18: Gia Chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày 31 tháng 7, tôi cũng đã mở tiệc làm lễ gia chủ mới. Mời vinh dự nhất chắc chắn là nhà Malfoy.

Gần đây lão Malfoy đã hằng ngày gửi thư cho tôi. Với mong mỏi có thể gặp gỡ riêng tôi để có một cuộc trò chuyện ra trò. Tôi vẫn một mực chờ đợi đến ngày mở lễ đón gia chủ mới quay trở về của tộc Potter.

Cả ngày các gia tinh bận rộn chuẩn bị, tôi thì viết một phong thư cho bà của Longbottom. Mời bà ấy đến chỗ tôi dự tiệc. Tôi không biết người đàn bà căm hận Tử Thần Thực Tử có đồng ý tham dự bữa tiệc toàn là quý tộc không. Nhưng trước đó bà ấy có chủ động gửi cho tôi một lá thư.

"Ngài Potter kính mến!

Th li cho tôi khi đã đường đt gi cho ngài lá thư này. Vì gi đây lòng tôi cn cào không nguôi, day dt vì nhng điu đang din ra. Mà tôi cũng không th phán đoán được đúng sai. V thng cháu đích tôn ca tôi, bn hc ca ngài, Neville Longbottom. Nếu ngài biết nhng điu v thng bé. Tôi mong ngài có th giúp tôi mt ân hu. Hãy tìm đa cháu tht ca tôi. Vì bình an ca nó.

Tôi biết yêu cu tôi vô lí và tôi có th t mình đi tìm nó. Nhưng vì lí do bt đc dĩ, tôi e s Longbottom gi đây s nghi ng và làm hi cháu tôi. Mong ngài lượng th giúp tôi.

Tôi chng biết phi nh v ai vì bây gi c Dumbledore vn đang làm thinh trước tt c mi th. Tôi và ngài chưa tng gp g nhau. Nhưng tôi có lòng tin vào ngài hơn bt kì k nào. Vì ngài mi là K Được Chn tht s.

Ch tin ngài.

Bà ca Longbottom. Augusta Longbottom."

Tôi cũng gởi lại một lá thư cho bà.

"Bà Augusta Longbottom kính mến.

Tôi thương tiếc cho nhng gì bà đã gp phi. Sp ti ngày nhm chc chính thc ca tôi. Liu quý bà có th dành mt chút thi gian ra tham d cùng tôi không? Tôi mong ch bà đến lm.

Tôi biết bn hc Longbottom ca tôi, là mt người lương thin, hin lành. Hi vng bà s đến đ bày t cho nhng thc mc lòng tôi.

Hãy đến dinh Potter vào ngày 31 tháng 7 lúc 7 gi ti thưa bà.

Bn hc ca Longbottom, Harry Potter."

Bữa tiệc diễn ra như mong đợi, tôi thì cứ ngó ra phía cửa mong chờ bà Longbottom đến đây. Ông Malfoy dẫn đầu đến chỗ tôi.

Ông ta cười, tay chống gậy đầu rắn, quần áo chỉnh tề của một đại quý tộc. Trước tiên thì ông ta hơi cúi người nói:"Hãy tha thứ cho hành đồng thất lễ của ta vừa qua, ngài Potter. Hiển nhiên, ta dã có suy nghĩ về việc đồng minh. Ta có vài điều kiện."

"Hãy để vào sáng ngày mai, ông Malfoy. Hôm nay là ngày lễ của tôi." Tôi giữ khoảng cách. Ông Malfoy nhăn nhó mặt. Tôi lại nói:"Tôi sẽ mang tin tức tốt cho ông vào sáng mai, không phải bây giờ. Đừng nghĩ xấu về tôi đấy."

"Được rồi, ngài Potter." Ông Malfoy khẽ gật đầu:"Ông bạn của tôi, Severus Snape có đôi lời hỏi thăm ngài."

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam của ông ta. Thái độ tôi hơi căng thẳng, tôi nhẹ giọng:"Hãy nói xem, ông ấy lại muốn nói gì vào giờ phút này?"

"Bạn tôi chẳng nói gì cả. Là ta tuỳ tiện thay bạn ta để bày tỏ cảm xúc của bạn ta. Ông ấy đang suy sụp suốt một khoảng thời gian. Ta tin là ngài muốn nghe tin tức này." Ông Malfoy nói.

"Ông không nên đoán mò về lòng tôi. Đó sẽ là một lựa chọn sai lầm ông Malfoy." Tôi giả cười, không mấy vui vẻ. Làm sao mà vui nổi khi nghe được tin người mình yêu sống không tốt? Nhưng chính ông ấy đã đuổi tôi đi mà.

Sao bây giờ lại làm ra vẻ đáng thương? Khiến người khác đến trước mặt tôi và nói những điều đó?

"Xin chào ngài Potter, thật vinh dự cho tôi khi còn có thể chứng kiến một gia chủ tộc Potter quay trở lại. Thậm chí gia chủ còn là một Slytherin."Một người đàn ông trông khá lớn tuổi, tóc nâu ngả vàng, mắt hạt dẻ, làn da có vài đốm tàn nhan.

"Tôi xin tự giới thiệu, tôi là gia chủ của tộc Wallicks, Abel Wallicks, còn đây là con trai tôi, Matthew Wallicks." Cạnh ông ta là một thanh niên cao ráo.

Tôi nhìn thấy quen mắt, cũng chào hỏi:"Matthew, anh học năm sáu rồi đúng không?"

"Ôi thật may là em là nhớ tới anh." Matthew giống ba anh ở mái tóc, và cái chân mày dày lỉa tỉa không theo khuôn. Còn đôi mắt của anh ta là màu xanh ngả hơi bạc.

Tôi chỉ mỉm cười không đáp. Cha anh ta lại tiếp túc nói:"Tôi thường nghe về các thành tích của cậu Potter. Rất tài năng, đáng ngưỡng mộ."

"Thật vậy sao?" Tôi nói, hơi ngước mắt ra phía cửa lại tiếp tục chuyện trò:"Tôi nên mừng vì sự nổi tiếng của chính tôi nhỉ?"

Lão Malfoy nói:"Khả năng của ngài sẽ chẳng dừng lại ở đó đâu. Tôi tin chắc rằng mai sau ngài sẽ là một người được ghi danh trong lịch sử."

Ông Wallicks nghe vậy nhìn tôi đăm đăm. Tôi cười bảo:"Hiện giờ tôi còn rất trẻ, nhưng tin chắc chắn rằng sự kì vọng của ngài Malfoy chẳng thể lẫn vào đâu được. Tôi không ngạo mạn đâu, tôi biết năng lực của mình ở đâu mà."

"Tôi hi vọng tương lai có thể cùng hợp tác với ngài lắm, ngài Potter." Lão Malfoy nâng ly lên. Ánh mắt của ông ta sậm dần theo cảm xúc của chính ổng. Tôi thì nhìn sang ông Wallicks. Tuy rằng ông ta không phải là một gia tộc lớn mạnh. Nhưng cái tôi cần là khả năng chiến đấu. Con trai ông ta là một người phù hợp để trở thành đồng minh.

Tôi nhìn sang Malfoy. Ông ta hơi nghiêng đầu. Tôi khẽ cười nói:"Draco như thế nào rồi ông Malfoy?"

"Thằng bé vẫn ổn." Ông ta đáp.

Tôi bị cuốn theo vài người cùng hàng tá cuộc trò chuyện nữa. Riêng mỗi trái tim tôi treo lơ lửng từng phút từng giây. Lời gào thét trong tôi liên tục đập mạnh mẽ như muốn trốn ra khỏi người tôi. Mà tôi chính là ngục giam của tất cả mọi thứ.

Chỉ ngay sau đó vài giây, bà Longbottom cũng đã đến bữa tiệc của tôi. Bà mặc một cái đầm dạ hội màu đen, nón đen. Trông ưu buồn.

Tôi đến chỗ bà, tỏ ra lịch sự:"Mừng là bà đã đến đây, tôi cứ ngỡ rằng bà sẽ không đến."

"Ôi, ngài Potter. Thật đáng kính khi ngài mời tôi đến dự một buổi tiệc lớn như vậy. Đã rất lâu rồi. Kể từ khi ông của Neville mất. Tôi chẳng mấy khi dự những bữa tiệc thế này." Bà Longbottom nói.

Tôi lôi kéo bà ấy sang một góc của bữa tiệc để trò chuyện. Tôi hỏi cẩn thận:"Liệu đã có chuyện gì xảy ra với bà? Về cậu Longbottom đấy."

Bà ấy buồn bã, ánh mắt lại kiên quyết và đau đớn để nói:"Tôi nghi vấn rằng thằng cháu tôi đã bị một tên nào đó khác thay thế nó. Tôi đã sinh nghi suốt từ năm ngoái. Vậy mà tôi chỉ dửng dưng cho rằng đó là một sự hiểu lầm, thằng cháu tôi nó phát triển, cao ráo. Nhưng không, vào hồi hè mới vô. Tôi đã chẳng còn cảm nhận được cái cảm giác của một người cháu thân thương đang bên cạnh nữa. Longbottom trở nên xa lạ. Dù tôi biết rằng cháu tôi chẳng có được cái dáng điệu, cung cách như tôi hằng mong nó trở thành. Chẳng đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận một thằng nhãi có vẻ xuất sắc hơn thay thế vị trí của cháu tôi. Thật thú lỗi khi tôi có thể dễ dàng tin tưởng một người như cậu."

"Giờ, ngoại trừ cậu ra, tôi chẳng biết nhờ vả ai khác. Cậu Longbottom giả có lẽ đã giấu thằng cháu tôi ở đâu mất. Với tính tôi, chắc chắn tôi sẽ làm ầm một trận và cuốn gối cậu ta ra khỏi nhà tôi. Nhưng tôi e ngại về việc cậu ta sẽ làm hại cháu tôi. Cậu biết đấy, cây gia tộc của Longbottom phản chiếu ánh sáng rất khác thường trước cái tên của cháu tôi. Chẳng hiểu vì sao mà tôi có thể có lòng tin tưởng đặc biệt dành cho cậu như vậy, hơn bất kì ai khác, cậu Potter."

Tôi nhìn gương mặt tiều tuỵ, quần thâm lộ rõ của bà. Tôi thông cảm cho bà, cũng đang như bà mà đau đầu về những chuyện ấy. Tôi nói:"Tôi chắc chắn sẽ tìm cho ra cậu Neville. Cậu ấy vốn hiền lành, lại rất tốt tính. Hơn ai khác, tôi biết rằng cậu ấy luôn có một sự gan dạ mà chẳng ai có được. Bà Longbottom, tôi đảm bảo cậu ấy vẫn đang dũng cảm trước mọi thứ, cho một ngày nào đó sẽ thật sự trở về bên cạnh bà. Tôi sẽ giúp bà bằng mọi cách."

"Hiện giờ, để đối đầu với cậu Longbottom ấy, tôi vẫn phải miệt mài cho việc tìm kiếm đồng minh. Không biết bà có thể cùng đồng hành với tôi không? Tôi thiếu một người son sắt như bà ở cạnh bên. Đây là một lời mời của tôi đến bà Longbottom bằng một cách tôn trọng nhất. Tôi sẽ không trách bà nếu như bà từ chối đâu."

Bà thì thầm ở gần tai tôi:"Cậu ta có tự gọi mình là Lục Minh." Rồi bà lại kéo khoảng cách ra nói:"Tôi sẽ suy nghĩ về lời mời này, sẽ chừng một thời gian thôi. Tôi sẽ gửi thư hồi đáp cho cậu."

"Không ai hiểu cháu mình bằng bà đâu, nhất là khi, cậu ấy chỉ còn lại người thân duy nhất là bà và bà cũng vậy." Tôi nói một câu vô phạt vô thưởng. Còn bà khựng người lại.

"Tôi tin bà hiểu lời tôi nói. Bà Longbottom."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net