19: Nỗi Khổ Trong Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mới sáng sớm thôi, tôi đã đến phòng tranh để trò chuyện các ông bà. Mấy vị ấy nhìn tôi đăm đăm. Tôi nhìn ông Fleamont nói:"Thưa ông, con đã không làm ông thất vọng."

"Ừ, phải, Harry, con không làm ta thất vọng." Ông Fleamont nhìn thẳng vào mắt tôi, ông không tỏ ra thái độ không coi trọng tôi như hồi lần. Ông thở dài, cạnh bên, bà Euphemia nói:"Con đã làm rất tốt nghĩa vụ của con. Riêng ta vẫn phải nói, con đường của con vẫn còn dài. Bọn ta đều biết về Longbottom hiện nay."

"Vâng."

Tôi đến phòng làm việc, ông Malfoy đã chờ tôi được một lúc. Tôi hơi gật đầu khi ông ta đứng lên.

"Tôi vừa bận chút chuyện ông Malfoy. Không biết chuyện kia ông đã suy nghĩ như thế nào rồi?" Tôi hỏi, đưa tay lên bắt tay với ông ta.

Ông ta cười nói:"Tôi rất có hứng thú về chuyện đó, không biết ngài đã có kế hoạch gì rồi? Bù lại, tôi cũng có một số điều kiện nếu trở thành đồng minh, ngài có muốn nghe thử một chút không?"

"Ngồi trước đã." Tôi mời ông ta vào chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, ông ta lại tiếp tục nói:"Theo những gì tôi biết về Longbottom thì hiện tại, cậu ta vẫn đang trên đà mở rộng thế lực của mình. Và cậu ta cũng đang tỏ ra cậu ta chính là một Bạch Phù Thuỷ chính cống vĩ đại như cụ Dumbledore, dù ta thật tình rất ghét lão nhưng không phủ nhận tài năng của lão."

"Nhưng không lẽ lão không biết con người của Longbottom sao?"

"Tôi cũng có thắc mắc như ông vậy đó ông Malfoy. Giá như tôi được phép biết. Nhưng tôi có một giả thiết rằng cụ Dumbledore bị Longbottom nắm thóp điểm yếu. Trên cương vị, cụ là một chính khách tài ba, cụ tài tình hơn bất kì kẻ nào. Sẽ thật khó tin nếu người như cụ bị chm gáy. Được rồi, ông Malfoy, tôi hiểu điều mà ông vẫn hằng lo sợ. Tôi tin rằng cả tôi và ông sẽ có cách xử lí vụ này. Điều chúng ta cần làm bây giờ là có đủ người để chuẩn bị cho cuộc chiến lớn mạnh hơn. Thay vì tiếp tục đăm đăm vấn đề vì sao cụ lại trở nên như vậy. Rồi chúng ta cũng sẽ không có lời giải ngay đâu."

"Hôm qua tôi có nhắc về chuyện tốt tôi sẽ mang đến cho ông, không biết ông còn nhớ về nó không. Chuyện tốt này liên quan đến chủ nhân của ông. Hắn ta đang cực kì suy yếu, ông có thể cảm nhận được mà đúng không? Và ông biết vì sao Longbottom lại để cho hắn ta tiếp tục tồn tại không? Vì cậu ta muốn hắn ta sẽ trở thành một con tốt thí đúng nghĩa để trở thành một Kẻ Được Chọn mà người người tung hô. Vậy nên điều mà tôi cần làm chính là giành lấy con tốt thí này để trở thành một Kẻ Được Chọn như lúc ban đầu. Chỉ khi đó, mới có lợi cho chúng ta. Và để làm được việc đó cùng sự trợ giúp của ông. Tôi đã chuẩn bị cho ông thứ có thể xoá đi cái dấu hiệu Hắc Ám trên cánh tay của ông suốt chục năm qua với nỗi lo sợ to lớn."

Ông Malfoy kinh ngạc khi nhìn vào cái lọ độc dược trắng tinh nhỏ tí ti đó. Tôi biết điều ông đang nghĩ, tôi chỉ chờ câu trả lời của ông.

"Tôi cảm thấy rằng ngài đã mang lại cho tôi một bất ngờ trông thấy. Tôi rất mong đợi về việc trở thành một đồng minh với ngài với các điều kiện sau đây. Thứ nhất, sau khi ngài chiến thắng, phải đảm bảo rằng nhà Malfoy sẽ được an toàn trên mọi phương diện. Thứ hai, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được lôi Draco Malfoy vào cuộc chiến. Thứ ba, nếu thất bại, ngài phải để cho nhà Malfoy không có mối quan hệ mật thiết nào đến ngài."

"Được." Tôi dứt khoát đồng ý. Kết thúc cuộc trò chuyện kéo dài suốt mấy ngày qua chỉ vì một mục đích duy nhất. Ông Malfoy rời đi sau khi đã nhận được thứ mình cần thấy và hài lòng.

Còn tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài trời, trong lòng nhớ nhung thầy Snape không tả được.

Bước sang tháng 8, mất chừng hai tuần sau bà Longbottom mởi gửi thư đáp lời cho tôi.

"Cu Harry Potter thân mến!

Khi tôi gi thư này cho cu, tôi đã phi thc rt nhiu đêm đ suy nghĩ v mi th. Cu có hiu ni lòng tôi đau đn thế nào? Cháu tôi vn chưa tung tích nào h cu Potter? Tôi đã suy nghĩ nhiu v vic tr thành đng minh. Tôi ch có mt thnh cu là tr thành gián đip cho cu. Vì Longbottom vn là Longbottom. Tôi vn chng yên lòng.

Người bà đáng thương ca Longbottom. Augusta Longbottom."

Tôi kẹp thư lại, không vội vàng trả lời thư của bà. Bản thân tôi bận rộn với chuyện khác. Ít ra thì tốt hơn tiếp tục mày mò như này.

Nhập học tới, tôi vội vàng chuẩn bị hành lí để sang ga tàu. Trong đầu thì suy nghĩ lẩn quẩn. Tôi không chắc những điều rối bời trong lòng mình, tôi sẽ gặp lại thầy và tôi sẽ đối xử như thế nào đây.

Thy Snape

Em gầy đi nhiều, mắt em buồn bã.

Tôi chẳng biết phải nói gì. Giữa tôi và em có một khoảng cách rất dài dẵng. Không một ai có thể hiểu được. Kể từ lúc tôi bất chấp đuổi em ra khỏi nhà tôi. Vào giây phút đó, tôi biết rằng, em và tôi chẳng còn mối quan hệ gì với nhau nữa.

Hằng đêm, tôi thường ngẫm nghĩ về hành động của mình. Tôi biết tôi không nên làm vậy. Nhưng để bảo vệ em thì việc đó có đáng là gì?

Longbottom đã chẳng còn che giấu được dã tâm của cậu ta, dù cho cậu ta chỉ mới có 13 tuổi. Ấy vậy mà đã muốn bao quát lấy tất cả. Không tiếc dùng dấu hiệu Hắc Ám trên tay tôi với mong muốn sai khiến tôi bằng cách.

Vì để em căm hận tôi, cách tôi thật xa. Dẫu sau này, tôi có mệnh hệ gì chăng nữa, em cũng sẽ bớt đau khổ mà tự mình vực dậy.

Vì tôi đã sắp không thể nào kiềm giữ được chính mình.

Hãy cách ta thật xa, Harry...Potter..

Vì tương lai của em...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net