CHƯƠNG 69: NGƯỜI THỪA KẾ SLYTHERIN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Harry thở hổn hển.

Đây, loại bí mật này —— một người ngoài như cậu ta nghe thấy có phải không được tốt lắm không?

Nhưng Draco rõ ràng không có loại suy nghĩ này, cậu treo ở trên lỗ tai của bức tượng, ở khá xa và ánh sáng hơi tối nên Harry không thấy rõ rốt cuộc là cậu đang có vẻ mặt gì.

"Ta......" Giọng điệu của Salazar trở nên rất do dự, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được lúc ấy một quý tộc rụt rè và nội liễm đang đối mặt với bức tượng, bộ dáng yêu thương say đắm mà khó có thể mở miệng thổ lộ.

Leo nhớ rõ lúc ấy y làm như thế nào cũng không thể nói thẳng ra được câu ta yêu cậu kia, cuối cùng chỉ lưu lại một câu vừa hàm súc vừa uyển chuyển như vậy, "Chúng ta, có thể ở bên nhau không?"

Trong nháy mắt trong đầu Harry chợt lóe lên một suy nghĩ —— a này...... Không có ai nói qua Salazar giống y như Grindelwald a!?

Cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn xem phản ứng của Draco.

Chỉ nghe thấy Draco rất tự nhiên và kiên định trả lời nói: "Có thể a."

Leo nhảy dựng lên ở phía sau cây cột, y kinh ngạc nhìn Draco vẫn còn đang treo trên lỗ tai của bức tượng.

"Khoan, từ từ," Harry há to miệng, "Cậu, cậu nói cái gì?"

Draco thở dài một hơi thật dài. "Chuyện này có gì mà không thể nói cùng với mình, còn không phải là yêu một người sao, có cái gì mà phải rối rắm? Đương nhiên có thể ở bên nhau nha, cậu ấy yêu ai thì cứ nói với mình mình tuyệt đối sẽ duy trì cậu ấy. Mặc kệ là ai thì chắc chắn có thể ở bên nhau!"

Leo thật sự muốn mắng tên kia.

Trong nháy mắt Harry giống như bị xà tổ bám vào người, "...... Mình thật sự muốn mắng vẻ mặt kia của cậu."

Draco yên lặng bò xuống dưới, "Mình vậy mà không có phát hiện —— trách không được có một đoạn thời gian tâm tình của Salazar trở nên rất không tốt...... Cậu ấy không thể cùng người mình yêu ở bên nhau, đương nhiên rất đau khổ, a a a a a," cậu ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất bực bội xoa xoa tóc, "Khi cậu ấy kết hôn mình còn đi chúc mừng cậu ấy kết hôn vui vẻ mình rải muối lên trên vết thương của cậu ấy a a a a a a ——"

Harry vội vàng đi qua và an ủi Draco.

"Mình thân là người bạn tốt nhất của cậu ấy vậy mà không có phát hiện ra nguyên nhân này!!" Draco uể oải nói, "Nếu mình biết sớm một chút, Salazar có phải sẽ không rời đi hay không......"

Leo: Cho dù cậu hối hận như vậy...... Nhưng cậu vẫn không biết nguyên nhân chân chính a tên khốn kia, rốt cuộc thì đầu óc của cậu chứa cái gì vậy!

"...... Mình cảm thấy y vẫn sẽ rời đi." Harry thành thật nói, "Nếu cậu vẫn không nhận ra được tình cảm của y...... Cậu, cậu không nhận ra được người y thích là ai sao?"

Draco trầm mặc trong chốc lát, mới nói bằng giọng khàn khàn, "Mình biết."

Trong nháy mắt Leo và Harry đều cảm thấy kinh hoàng.

Leo: Chết tiệt! Chẳng lẽ là ta tính toán sai lầm? Tên này thật ra không có trì độn và không thể thay đổi giống như y đã nghĩ?!

Harry: Chết tiệt! Hắn thực sự biết chuyện đó!? Nhưng từ phản ứng vừa rồi của hắn thì không có chút khoa học nào a!!

Draco đau khổ tru lên, "Lẽ ra mình nên biết rõ —— bọn họ thân thiết như vậy! Tại sao mình lại không nhận ra được là Salazar thích Rowena chứ ——"

Leo yên lặng rút đũa phép ra.

Ta sai rồi, Godric. Ta không nên ôm ny vọng đối với đầu óc của ngươi, thật thật sự ngu ngốc đến cực điểm...... Để ta giải quyết cậu bằng một cái Avada đi......

Harry: Giống như trên.

Ai? Ở đâu chui ra vậy?

"......Tại sao, tại sao cậu lại cảm thấy y thích Rowena vậy?" Harry không rõ, chẳng lẽ lời nhắn của Salazar còn chưa đủ rõ ràng sao? Chẳng lẽ nhất định phải để Salazar nói một cách thẳng thắn với Godric một câu là ta yêu cậu mới được sao?

Draco lắc lắc đầu nói, "Chuyện này chẳng lẽ không phải rất rõ ràng sao? Salazar yêu một người nhưng lại rất đau khổ, không thể nói với mình còn phải lo lắng phản ứng của mình —— đây là bởi vì ta cũng thích Rowena a! Lúc ấy mình còn luôn nói với Salazar về tiến triển của mình với Rowena, còn luôn tìm cậu ấy để cầu sự an ủi...... Trách không được sau này Salazar lại bắt đầu châm chọc mỉa mai đối với mình, có vẻ trông rất đau khổ......"

"Thật ra Salazar có thể nói với mình a, tuy rằng Rowena rất tốt, nhưng Salazar càng quan trọng hơn a!" Draco nói một cách tiếc nuối.

"Tuy nhiên......tuy rằng mình nói Salazar là có thể ở bên nhau...... Nhưng cuối cùng Rowena vẫn là gả cho người khác...... Người đàn ông kia không có chỗ nào tốt hơn Salazar hết!!" Draco đột nhiên tức giận.

Harry: .......Việc cậu tức giận thay bạn của mình có phải hơi nhanh một chút không ...... Mình cảm thấy nếu Slytherin biết cậu có phản ứng này thì nhất định sẽ khóc a ......

Leo: .......Ngu ngốc. Một ngày nào đó ta sẽ bị cậu bức tới mức vì yêu sinh hận mà giết cậu.

Nhưng hai người bọn họ nhìn Draco thật lòng cảm thấy đau khổ vì trễ như vậy mới hiểu được tâm tư vô cùng đau khổ của bạn tốt, cũng đành thở dài một cách vô lực rồi sau đó an ủi hắn.

Leo: Thôi bỏ đi...... Dù sao thì Godric chính là như vậy...... Ngay từ đầu, ông đây đã chuẩn bị tốt tâm lý để thất vọng tới cực điểm rồi...... Chỉ là không biết cứ như vậy mà đi xuống, nếu cuối cùng Salazar chỉ có thể ở trong trí nhớ của cậu lấy thân phận của bạn thân mà chấm dứt...... Vậy, ít nhất ta còn có một lần có cơ hội với thân phận là Leo.

Bỗng nhiên lối vào lại vang lên tiếng bước chân, ba người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Alice xốc áo choàng tàng hình lên và đứng ở chỗ đó, vẻ mặt vô cảm nhìn Harry và Draco.

"Alice?" Draco nhìn nàng và nhíu mày đứng lên, "Em tới đây làm cái gì! Mau quay về đi!"

"Ta sẽ trở về." Giọng điệu của Alice rất kỳ quái, hô hấp của cô nàng dồn dập, có vẻ rất kích động, "Sau khi ngươi chết!"

Harry mở to hai mắt nhìn, "Alice cậu ——"

"Ta nói tốt với Tom." Cả cơ thể của Alice đều đang run nhè nhẹ, "Nếu ta giúp hắn, hắn có thể thực hiện nguyện vọng của ta ——"

Một lượng lớn khói xám đang cuồn cuộn không ngừng xông ra từ trên cơ thể của Alice ——

Sắc mặt của Alice tái nhợt đến mức gần như là trong suốt, cô nàng cười rộ lên giọng nói vừa sắc nhọn vừa lạnh băng, "Cuốn sổ nhật ký có thể đưa cho các ngươi. Bởi vì, bởi vì linh hồn của Tom đã sớm chuyển dời đến trên người của ta —— các ngươi là một đám ngu ngốc ——!"

Đôi mắt màu xám của nàng hiện lên màu đỏ quỷ dị, "Giết ngươi...... Giết ngươi...... Giết......"

Đột nhiên vẻ mặt của cô nàng trở nên trống rỗng, cô nàng ngã về phía trước và vẫn luôn không nhúc nhích.

Làn khói màu xám ở bên cạnh cô nàng đang ngưng tụ thành bóng dáng của một con người.

Cái người thiếu niên kia, vừa đẹp trai vừa cao lớn.

Hắn khom lưng nhặt đũa phép của Alice lên và xoay người lại đây với tâm trạng rất tốt.

"Ồ, ngươi chính là Harry Potter ——" hắn tìm kiếm gì đó ở trên trán của Harry, "Con của nhà Malfoy? À, đúng vậy." Hắn ta đánh giá mái tóc bạch kim của Draco, "Ngươi chính là anh trai kia —— của cô gái đáng thương này."

"Thứ lỗi cho ta. Ta vốn không muốn ra tay với Thuần Huyết. Nhưng ta không thể chờ đợi được nữa ta cần sức mạnh và cần một thân thể." Hắn không hề có thành ý xin lỗi.

Draco lạnh lùng nhìn hắn ta, "Ngươi khống chế em gái của ta?"

"Không không không, chúng ta chỉ là giao dịch theo nhu cầu mà thôi." Tom không chút để ý mà đùa giỡn đũa phép trong tay mình.

"Ta cần linh hồn, mà em gái của ngươi cần một người có thể nói chuyện." Đôi mắt của hắn ta lấp lánh một cách xảo quyệt, "Thật là một người khiến cho người ta cảm thấy đau buồn và phiền não a."

Hắn ta dùng giọng điệu trào phúng để đọc lại nội dung trong cuốn sổ nhật ký, "Cha mẹ luôn bất công với tên khốn giả dối và chán ghét kia, mặc kệ là tôi làm cái gì cũng không so được với hắn! Ba mẹ không hề toàn tâm toàn ý chú ý tôi, bọn họ luôn vây quanh ở bên cạnh tên kia, mặc kệ hắn muốn làm cái gì thì đều cho hắn!"

"Tại sao tôi lại thành một người con gái? Tại sao bạn bè của tôi lại nói muốn theo đuổi tôi!? Chuyện đó thật sự rất ghê tởm!! —— nhưng, nếu không có bọn họ thì tôi sẽ hoàn toàn cô đơn một mình...... Tại sao bọn họ biết tôi mềm yếu thì lại cho rằng sự mềm yếu của tôi là một chuyện rất bình thường!? Tôi không phải người nhu nhược! Tôi không phải phế vật vô dụng!" Hắn ta bắt chước giọng điệu vừa đau buồn vừa tức giận.

"Ồ, vì vậy tôi tử tế hiền lành, thông cảm và thấu hiểu, chu đáo trả lời cô nàng —— ngay từ đầu cô gái nhỏ này rất là đề phòng, tuy nhiên, ồ, không phải là ta khoe khoang nhưng ta luôn luôn có thể mê hoặc bất kỳ ai mà ta muốn."

"...... Ngươi chỉ là một tên nói dối thành tánh." Harry ghét bỏ nói.

"Gryffindor tôn trọng thành thật và trung thành sẽ không thể hiểu được Slytherin......" Tom dùng một loại giọng điệu châm biếm nói, "Các ngươi nói như thế nào nhỉ? Ồ, đúng rồi, là không từ thủ đoạn —— chỉ cần đạt được mục đích, thì quá trình có cái gì quan trọng đâu."

Harry: Nếu là ngươi chỉ chú ý kết quả mà không để ý quá trình mà nói, thì tại sao lại nhiều lần không cho Tử Thần Thực Tử ra tay mà lại khóc lóc la lối muốn quyết đấu một chọi một với ta. Một hai phải đích thân xử lý ta kết quả là luôn bị ta trốn thoát được...... Tiêu chuẩn hai bên không cần quá nghiêm trọng có được không thân ái ......

"Ta tốn không ít thời gian mới có thể có được sự tin tưởng của cô nàng. Tuy nhiên khi cô gái nhỏ đem ta coi như một người có thể thấu hiểu, quan tâm và coi trọng cô nàng. Thì sau khi trở thành bạn tốt cô nàng cũng chậm rãi mở rộng linh hồn đối với ta —— đúng vậy, bọn học sinh Slytherin luôn ngây thơ như vậy, một khi đã tin tưởng thì sẽ không hề phòng vệ chút nào —— tuy nhiên, ta phát hiện so với linh hồn của cô nàng, thì sự tức giận và nỗi sợ hãi rất sâu của cô nàng càng có thể làm ta trở nên mạnh mẽ hơn ——"

Leo bực bội nhìn chằm chằm Tom: Một tên fan não tàn trên đầu còn có mười cái chấm đen...... Slytherin chính là bị như vậy mà trở thành vũ khí của ngươi sao...... Không cần tùy tiện đem bất cứ thứ quái quỷ gì đều hướng vào trên người Slytherin có biết không hả tên khốn!

"Cô nàng tức giận, oán hận, ngạo mạn, kiêu căng, cố chấp và nỗi sợ hãi vô biên...... Cái này khiến ta nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn —— cô nàng kể cho ta nghe một ít bí mật...... Nhưng cái đó còn chưa đủ, vẫn luôn không đủ, trong nội tâm cô nàng còn rất nhiều bí mật, và còn có rất nhiều sợ hãi —— nhưng mặc kệ ta hỏi như thế nào, mặc kệ ta dụ hoặc như thế nào, cô nàng đều từ chối nói cho ta biết —— thậm chí cô nàng còn cảnh giác với ta —— cô nàng bắt đầu nghi ngờ ta, thậm chí chuẩn bị đem ta đưa cho ngươi —— cô gái ngu ngốc này! Lúc ấy ta đã sắp có được thật thể, ta làm sao có thể chịu đựng được việc rời khỏi cô nàng? Sau khi rời khỏi cô nàng, ta muốn đi đâu tìm được một người có được nhiều bí mật và sự sợ hãi như vậy? Lúc ấy ta đã có thể tạm thời rời khỏi cuốn sổ nhật ký, chính là ta thả xà quái ra —— ta vốn định dạy dỗ và cảnh cáo cô nàng."

Tom dừng lại một chút, "Đương nhiên rồi, ở nửa đường xảy ra một chút ngoài ý muốn...... Một học sinh Slytherin khác gặp được xà quái —— chuyện này rất nhanh kinh động đến các giáo sư, ta đành phải triệu hồi xà quái quay trở về." Hắn ta trông có vẻ hơi bực bội, "Tuy nhiên không quan hệ, ta còn có cơ hội —— ta trộm, đem linh hồn của mình chậm rãi gắn ở trên người Alice ngây thơ ——"

Draco bình tĩnh nói, "Salazar tương đối thích cái mà ngươi gọi là học sinh ngây thơ, tin tưởng ta, Slytherin sẽ không thích ngươi."

Tom phát ra một tiếng cười to lạnh băng và chói tai. "Ngươi tốt nhất nên lui qua một bên, Malfoy. Mục tiêu của ta không phải là ngươi." Hắn ta lạnh nhạt nhìn chằm chằm Draco, "Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ suy xét thả cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi đắm mình trụy lạc đi theo Cậu Bé Vàng nổi tiếng, ta không ngại thuận tay hoàn thành tâm nguyện của em gái ngươi —— làm ngươi từ đây biến mất."

Draco nhìn Tom với vẻ mặt vô cảm.

Harry: ......Thân ái, ngươi uy hiếp sai người rồi......

"Alice đã kể cho ta nghe về ngươi —— những cuộc mạo hiểm của ngươi." Hắn ta không hề để ý tới Draco, ánh mắt của hắn ta quay đi và xẹt qua cái vết sẹo hình tia chớp trên trán của Harry với vẻ mặt tham lam. "Vì vậy ta biết, ta cần phải hiểu biết càng nhiều về ngươi và nói chuyện với ngươi. Nếu có thể thì muốn trực tiếp gặp mặt ngươi."

"Không có gì để nói." Harry dứt khoát nói.

Cậu ta túm lấy Draco và bắt đầu chậm rãi rời xa bức tượng với vẻ mặt không hề thay đổi —— chết tiệt! Bọn họ đang đứng ở dưới bức tượng, nếu hiện tại kẻ thần bí triệu hồi xà quái ra đây thì bọn họ sẽ trực tiếp bị đè chết a!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net