6: Khi Lòng Tin Tồn Tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bước chân ra ngoài thiềm của phòng ngủ. Trước mặt tôi là sự hiện diện của cậu Draco Malfoy. Nó đứng đấy với biểu cảm lúng túng hết mực. Nó bảo rằng:"Harry Potter, tao hi vọng mày sẽ tha lỗi cho tao. Về mấy cái lỗi lầm không đáng có ấy đấy."

Tôi hơi kinh ngạc tròn mắt nhìn nó. Tôi không nghĩ là nó sẽ hạ mình xuống và nói lời xin lỗi với tôi. Điều này hơi đường đột. Vì tính cách của cậu Malfoy vô cùng kiêu ngạo. Nếu xếp hạng cho mức độ ngạo mạn của nó thì tôi có thể nói, cậu Malfoy chỉ đứng sau Longbottom. Đảm bảo với tính ấy thì nó xuất hiện ở đâu cũng sẽ chỉ như một nhân vật phản diện trong kí ức của người khác mà thôi.

Nhập học, tôi cũng có nhớ đến sinh nhật của thầy Snape và tặng vài món quà cho thầy. Thân là một người học trò đáng yêu và tôn kính thầy làm sao tôi có thể quên được mấy điều đó về thầy chứ.

Với vẻ ngoài còn phản diện hơn cả Draco Malfoy, hơn cả Voldemort. Không mấy học trò yêu quý nổi ông ấy. 

Tôi chỉ muốn nói điều này, chính bản thân chúng ta đều sẽ là nhân vật phản diện trong câu chuyện của một người nào đó. Thế nên tôi không muốn quá để tâm về cái nhìn tầm thường ấy. Vì thường những kẻ thích đánh giá tầm phào linh tinh thì sẽ chỉ là kẻ mác nói nhiều, mỏ hơi hỗn và đáng xấu hổ.

Tuy rằng đôi khi chính bản thân tôi cũng là kiểu người đáng xấu hổ ấy. Việc nói xấu người khác cũng có thể gây nghiện. Tính tôi không hề thuộc tuýt đoàng hoàng. Tôi thích đàm tiếu người khác lắm.

Tôi đi đến chỗ hầm sau mấy tiết học cuối kì của năm nhất. Tin tức Longbottom đã tiêu diệt kẻ phản diện thật sự chung sức với Hermione Granger cùng Ron Weasley. 

Thầy Snape lặng câm trong hầm, thầy vẫn như chưa từng có chuyện gì sau khi xảy ra cả đống vấn đề thể đấy. Tôi mường tượng về nội tâm của thầy Snape.

Sau tôi mới chợt nhớ về ba đỡ đầu của tôi. Sirius Black. 

Tôi thấy tôi đang quá mức hời hợt, tôi sắp chẳng nhận ra được về thực tại. Thứ tôi đang đối mặt rốt cuộc là gì nữa rồi. Tôi biết điều ấy có thể gây nguy hiểm cho tôi. Sau mà tôi lại không hiểu điều đấy được. Nhưng mà cũng đành.

Tôi sẽ nhắm tới con chuột của Ron Weasley và chứng minh sự trong sạch của ba đỡ đầu. Tôi nghĩ chỉ như thế thì tôi đã có nhà. Không cần ở chung với gia đình Dursley nữa.

"Thầy đang làm gì đấy." Tôi hỏi, bắt một cái ghế ngồi ở cạnh bàn làm việc của thầy Snape. Trông tôi cứ như đã quá quen với nơi lạnh lẽo của thầy. Thật ra thì không hẳn, chỉ là tôi thích tự nhiên dù nói gì hay làm gì. Tạo cảm giác khiến người khác cảm thấy đang gần gũi với tôi lắm.

"Ta cho rằng cậu Potter không hề bị mù mà không nhận ra tôi đang nhìn những bài tập về nhà do lũ học trò đầu bò đã làm qua loa. Cách bọn chúng qua loa tựa như cách bọn chúng đang đối mặt với việc bọn chúng dần chẳng còn tư cách để cầm bút lên và học."Thầy đổ quạu:".. thái độ của bọn chúng quyết định cho tương lai của bọn chúng. Điều đấy chứng mình rằng chúng đang dần chẳng có quyền cầm vũ khí lên chiến đấu nữa. Nếu bọn chúng đến việc nghiêm túc làm một bài tập cũng không làm được thì đến có một đối thủ bọn chúng còn chẳng xứng."

"Lũ cống rãnh." Thầy quăng một tấm da dê xuống đất rồi cầm bút quẹt tiếp vài đường trên tấm da dê tiếp theo.

Tôi đứng dậy và lụm tấm da dê lên. Mấy dòng chữ của thầy Snape nát bét cũng chẳng bằng mấy chữ qua loa của học trò. Tôi cười đùa:"Bọn chúng còn nhỏ mà thầy. Đều là tuổi be bé thôi."

"Trò cũng còn nhỏ." Thầy nói.

Tôi hơi lịm người, không hiểu sau tôi có chút mềm lòng với câu nói này. Tôi đáp tiếp:"Học tập cũng dựa vào năng lực."

Thầy cười mỉa:"Không có năng lực thì liều mạng cho bằng người. Đứng dưới đáy cống thì không nên than vãn sao thầy cô lại khó khăn."

"Mỗi người đều có lĩnh vực riêng mà thầy." Tôi nói:"lỡ như học trò thầy lại giỏi trong lĩnh vực khác hơn."

"Trò Potter." Thầy Snape ngước mặt lên nhìn tôi và nói tiếp:"có lẽ trò không hiểu. Hoặc trò đang muốn ra vẻ tốt bụng hiểu cho người khác. Nhưng tất cả lĩnh vực các môn học, tôi không cần giỏi. Các trò buộc học chúng vì đấy là cơ bản. Còn chuyên ngành, là sau này các trò lên lớp cao hơn mới chọn ngành các trò thích mà học. Những điều cơ bản trong trường các năm dưới đều là nền móng, thậm chí có thể cứu mạng quèn của trò trong một lúc nào đó. Chẳng phải chi chúng buộc là môn học bắt buộc cho các năm nhỏ."

"Và trò biết điều tôi ghét đay nghiến là gì không?" Thầy hỏi rồi kéo tầm mắt về tấm da dê trên bàn. Sau tiếng thở dài thầy mới nói bằng giọng thì thầm vừa đủ nghe:"Đó là khi chúng ngu dốt mà cũng chẳng biết cố gắng hay nghiêm túc trong môn học này. Bởi thế ta mới gọi chúng là lũ ngu chẳng bằng lũ trâu bò. Năm nào ta cũng phải dạy chúng."

"Nếu đến việc học còn không xong thì đòi học chuyên ngành cũng như ra ngoài làm việc. Làm việc bên ngoài đâu có dễ vậy? Các trò mơ mộng về cuộc sống thoát khỏi trường học. Nhưng các trò không nhận ra nơi đâu mới là nơi đáng trân trọng." Thầy Snape tiếp tục chấm điểm.

Tôi trầm tư suy nghĩ nói với thầy:"Em không biết nơi nào khó khăn hơn nhưng em nghĩ, dù ở trường hay ra ngoài làm việc. Em vẫn hi vọng có thể giữ liên lạc với thầy."

Thầy Snape hơi ngừng bút, không đưa mặt lên. Thầy vẫn tiếp tục di chuyển bàn tay viết tiếp. Chỉ là tôi có thể cảm nhận được thầy Snape cũng nghĩ như tôi vậy. Ít ra thì bây giờ thầy Snape đã quen với sự hiện diện và hơi thở của tôi tồn tại trong cuộc sống của thầy. Không hẳn là quen mà là do thầy đã chấp nhận cho tôi đặt chân vào dù thầy chẳng nói.

Tôi cũng biết sự tàn nhẫn của thầy Snape trước mặt người khác. Tôi không quá để tâm vào những điều ấy. Thứ tôi quan tâm lại là địa vị trong lòng của thầy Snape. Mà cũng không thật là vậy. Tôi cũng chẳng biết tôi cần gì ở thầy Snape nữa. Tôi cho rằng tôi muốn thầy Snape xem tôi đặc biệt đối với thầy. Một phần vì má tôi, cũng một phần vì chính tôi đã cứu rỗi thầy như má tôi từng làm.

Nghe vậy, tôi cũng đâu hiền lành gì. Thầy Snape sẽ không lợi dụng tình cảm người khác. Nhưng tôi thì có. Tôi muốn lợi dụng thầy Snape. Còn để làm gì thì tôi cũng chẳng biết.

"Đến lúc trò nên về rồi trò Potter." Thầy Snape nhìn lên cái đồng hồ để bàn bảo, gương mặt thầy nghiêm nghị hơn vừa rồi nhiều. 

Thầy Snape vừa thoát ra khỏi đống cảm xúc tôi mang lại cho thầy phải chăng? Tôi tự hỏi.

"Chúc thầy ngủ ngon." Tôi nán lại vài giây để nói, tôi khoác áo lên người định kéo cửa lại. Thầy Snape mới nói thật nhỏ:"Good Night."

Tôi có hơi vui mừng khi thầy đã mở lời để nói với tôi.

Sáng hôm sau, tôi bước ra khỏi phòng, Draco Malfoy đứng ngoài cửa chờ tôi. Thằng nhóc đã nói sẽ theo bám tôi đến khi tôi chịu tha thứ cho nó. Tôi cũng chẳng mấy là giận dỗi nó nhiều để mà tha thứ. Thú tình, tôi chỉ cười xã giao khi thấy mặt thằng nhóc ấy.

Tôi không biết điều đó có cần thiết không nhưng tôi khá dễ dàng mà tha thứ cho nó. Tôi đã nói:"Không cần mỗi sáng đều xuất hiện. Tôi không hề để chuyện của cậu trong lòng. Draco Malfoy."

"Tao dám cam đoan với mày" Nó nói hơi miếu máo:"tao thật sự biết lỗi và tao sẵn sàng làm bất kì chuyện gì trong tầm khả năng của tao."

"Draco, cậu chẳng giống cậu chút nào." Tôi nheo mắt lại, cúi thấp mặt xuống nhìn vào mắt của nó. Tôi nói chực chã:"cậu là người kiêu mạn, chẳng nói chơi, cậu lúc nào cũng mang vị thế của một hoàng tử nhìn người khác. Nói xem, có phải là ba cậu bắt cậu phải xin lỗi tôi?"

"Đây là ý của riêng tao." Draco Malfoy nhìn thẳng vào mắt tôi chẳng sợ sệt hay né tránh. Điều ấy khiến tôi cười, tôi nói một cách thích thú nhưng vẫn phải giữ vẻ đạo mạo đoàng hoàng:"Tôi vẫn sẽ xem cậu là bạn, Draco Malfoy."

Malfoy vui mừng ra mặt, cái càm nhọn hoắc của nó lúc này mới ngước lên kiêu căng như thường lệ. Tôi chợt nhớ về người vợ của Malfoy sẽ cưới, là một máu lai. Tôi nghĩ nó thông minh hơn tôi nghĩ trong một số tình huống. Vì nó biết nếu lúc ấy, nó vẫn tuân theo quan niệm thuần khiết thì chính "Kẻ Được Chọn" nguyên gốc sẽ kéo nó xuống cùng gia tộc. Vẫn sẽ có danh Malfoy nhưng lại chẳng còn vinh quang. 

Kẻ Được Chọn Nguyên Gốc cũng chính là tôi, cũng là anh ta. Người đàn ông cũng là tôi dung hợp với nhau đấy. Thật ra chúng tôi đều chẳng hề ngốc nghếch. Chỉ là tầm nhìn của chúng tôi ở tuổi trẻ hời hợt và chẳng đủ trưởng thành. Nhưng đầu óc tôi và kẻ ấy đều đủ nhạy bén cũng như quyết đoán để xử lí đống Tử Thần Thực Tử ngu dốt đâm đầu.

Draco Malfoy là kẻ nhanh nhất phát hiện ra điều khác thường của chúng tôi. Nó rất nhạy cảm để nhận thấy sự tàn nhẫn của Kẻ Được Chọn Nguyên Gốc.

Nó đi cùng tôi đến Đại Sảnh Đường, tiếng rộn ràng trong Đại Sảnh bàn tán về chuyện của Neville Longbottom mãi không ngớt. Tôi nghe riếc đã quen tai. Malfoy thì lẩm nhẩm kế bên:"Chỉ là một kẻ ăn ké mà lấy gì."

Tôi cười không đáp lời. Ánh nhìn của tôi vẫn chăm chú vào thằng Longbottom. Cậu ta cười nhe cả hàm răng trắng, tay lại quàng qua ôm Hermione Granger. Ánh mắt của cậu ta chứa đầy tạp nham dơ bẩn. 

Lần nào nhìn cậu ta, tôi cũng phát ói mà nhịn lại. Cái ánh nhìn của tôi quá nóng bỏng, chính chủ chẳng hề nhận thấy mà thầy Snape đã nhận thấy tôi. Thầy đứng lên đi ngang qua dãy bàn của tôi trong cái nhìn của những học trò khác. Thầy đưa cho tôi một chai độc dược, thầy nói rằng:"Hãy uống nó sau khi ăn xong."

Có vài đứa đoán rằng thầy ấy định chuốc thuốc độc cho Harry Potter. Tôi cười mỉa, bọn ngu mới chẳng nhìn ra độc dược này là độc dược bổ sung dinh dưỡng. Đúng như thầy Snape nói, chúng quá lười để hiểu cái cơ bản. Nhất là dãy Gryffindor. Chúng nói to nhất và giễu cợt với nhau về lòng tốt thầy Snape dành cho tôi.

Thầy Snape chẳng thể hiện ra tổn thương gì cả. Tôi ăn xong liền nốc cả chai mà chẳng hỏi han gì. Chúng liếc mắt nhau nhìn tôi. 

Tôi không nói chuyện gì, điều đầu tiên tôi để ý chính là thầy Snape. Thầy ấy không nhìn tôi mà nhìn vào thức ăn. Trong cái nhìn ngộ nghĩnh lạ đời. Tôi thấy bóng dáng thầy ấy đỡ bớt đi phần nào cô độc. Nếu như không có lũ người ở đây, tôi sẽ nói với thầy. Thầy Snape à, em luôn tin thầy.

Thực tế là tôi không sợ chết. Vì suy nghĩ của tôi đã là sống lúc nào hay lúc đó rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net