CHƯƠNG 80: RÀNG BUỘC CỦA HAI NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


"Cậu nói cái gì?!" Ở một góc khuất trong thư viện, Harry đè thấp giọng nói gầm nhẹ một tiếng. "Cậu nói, cậu biết rõ ràng cảm giác của đối với Leo?"

"Ừ." Draco mở notebook ra kinh ngạc nhìn Harry đang kích động, do dự nói, "Mình cảm thấy, mình có lẽ là quá nhớ Salazar đi?"

"Salazar?" Harry sửng sốt, cậu ngây ngốc ngồi xuống, nhìn Draco một cách nghi hoặc, chẳng lẽ Draco phát hiện thân phận thật sự của Leo? Nhưng giọng điệu này không đúng a...... "Leo và Salazar......xó quan hệ gì?"

Draco nâng cằm lên, rũ mắt cuốn notebook Lịch sử phép thuật, một cái tay khác thì đem tất cả những điều được nhấn mạnh khoanh lại, "——Đêm qua sau khi trở về mình suy nghĩ cẩn thận lại —— khi Leo tức giận đặc biệt giống Salazar —— trách không được lúc trước mình sẽ chú ý đến y, có lẽ là trong tiềm thức mình đã phát hiện ra điều này ——?"

Draco không nhìn thấy biểu cảm quỷ dị của Harry, cúi đầu tiếp tục nói, "Khi mình ngẫu nhiên quay trở lại phòng sinh hoạt chung, sẽ thấy y một mình ngồi trên chiếc ghế khắc hoa ở bên cạnh lò sưởi, cúi đầu đọc sách, mình cảm thấy cảnh tượng kia rất đẹp —— hiện tại mình mới phát hiện, đó là bởi vì, cảnh tượng kia rất giống với Salazar a."

"Ngoài ra," Draco ngẩng đầu nhìn Harry, Harry vội vàng nhắm lại cái miệng vẫn luôn mở ra, "Cái cuốn sách giải mộng kia không phải nói rồi sao, ở trong mộng cùng đồng tính —— cũng không đại biểu tính hướng sao? Có lẽ là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, có lẽ là có quan hệ căng thẳng với khác phái —— thật ra quan hệ của mình và Alice không phải rất căng thẳng sao, ngoài ra ban ngày thường suy nghĩ...... Có lẽ mình nhìn y, ngay cả chính mình cũng không ý thức được, thật ra mình đang nhớ Salazar đi?"

Harry nghẹn một ngụm máu tươi trong cổ họng, khi cậu ta đè thấp giọng nói nói chuyện thì dường như có thể nghe thấy tiếng khò khè của máu tươi đang nghẹn trong cổ họng, "Vậy tại sao cậu nằm mơ mà không nhìn thấy Salazar?"

Draco nhìn qua giống như trông cũng rất hoang mang, cậu thở dài, "Mộng sao, luôn là kỳ kỳ quái quái không lộ dấu vết," Cắn cây bút lông chim, mím môi, "Thật ra mình giống như nghe thấy giọng nói của Salazar...... Cũng không phải là giọng nói —— chính là cái loại giọng điệu này —— tuy nhiên không biết tại sao, mơ mơ màng màng nhìn thấy Leo hôn hôn mình......" Nói đến cái từ hôn môi này, Draco bỗng nhiên ngượng ngùng đỏ mặt lên.

"Cậu đỏ mặt!" Harry thấp giọng kêu lên, "Cậu rõ ràng có cảm giác với Leo! Chỉ là chính cậu không có ý thức được mà thôi!"

Draco đỏ mặt đáp trả Harry, "Nói bậy! Mình căn bản không thân với cậu ấy, chỉ mới quen biết một năm, chúng ta cũng chỉ mới nói qua mấy câu?"

"Số lượng không quan trọng, chất lượng mới quan trọng." Harry có vẻ rất khẳng định, "Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra Leo đối với cậu rất đặc biệt sao?"

"Mình biết a." Draco cúi đầu khoanh tròn thật mạnh lên trên phần ghi chú thời gian ở trên cuốn notebook, nói, "Mỗi lần mình nói chuyện với y, y đều rất căng thẳng, hoàn toàn không có cách nào buông ra, luôn rất cẩn thận, thật ra nhìn y như vậy mình cũng rất mệt mỏi...... Làm cho mình không biết biết tiếp giao lưu như thế nào nữa ——"

"Có lẽ y không dám đối mặt với cậu ——" Hiện tại Ginny cũng giống như vậy, "Chuyện này đại biểu y rất coi trọng cậu!"

"Không phải mình khoe khoang......" Draco dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Harry một cách vô tội, "Nhưng rất nhiều người đều như vậy đối với mình a?"

"...... Được rồi! Biết cậu rất được hoan nghênh!" Harry có vẻ đặc biệt uể oải. "Nhưng...... Nhưng......"

"Harry...... Tại sao cậu luôn tác hợp mình với Leo?" Draco hơi khó hiểu nhíu mày, "Chẳng lẽ có cảm xúc đối với đồng tính không phải là một chuyện rất kỳ quái sao?"

"Hoàn toàn không phải ——!" Harry nói rất chắc chắn, "Đó chỉ là yêu! Mà thôi a! Mặc kệ là tình yêu đồng tính hay vẫn là tình yêu khác phái, quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là cái chữ 'tình' kia sao?! Có một câu danh ngôn nói rất đúng: Tôi không phải tình yêu đồng tính! Chỉ là tôi yêu người kia, vừa lúc đồng tính cùng với tôi mà thôi!"

Harry nhìn chằm chằm đôi mắt của Draco, "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy chuyện này rất hợp lý sao?!"

Draco lui lại phía sau né tránh, "...... Cậu kích động như vậy làm gì......" Draco bỗng nhiên giống như đã biết cái gì, mở to hai mắt nhìn, "Chẳng lẽ cậu và Ron ——?"

"...... Không cần suy nghĩ bậy bạ! Mình và Ron là trong sạch!" Harry sửng sốt, vội vàng làm sáng tỏ, "Thời buổi này còn không được có người bạn là con trai thuần khiết sao!?"

"Tại sao mình và Leo lại không thể có tình bạn con trai thuần khiết?" Draco nghi hoặc nhìn Harry.

Harry ngửa đầu nhìn trời, "...... Đã từng mình cũng cho rằng các cậu đã mối quan hệ tình bạn vô cùng thuần khiết, cho đến khi các cậu tự tay đánh vỡ ảo tưởng của mình......" Harry nhớ tới ở trong mật thất, Leo nói câu "Không cần...... Nói cho cậu ta." Và ánh mắt y nhìn Draco, lập tức cảm thấy bi thương và tức giận, "...... Hai người các cậu thay đổi thế giới quan của mình, mở ra cánh cửa thế giới mới cho mình, cố gắng xoay chuyển quỹ đạo cuộc sống của mình...... Hiện tại vậy mà không biết xấu hổ nói với mình quan hệ của hai người là thuần khiết!!"

"...... Mình và Leo làm cái gì sao......" Draco vắt hết đầu óc bắt đầu nhớ lại, "Chúng ta làm cái gì thay đổi quỹ đạo nhân sinh của cậu?"

"Chuyện đó đã không còn quan trọng ——" Harry hơi sợ hãi áo choàng của Leo bị tuôn ra ở trên cậu, nên vội vàng nói, "Mọi người đều nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường —— thật ra ở dưới ánh mắt của tụi mình, cậu thật sự không có như cậu nghĩ —— không chú ý Leo!!"

"Cậu có phát hiện ra rằng EQ của cậu đặc biệt thấp không?" Harry rèn sắt khi còn nóng.

"...... Giống như rất nhiều người nói qua như vậy." Draco vội vàng bổ sung, "Nhưng mình cảm thấy cũng không tệ lắm."

"Cảm giác của cậu là sai lầm! EQ của cậu thật sự đã sắp thấp đến mức đột phá chân trời luôn rồi! Nhưng bởi vì EQ của cậu thấp, cho nên cậu mới cảm thấy cậu không có cảm giác đối với Leo!! Đây là không đúng!!" Harry giống như là một người bán hàng đa cấp, trong mắt hầu như đều ra ánh lửa và cậu bước lên phía trước, "Trong mắt của tụi mình —— giữa hai người các cậu có một loại cảm giác rất vi diệu rất tình tố ——!"

"...... Thật, thật sự?" Draco bán tín bán nghi ngả người về phía sau, né tránh thân thể đang tiến về phía trước của Harry, "Mình và Leo? Tình tố? Có sao?"

"Tuyệt đối có!! Rất, rất, rất sâu sắc! Knock!" Giờ phút này Harry trông giống như giáo sư Trelawney người đã từng dạy cậu ta môn Bói toán, quơ chân múa tay muốn bao nhiêu thầy pháp thì có bấy nhiêu thầy pháp. "Mình cảm thấy cậu không thể quyết định qua loa như vậy được, nói cậu không có cảm giác gì đối với Leo —— cậu cần phải ở chung hòa hợp với y, hiểu biết sâu về y —— sau đó! Lại quyết định!"

Draco thoạt nhìn giống như bị Harry dọa sợ hãi vậy, "Mình, mình đã biết —— cậu mau khôi phục bình thường lại đi!!"

Harry lập tức rụt trở về, giống như đã giải quyết một cọc tâm sự, thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Được rồi, chúng ta tới ôn tập đi."

Draco: "......"

Nói thì nói như vậy, nhưng mấy ngày kế tiếp Draco rất ít có cơ hội chạm mặt với Leo, kỳ thi cuối kỳ trôi qua rất nhanh, cuối cùng dư lại chính là kỳ nghỉ, hầu như toàn bộ đều tràn ngập ánh mặt trời chói mắt của mùa hè.

Trước khi nghênh đón kỳ nghỉ hè sắp tới, ban đêm ngày 7 tháng 6, Leo ngồi trên một chiếc ghế khắc hoa và để che mắt người khác nên trên đùi đặt một cuốn sách 《Chiến đấu với nữ quỷ 》, y thấy Draco và Blaise ngồi trên sô pha, đang bàn bạc chuyện gì đó. Khi Draco phát hiện tầm mắt của y ngẩng đầu lên nhìn y, y không thể không chật vật trốn trở về ký túc xá.

Giọng nói trong phòng sinh hoạt chung dần dần bình ổn lại, nghe giống như đa số học sinh đều đã đi vào mộng đẹp.

Tuy nhiên điều này khiến cho Leo nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, y xoay người nhìn thẳng vào vách tường, giống như có thể xuyên thấu qua vách tường có thể cảm nhận được động tĩnh của Draco vậy —— hôm nay Draco thoạt nhìn trông rất bình thường.

Leo nghĩ, vậy thì, vậy thì —— Draco cậu, rốt cuộc có nhớ hôm nay là ngày mấy hay không?

Ngày 7 tháng 6 —— là sinh nhật của Salazar Slytherin, đã từng mỗi một năm sinh nhật, các bạn bè của y sẽ tụ tập ở mảnh đất trống trong Rừng Cấm và tổ chức sinh nhật cho y.

Draco...... Hiện tại cậu đã đi vào giấc ngủ ở trong ký túc xá, hay vẫn là......?

Mặc kệ có phỏng đoán như thế nào, nếu không được chứng thực đều khiến Leo khó đi vào giấc ngủ. Nằm trên giường trong lòng tràn đầy rối rắm, cuối cùng lấy áo choàng tàng hình của tổ chức GS từ dưới giường ra và trộm chuồn ra khỏi lâu đài.

Y vội vàng xuyên qua những con đồi dốc và bãi cỏ.

Từ bên ngoài nhìn vào Rừng Cấm, chỉ bên trong toàn là một mảnh đen nhánh.

Một ngàn năm làm Rừng Cấm thay đổi rất nhiều, rất nhiều bụi cây tươi tốt che dấu con đường trong trí nhớ của y, Leo không thể không căn cứ con đường trong trí nhớ xuyên qua vô số bụi cây, thậm chí nhánh cây mắc vào tóc và áo choàng dài của y và làm trầy da gương mặt của y—— tuy nhiên, cũng may là y không có lạc đường.

Khi y lại một lần nữa xuyên qua một bụi cây gai, y rốt cuộc tới được mảnh đất trống vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Leo mặc áo choàng tàng hình, phiền muộn ngẩng đầu nhìn lá cây đang treo cao cao ở trên không trung, che cả không trung và đem không trung cắt thành những mảnh nhỏ —— mà y rõ ràng nhớ rõ một ngàn năm trước, những cây cối này đó không thể che đậy cả không trung —— hiện tại chúng nó lớn lên cao lớn như vậy, rậm rạp như vậy, giống như Salazar trốn đi, tứ đại đầu sỏ đều trôi đi, và đều không có quan hệ gì với chúng nó.

Sự tồn tại của ta và không tồn tại của ta, đối với thế giới này mà nói đến tột cùng có cái gì khác nhau?

Mảnh đất trống này không có gì khác nhau so với trong trí nhớ, y thậm chí biết từng việc đã phát sinh ở trên mỗi tấc đất.

Nhưng mảnh đất trống này đã hoàn toàn khác biệt so với trong trí nhớ, mỗi tấc đất đều hoàn toàn tản ra hơi thở xa lạ.

Leo chậm rãi đến gần một cục đá nằm chính giữa mảnh đất, bỗng nhiên phát hiện sau lưng cục đá lộ ra một góc áo choàng màu đen.

Phát hiện này làm trái tim của y bắt đầu trở nên kinh hoàng, y chậm rãi di chuyển bước chân và thân ảnh phía sau cục đá hoàn toàn bại lộ ở trong tầm mắt của y.

Cái bóng dáng kia có mái tóc màu bạch kim, ở dưới ánh trăng tối tăm dường như là màu sắc sáng nhất ở trên mảnh đất trống hiu quạnh này.

Draco ngồi ở phía sau cục đá, đem đầu vùi vào đầu gối, lẩm nhẩm lầm nhầm không biết đang nói cái gì nữa.

Leo cúi đầu xuống nhìn Draco, khom lưng đỡ chai rượu sắp ngã từ trong tay của cậu xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net