7: Chạy Đua Cùng Trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ, tôi thường hay ngắm nhìn mấy hạt nắng vương vãi bên cửa sổ ngoài hành lang. Con người tôi vốn không phải kiểu người thích ánh sáng, lại càng không phù hợp với nơi phù phiếm đầy mặt trời rực lửa.

Nhưng vào những ngày đầu hạ thế này, tôi lại thích dùng thân mình phơi nắng, trải dọc ấm áp nhè nhẹ trên từng tấc da thịt.

Như thường lệ thì thầy Snape sẽ luôn bắt gặp tôi trong những lần ngâm mình trong dòng nắng. Tôi không tỏ ra ý chán chường thầy. Có lẽ thầy Snape không biết việc nếu cứ gặp đi gặp lại mãi thì tôi sẽ chán đến phát hờn

Tôi vơ vẩn về nàng Ginny Weasley trong vài khoảng khắc ngắn ngủi. Nàng là người vợ đã từng của tôi. Nàng vì kết hôn mà từ bỏ niềm đam mê trở thành một nhà báo. Bỏi thế mới nói, cuộc đời của anh ta trông thì đầy vẻ vang. Chứ mấy ai lại biết thiếu bao nhiêu chuyện vui vẻ. Nó cũng trống rỗng và đáng thương như những người khác.

"Nếu trò không muốn biến mình thành một miếng thịt bị cháy khét thì tôi cho rằng trò nên xẻo ngay về hầm ngục của trò." Thầy Snape nói như mọi khi:"Và trò đã bảo tôi là trò sẽ ngoan ngoãn."

Tôi cười nhạt nhẽo, so với tâm trạng lẫn lộn trong ngày sớm sáng thì thấy thầy Snape, tôi có chút thoải mái hơn một chút. Ít ra thì sau mấy tháng qua lại, tôi cũng dần dần quen với sự hiện diện của ông ấy. Tôi nhìn về hướng bầu trời thật xa xôi nói:"Em sẽ về ngay."

Ông ấy cười một cách nhạt nhẽo xong lại phất choàng đi sau khi đã nghe được một câu khẳng định từ bản thân tôi. Tôi đắm chìm bóng hình mình trên ô cửa. Đăm đăm nhìn xuống nơi Longbottom đang ôm lấy Granger trò chuyện với Weasley.

Trong cái nhìn nhục nhã, tôi tiếc thay cho Granger, trong lòng tôi gào thét rằng tôi phải cứu cô bé ra khỏi vòng tay quỷ dữ. Sau đó thì sao?

Cô bé sẽ ngã vào vòng tay của một con quỷ dữ khác là tôi ư?

Không, không.

Tôi là một con quái vật, tôi còn chẳng đáng sống như một con người khi mà tôi cứ như thế. Sống nhục nhã dưới bàn tay của thầy Snape. Chạy trốn khỏi rủi ro của chiến tranh như những kẻ ham sống. Rồi lại muốn chết cái cay đắng của cuộc đời mình,

Một phần tôi căm ghét chính bản mình chỉ vì tôi dựa dẵm vào sự bảo vệ che chở của thầy Snape. một phần còn lại, tôi cố báu víu nó rồi xem nó là điều hiển nhiên trong cuộc sống của tôi.

Tôi phải nói mình xấu xí đến thế nào mới là đủ.

Thứ tôi ngắm nghía nhiều hơn cả ba đứa nó chính là con chuột sống còn nhục nhã hơn cả tôi. Đã đến lúc cha dỡ đầu của tôi được giải thoát khỏi địa ngục.

Tôi đợi đến tiết của cô McGonagall, khác với mọi khi, tôi không hoàn toàn tập trung vào tiết học. Vậy nên bà khá để mắt cư xử kì quặc của tôi trong bữa hôm nay. Bàn ghế chỗ tôi ngay ngắn, tôi ngồi một mình và nhìn qua chỗ Ron Weasley liên tục.

Bà ấy khá để ý đến cạnh chỗ tôi, đáng lẽ thì với tính của cô McGonagall chắc chắn sẽ trừ điểm. Bà không làm vậy mà nói hơi lén la lén lút:"Có chuyện gì với trò?"

"Con chuột của Weasley cứ có gì đó là lạ cô ạ. Cô không thấy kì quặc sao? Nó vừa mất một ngón tay mà còn sống tới tận 11,12 năm trời." Tôi nói duyên dáng.

Lúc này, bà mới nhìn nhận về con chuột của Weasley một cách rõ ràng hơn. Longbottom hiển nhiên đã nghi ngờ về tôi đã nói gì với cô McGonagall. Khi cậu ta chổng mắt nhìn tôi thì tôi cũng cười đáp lại. Tôi thấy cậu ta đáng kinh tởm, bởi vậy, tôi muốn cậu ta cũng phải có cảm giác như tôi đang có.

Mãi một hồi trong khi mọi người đang tập trung biến một nhành cây thành cái dĩa thì cô McGonagall đã bước chân qua chỗ của Longbottom. Tôi lẳng lặng làm việc mình vờ như chẳng hề hay biết gì. Tôi cũng không biết bà sẽ nghĩ về tôi như thế nào. Nhưng vào giờ phút này đây, vì hai người học trò đáng quý, vì số phận nghiệt ngã của tôi. Bà vẫn chọn cách lấy lại công bằng cho tôi, cho cha đỡ đầu cho tôi. Cho phép tôi kết thúc thân phận côi cúc không người thân thương bên cạnh.

Đùng một cái thì cái hình hài con người biến hoá ra trong khi đang nằm trong cốt lõi của một con chuột cóng. Tôi nhớn mắt thấy bà đang vô cùng không thể tin nổi, miếng há to rồi quát:"Peter, sao lại là con."

Peter Pettigrew đáng thương đang co người lại ôm lấy cái đầu nhỏ của hắn một cách sợ sệt. Hắn ta liên tục nói miệng:"Ôi, cô McGonagall, lâu quá không gặp cô. Con chỉ đang trốn Black, cô thấu hiểu con.."

"Câm miệng." Mặt bà đỏ chót tức tưởi, chỉ tay vào mặt hắn ta mà chẳng nói nên câu nữa. Bà thở hổn hển, cái đũa làm phép trói chặt hắn ta lại.

Tôi vẫn làm ngơ như chẳng có gì, tôi biết sớm muộn tôi vẫn sẽ gặp được cha đỡ đầu của tôi. Tôi vẫn đang chờ điều đó diễn ra, trước khi kì nghỉ hè kết thúc.

Mặc dầu, trong phần con người tối mịt của anh ta và cả bản thân tôi. Chẳng ai biết rốt cuộc ngoại trừ danh nghĩa tốt xấu ấy đó đây thì bọn tôi xấu xí, đáng hổ thẹn và đáng nguyền rủa.

Chúng tôi tự trách về điều đó. Khi rằng tôi đang xét liệt anh ta ra khỏi việc anh ta và tôi vốn là một. Tôi thật khó để chấp nhẩn rằng tôi đang sống cuộc đời y hệt người đàn ông đó, kệ cho người đời xâu xé. Rõ ràng, tôi cũng không thể né tránh mãi được việc tôi vẫn là anh ta.

Chiều khi hoàng hôn đã chìm vào khoảng lặng, những ánh sao trên trời hiện rõ mòn một. Thầy Snape đã đến phòng của tôi rồi gõ cửa. Tôi bước ra ngoài sau một ít thời gian chờ đợi. Thầy thấy mặt mày tôi lấm lem, thầy nói:"Trò.. nên chuẩn bị."

Giọng của thầy thật không vui, rất không vui, rất mài mỉa. Tôi đang nhìn kĩ vào gương mặt ấy mà nó chẳng biểu hiện cảm xúc gì ngoài chua chát ngày thường. Thầy đang bực bội vì người cha đỡ đầu của tôi ư?

"Dù thế nào em sẽ luôn tin thầy." Tôi nói, khép cửa lại. Thầy Snape im phăng phắt. Sau khi tiếng cửa đóng lại cái cạch thì thầy bước nhanh đi về hướng ra khỏi hầm ngục. Tôi đi theo sau cố đuổi theo tốc độ của thầy Snape.

Có thể nói với chiều cao của ông thì bước chân của ông đi càng nhanh hơn so với những người lùn tịt như tôi. Tựa như một cuộc đua thầm lặng xem ai đến được phòng Hiệu Trưởng nhanh hơn.

"Tôi đang mang Potter tới." Thầy Snape đọc xong câu khẩu lệnh, thầy đi vào nói to rõ ràng cho người trong nghe. Còn tôi, tôi đi vào một cách lén lút như người có tội. Chỉ là tôi vẫn không quen với cái nơi tôi đang đứng. Sự rụt rè của tôi dường như đã lọt vào mắt của thầy. Thầy kéo mạnh tay tôi vào trong.

Đập vào mắt tôi, thẳng thừng chính là thằng Longbottom. Tôi tự hỏi vì lí do gì mà thằng ấy ở đây. Cậu ta cười nhếch mép một cách tự ngạo khi đối mặt với tôi. Sự khinh bỉ một cách ra mặt đến kinh ngạc.

Thầy Snape đã thấy, thầy khéo léo chắn tôi khỏi mắt của Longbottom. Thầy nói gì đó một cách thấp thầm:"Thầy đã nói với tôi như thế nào? Sao thầy lại kêu nó tới đây? Thầy xem lời tôi chẳng ra gì sao?"

"Bình tĩnh lại đã thầy Snape, anh không thể vội vàng như thế. Longbottom là một đứa trẻ tốt, hiển nhiên thì trước đó, Sirius cũng đã từng nhận ba của đứa bé làm anh em kết nghĩa." Giọng già nua trầm ngâm:"Ít nhất thì hai người họ đã chiến đấu sinh tử với nhau."

Tôi hiểu ra vấn đề mà nhìn vào bàn tay của thầy Snape. Bàn tay thầy hơi run rẩy. Hẳn là thầy tức lắm. Thầy tức vì tôi, vì thầy, vì sự giả dối trước mặt.

"Đủ rồi. Một con chó hoang ấy muốn nhận ai thì nhận. Còn Potter, tôi sẽ đưa nó về. Cút khỏi mắt nó. Thầy biết lời tôi."

Thầy Snape kéo tay của tôi rời khỏi phòng Hiệu Trưởng ngay lập tức. Tôi cũng ngó đầu lại nhìn, cụ Dumbledore im lặng theo dõi chúng tôi, có cả Longbottom cười hả hê và cô McGonagall cam chịu.

Vậy ra đây là kết cục của kẻ bị vất bỏ. Bị số phận bỏ rơi, bị định mệnh sa ngã.

Thầy Snape

Tôi không thể chịu nổi cách làm của cụ Dumbledore, một cách làm trơ trẽn đến mức kinh ngạc. Rốt cuộc thằng Longbottom đã cho cụ uống phải bùa mê thuốc lú gì mà cụ phải làm vậy.

Cụ bất chấp cả đúng sai, công chính để đứng về thằng đó. Còn Potter thì im lặng như thể đó chẳng là gì. Dù những thứ ấy đáng lẽ thuộc về em.

Em khiến mình thành sinh vật vô hình trong thế giới hiện hữu. Sự hiện diện đáng thương một cách nghèo hèn.

Mặn chát đắm chìm cả tôi và cả em. Cả hai đều chẳng hề nói gì sau khi ra khỏi phòng Hiệu Trưởng. Tôi biết mình thương tiếc cho em. Nhưng tôi làm gì có đủ tư cách ấy. Tôi không thể nói bất kì một câu ngọt ngào nào mà em đáng được nhận.

Sau những lần tôi cố né xa và tỏ ra căm ghét em, một thằng nhóc Potter. Thì giọng em như mật tràn qua tai tôi, sự chân thành không thể nói nổi sớt vào lòng ngực tôi. Che đậy đi lỗ hỏng đen tối của trái tim. Làm cảm xúc tôi phải vực dậy.

Điềm báo cho tôi rằng tôi phải bảo vệ em trước khi tất cả mọi thứ đang dần không còn đứng về hướng của một Nguyên Kẻ Được Chọn. Kẻ đáng lẽ sẽ được số Trời thương yêu cùng danh tiếng khổng lồ xô bồ đến.

Tôi càng hiểu rằng hiện ngay bây giờ đây, trừ tôi ra, đã không còn ai thật lòng muốn bảo vệ em nữa. Cụ Dumbledore chọn Longbottom. Mà cụ chính là Hội Phượng Hoàng. Tử Thần Thực Tử tránh xa em, vì em là kẻ khiến Chúa Tể mất tích.

Còn tôi, kẻ đục khoét tuổi thơ em một vết thương không thể nhoà đi vì thiếu tình thương. Kẻ tội đồ trong cuộc đời của em. Kẻ hại chết ba má em và từng mong em chết. Kẻ yêu má em đến thảm hại. Đang muốn bảo vệ em bằng mọi cách.

Sa đoạ trong sự đau đớn của số phận. Vốn đã là một phần của con người.

Và tôi sẽ không cam chịu chết đi cho đến khi em thật sự bình an. Vì em là con trai của Lily. Vì em là kẻ chân thành với tôi. Vì bản thân tôi biết mình quý em. Sâu thẳm trong tôi là sự đau đáu đến nghẹt thở.

Sự xiếc chặt của số phận khi chúng tôi phải chạy thật nhanh, trước khi chết nghẹt trong đó. Đó là một sự chạy đua sự sống trong thế giới của những kẻ bị số phận bỏ mặc.

——-
Ps: dạo văn phong hơi sa sút, ít ra truyện vì bận sấp mặt trong khi đi làm và đi bệnh viện(người nhà). Và phải dắt bé mèo t nuôi đi thú y. Chẳng kịp thở, hmu hmu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net