QUYỂN II - Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Điều sợ hãi nhất chính là gì? (Phần đầu)

***

Snape hoàn toàn không biết vừa mới tụi Harry đã cãi nhau rồi tan rã trong không vui như thế nào, hắn chỉ là dựa theo lệ thường, bảo Harry lại mò đến quấy rầy ngồi trên ghế đọc sách.

Mọi thứ đều giống như thường lệ, tất cả diễn ra chẳng khác mấy mọi ngày.

...

Do một vài nguyên nhân đặc biệt, mà môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bị dời lại suốt một tuần.

Thế nhưng bắt đầu từ tiết đầu tiên, mấy chuyện kỳ quái cứ kéo nhau xảy ra không ngừng.

"Tôi có mang Ông Kẹ tới." Lupin chau mày nói. "Cũng chẳng khó gì, năm nhứt đến năm ba đều có thể bắt đầu học cách đối phó nó, nhưng mà thực tế, hiếm thấy là thứ mà một ít học trò sợ hãi cũng không giống bộ dáng mà chúng mường tượng."

Nghe đến đó, cô McGonagall cũng bắt đầu nghiêm túc đối với chuyện này. "Thường cũng không khả năng... Ý thầy là?"

"Tỷ như, cô bé Gryffindor nhà Weasley ấy." Lupin nhớ lại. "Trước tôi có dò hỏi con bé sợ cái gì, cố dẫn dắt nó tưởng tượng ra bộ dáng hài hước của thứ đó. Con bé trả lời tôi là, nó sợ ma, thì cũng bình thường thôi, nhưng mà, Ông Kẹ lại biến thành một cuốn nhật ký da bìa đen..."

"Cuốn nhật ký à?" Cô McGonagall khó hiểu nhìn Lupin. "Con bé sợ người khác biết được mấy bí mật của mình từ cuốn nhật ký chăng?"

Lupin lắc đầu. "Chưa thể chắc được. Rồi đến tiết kế tiếp, Ông Kẹ biến thành lửa trước mặt một cô bé nhà Ravenclaw." Lupin cười khổ đầy bất đắc dĩ. "Nhưng cô bé ấy vốn làm gì sợ lửa!

"Hay là Ông Kẹ ra vấn đề? Thầy đã kiểm tra chưa?" Cô McGonagall hỏi.

"Ít nhất thì lúc đối mặt với tôi nó vẫn là bộ dáng cũ, trăng tròn, cô biết đấy." Lupin hắng giọng, nói vẻ miễn cưỡng.

"Thôi xem lại thì, buổi chiều là tiết của học sinh năm hai nhỉ." Cô McGonagall biết ý không hỏi nữa.

"Đúng vậy, Gryffindor cùng Slytherin."

...

Buổi chiều, tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Gryffindor và Slytherin đều lục tục đi tới lớp học. Đại đa số người đều đến thiệt sớm, bởi vì tụi nó đều đã nghe rằng giáo sư môn này sẽ sắp xếp chương trình học cho năm nhứt.

Gryffindor với Slytherin vẫn ranh giới rõ ràng trước sau như một, mà ở Slytherin Harry đứng một mình một góc, hệt như lúc ban đầu.

Lupin thản nhiên liếc mắt qua, sau đó bắt đầu bài học ngày hôm nay như thể chưa chú ý thấy cái gì.

"Chào buổi chiều." Y nói. "Các trò hãy vui lòng cất hết sách vào cặp. Hôm nay là tiết thực hành, các trò chỉ cần đến cây đũa phép thôi."

"Mời mọi người đi theo thầy nào." Nói, giáo sư Lupin đi ra lớp học. Y dắt bọn trẻ đi dọc một hành lang vắng vẻ rồi quẹo qua một góc, ở đó cái mà bọn trẻ nhìn thấy trước tiên là con yêu tinh Peeves. Nhưng rồi ngay sau đó, giáo sư Lupin đã dùng một cái "Waddiwasi" (Nhồi nhét) để dạy cho Peeves một bài học, tiện thu luôn sự yêu thích của lũ học trò.

Tiếp theo thầy trò đi xuống hành lang thứ hai và dừng lại, ngay bên ngoài cửa phòng hội đồng giáo viên.

"Mời vào." Giáo sư Lupin nói, mở cửa, rồi lùi về sau một bước.

Phòng hội đồng giáo viên là một phòng ốp gỗ đầy những cái ghế cũ kỹ để lộn xộn chẳng vô chung bộ, mà thầy Snape thì đang ngồi trên một chiếc ghế bành thấp. Đương lúc tụi học trò khóa này tiến vô, hắn nở luôn nụ cười rõ kháy đểu.

Giáo sư Lupin vô sau chót, đang định khép cửa lại, thì Snape đã bất chợt lên tiếng: "Cứ để cửa đấy, Lupin. Tốt nhất là tôi không nên xem trò này thì hơn." Rồi hắn đứng lên, lướt ngang qua mặt bọn học trò, vạt áo chùng đen của hắn phồng lên phơ phất sau bước chân. Cuối cùng ánh mắt hắn nán lại trên người Harry đang đứng một mình một góc trong chốc lát, sau đó lại quay đầu sải bước rời đi mà chẳng lắm để tâm, ngay cả cửa cũng đóng sập lại một tiếng thiệt lớn.

"Giờ thì," Giáo sư Lupin nói, vẫy tay ra hiệu cả lớp đi đến cuối phòng nghỉ. Nơi đó chẳng có gì ngoài một tủ quần áo cũ, chỗ mà các giáo sư hay cất những tấm áo chùng dự trữ. Giáo sư Lupin đi đến bên tủ quần áo đứng nghiêm, bỗng tủ quần áo đột nhiên rung lên, dộng vô tường ầm ầm.

"Đừng lo." Giáo sư Lupin bình tĩnh nói, bởi vì lúc này có vài lũ trò đã sợ tới mức giật thót lùi trở về. "Bên trong có một Ông Kẹ, mấy Ông Kẹ khoái những nơi đóng kín tối tăm," Y giới thiệu. "Như tủ quần áo, gầm giường, chạn tủ dưới gầm chậu rửa bát — có lần thầy bắt gặp được một con trú ngụ ngay trong một cái đồng hồ đứng cổ lỗ sĩ. Con này mới dọn vô đây tuần trước thôi, cho nên thầy định để các học trò năm ba lại đây thực tập."

"Vậy là, câu hỏi thứ nhứt mà tụi con cần phải tự hỏi mình, chính là Ông Kẹ là thứ gì ạ?" Hermione nhấc tay. "Nó là một con ma có thể thay hình đổi dạng," Cô bé nói. "Và nó có thể đội lốt bất cứ cái gì mà nó cho là sẽ khiến chúng ta sợ nhứt ạ."

"Đúng lắm." Giáo sư Lupin gật đầu với Hermione. "Như thế khi Ông Kẹ còn núp chỗ tối trong cái tủ này, nó chưa mang một hình dạng nào hết. Chưa có ai từng được biết một Ông Kẹ thì trông như thế nào khi nó ở một mình. Nhưng khi thầy thả nó ra khỏi tủ thì nó sẽ lập tức trở thành bất cứ cái gì mà mỗi chúng ta sợ nhứt."

Sau màn giới thiệu về Ông Kẹ, Lupin hướng dẫn mọi người học thuộc câu thần chú. "Kì cà kì cục (Riddikulus)." Mà Neville cũng được đưa lên trước làm người mở đầu.

"Trò Longbottom nhỉ, đừng căng thẳng quá. Con hãy nói xem cái gì làm cho con sợ nhứt trên cõi đời này?" Giáo sư Lupin hỏi với một nụ cười.

Neville hoảng hồn trợn to hai mắt, mồ hôi lạnh túa ra từ trên trán nó không ngừng, sắc mặt cũng tái nhợt hơn cả trước. "Thầy S-Snape ạ..." Nó nói mà cứ run lẩy bẩy không thôi, ngó chừng như giây tiếp theo sẽ chết ngất ngay và luôn vậy.

Sắc mặt Lupin chẳng biến mảy may. "Như vậy, thấy nhớ là con đang sống cùng bà nội mình đúng không? Thầy không biết liệu con có thể nói cho mọi người loại quần áo mà bà ngoại con hay mặc không nhỉ?"

Neville có vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng nó vẫn nói: "Dạ... Bà luôn luôn đội cái nón ấy, một cái nón cao trên đỉnh có gắn một con kền kền nhồi bông. Và một cái áo đầm dài... màu xanh lá cây, thông thường... và đôi khi quàng khăn quàng cổ bằng lông cáo nữa."

"Được rồi, khi Ông Kẹ nhào ra khỏi cái tủ áo và trông thấy trò, nó sẽ đội ngay lốt thầy Snape." Lupin nói. "Và con sẽ giơ cây đũa phép lên — như vầy — rồi la lên 'Kỳ cà kỳ cục' — và hết sức tập trung nghĩ đến áo nón của bà con. Nếu con làm tốt thì Ông Kẹ thầy Snape sẽ bị đội cái nón có con kền kền nhồi bông trên chóp, mặc cái áo đầm xanh, đeo cái ví bự màu đỏ."

Tức khắc trong phòng học nổ ra một tràng cười to, ngay cả học trò Slytherin cũng chả dằn nổi cơn tức cười của mình.

Nhưng mọi chuyện lại diễn ra chẳng theo dự đoán, cái thứ chui ra từ chiếc tủ áo rung lắc dữ dội cũng không phải thầy Snape.

Một thằng nhỏ nhà Slytherin đứng đấy, nhìn qua cùng lắm cũng chỉ có mười một tuổi. Nụ cười giả lả trên gương mặt nó y xì đúc những đứa Slytherin khác, trong tay đùa nghịch thứ cây nào đó. Rồi nó ngước mắt lên, đối diện Neville, lộ ra cái vẻ đắc ý lắm.

Mọi thứ tiếng trong phòng dường như đã biến mất trong khoảnh khắc đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net