Trò đùa thứ mười tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Yên Hy

Rất nhanh Harry đã tuyên bố chương trình học lần này kết thúc, cậu để cho ba bốn người gộp lại rời đi. Ký túc xác của Hufflepuff là nơi xa nhất, từ lầu 8 đến tầng hầm ngầm, cho nên ba Hufflepuff xuất phát trước.

Thời điểm Wendy ra khỏi cửa, quay đầu nhìn Fred cười. Cô còn chưa hình thấy Fred đáp lại, Elma đã túm lấy cô lôi ra khỏi Phòng yêu cầu.

Ba người bọn họ cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, dọc theo vách tường thật cẩn thận cất bước, thẳng khi xuống tầng hầm, mới thở phào nhẹ nhõm.

Vào phòng nghỉ chung, Wendy lập tức thả người vào trong sofa mềm mại. Elma ngồi xuống bên người cô, không kịp chờ muốn chia sẻ tâm tình hôm nay.

"Tớ cảm thấy thật thú vị." Elma cầm đũa phép của mình, hứng thú bừng bừng nói, "Tớ rất mong chờ đến tuần sau."

Wendy kéo qua một cái gối ôm, đem nó ôm thật chặt vào trong ngực. Cô có chút xuất thần nhìn chằm chằm phía trước, thông qua cửa sổ hình tròn, có thể nhìn đến một mảnh trời sao thấp bé, thực vật được trưng bày trên bệ cửa sổ nhẹ nhàng giãn cành, từ trên trần nhà rũ xuống vài nhánh dây mây, trong tầm mắt của Wendy, một đóa hoa chậm rãi nở ra.

Elma không nghe Wendy trả lời, cô nàng theo tầm mắt Wendy thấy được dây mây nở hoa kia, có chút cao hứng nói: "Nở hoa rồi, năm nay sớm như vậy sao?" Đây là hoa do giáo sư Sprout chăm sóc, bình thường đến Lễ Giáng sinh mới có thể nở rộ toàn bộ.

"Ừm, thật sớm ." Wendy ôn nhu nói một câu, đem gì đó trong tay để tới sang một bên, "Không trở về phòng ngủ sao?"

"Tớ cảm thấy hôm nay cậu rất vui vẻ nha." Elma đuổi kịp Wendy, tiến đến bên người cô nói.

Wendy mím môi khẽ cười: "Đúng vậy, bởi vì hoa nở rồi."

*

Lần thứ hai tụ hội, mọi người càng thêm hưng phấn, tựa hồ dưới mắt Umbridge làm chuyện này, vừa dũng cảm vừa có ý nghĩa.

Lớp luyện tập thứ hai về "Bùa choáng" (Stupefy), thần chú này càng khó nói hơn so với "Bùa Tước Vũ Khí", phần lớn nam sinh đều không thể đối nữ sinh dùng dứt thoát thần chú này, dù sao đem một vị nữ sĩ đánh bay, cũng không phải loại thể nghiệm vui sướng gì.

Cho nên đại bộ phận mọi người lại trao đổi hợp tác, cặp anh em sinh đôi Weasley lại hợp thành một nhóm, Wendy và Angelina ở cùng nhau.

Tiến độ của cặp song sinh cực kỳ thong thả, bởi vì tư duy phản ứng của cả hai rất nhất trí, mỗi lần đồng loạt sử dùng ma chú đều cùng một lực lượng, quả thực như đang luyện tập với gương. Hơn nữa hai người họ ở cùng một chỗ, so với luyện tập, càng thích vụng trộm làm chút đùa dai hơn. Ví dụ như sử dụng chút thủ đoạn nhỏ với Zacharias, để cậu ta không thể đọc được ma chú, một lần lại một lần bị đánh bay ra ngoài.

Bị Harry phát hiện mới chịu thu liễm lại.

"Sức lực và trí thông minh của họ luôn dùng ở những chuyện này." Angelina nhìn đến George đang nói xin lỗi Harry, xoay qua mặt, nói với Wendy, ngữ khí của cô nàng rất bất đắc dĩ.

Wendy nhăn mũi, tán thành gật đầu một cái.

Nói xong, hai cái cô gái bày ra tư thế quyết đấu, nhìn đối phương.

Angelina phản ứng nhanh hơn Wendy một chút, cô nàng rất nhanh vung đũa phép lên: "Mơ màng ngã xuống đất."

Wendy bị ma chú đụng ra ngoài, độ mạnh yếu không lớn, nhưng cũng đẩy cô lui về phía sau vài bước, cuối cùng mất đi cân bằng. Cô cau mày không biết mình sẽ lấy tư thế nào ngã xuống, nhưng cuối cùng lại rơi vào trong ngực Fred.

Fred đỡ Wendy, cánh tay gắt gao giữ lấy cô, không để cô ngã xuống đất, cũng may uy lực ma chú của Angelina không mạnh, không làm Wendy bay thẳng ra ngoài.

Wendy choáng váng ngây ngốc ngửa đầu nhìn Fred.

Fred hướng về phía Angelina nói: "Angelina, cậu không cần dùng khí thế của trấn đấu Quidditch đến luyện tập, Wendy cũng không phải là trái Quaffle."

* Trái Quaffle: Một trong ba quả bóng được sử dụng trong trò Quidditch. Là một quả bóng chuyền bình thường được xì bớt hơi để các truy thủ và thủ môn dễ dàng kiểm soát. Để ghi điểm, quả bóng có thể bay bất kỳ vòng gôn nào, từ bất kỳ hướng nào. Bất kể đội nào ném bóng qua vòng gôn, miễn vẫn còn trong thi đấu, điểm được tính cho đội tấn công vào vòng gôn đó, vẫn được tính là 10 điểm.

HÌNH

Angelina bất đắc dĩ nhún vai.

"Này, cậu không có chuyện gì chứ?" Lúc này Fred mới nhìn về phía Wendy, trầm giọng hỏi.

Wendy hơi lắc đầu. Cô tình nguyện bị đánh bay ra ngoài cũng không muốn bị bảo vệ như vậy, cảm giác có chút yếu ớt.

Lúc này, Hermione và Ron đứng ở giữa phòng, Harry để cho bọn họ làm mẫu một chút. Cho nên mọi người đều vây lại đó, tạo thành một sân khấu.

Khi Wendy đi ngang qua bên người George cũng Fred, nghe được George hướng Fred nói: "Một đồng Sickle bạc."

"Đánh cuộc với em." Fred không chút do dự nói .

Wendy nhíu mày nhìn hai người bọn họ một cái, cảm giác được Wendy vẻ mặt ghét bỏ của Wendy, hai người họ bày tỏ trong lòng vẫn thản nhiên như cũ.

Hai cái tên cờ bạc này, khi nào cũng không quên đặt cược. Cô thấp giọng nói với Angelina: "Bọn họ cứ vậy lấy em trai ra đánh cuộc sao?"

"Ừ." Angelina có chút xấu hổ gật đầu. Kỳ thật cô muốn nói, George cũng mở một cuộc đặt cược, đặt xem khi nào Fred mới theo đuổi được Wendy vào tay.

Chà, cô nàng đã đặt trong vòng một tuần.

Hai cô vừa đứng yên vị trí, còn chưa kịp xuất hiện cảm xúc khẩn trương, Ron đã bị Hermione đánh bay đi ra ngoài.

Thật sự không có chút hồi hộp nào cả.

Ron từ dưới đất ngồi dậy, có chút xấu hổ, nhưng mạnh mẽ chống mặt mũi bản thân đi về phía mấy chàng trai, biểu cảm cố gắng trấn định của cậu thật đáng yêu.

George đặt vào trong lòng bàn tay Fred một đồng Sickle bạc.

"Cám ơn." Fred thấp giọng nói.

"Im miệng." Tay George nhét vào túi tiền, vẻ mặt đứng đắn nhìn bọn họ đi tới gần Ron.

"Phải lễ phép, không phải sao, em nhường cậu ấy." Vẻ mặt Ron bất đắc dĩ nói.

Wendy luôn chú ý hai người họ, cô nhìn đến Fred nói với Ron câu cái đó, sau đó bẹp miệng lắc lắc đầu, cau mày, đầu chuyển hướng bên kia, anh xoay người đồng thời đổi thànhtư thế đứng ôm cánh tay .

Tay áo anh cuốn lên, lộ ra đường cong cánh tay rắn chắc, tay phải đặt tại cánh tay trái, lộ ra những ngón tay thon dài hữu lực.

Wendy trông theo cánh tay anh hai lần, lại dời tầm mắt, vừa vặn ngay lúc chống với tầm mắt Fred.

Vẫn là biểu cảm mím môi, khi anh nhìn đến Wendy, một bên khóe miệng nhấc lên, chân mày cũng giãn ra. Ngón tay anh nhanh chóng lật ra, lộ đồng Sickle bạc, hướng lông mày nhìn Wendy đầy đắc ý.

Wendy để ý thấy trên gò má anh có một lỗ nho nhỏ, không phải lúm đồng tiền. Cô theo sờ lên gương mặt, lại nhận ra bản thân không có.

Fred chú ý tới động tác của Wendy, nhìn thấy cô sờ mặt, vì thế cũng nâng tay lên sờ vào mặt mình. Anh cho rằng trên mặt có vết bẩn gì đó.

Wendy thấy động tác của anh, nghẹn cười cúi đầu. Cô nghiêm mặt cười cười, lại hơi nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa ý cười nhìn Fred.

Lần thứ ba tụ hội, Wendy đúng hẹn đến Phòng yêu cầu, mọi người đều tràn ngập chờ mong cho nên đã đến trước giờ.

Wendy nhận ra cặp song sinh và Angelina đều không đến, Harry cũng không.

Nhìn ra nghi hoặc của mọi người, Hermione giải thích nói: "Hôm nay Gryffindor có huấn luyện Quidditch, Harry sẽ đến trễ hơn một chút, chúng ta cứ ôn tập thần chú đã học qua trước... Trực tiếp bắt đầu ôn tập nhé."

Wendy đột nhiên cảm thấy nhiệt tình của bản thân ít đi phân nửa.

Chờ cô cùng Elma luyện tập đem những câu thần chú trước ôn tập lại, cửa Phòng yêu cầu bỗng nhiên mở ra, đoàn người Harry ôm theo chổi bay đi đến. Một đám bị gió thổi tóc rối bời, khuôn mặt cũng đỏ lên, không biết là bị gió thổi hay là nóng .

Wendy nhìn đến Fred vừa tiến vào đã đặt cây chổi bay đứng lên tường, bản thân cũng đứng dựng vào đó.

Anh ngửa mặt mở caravat ra, lại mở vài cái nút áo, áo bào phù thủy của anh mở rộng, tùy ý nắm lấy vạt áo phù thủy mà lau mồ hôi trên mặt.

"Angelina thật liều mạng." Fred thở phì phò nói.

Bọn họ vừa ra khỏi sân huấn luyện đã chạy lên lầu tám, trên đường thiếu chút nữa đụng vào Filch luôn đờ người.

"Đây là năm cuối cùng chúng ta ở Hogwarts, cũng là trận đấu cuối cùng ." Angelina nói chuyện đầy uể oải, nói mấy chữ phải ngừng lại để thở, "Nhất định phải có một kết quả tốt."

Fred nắm tóc, lười biếng dựa vào gương tường, chậm rãi trượt xuống dưới đất. Anh co chân phải của mình, đặt cánh tay phải vào cán chổi. Anh vùi đầu vào trong cánh tay, ngón tay vùi vào trong tóc, thô lỗ gạt tóc mình ra.

Một đầu mồ hôi.

Lúc anh ngẩng đầu, phát hiện Wendy đang đứng ở bên người anh, cúi đầu nhìn anh.

Hết chương 18.

*

Hy: Mấy nàng có muốn cược xem mấy chương nữa Fred mới ẳm được Wendy tới tay nào !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net