1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

London vào một mùa đông lạnh lẽo kèm theo cơn mưa phùn là một ngày tồi tệ. Cái không khí ẩm ướt bao trùm cả thành phố khiến con người ta chẳng mặn nhạt gì với cảnh vật xung quanh. Mà cũng đúng, nhà cửa xám xịt nghèo nàn, đường xá miễn cưỡng sạch sẽ. Con người thì chán nản vội vã, lòng tốt hiện giờ cũng chẳng có mấy người còn. Một xã hội rầu rĩ đầy rẫy những cạm bẫy đương nhiên chẳng khiến cho hai con người đáng lẽ không nên ở đây cảm thấy đáng để vào mắt.

Harry bị đối phương nắm tay kéo đi trên con đường bằng đá xám xịt, cũng may đường không đông lắm. Nhưng nó vẫn cảm thấy bực bội vì cớ gì nó lại bị thu nhỏ lại vậy ? Mặc dù lí do y đưa ra rất rất phù hợp nhưng nó vẫn cảm thấy bực bội, thề với Merlin nó ghét nhất bản thân chỉ là một đứa trẻ con.

Nó nhìn từng tốp người đi trên đường, không ai chú ý đến cả hai cả vì nó với y vẫn mặc đồ của phù thủy. Có lẽ là do bùa xem nhẹ.

"Sao anh không thay quần áo ?" nó ngứa miệng hỏi, nhưng ngay sau đó thì tự vả vào miệng bản thân tại sao lại hỏi một câu hỏi ngu như thế. Slytherin ghét muggle, không đúng, phù thủy máu trong ghét muggle mới đúng. Mà nó cũng quên mất y cũng là một phù thủy máu trong, bảo y thay quần áo muggle chắc trời sập mất.

Do y không thừa nhận bản thân là Thần nên nó cũng trực tiếp coi như y là một phù thủy bình thường. Mặc dù chẳng phù thủy nào có thể khiến người chết sống lại, đưa họ về quá khứ và khiến họ teo nhỏ lại. Nghe thật phi thực tế.

Bỏ qua vấn đề đấy, nó chưa nghe thấy gia tộc quý tộc nào tên Ellis nhưng xét như thấy gia huy rồi thì cũng chắc là một gia tộc máu trong nhỏ. Đấy là theo như nó suy đoán thôi.

"Không thích." y cộc lốc trả lời.

Harry uể oải, đấy, nó biết ngay mà.

Cả hai tăng cước bộ đi qua một dãy phố nghèo nàn, nó nhìn đám người rồi không tình nguyện quay mặt đi. Thời gian này chiến tranh thế giới thứ nhất đã qua được vài năm nhưng hậu quả nó để lại thì rất lâu mới có thể khắc phục được, đã thế chục năm sau còn có lần thứ hai nữa. Kinh tế chưa hồi phục được bao nhiêu nên người nghèo, người vô gia cư vẫn lượn lờ đầy những góc phố.

Nó nhìn những tờ báo bị gió cuốn bay trên đường, không khí của thời đại này thật khiến người ta cảm thấy mất mát và buồn bã.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu vậy ?" nó đánh vỡ bầu không khí im ắng của cả hai, dù sao nó với đối phương cũng sẽ 'hợp tác' với nhau lâu dài. Không thể cứ để mối quan hệ gượng gạo mãi được.

"Sau hai ngày tên điên kia ra đời." mặc dù câu trả lời vô cùng cộc lốc nhưng ít ra y thấy nó hỏi cái gì cũng rất sẵn lòng trả lời. Dù sao đối với Harry lũ Slytherin chỉ là lũ ngoài lạnh trong nóng, độc mồm độc miệng và có cách quan tâm cực kì lòng vòng. 

"Anh tính nhận nuôi hắn ta à Ellis ?".

Đối phương gật đầu bằng bộ mặt ghét bỏ, y cáu kỉnh chèn thêm "Tôi ghét trẻ con, nhưng không nhận nuôi hắn ta thì không biết danh dự của Slytherin sẽ bị tên điên đấy quậy cho nát bét hay không nữa." dù sao những việc đó cũng là sự thật, đám rắn độc đó coi trọng danh dự còn hơn cả tính mạng không ai là không biết. Nhưng tương lại lại có một tên điên phá hỏng nát bét như thế không tức mới là lạ đấy. Vấn đề duy nhất là Harry nó không quan tâm đến chuyện đó một chút nào.

Harry nghe đối phương càu nhàu, nó rút ra một kết luận : Christopher Ellis này thật kì lạ.

Bình thường nó thấy đám rắn giữ bình tĩnh và làm mặt lạnh rất tốt, trừ Draco Malfoy cứ thích bắt bẻ nó ra thì đây là lần đầu tiên nó thấy một Slytherin dám bộc lộ cảm xúc thật của mình như thế. Chán ghét thì sẽ chán ghét, khó chịu thì tỏ khó chịu rất gắt, cau có thì mặt mày đều sẽ nhăn lại. Harry lần đầu tiên nghi ngờ chuyện mà nó chưa từng nghĩ đến, y có nói dối nó chuyện gì không vậy ? 

Trong lúc nó đang suy nghĩ đối phương có giấu nó chuyện gì hay không thì y đã dừng lại trước một căn nhà bốn tầng không lớn, xập xệ, và cũ kĩ. Tấm bảng tên của căn nhà còn bong tróc và hư hại, nhưng vẫn không ngăn cản hai người đọc được một dòng chữ quen thuộc : Wools.

Đến nơi rồi.

Nó không hề biết rằng bản thân mình đang căng thẳng như thế nào, hiện tại Voldermort, à không, là Tom Riddle mới đúng đang chỉ là một đứa trẻ quấn tã được hai ngày tuổi. Nó nên có cảm giác gì ? Tên điên kia đã bị nó giết, thế giới của nó đã hưởng hòa bình. Còn hiện tại đây vẫn chỉ là một đứa trẻ mất mẹ chưa được nếm mùi sữa, nheo nhóc khóc vì đã đói lả và thậm chí có khi sẽ bị bóp chết bất cứ lúc nào.

Nó nên có cảm giác gì ?

Harry Potter nó nhận ra, đứa trẻ quấn tã đấy với tên điên trong kí ức kia hoàn toàn khác biệt. Nhưng vẫn là cùng một người.

Trong lúc nó còn đang rối rắm, đối phương đã mở cánh cửa sắt cũ mèm trước mặt ra, để lộ một bãi cỏ nhỏ được cắt tỉa gọn gàng. Y đi đến cánh cửa gỗ rồi bình thản gõ vài tiếng, kiên nhẫn chờ đợi.

Chưa đến một phút sau, cánh cửa được mở ra bởi một đứa nhỏ tầm năm tuổi. Đứa nhỏ đấy e dè ngước mắt lên nhìn y, nhưng ngay sau đó liền chuyển sang trừng mắt.

Phải, là trừng mắt.

Đứa nhỏ trừng to đến mức như sắp lọt cả tròng mắt ra ngoài vậy.

Harry đã thu lại bộ mặt rối rắm, vừa hay cũng nhìn thấy một cảnh một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau.

Harry "...".

Nhưng không để cho nó có cơ hội góp vui thì một tiếng giày nặng nề từ đằng sau cánh cửa truyền tới cùng với cái giọng the thé khiến cho nó có xúc động co giò bỏ chạy, cũng may y vẫn túm chặt lấy tay nó để phòng ngừa những trường hợp như thế. Nhưng không có nghĩa là nó muốn ở lại đây nghe cái giọng khủng khiếp đấy lải nhải qua tai mình, nó tin rằng đối phương cũng vậy.

Nhìn mặt y xem, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi được rồi.

"Cút sang một bên cho tao Harrison ! Đừng tưởng đi mở cửa thì mày có thể trốn việc và tận hưởng chút thời gian ngơi tay ! Chiều nay công việc sửa mái của thằng Adam tao sẽ giao cho mày, giờ thì khôn hồn cút vào trong nhà !"

Đứa nhỏ kia nghe cái giọng the thé quen thuộc ngay lập tức sợ hãi líu ríu xin lỗi rồi chạy biến đi.

Cánh cửa gỗ được mở ra, để lộ một người phụ nữ tầm tuổi trung niên mặc một bộ váy đen bó sát cơ thể nửa lạc nửa mỡ của bà ta. Và nó thề rằng chất vải mà bà ta mặc đáng lẽ không nên có khi điều kiện của cái cô nhi viện này bần cùng như thế, khỏi cần nói nó cũng biết được bà ta lấy tiền ở đâu ra. Dù sao lúc vẫn còn chạy chối chết trốn tránh sự truy sát của Tử thần Thực tử thì nó cũng ngộ ra nhiều điều mà nó chưa biết tới, và những điều đó thì cũng chả có tốt lành gì.

Và như đứa nhỏ ban nãy, bà ta vừa nhìn thấy người kia ngay lập tức trợn tròn mắt không nói nên lời. Và nó thề rằng nó còn nhìn thấy tia đỏ ửng của bà ta lướt qua trên khuôn mặt khắc khổ kia. Quả nhiên, thưởng thức cái đẹp không phân biệt tuổi tác và giới tính. 

"Thưa quý bà." Harry ngẩng lên nhìn mặt đối phương, y đã quay về bộ dạng lạnh lùng bình thản của mình rồi. Nói thật chứ nó thích dáng vẻ mặt nhăn nhúm khó chịu của y lắm "Không biết liệu quý bà và tôi đây có thể vào bên trong được không nhỉ ?" y đưa ra lời đề nghị.

Harry âm thầm đảo mắt, có lẽ rất lâu sau cả hai mới được rời khỏi đây đây. Nhìn bà ta xem, sắp rơi cả nước miếng ra rồi kìa.

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net