QUYỂN I - Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Bệnh tự kỷ? Làm sao bây giờ!

***

Hermione hơi ngạc nhiên nhìn mấy vị giáo sư trước mặt, nó vốn không nghĩ tới họ sẽ đến hỏi mình! "Ba con là nha sĩ, ừm, nên ba có quen một vị bác sĩ tâm lý, bác sĩ White, tụi con là bạn á, con hay gọi bác ấy là White. Phải biết rằng, bác ấy là bác sĩ tâm lý, rất am hiểu trong việc ở chung với người khác, thật sự, khó mà có ai không thích bác ấy cho được. Bác ấy có giới thiệu cho con một ít sách, về phương diện tâm lý học, con xem hết cả rồi, nên con mới cảm thấy Pott... Harry rất giống với các triệu chứng của loại bệnh được mô tả trong sách."

"Bệnh tự kỷ? Ý con là vậy hả?" Cụ Dumbledore hiền từ nói với cô bé này, hy vọng như vậy có thể xoa dịu sự căng thẳng của nó.

"Vâng, bệnh tự kỷ. Hay xuất hiện ở trẻ nhỏ, nhưng thường là do bẩm sinh, con nghe nói là bệnh di truyền, nhưng cũng có trường hợp lớn lên mới xảy ra, có liên quan đến môi trường sống ạ?" Hermione hơi ngần ngừ, nhìn thấy cụ Dumbledore gật đầu cổ vũ, mới lấy hết can đảm tiếp tục vừa nghĩ vừa nói: "Lúc còn nhỏ đã chịu một cú sốc lớn, hoặc đối mặt một ít việc sinh ra tâm lý trốn tránh, theo bản năng khép mình lại, biểu hiện là tránh xa đám đông, từ chối giao tiếp với người khác, thậm chí không hề phản ứng với thế giới bên ngoài." Cô bé lại nhìn về phía Dumbledore lần nữa. "Con cảm thấy Harry như là không phản ứng với thế giới bên ngoài."

"Tốt lắm, cảm ơn con đã nói cho chúng ta biết điều này, nhưng, con có biết loại bệnh này phải điều trị như thế nào không?" Dumbledore thấy những người khác cũng không nguyện ý mở miệng, chỉ đành phải căng da đầu tiếp tục hỏi. "Có lẽ con biết một ít chăng?"

"Biết ạ, thưa giáo sư!" Sự khẩn trương của Hermione hồi đầu đã hoàn toàn bay biến, nó như đang khoe khoang tri thức của mình, kiêu ngạo nói: "Rất khó điều trị, xác suất thành công cũng không cao. Thường thì có hai biện pháp, một là liệu pháp làm ấm, đây là một biện pháp điều trị rất chậm, biến đổi ngầm, dùng thời gian và người nhà thay đổi trạng thái của người bệnh, đây cũng là biện pháp được áp dụng khá phổ biến, nhưng xác suất thành công không cao lắm, nhưng cho dù không thể hoàn toàn chữa khỏi cũng có thể thay đổi một ít tình huống, ít nhất sẽ không có vấn đề gì khi sống một mình. Mà biện pháp còn lại là liệu pháp căn nguyên, cái này khá là nguy hiểm, nếu chữa trị thành công, người bệnh sẽ giống người bình thường, nhưng nếu thất bại, tình huống sẽ trở nên nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng, lúc này dù có dùng liệu pháp đầu tiên cũng vô dụng. Liệu pháp căn nguyên là dựa vào suy đoán, tìm ra nguyên nhân gốc rễ tạo thành chứng bệnh, sau đó giải quyết nguyên nhân này, khiến nó không gây ra ảnh hưởng quá lớn với người bệnh nữa, thì cậu ấy sẽ tốt lên."

Cụ Dumbledore nhìn những người khác, lúc này Snape cũng đã lặng lẽ đứng một bên nghe Hermione nói. Dumbledore chỉ có thể tiếp tục đứng ra hỏi dò: "Vậy, trò Granger, nếu lựa chọn liệu pháp làm ấm, con có biết phải mất thời gian bao lâu không?"

"Có ạ! Thưa giáo sư. Ước chừng phải mười năm trở lên." Cô phù thủy nhỏ nói đầy tự tin.

"Được rồi, trò Granger, ta thay mặt trò Potter và mọi người cảm ơn sự trợ giúp của trò." Cô McGonagall cuối cùng cũng nói chuyện, bà mang Hermione đi.

"Không hề nghi ngờ, cụ Dumbledore, cụ sẽ lựa chọn biện pháp thứ hai!" Snape sắc bén chỉ ra, hắn khoanh tay đứng thẳng ở nơi đó, quả thực y như một chiến sĩ hăng hái đang chiến đấu đầy ngoan cường.

"Severus, thầy biết mà, chúng ta không có lựa chọn nào khác!" Dumbledore phiền muộn nói.

Nhưng thầy Snape cũng không để ý lời cụ nói, hắn hùng hổ xoay người lại đi vào bên kia tấm màn, hắn thà đối mặt với một thằng quỷ con còn hơn là nhìn vị Bạch phù thủy "vĩ đại" ấy.

Harry đang ngồi trên chiếc giường thoải mái, dựa lưng vào gối đầu màu trắng mềm mại, cậu ngồi đó ngơ ngác, chẳng nói một lời, im lặng không hề giống một đứa trẻ.

Snape phỉ nhổ mình trong đầu: "Đương nhiên lại chẳng không giống trẻ con! Bệnh tự kỷ đấy! Có Merlin mới biết là bắt đầu từ đâu! Nguyên nhân gốc rễ à? Chúng ta hoàn toàn chẳng biết gì về đứa nhỏ này cả! Ta thậm chí còn không biết nó sống ở đâu, sống như thế nào!" Hắn không khỏi nhớ lại bóng người nho nhỏ co rúc trong bóng tối lúc mới gặp, và cả thể trọng nhẹ như bông của cậu. "Tóm lại, nó sống không tốt, thậm chí có thể nói là cực tệ..."

"Thầy Severus!" Dumbledore cũng vén màn lên đi đến, cụ trông như muốn giải thích, nhưng mà cụ chỉ có thể nói được mỗi cái tên: "Severus à..." Cụ cũng áy náy lắm, cụ không rõ cụ thể hoàn cảnh sống của Harry, một phong thư mỗi tuần cũng không thể giúp cụ hiểu biết nhiều hơn, cụ rất áy náy, áy náy hơn bất cứ ai kìa.

"Tôi cảm thấy..." Bà Pomfrey cũng vừa tới đột nhiên chen vào. "Thằng bé vẫn có phản ứng nhất định với thế giới bên ngoài, ít nhất... đối với cái tên 'Severus'..."

Snape lập tức càng thêm cẩn thận quan sát đứa nhỏ trước mặt, cụ Dumbledore bên cạnh gọi một tiếng rõ ràng: "Severus? Severus? Severus."

Harry động đậy, cậu thật sự chuyển động, thay ngơ ngác nhìn về phía trước, cậu quay đầu, cậu nhìn người mắt đen tóc đen dài đến vai trước mặt — Severus.

Đứa nhỏ này đang nhìn hắn, Snape đột nhiên nhận ra, đây là lần đầu tiên đứa nhỏ này nhìn đến hắn.

Ba người họ đều không thể tin được, đứa trẻ trước mặt, đúng là Harry, đang vươn tay với vị giáo sư không được hoan nghênh nhứt đáng sợ nhứt tà ác nhứt cả Hogwarts!

Không thể nói rõ cảm xúc dưới đáy lòng rốt cuộc là gì, nhưng hắn biết mình cần phải làm như vậy, cho dù là vì đứa nhỏ này, một đứa trẻ bình thường, Snape chủ động đón nhận đôi tay kia, hắn ôm Harry vào trong lòng ngực của chính mình, cũng giống một tháng trước, nhẹ cực kỳ, như có thể cảm thấy được từng khúc xương trên người nó vậy.

Mắt đen gặp mắt xanh, không giống chút nào cả, không giống dù mảy may. Snape không tài nào nhớ tới Lily từ đôi mắt màu ngọc bích tĩnh mịch ấy nổi, cũng không tài nào nhớ tới được tên James Potter đáng ghét từ khuôn mặt tái nhợt ốm yếu ấy. Mắt xanh lóe qua một vẻ vui mừng, mắt đen cất giấu một vẻ mềm mại.

Nhưng mà, lúc này cụ Dumbledore như lại định thử một tẹo, cụ kêu thử tên mình: "Dumbledore? Albus Dumbledore? Giáo sư Dumbledore?"

Harry quay đầu ngó cụ một cái, thật sự ngó cụ mỗi cái, sau đó vùi đầu vào ngực Snape, không ngẩng lên nữa.

Snape không khỏi nhếch nhẹ môi, nhìn Dumbledore đau khổ đầy mặt, tâm tình của hắn trong nháy mắt tốt lên rất nhiều. "Tốt lắm, xem ra, thằng nhỏ cũng không phải là một tên quỷ con nghe thấy tên Albus Dumbledore thì bu lại gần như thấy mật ong."

Cụ Dumbledore nghe được lời này lại chẳng giận, cụ hấp háy mắt, giảo hoạt nói: "Làm chủ nhiệm nhà Slytherin, ta nghĩ thầy Severus có trách nhiệm chăm sóc Harry—"

Trước khi Snape kịp phản bác, cụ tiếp tục nói. "Đặc biệt là vào thời điểm Harry cần Độc dược để điều trị thân thể, Harry ở chỗ thầy sẽ càng dễ cho thầy chăm sóc, phải biết là Bobby nhiều nhất cũng chỉ có thể kiểm tra thằng bé một chút thôi, bà ấy bận lắm mà. Đương nhiên không phải nói thầy không bận, nhưng rõ là thầy phù hợp hơn, xét thấy Harry không chỉ có vấn đề về thân thể. Thầy nên thử xem một chút, rốt cuộc là cái gì ảnh hưởng đến Harry?"

Snape lặng thinh, hắn không sao phủ nhận nổi lời Dumbledore nói, cũng chẳng có lý do gì để từ chối, hắn là chủ nhiệm nhà Slytherin, mà Harry là học sinh nhà Slytherin, chỉ cần lý do này là đủ rồi.

Vì thế, dưới tình huống chẳng ai hay, vị giáo sư không được hoan nghênh nhứt đáng sợ nhứt tà ác nhứt cả Hogwarts có thể nói là dịu dàng ôm một thằng quỷ con mắt xanh trở về hầm của mình.

"Ngủ ngon." Snape đặt Harry lên chiếc giường mình biến ra, khẽ nói, sau đó lần lữa một lát, nhìn đôi mắt màu ngọc bích cũng xinh đẹp như thế, hắn cong lưng, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán cậu. Không ngờ được là thằng quỷ con ấy cũng đáp lại hắn, hắn cũng nhận được một nụ hôn chúc ngủ ngon mềm nhẹ.

Snape ngồi trong văn phòng mình, hắn cúi đầu nhìn cái bàn trống trơn sạch sẽ, chìm trong suy nghĩ. "Slytherin?... Bọn nhỏ?" Hắn không khỏi lẩm bẩm ra tiếng. "Ta phải làm như thế nào đây? Ta phải làm sao mới có thể biết? Ta là chủ nhiệm của nó..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net