CHƯƠNG 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 07

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Ha —— "

Đêm khuya vắng người, Harry ban đầu đang trong giấc ngủ say đột nhiên mở mắt ra, anh vuốt mắt nửa ngồi dậy, chăn mỏng trên người rơi xuống. Trong túc xá một mảnh đen kịt, Harry nháy mắt trong bóng đêm, tay anh vừa mới chuẩn bị từ phía dưới gối đầu lấy đũa phép ra, bỗng nhiên thì dừng lại, ngón tay chạm vào đồng hồ quả quýt bên trên gối đầu, lạnh như băng vào tay khiến trong lòng anh không thoải mái một trận. Cái gì cũng không có phát sinh —— có lẽ tiếng động anh phát ra hoàn toàn không có quấy rối đến Rachel đi —— con bé có phải ngủ rồi hay không, mơ thấy giấc mộng đẹp không muốn tỉnh?

Harry suy nghĩ một chút, anh giật giật ngón tay, sử dụng một cái Bùa trôi nổi không tiếng động không đũa phép, đưa đồng hồ quả quýt đến trên bàn viết chữ của anh, lúc này mới lại kéo màn giường lên. Một bùa chú khóa cửa cộng thêm một bùa chú cách âm, sau khi bảo đảm thanh âm của anh sẽ không bị bất luận kẻ nào nhất là bé con của anh nghe thấy,, Harry chậm rãi thở ra một hơi nóng.

Lòng bàn tay anh đã sớm ướt mồ hôi, trên tóc tất cả đều là mồ hôi. Giấc mơ trước đó là lộn xộn như vậy, tràn ngập nhiệt độ để cho người ta ướt đẫm. Làm cha đơn thân mười năm anh đã rất lâu không có nằm mơ như vậy. Mà anh lần trước tự mình giải tỏa là lúc nào ấy nhỉ? Harry nhẹ khẽ thở dài một tiếng, anh nhỏ giọng thầm thì, "Đây là tinh trùng lên não của tuổi dậy thì sao? Mình thì thấy một bên mặt của người kia."

Đúng vậy, anh thấy Severus, y nhìn qua thật tốt, so với trong trí nhớ anh còn trẻ hơn chút, gợi cảm lại mê người. Các học sinh chỉ sẽ cảm thấy Snape là một giáo sư thiên vị lại khiến người ta ghét, dùng lão dơi già đầy dầu để gọi y. Ban đầu anh cũng là một người trong những người kia, hoàn toàn không biết tương lai của mình sẽ cùng giáo sư anh ghét nhất có gút mắt vô cùng sâu.

Tay Harry run run, ở sau khi bỏ xuống chút điểm nhỏ nhặt không đáng kể kia, anh đưa tay sờ xuống —— quá mức hưng phấn! Hoàn toàn không khống chế được.

"Merlin a! Đây thật là đã lâu!" Harry phát ra một tiếng than thở, ngón tay anh vuốt ve chính mình, cổ họng anh một trận một trận mà run rẩy, âm thanh cổ họng sảng khoái trút hết ra từ trong miệng anh.

Chính anh nghe đều mặt đỏ tía tai, cả người khô nóng khó nén, động tác trong tay cũng ngừng lại. Anh suy nghĩ một chút nắm góc đồ ngủ của mình lên, kéo lên trực tiếp nhét vào trong miệng cắn. Đáng tiếc nhiệt độ và độ ẩm của anh chỉ có chính Harry biết, không người thưởng thức dáng dấp hiện tại của anh.

Harry chỉ cảm thấy cái này vô cùng tốt, không có ai biết anh trốn ở trên giường làm chuyện gì, ngay cả bức tranh của tên khốn kia đều sẽ không xuất hiện mắng anh một trận. Không —— hiện tại cũng không có bức tranh, tên khốn kia còn sống, thì trong túc xá ở hầm giống với những người khác vậy yên ổn ngủ say.

Harry ảo tưởng dáng dấp ngủ của Severus, không ngừng mà kêu tên y.

...

Cuối cùng Harry nằm ở trên giường, anh nắm chăn vắng vẻ ở một bên, vùi chính mình vào trong chăn rồi đắp lên.

Chí ít không có ai biết anh ở lúc tự mình giải tỏa đầy đầu đều là Severus —— Harry đỏ mặt lên, quyết định quên loại chuyện mất mặt này hoàn toàn.

Dù sao hiện tại cũng không có bức tranh của Snape cười nhạo tham lam và không thỏa mãn của anh.

"Có lẽ mình nên đi trộm một bình thuốc." Harry lẩm bẩm, lật mình, để cho đầu mình rơi vào trong gối đầu mềm mại. Một giây kế tiếp anh bác bỏ mơ mộng hão huyền của mình.

"Vẫn là đi tìm tên khốn kia đi, làm một nháy mà thôi." Anh ngáp một cái, đầu hỗn loạn trong miệng nói xằng nói xiên, nói lời lớn gan đủ để quét sạch đá quý Gryffindor, lại đi vào trong ôm ấp của thần ngủ.

Sau khi kết thúc kiểm tra O. W. L. s, cúp học viện lại một lần nữa không hề hồi hộp chút nào mà rơi xuống nhà Gryffindor. Thẳng đến bước lên tốc hành Hogwarts, Harry vỗ đầu, nhớ tới chuyện chính mình quên mất —— trách không được lúc tuyên bố cúp học viện Dumbledore nhìn anh mấy lần, giống như có nghìn lời vạn câu phải trò chuyện với anh.

Thì ra anh quên mất báo cáo chuyện Bộ Pháp thuật với giáo sư Dumbledore. Lần trước, Sirius ngã vào trong màn che, anh chủ động tìm giáo sư Dumbledore, hỏi thăm biện pháp cứu Sirius trở về, nhận được trả lời không có chút biện pháp nào. Anh không thể không tiếp thu sự ra đi của Sirius, học được một lần nữa lại quay về làm người.

Cuộc đời của anh hình như chính là như vậy, không thể không đi tiếp thu sự ra đi của mọi người anh yêu nhất, mà bọn họ vẫn sẽ rời khỏi, ở lúc anh đắm chìm trong hạnh phúc, cho rằng tốt đẹp như vậy sẽ kéo dài rất lâu.

Anh từ đầu đến cuối bị lưu lại, một thân một mình đối mặt đời người hỏng bét cực độ này, cùng với sứ mệnh không thể không đi hoàn thành. Trước đó là giết chết Voldemort, cứu vớt thế giới pháp thuật. Mà bây giờ anh cần cứu vớt thế giới này.

Cho nên anh hoàn toàn quên mất anh cần phải đi tìm Dumbledore, từ trong miệng của cụ hiểu rõ tiến trình thẩm phán của Tử thần Thực tử bị bắt, trong đó thì bao gồm Đuôi Trùn. Như vậy lệnh truy nã trên người Sirius hẳn là sẽ bị hủy bỏ đi.

Đầu Harry dựa vào cửa sổ xe, nhớ lại chỗ hoàn toàn khác biệt giữa bây giờ và quá khứ. Đương nhiên cho dù anh thay đổi lịch sử, đến năm 2018, thế giới này như cũ sẽ hủy diệt, trừ khi anh giải quyết vật ô nhiễm dưới nền đất London.

"Harry, kỳ nghỉ này cậu chuẩn bị trải qua như thế nào?" Ron vỗ vỗ bả vai Harry, triệu hồi ý thức trốn đi của bạn tốt.

"Nga, tớ có thể đi nhà Dursley trước đi, tớ phải ở chỗ đó lưu lại hết nửa tháng." Harry theo bản năng nói, tay anh chạm vào túi, đồng hồ quả quýt kia ở trong này.

Có lẽ anh không cần đi nhà Dursley, anh vì cái gì phải lãng phí thời gian ở nhà Dursley chứ?

"Cái này ngược lại, tớ thiếu chút nữa đã quên." Ron lẩm bẩm, cậu nhìn về phía Hermione, "Cho nên tụ họp của chúng ta phải đặt ở nửa tháng sau á —— nếu không thì, chúng ta chuẩn bị một bữa tiệc đi! Vừa lúc cuối tháng chính là sinh nhật của Harry..."

"Ẹc, tớ có chút chuyện." Harry cắt đứt lời của Ron, "Nếu như các cậu muốn tụ họp mà nói, có thể không mang theo tớ." Anh mới không muốn đi làm bóng đèn đâu nha!

So với lóe sáng tỏa sáng xấu hổ đến tắt tiếng, anh tình nguyện đi tìm khu vực ô nhiễm, học như thế nào giải quyết vật ô nhiễm —— dù sao cũng không có khả năng càng khó khăn hơn so với giết chết Tử thần Thực tử.

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Muốn cái gì thì phải tới cái đó, Harry chuẩn bị tốt đi

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net