai người họ.

Có chút ngốc. Wendy trong lòng nghĩ, sau đó cô lui ra phía sau một bước, kéo dãn khoảng với Fred ra, nhắm đũa phép về phía anh.

Fred cũng đứng thẳng lên, để đũa phép về lại tay phải. Biểu cảm anh đầy nghiêm túc, nhưng trang phục lại không gọn gàng, làm anh thiếu đi vài phần đứng đắn. So với việc ném đũa phép của Fred đi, hiện tại Wendy càng muốn nhét vạt áo sơ mi bị lộ ra ngoài áo lông vào trong hơn.

Trước kia Wendy chưa từng nhận phải công kích thật sự, đương nhiên cũng không công kích qua người khác. Cho nên vào lúc cầm đũa phép nhắm vào Fred, vẫn rất khẩn trương.

"Đừng lo lắng." Fred trấn an, "Tưởng tượng tôi thành người thật đáng ghét đi."

Wendy suy nghĩ, cô không có ghét ai đến mức muốn chạm vào đũa phép cả, cuối cùng chọn đem Fred tưởng tượng thành Umbridge, người hiện tại cô ghét nhất, ngay cả nữ sinh mặc cái gì, cài cái gì trên tóc cũng quản.

Wendy chậm rãi thở ra một hơi, cô nhíu mày, đối với Fred hô một câu: "Loại bỏ vũ khí của bạn."

Đũa phép của Fred không hề có động tĩnh gì, ngược lại đũa phép của Anthony Goldstein lại bay ra ngoài, bạn cùng tổ với cậu - Ernie Macmillan nghi hoặc nhìn đũa phép của mình, vừa rồi cậu ngay cả miệng cũng không mở.

Wendy hơi nhún vai, cô mở miệng, nhẹ nhàng cắn xuống môi dưới.

Harry vừa vặn thấy được một màn này, cậu nhóc đi tới nói với Wendy: "Rất tốt, chỉ là không chính xác. Luyện tập vài lần nữa sẽ tốt hơn thôi."

Wendy hướng cậu cười cười: "Tôi cảm thấy nền tảng bắt đầu rất tốt."

"Lại một lần nữa, Wendy." Fred nói với Wendy.

Wendy đem lực chú ý chuyển về Fred, chống lại ánh mắt màu lục của anh, làm bản thân càng tập trung hơn, vung đũa phép: "Loại bỏ vũ khí của bạn."

Đũa phép trong tay Fred bỗng chốc tránh thoát khỏi đầu ngón tay anh, bay ra bên ngoài, Fred phản ứng cực nhanh xoay người, đem đũa phép rời tay bắt lại.

"Ôi trời." Wendy khen ngợi thốt lên, giống như bị chiêu thức ấy kinh ngạc đến.

Fred lầm bầm một câu "Tôi là một người chơi Quidditch đấy", anh liếm môi, bị ánh mắt Wendy nhìn có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng lại có chút tự đắc: "Đến lượt tôi."

Wendy lúc này mới nghiêm mặt, nhắm đũa phép lại vào Fred.

Fred nhìn qua rất nhẹ nhàng vung lên ma trượng: "Loại bỏ vũ khí của bạn."

Đũa phép Wendy không có phản ứng, nhưng tóc cô lại như ngâm trong nước chậm rãi trôi nổi bay lên, Wendy bận lấy tay che kín tóc mình.

Lại luyện tập vài lần, ma chú của Fred vẫn cứ không có hiệu quả, tóc Wendy một lần lại một lần bay lên.

Wendy ôm đầu, nhìn về phía Fred, anh một học sinh năm cấp bảy, không có khả năng tiến triển còn chậm hơn học sinh cấp dưới. Wendy trừng mắt nhìn Fred, từ trong mắt anh nhìn ra ý cười đầy nghịch ngợm.

"Cậu cố ý ." Wendy nói.

"Đương nhiên không phải." Fred phủ nhận.

Wendy híp mắt, cô đột nhiên giơ đũa phép về phía Fred, tóc anh dựng lên đỉnh đầu như một con nhím.

Fred xoay người, từ trong gương nhìn thấy bộ dáng hiện tại của bản thân, đưa tay sờ vào tóc, giả bộ như bị đâm đau tay.

Người xung quanh nhìn đến bộ dáng này của Fred, đều cười ha ha.

Fred quay đầu lại nhìn thoáng qua Wendy, tóc của anh khôi phục trạng thái ban đầu, hướng Wendy nhướng lông mày.

"Tôi cố ý đó ." Wendy nhìn anh cười cười, mắt phải còn nghịch ngợm nháy mắt.

Biểu cảm vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu này của cô, hô hấp Fred chậm lại, muốn Wendy lần nữa tới gần anh, nhìn anh cười như vậy.

Tuy nhiên Wendy rất nhanh đã bị Justin Finch-Fletchley hấp dẫn lực chú ý, ma chú của Luna làm toàn bộ áo choàng cậu bị cuốn lên, bao lấy đầu.

Harry bận bịu chạy lên giải cứu.

Những người khác đều cười đến đau bụng, Wendy lau đi nước mắt bản thân vừa cười ra, vừa quay đầu, đã đối mặt với tầm mắt đầy chuyên chú của Fred.

Fred quan sát Wendy, lông mày nhạt màu giãn ra, biểu cảm ôn nhu không nói nên lời, khóe miệng thường nhếch lên cũng biến thành nụ cười ôn hòa đầy cưng chiều yếu ớt. Chạm vào tầm mắt Wendy, anh cũng không dời đi hay là lùi bước, ngược lại còn chớp chớp mắt, hướng Wendy cười rực rỡ.

Wendy sửng sốt một chút, cô chớp mắt, cũng không trốn tránh, cũng đáp lại anh một nụ cười. Trong ánh mắt cô chứa lấy thủy quang, nhìn trong suốt, ôn nhu tươi đẹp.

Nụ cười ăn ý này, làm trong lòng cả hai người đều có chút cảm giác khác thường, như lập tức thấy được tấm lòng của đối phương.

Hết chương 17.

*

Hy: Ngày tỏ tình không còn xa, không còn xa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net