QUYỂN I - Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Chấn thương và bệnh tật — thằng bé đã trải qua những gì?

***

Trong đại sảnh ầm ĩ, tiếng nói của cô bé bị vùi lấp trong vô số tiếng bàn tán, hầu như chẳng ai chú ý đến, ngoại trừ cụ Dumbledore hơi liếc nhìn sang chỗ nó, trong mắt bỗng chốc hiện lên cái gì.

Như thể chẳng cảm giác được gì, Harry buông cái nón phân loại xuống, đi đến chiếc bàn dài nhà Slytherin và ngồi thẳng xuống vị trí còn trống.

"Yên lặng nào!" Dumbledore đứng lên khuếch đại giọng mình bằng pháp thuật, sau một đoạn phát biểu ngắn ngủn, cụ ngồi xuống, ra hiệu bắt đầu dùng bữa. Nón phân loại đã được đặt lên bàn cụ, cụ thi triển Bùa Im Lặng rồi bắt đầu nói chuyện với cái nón. Không biết bọn họ nói gì đó, một lát sau, cụ Dumbledore lộ ra nét mặt nghiêm túc, thậm chí còn nhíu mày.

Trên bàn giáo viên, vài vị giáo sư cũng không hề bỏ qua lời của nón phân loại, ánh mắt họ thỉnh thoảng lại có liếc qua mấy lần chỗ vị hiệu trưởng đang giao lưu với nón phân loại, thỉnh thoảng lại âm thầm quan sát chúa cứu thế đang yên vị trên bàn dài nhà Slytherin. Mà Snape thì đã sắp nhăn tít lông mày của mình lại, hắn thất thần ăn bữa tối, kiềm chế bản thân không nhìn vào thằng quỷ nhỏ mắt xanh bên dưới, cũng không nhìn cụ Dumbledore bên cạnh.

"Severus?" Chẳng biết cụ Dumbledore đã kết thúc cuộc nói chuyện với nón phân loại lúc nào. "Lát nữa nhờ thầy đưa Harry tới Bệnh xá nhé, thằng bé cần kiểm tra."

Đột nhiên nhớ tới thằng quỷ con trốn trong bóng tối ngày đó, Snape không tự chủ được nuốt xuống nọc độc đã vọt tới cổ họng, gật đầu mấy chẳng nhận ra.

...

"Cậu Potter, mời cậu đi theo vị chủ nhiệm hèn mọn của cậu đến Bệnh xá, rõ là hiệu trưởng của chúng ta muốn kiểm tra đầu óc của cậu một chút, nhìn xem rốt cuộc là cậu được phân vào nhà Slytherin như thế nào." Sau khi đã tiến hành buổi răn dạy cần thiết mỗi năm, Snape đi đến cạnh Harry, theo thói quen châm chọc đứa nhỏ đang cuộn tròn ở một góc tường trong phòng sinh hoạt chung. Sau đó nhìn cậu bé ấy vâng lời mình không chút do dự, trong lòng tràn đầy phức tạp.

"Albus Dumbledore! Thân thể đứa nhỏ này cực kỳ không tốt! Cụ chẳng lẽ không biết gì hết à! Chẳng phải cụ vẫn luôn nói thằng bé sống tốt lắm sao!" Bà Pomfrey giận dữ mắng to, hai mắt ngập lửa trừng cụ Dumbledore.

Cụ Dumbledore thử mỉm cười hòng làm dịu bầu không khí một chút, nhưng thất bại, cụ lấy tay xoa giữa hai lông mày đầy mệt mỏi: "Bobby à, thân thể Harry rốt cuộc thế nào?"

"Thế nào à?" Bà Pomfrey cười lạnh. "Đứa nhỏ mười một tuổi! Lại bởi vì thiếu dinh dưỡng và nội thương trong người, mà hiện tại cơ thể phát triển còn không bằng một đứa trẻ bảy tuổi! Càng khỏi bàn đến sức khỏe! Còn nữa! Trên người nó chỉ toàn là thẹo, tôi thật không thể tưởng tượng được trên người một đứa trẻ lại có thể có nhiều vết thẹo như vậy! Tuy đã được chữa khỏi." Sắc mặt bà lại tối sầm xuống thêm mấy phần. "Một tháng trước, thằng bé rõ ràng bị người ta bóp nát xương cánh tay trái! Hơn nữa mấy chỗ từng bị gãy xương lại không được điều trị đúng cách... Nhưng những điều đó đều không phải là vấn đề quan trọng nhất..."

Bà thở dài một hơi, trong mắt tràn ngập nước mắt. "Đứa nhỏ này hầu như là chẳng nghe được gì! Tôi cứ tưởng thằng bé chỉ không thể nói chuyện thôi... Tôi xem qua, ít nhất đã được bảy, tám năm rồi, thằng bé vẫn luôn chẳng nghe thấy gì... Nó không nói lời nào ư? Chỉ sợ vốn thằng bé sẽ không nói! Chúng ta phát hiện muộn quá, có lẽ cần phải trị liệu một thời gian dài, phải biết rằng, thân thể nó quá yếu ớt..."

Nghe được những lời này, sắc mặt vốn đã tái nhợt của thầy Snape nay lại càng tái hơn, còn mang theo xanh mét. "Dumbledore!" Hắn đè nén chính mình khẽ hét lên giận dữ. "Cụ rốt cuộc đang làm gì hả! Cụ đã làm gì nó rồi!" Mà trong lòng lại tràn đầy áy náy và tự trách, một giọng nói không ngừng nói với hắn: "Đáng chết! Đó là đứa bé mà Lily đã hy sinh thân mình để bảo vệ! Một đứa bé vô tội! Làm sao chuyện như vậy lại xảy ra được chứ! Sao có thể!" Nhưng một giọng nói khác lại thì thầm với hắn từ đáy lòng: "Sao lại không chớ! Đã hứa phải bảo vệ đứa nhỏ ấy, vậy mà mi đã làm được cái gì? Bởi vì đó là một Potter, là con trai của thằng Potter mà mi ghét cay ghét đắng chớ gì nữa! Mi cho rằng trị khỏi cánh tay nó, giữ cho nó an toàn mọi lúc, thì mi vô tội à?" Đáp án vĩnh viễn đều ở nơi đó. "Mi có tội!"

Cụ Dumbledore trong nháy mắt trông già đi rất nhiều, tinh thần cũng héo rút vài phần. "Xem ra vấn đề còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Nón phân loại nói với tôi trạng thái tinh thần của Harry giống y hệt một ít đứa nhỏ nó từng gặp ngàn năm trước. Mấy đứa nhỏ như vậy lúc ấy đều do tự tay ngài Slytherin tiến hành dạy bảo và giáo dục, cho nên mới sẽ phân Harry đến Slytherin."

"Ý cụ là những đứa nhỏ thế nào?" Thầy Snape khô cằn hỏi, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào tấm màn — đằng sau tấm màn chính là đứa bé kia.

"Nón phân loại nói, ngày xưa có một ít phù thủy nhỏ bị người nhà coi như quái vật, bị nhốt vào trong căn phòng vừa chật hẹp vừa tối tăm gần như từ nhỏ đến lớn, bởi vì bọn nhỏ rất ít tiếp xúc với người khác, lại còn sống trong hoàn cảnh như vậy, cho nên dù là trạng thái tâm lý hay là tinh thần đều khả năng mấp mé bên bờ vực sụp đổ. Ngài Slytherin cũng từng... trải qua điều tương tự, cho nên ngài ấy hiểu việc khai thông rất rõ, mà ma lực của những đứa nhỏ như vậy thường mạnh mẽ hơn một ít, cho nên cũng rất phù hợp với Slytherin—"

Snape đột nhiên ngắt lời Dumbledore. "Rốt cuộc cụ muốn nói gì!"

Cụ Dumbledore cũng không hề giận khi bị cắt lời, cụ tiếp tục nói: "Harry vẫn luôn bị nhốt trong tủ bát, cho nên bây giờ thằng bé đang sống trong thế giới của riêng mình, nón phân loại đã nói như vậy, nó thấy những gì diễn ra trong đầu Harry đều không phải là thật." Cụ ngừng lại, nhìn thân hình vẫn cứ thẳng lưng trấn tĩnh của Bậc thầy Độc dược, thở dài một hơi. "Một tháng trước Hagrid không cẩn thận bóp nát xương tay thằng bé, nhưng Harry nghĩ đến chính là — lúc thằng bé cưỡi chổi bay với James đã không cẩn thận ngã gãy tay! Sau đó khi được thầy trông thấy chữa cho thì, trong đầu Harry lại nghĩ là Lily mang thằng bé đi gặp bác sĩ chữa tay!"

Snape không thể kìm nén được sự ngạc nhiên của mình nữa, hắn lắp bắp hỏi: "Cụ đang nói... Cụ đang nói là? Thằng nhỏ nhớ rõ?!"

Cụ Dumbledore gật đầu. "Đúng vậy, chỉ sợ đây cũng là mấu chốt vấn đề, thằng bé nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trước lúc nó một tuổi, mà hiện tại, nó vẫn cố khiến bản thân sống trong quá khứ, sống trong ký ức của chính mình, mọi thứ xảy ra với thằng bé ở bên ngoài trong mắt nó đều không là gì—" Dumbledore cảm thấy có chút nản lòng. "Thằng bé hoàn toàn không chấp nhận thế giới bên ngoài, không chấp nhận thế giới hiện thực."

Thầy Snape và bà Pomfrey đều khiếp sợ đến không thốt nên lời.

Dumbledore càng nản hơn, ngay cả bộ râu cũng trắng thêm vài phần. "Vấn đề lớn nhất là, ngày xưa chúng ta có ngài Slytherin 'tự mình' dạy bảo, mà hiện tại, chúng ta cái gì cũng không biết, cũng chẳng tìm được phương pháp trị liệu."

"Vậy giờ phải làm sao?" Snape tìm về giọng nói của chính mình trước, hắn cứng đơ hỏi: "Cụ bảo chúng ta nên làm gì bây giờ? Cụ Dumbledore!" Bà Pomfrey ở một bên mở to hai mắt nhìn cụ Dumbledore.

Cụ Dumbledore gượng cười, lại tắt ngay dưới cái trừng mắt của hai người: "Lúc nãy tôi có nghe trò Granger học sinh năm nhứt nhà Gryffindor nói, hình như thế giới Muggle gọi loại 'bệnh' này là 'tự kỷ' thì phải, có lẽ chúng ta nên chọn dùng phương pháp của Muggle xem sao? Xét thấy đây là tình huống mà không phải bùa phép hay độc dược có thể xử lý được. Sao chúng ta không gọi trò Granger tới hỏi một chút nhỉ?"

Lúc này, cô McGonagall, thầy Flitwick và cô Sprout đều đến đây để kiểm tra xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với Harry sau khi kết thúc sự vụ của học viện nhà mình.

Cụ Dumbledore vừa thấy cô McGonagall tới, lập tức nói: "Cô Minerva, cô có thể gọi học sinh năm nhứt Granger, trò Hermione Granger ở nhà cô tới đây không, e là chúng tôi cần sự trợ giúp của trò ấy, chuyện nghiêm trọng lắm."

Ba vị chủ nhiệm mới đến đều lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cô McGonagall nhanh chóng phản ứng lại, bà gật đầu với Dumbledore, rời đi.

Năm người hai mặt nhìn nhau đứng đợi ở nơi đó, Snape chịu không nổi loại tình cảnh dị quá dị này, hắn xốc màn lên rồi đi vào, ít nhất hắn cũng nên nhanh nhanh qua xem tình trạng của thằng nhỏ kia thế nào rồi.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường ba

Cô McGonagall: Harry Potter!

Nón phân loại: Nhà Slytherin nhớ!

Cụ Dumbledore: Quả nhiên tuổi lớn rồi, cho nên lỗ tai bị lãng rồi.

Cô McGonagall: Nón phân loại không bị hư thật đấy à?

Thầy Snape: Ta cứ tưởng nón phân loại ít nhất vẫn còn não trong chuyện phân nhà, hóa ra ta đã lầm to, nón đội đầu thì có não vào mắt!

Thầy Flitwick: Nón phân loại chắc đến ngày bảo hành rồi, mà bảo hành thế nào ấy nhỉ?

Giáo sư Quirrel: Chủ nhân! Harry Potter vào Slytherin kìa!

Chủ hồn Voldemort: Linh hồn cắt nhiều quá nên ảnh hưởng đến thính lực à? Hay là sẽ gây ảo giác?

Giáo sư Trelawney: Quỹ đạo của vận mệnh đã bắt đầu thay đổi rồi, không ai có thể nhìn đến kết cục...

James: Thả anh ra, Lily! Anh phải băm vằm cái nón phân loại ấy!

Lily: ...

Harry: Slytherin làm sao vậy?

James & Lily: Không, không có gì, cục cưng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net