CHƯƠNG 70: XÀ QUÁI TRONG MẬT THẤT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


"Không không không," Tom nắm chắc thắng lợi khi nhìn Harry và Draco di chuyển sang bên cạnh, "Ta cần thiết biết rõ ràng —— ví dụ như, một đứa trẻ con không có bất kỳ phép thuật thần kỳ đặc biệt gì, tại sao lại có thể đánh bại được Phù thủy vĩ đại nhất từ trước tới nay? Ngươi tại sao có thể an toàn chạy thoát và chỉ để lại một cái vết sẹo, mà sức mạnh của Voldemort —— lại bị phá hủy?"

"Ồ, sự thật." Harry kéo dài giọng điệu của mình, cậu bắt chước giọng điệu của Dumbledore cố gắng xoa dịu trái tim đang đập điên cuồng của mình, "Đó là một loại đồ vật vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm, chúng ta cần phải đối xử thận trọng với nó."

"Theo ý kiến của cá nhân tôi là," Harry và Draco dừng lại, bởi vì nếu bọn họ tiếp tục di chuyển thì bọn họ phải đứng trên cùng một hàng với kẻ thần bí. "Không cần quá tò mò. Không có chỗ tốt nào đối với ngươi đâu."

"Ngươi là đang dạy dỗ ta?" Tom hất cằm lên, "Ngươi là đang dạy dỗ người thừa kế, cao quý, của Salazar Slytherin ——?"

Leo yên lặng che mặt lại —— nima đây là cái nào hậu đại sinh ra một cái tên ranh con này! Bóp chết ta để ta trọng sinh một lần nữa đi!

"......Ngươi quả nhiên chỉ có mười sáu tuổi." Harry rốt cuộc tin, chuyện này khiến cậu hơi thả lỏng một chút —— tuy nhiên chuyện này có tốt có xấu, chỗ hỏng là mười sáu tuổi thông minh và tỉnh táo hơn so với não tàn rất nhiều, chỗ tốt là kẻ thần bí mười sáu tuổi còn rất trẻ con.

"Nói như vậy ngươi biết mật thất từng được mở ra ——" Tom lại nhìn về phía Draco, "Cha của ngươi hẳn là có nói qua với ngươi......"

Draco nhướng mày, "Có việc này?"

Tuy nhiên Tom cũng không có để ý và tiếp tục nói tiếp, "Đó là ta mở ra." Hắn thoạt nhìn giống như một đứa ranh con......đang khoe khoang về bản thân. "Tuy nhiên ta biết, sẽ không an toàn khi ta mở mật thất ra khi còn đi học. Nhưng ta không muốn tất cả cố gắng tìm kiếm mật thất nhiều năm lại đổ sông đổ biển. Ta quyết định lưu lại một cuốn sổ nhật ký, ở trong những trang giấy đó bảo tồn lại ta năm mười sáu tuổi. Vậy thì có một ngày bằng vào sự may mắn ta có thể dẫn đường một người khác đi dọc theo dấu chân của ta, hoàn thành sự nghiệp cao quý của Salazar Slytherin."

Sự nghiệp............ cao quý sao......

Leo cảm thấy dạ dày hơi run rẩy, đứa nhỏ không cần như vậy. Mật thất này không có cái dã tâm muốn thanh trừ hỗn huyết gì đâu, cái mật thất này chỉ là hốc cây của tên ngốc chỉ biết đau khổ một mình mà không dám thổ lộ cùng với một con thú cưng được nuôi thả thôi......

"Voldemort," Tom nói bằng giọng điệu tự hào, "Là quá khứ, hiện tại và tương lai của ta, Harry Potter."

Vẻ mặt của hắn giống như đang nói: Thân phận cao quý của ta không hề thua kém chút nào so với danh tiếng Cậu Bé Vàng của ngươi, ta lợi hại hơn ngươi rất nhiều.

"Ồ, thì ra là ngươi." Harry nói, đôi mắt màu xanh lục của cậu nhanh chóng tuần tra khắp căn phòng, mong muốn tìm được một nơi thích hợp có thể trốn.

Tom dường như rất không vui khi cậu không có chút kinh ngạc nào —— hắn càng không hài lòng khi Draco không hề phản ứng gì hết.

Giọng nói của hắn lớn hơn, "Phải biết rằng ở trong mạch máu của ta chính là đang chảy xuôi dòng máu của Salazar Slytherin, được truyền cho ta thông qua con gái của ngài ấy! Harry. Ta đã tự lấy cho mình một cái tên mới, ta biết một ngày kia khi ta trở thành Phù thủy vĩ đại nhất trên thế giới, các Phù thủy khác cũng không dám dễ dàng nói ra cái tên này!"

Salazar Slytherin chân chính đang cảm thấy đầu gối của mình trúng vô số mũi tên, đầu gối đau đến mức khiến y phải quỳ xuống.

"Đương nhiên rồi. Ngươi làm được." Harry nói một cách thất thần "Tuy rằng ta không muốn chấp nhặt với ngươi. Tuy nhiên ta phải nhắc lại một lần nữa, Phù thủy vĩ đại nhất như cũ vẫn là Dumbledore. Ngoài ra," cậu ta lo lắng liếc nhìn cái miệng của bức tượng khổng lồ kia và nắm chặt đũa phép lại. Tại sao ngươi không nói cho chúng ta biết, ngươi, thân là hậu duệ vĩ đại của Salazar Slytherin, là một hỗn huyết?"

Harry giả bộ nhìn Tom với vẻ mặt rất vô tội, "Tại sao ngươi không nói gì đến cái người mà ngươi gọi là dơ bẩn, ở ngươi còn chưa có sinh ra đã vứt bỏ ngươi rồi, cái người cha Muggle của ngươi đó?"

Vẻ mặt của Tom trở nên vặn vẹo —— thân ảnh màu xám của hắn hoàn toàn sắp biến thành thực thể và ngũ quan của hắn càng thêm rõ ràng —— tuy nhiên, có lẽ là bởi vì có quan hệ đến việc hắn hấp thu tức giận và ghen ghét của Alice mặt trái cảm xúc mãnh liệt như vậy để tăng thêm sức mạnh của mình, nên màu sắc thân thể của hắn đều nhạt hơn một chút so với thân thể của con người bình thường.

—— Khi hắn còn chưa có hoàn toàn thành hình, bùa chú không có hiệu quả gì với hắn. Bởi vậy khi Draco bắt đầu ấp ủ cái bùa chú thứ nhất và chuẩn bị sẵn sàng khi hắn ta bắt đầu hoàn toàn biến thành thực thể thì quăng vào người hắn ta —— mà thân thể màu xám sau khi hấp thu mặt trái cảm xúc, Tom bắt đầu muốn hấp thu sức sống của Alice —— bọn họ cần thiết nắm chắc tốt thời gian.

"......Ta nghĩ cái đó đại khái là bởi vì, Draco Malfoy ở chỗ này có đúng không? Ngươi không muốn thân phận hỗn huyết của mình bị nhóm Phù thủy Thuần Huyết biết được ——" Harry cố gắng ổn định hai chân đang run rẩy và tự nhủ rằng không có gì phải sợ hết.

"Ngươi —— ngươi có lẽ cho rằng chọc giận ta, là biểu hiện của dũng cảm ngu ngốc mà ngươi hay gọi ——" Tom nhắm ngay đũa phép vào Harry một cách dữ tợn, "Có lẽ ngươi so với ta càng gấp không chờ nổi muốn được mặt xà quái! Có phải hay không?"

Harry rất muốn lập tức nhanh một chút nhìn thấy xà quái để kết thúc tất cả chuyện này sớm chết sớm siêu sinh, nhưng cậu lại thật sự rất sợ khi xà quái sắp xuất hiện.

"Ồ, nếu ngươi có thể," Harry cố gắng giả vờ bình tĩnh nói. "Chúng ta không muốn làm phiền ngươi."

"Không cần khách sáo, người thừa kế Slytherin cũng không thể bị người khác nói rằng không lễ phép khi chiêu đãi khách quý." Tom nở nụ cười một cách dữ tợn. "Nào có chuyện khách quý tới tận cửa, lại không nhìn thấy chủ nhân ra tới chiêu đãi đâu?"

"Tuy nhiên. Nếu ngươi nói cho ta biết —— ở trong quá khứ của ngươi, tương lai của ta, tại sao —— cả hai lần ta đều không giết chết được ngươi? Có lẽ ta có thể suy xét —— để cho nó ra chậm một chút."

"Đến đây đi, Harry, ngươi nói dài bao nhiêu, thì mạng nhỏ của ngươi có thể tồn tại dài bấy nhiêu." Tom nở nụ cười đắc ý.

Harry nhịn không được liếc nhìn xung quanh cái cửa một cái —— Fawkes còn chưa tới —— lúc này đây chẳng lẽ cậu còn chưa biểu hiện ra mình hoàn toàn trung thành với Dumbledore sao? Còn may là trên người cậu có một lọ lớn nước mắt phượng hoàng ——

"Ồ, ta nghĩ là bởi vì yêu." Harry nói một cách cứng ngắc. Draco thoạt nhìn một chút cũng không hề lo lắng mà đứng bên cạnh cậu ta, nhìn chằm chằm Alice đang nằm trên mặt đất.

"Yêu?" Tom nhíu mày, "Yêu thì tính là cái gì? Nó có thể ngăn cản được bùa chú của ta sao?"

"À, không tính cái gì." Harry hít một hơi thật sâu, "Tuy nhiên nếu không có yêu, vậy thì mẹ của ngươi sẽ không dùng tình dược mê hoặc cha ngươi và sinh ra ngươi đâu."

Cậu nhìn kẻ thần bí với vẻ mặt vô cảm, "Từ phương diện này mà nói, yêu rất quan trọng có đúng không?"

Tom lộ ra vẻ mặt tức giận, "Tại sao ngươi lại biết mẹ của ta ——"

"Trông có vẻ như ngươi không đồng ý với cách làm của mẹ ngươi?" Harry nở nụ cười, "À, đúng rồi, ở trong lòng ngươi Phù thủy luôn luôn là người đứng ở trên cao, huống chi là hậu duệ của Salazar Slytherin? Nhất định là do tên Muggle kia đầu tiên là nhất kiến chung tình đối lần thứ hai thì yêu thương thật lòng lần thứ ba thì khóc la muốn sinh ngươi có đúng không?"

"Mà ta." Harry nói, "Mẹ của ta được xuất thân từ Muggle vô cùng bình thường, nhưng bà ấy yêu ta."

Câu nói kia giống như mang theo một loại phép thuật kỳ lạ, từ tận đáy lòng Harry đột nhiên toát ra một sự dũng cảm. Trước mắt cậu ta hiện lên rất nhiều khuôn mặt, người phụ nữ thét chói tai trong trí nhớ, ánh sáng xanh đầu trời, Phù thủy hỗn huyết ăn xin lưu lạc đầu đường, vợ chồng Longbottom bị Tử Thần Thực Tử hại đến phát điên, Sirius ở Azkaban, đôi mắt xanh lục vô hồn của Dobby, tiếng khóc kêu của Hagrid, thảm cảnh vô số người nhà tan cửa nát, "Bà ấy ngăn cản ngươi giết chết ta. Mà ngươi thì sao? Cho dù là hậu duệ của Salazar Slytherin thì như thế nào? —— ta từng nhìn thấy con người chân thật của ngươi, năm trước ngươi chỉ còn lại một đống rách nát, nửa chết nửa sống. Cho dù ngươi có sức mạnh tuyệt vời như thế nào, kết quả còn không phải có kết cục như vậy sao —— rốt cuộc thì ngươi có cái gì để kiêu ngạo chứ?"

Cơn tức giận mãnh liệt đột nhiên áp chế cảm giác sợ hãi, Harry cảm giác từ sâu trong nội tâm toát ra một ngọn lửa đang bùng cháy, khiến nội tạng của cậu ta đều run rẩy vì sức nóng của nó, "Thả xà quái ra đi! Ngươi thật sự là một kẻ đáng thương và còn bị hủy dung......"

"Nói đến cùng, trên người của ngươi cũng không có đồ vật đặc biệt gì!" Vẻ mặt của Tom vặn vẹo, hắn ta đánh gãy lời nói của Harry.

"Đối với ngươi mà nói, tình yêu là đủ đặc biệt rồi." Harry lạnh lùng nói.

Tom cố gắng nở một nụ cười dữ tợn, "Ngươi có lẽ cho rằng như vậy rất dũng cảm! Ta biết những tên Gryffindor không đầu óc luôn luôn là như vậy!" Hắn ta bực bội nói, "Nhưng ngươi không biết làm như vậy thì có bao nhiêu ngu ngốc sao! Ta cần thiết phải dạy dỗ ngươi một chút! —— có lẽ chúng ta có thể quyết đấu với nhau!"

Hắn ta cười lạnh, đi đến chỗ bức tượng, Harry và Draco lập tức tiếp tục chạy về phía lối ra —— rời xa bức tượng yêu quý mạng sống.

Draco bế Alice lên và chạy về phía bên kia của mật thất —— không biết có phải trùng hợp hay không, vừa vặn nấp ở sau cây cột mà Leo đang trốn —— Harry và Draco lập tức đều phát hiện ra y và lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

"Rời khỏi đây!"

"Cậu điên rồi sao?!"

Bọn họ dùng khẩu hình im lặng rít gào. Leo mím môi lại.

"Một bên là Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại nhất từ trước đến nay Voldemort! Người thừa kế của Salazar Slytherin! Mà một bên khác!" Tom đứng yên ở giữa hai cột đá to lớn, ngẩng đầu nhìn lên bức tượng điêu khắc mặt của Slytherin đang biến mất trong bóng đêm. Hắn ta cười lớn, "Cậu Bé Vàng nổi tiếng! Cậu bé đại nạn không chết—— Harry Potter!"

Harry nghe thấy ngay sau đó Tom bắt đầu dùng xà ngữ tê tê nói.

Đồng thời bọn họ cảm thấy mặt đất đang chấn động —— xà quái ra tới.

"Ồ......Không." Harry kêu lên một tiếng, cậu không biết nên quay đầu xem rốt cuộc là tình huống như thế nào hay là nên lập tức nhắm mắt lại. Harry nghe thấy giọng nói tê tê của Tom: "Giết chết nó!"

"Trốn mau!" Draco im lặng quát với Leo.

Xà quái đang di chuyển về phía của Harry, Harry có thể nghe thấy thân thể nặng nề của nó đang chậm chạp trượt trên mặt đất đầy tro bụi.

Draco phản ứng nhanh hơn nhiều so với Harry —— cậu ta cũng không có quay đầu lại mà lại ném một bùa chú kiểm tra về phía sau. Sau đó nhanh chóng quăng mấy bùa chú phòng thủ bổ sung cho mấy cái bùa chú phòng thủ lúc nãy đã mất đi hiệu lực.

"Mình đi đối phó với xà quái, cậu đi xử lý kẻ thần bí kia đi." Draco nắm chặt đũa phép nói.

"Đừng ngớ ngẩn, kẻ thần bí nhất định sẽ chỉ huy xà quái giết chết mình, chỉ có thể là mình và xà quái, cậu và kẻ thần bí!" Harry vội vàng nói xong và nắm chặt tay Draco, trong đôi mắt màu xanh lục tràn đầy sợ hãi nhưng cậu không hề lùi bước chút nào, "Lần này mình không có thanh kiếm của Godric, hãy ban dũng cảm cho tôi đi Gryffindor."

Draco bình tĩnh nhìn Harry và mỉm cười, "Gryffindor đang ở cùng với cậu. Harry."

Harry mím chặt môi lại, "Mình yêu Gryffindor. Thật sự. Được vào nhà Gryffindor là chuyện may mắn nhất của mình."

Cậu nhanh chóng đứng dậy và chạy ra ngoài ——

Một ngọn lửa đột nhiên bùng lên chiếu sáng hết căn phòng bí mật.

Xà quái tức giận phát ra giọng nói khò khè và lao về phía Harry một cách tức giận —— miệng của nó hé ra, lộ ra cái răng nanh vừa mỏng vừa dài giống như một thanh kiếm và tỏa một mùi máu tươi mặn mặn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net