Chất liệu bạn trai (ChumuOmi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miya Atsumu dạo gần đây có một nỗi phiền não sau khi vô tình tới thăm người bạn Oikawa Tooru của hắn bị ốm liệt giường. Oikawa nhạy cảm với thời tiết, lần nào về Nhật đúng mùa thay đổi khí hậu cũng sẽ ốm một trận khá nặng, nhưng biết sao được, nghỉ phép đúng mùa ấy thôi mà. Atsumu ngồi đó, nhìn 'người bị ốm' đi vòng vòng quanh nhà, lon ton theo đuôi tên bạn trai mà theo nhỏ là 'cực kì đáng ghét còn phiền phức' kia. Ushijima thì chẳng ngơi tay phút nào, hết nấu ăn cho Oikawa rồi lại tới chăm sóc, mua thuốc và thậm chí là dỗ dành cậu bạn trai lớn xác kia mở miệng uống thuốc hạ sốt.

Tay chuyền hai tóc vàng kim nhận ra, hình như ai ốm cũng bám người yêu thì phải, nào là đòi ôm, làm nũng, đòi hun hun hay quá lắm đến độ đòi tắm cho cũng có nữa là.

Tất cả các cậu bạn trai nhưng chỉ trừ người yêu hắn.

Atsumu trầm ngâm nhìn Oikawa đã ngủ say trên người Ushijima, thói ngủ rất xấu, liên tục cựa quậy nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng lắm tới tên đầu bò kia thì phải. Hắn chỉ thấy tay đập biên nhẹ nhàng siết chặt vòng tay hơn, kéo cái chăn mỏng lên bọc Oikawa lại, không quên hôn thêm mái tóc màu nâu nhàn nhạt, bông xù một cái. Nhẹ giọng dỗ dành tên bạn trai khó chiều kia.

Đúng là, cmn không coi ai ra gì.

"Waka-chan, đau người, ôm em!" Oikawa đã nói vậy đó.

Miya Atsumu cảm thấy cái đầu nhuộm vàng của mình thật phù hợp với hoàn cảnh, như bóng đèn ấy. Nhìn thằng bạn ngủ rồi, cũng chẳng còn việc gì nữa, hắn đứng dậy đi về trước, mắc công có bồ rồi mà vẫn phải ăn cơm chó.

Ngước nhìn lên bầu trời đang đen kịt lại, từng cuộn mây tích u ám chen chúc chật hẹp, cảm giác như bầu trời đang hạ xuống thấp hơn với mặt đất vậy. Từng cơn gió thoảng mang theo cái mát lạnh của tiết trời sang đông, mùa mưa rồi, Atsumu chớp chớp mắt, mùa cúm tới rồi. Hắn rảo bước trên con đường đầy lá phong đỏ, sự ẩm ẩm ướt ướt sau cơn mưa cùng mùi ẩm mốc của từng gốc cây sồi bên đường mang lại cảm giác sảng khoái và mát mẻ một cách kì lạ. Quen chân quen lối rẽ vào tiệm thuốc cạnh cửa hàng tiện lợi gần nhà, Atsumu vừa lựa lựa mấy loại thuốc quen thuộc vừa nghĩ nên hay không làm một thẻ VIP ở đây.

"A! Miya-san! Lại tới mua thuốc phòng cúm mùa ạ?"

Cô bé thu ngân ở đây trùng hợp là fan của MSBY hay đúng hơn là fan only của Atsumu, vừa tính tiền giúp hắn vừa vui vẻ nói chuyện phiến. Atsumu bật cười đáp ừ, nhưng không phải mua cho tôi.

Nhận đồ xong xuôi, tay chuyền hai bận rộn lại tạt ngang qua quán cơm nắm Miya ăn chùa bữa tối với lý do mua thuốc hết tiền rồi, thậm chí còn có cả vật chứng!

"Thôi thôi im mẹ đi, thuốc ấy mua cho Sakusa Kiyoomi chứ gì."

Miya Osamu thật chất cũng chẳng ngại nuôi thêm một miệng cơm là thằng anh song sinh simp bồ của nó đâu, thậm chí còn để lại cá ngừ béo Atsumu thích ăn nhất cơ mà. Atsumu cười hì hì ngồi xuống quầy bar, lôi ra pudding đẩy qua cho Osamu để nó cất vào tủ lạnh, đúng là tự nhiên như ở nhà.

"Cậu ta mới là đứa ưa sạch sẽ, sao không trữ thuốc? Lần nào cũng thấy ông đi mua mang qua thế?"

Đẩy qua một cốc nước cùng khăn lau tay, Osamu bắt đầu làm cơm nắm cho anh trai. Atsumu là đứa dễ nuôi trong hai đứa song sinh, hắn chỉ không thích một số nguyên liệu nhỏ trong món ăn, nhưng nhìn chung nếu muốn vẫn sẽ không phàn nàn mà ăn hết. Nghe cậu em song sinh nói vậy, Atsumu chỉ đơn thuần uống hết cốc nước, theo thói quen được rèn luyện từ ai kia mà cẩn thận lau đến từng ngón tay.

"Em ấy không thích chỗ đông người mà, cũng không muốn uống thuốc để lâu trong tủ, kêu cảm giác hết hạn ấy."

"Nhưng đã hết hạn quái đâu, ông chiều tên đó quá rồi á, riết sinh tật."

Osamu chẳng có vấn đề gì với việc anh trai mình yêu đương với Kiyoomi cả, chỉ là ngứa mắt việc ông anh đần độn từ nhỏ đột nhiên biết quan tâm chăm sóc ai đó. Rất. Ngứa. Mắt.

"Bồ ai nấy chiều, mày cũng chiều Kita-san bỏ mẹ ra còn nói tao?"

"Nè he! Kita-san nhà này khác, ai như con chồn mặt liệt kia!"

"Ai Kita-san nhà mày!?"

Tiếng cãi nhau chí choé vang lên trong quán cơm nắm đã treo biển đóng cửa nhưng vẫn sáng đèn, âu cũng là để phục vụ một vị khách đặc biệt duy nhất.

Nhưng Osamu nói cũng chẳng sai, Sakusa Kiyoomi đúng là một người có khá nhiều tật xấu, một trong số đó là tính tự lập quá cao, cũng là điều mà Atsumu ghét nhất. Cậu tự lo được, không cần ai cả, kể cả khi có ôm nặng hay mệt mỏi đi chăng nữa, Kiyoomi vẫn là một người mạnh mẽ tự lập, hệt như cái danh top tay đập giỏi nhất của Nhật mà em ấy đạt được từ khi còn mài mông trên ghế nhà trường vậy. Bởi thế, Atsumu đôi khi rất ghét cái tính ấy của Kiyoomi, giả như được phỏng vấn điểm bạn không thích ở người yêu, tay đập hẹp hòi này có thể viết 7749 trang a4 về việc hắn ghét nó ra sao.

Không hẳn là Atsumu cảm thấy nó đáng ghét, nói đúng ra hắn chỉ ghét khi bản thân chẳng thể thể hiện sự ngầu lòi của một người bạn trai hay việc hắn mong Kiyoomi có thể dựa vào hắn nhiều hơn. Nhưng đáp lại lúc là cũng chỉ là "Không cần, chẳng có gì to tát cả, tôi quen rồi." Quen cái quần, quen vậy thì cần gì bạn trai đúng không?

Đói có shipper, khát có app đặt đồ, giờ mua thuốc còn đặt qua app được, vậy Miya Atsumu đóng vai trò gì ở đây khi mà mặt yếu đuối của bạn trai mình cũng chẳng được thấy? Làm cá cảnh à?

Nói đâu xa, như Oikawa bạn thân hắn đi, lúc ốm lại trở thành con mèo cực kì bám bồ, đến việc Ushijima rời khỏi tầm mắt nó để đi sang phòng khác, Oikawa cũng không chịu. Thậm chí để việc nhỏ nhặt như đi mua thuốc, cũng giãy đành đạch đòi đi cùng. Atsumu cảm thấy bản thân hắn nếu như vậy cũng sẽ giống Ushijima thôi, sẽ chiều theo hết tất cả ý muốn của người yêu mình, chỉ cần muốn là được. Thật lòng, Atsumu rất khát khao việc thấy OmiOmi nhà hắn thể hiện tình cảm, dù chỉ một chút thôi.

Sakusa Kiyoomi không phải quái vật, cậu vẫn sẽ có lúc ốm hay mệt, vẫn sẽ mắc cúm mùa hay bị cảm chỉ vì dầm mưa dăm ba phút. Nhưng những lúc như vậy, giới hạn Kiyoomi cho Atsumu chỉ là mang thuốc hay đồ ăn tới, thậm chí đến một cái ôm cũng không cho. Cậu sẽ nhốt mình ở nhà cho tới khi khỏi hẳn, không gọi ai tới chăm, cũng chẳng phiền ai qua giúp đỡ. Atsumu cũng rất tò mò, xem cậu bạn trai vừa ngốc vừa cứng đầu kia, không cảm thấy tủi thân lúc ốm à? Hay như việc em ốm vẫn có thể tự lo cho bản thân sao? Atsumu đương nhiên nhiều lần muốn qua chăm chứ, nhưng lần nào cũng bị từ chối bởi cùng một lý do "Không muốn lây cho anh."

Về tới nhà, Atsumu cũng căng da bụng thì trùng da mắt, tầm này nên tắm xong ngủ thôi. Hắn để túi thuốc lên trên tủ gần đầu giường, lấy bộ đồ mặc ở nhà rồi vào phòng tắm, check điện thoại thấy tin nhắn bốn tiếng trước vẫn chưa được Omi trả lời. Atsumu nhướng mày, nay bận quá hả ta?

[Anh mới về, tắm xong ngủ đây, mai anh mang thuốc mới qua cho nhó.]

Con cáo vàng cũng quen với việc người yêu khi có khi không mới rep lại tin nhắn của mình rồi. Cũng không phải do Omi lạnh lùng hay gì cả, Atsumu biết em người yêu không thích nhắn tin, thích gọi thẳng hơn, em nói màn hình điện thoại cũng có thể có vi khuẩn. Thay đồ vào tắm cho trôi sương đêm vương trên vai áo, Atsumu biết Kiyoomi vẫn luôn đọc tin nhắn của hắn, kể cả là những thứ xà lơ nhất. Kiyoomi không biết yêu đương, nhưng cậu vẫn cố hết sức để yêu một người như Atsumu, vẫn ghi nhớ từng thứ hắn nói, vẫn để ý từng hành động dù chỉ là vô thức và người rõ nhất là Atsumu. Bởi vậy, dẫu cho có yêu đương với người mà ai nhìn vào cũng kêu là "redflag" hay "không thích hợp để yêu", Miya Atsumu vẫn có thể tự tin nói, Sakusa Kiyoomi, rất, luôn luôn và chắc chắn cực kì yêu hắn.

------------------------------------------------------------------

Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai trong căn phòng yên ắng, ánh mặt trời yếu màu kem sữa mới chỉ lan tới trên khung cửa sổ, mặt trời vẫn còn ngái ngủ, vùi mặt trong đám mây trắng mà níu kéo giấc ngủ ít ỏi. Tiếng người khi có khi không vang lên bên ngoài kia, chim còn chưa dậy, sương vẫn còn vương trên cửa sổ kính. Atsumu khó khăn mở mắt, vươn tay ra khỏi ổ chăn, cố căng mắt nhìn xem thằng điên nào sáng sớm đã gọi ầm ĩ. Ồ, thằng điên ấy là bạn trai của hắn.

Atsumu dụi dụi mắt nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình, lại căng mắt nhìn con số bé tý báo thời gian trên góc phải màn hình, 5 giờ 45 phút sáng, sao đây, gọi đi chạy bộ à? Lười biếng ấn nghe điện thoại, con cái đần ngái ngủ nằm nghiêng, để điện thoại úp lên tai, vừa load não vừa nghe xem bạn trai hắn bị cái gì mà gọi giờ này.

"Omiomi, nếu là gọi đi chạy bộ thì anh hổng đi đâu, lạnh lắm! Em hứa mùa đông không gọi anh đi mà!"

Kiyoomi ở đầu dây bên kia im lặng một lát mới lên tiếng.

"Miya, qua đây được không?"

Atsumu cau cau mũi, hoàn toàn không nhận ra sự kì lạ trong việc này.

"Hông muốn, lạnh lắm, mới 6 giờ à!"

Câu trả lời vừa thoát ra khỏi mồm, không khí dần chìm vào im lặng, Kiyoomi không nói gì hồi lâu, đủ lâu để Atsumu tỉnh táo lại đôi chút. Hắn đang định lên tiếng thì nghe bên kia có tiếng ho khan khe khẽ, con cáo vàng cau mày, giờ mới nghe ra giọng Kiyoomi có chút gì đó không ổn, khản đặc.

"Ừm vậy thôi, tôi ốm rồi, muốn nhờ anh mua thuốc, nhưng thôi Hinata gần đây hơn, tôi gọi cậu ấy cũng được-"

Chưa đợi Kiyoomi dứt câu, Atsumu đã cắt ngang kèm theo tiếng chăn màn sột soạt, tiếng di chuyển, tiếng mặc quần áo cùng một số tạp âm không rõ.

"Không, giờ anh qua, năm phút, nằm chờ anh."

Mãi sau, tiếng ừm mới khe khẽ vang lên, chẳng làm cho Atsumu cảm thấy yên tâm, ngược lại khiến hắn lo lắng hơn. Omi lạ quá, lần này ốm nặng lắm sao? Lúc nãy nói chuyện cũng ngắt quãng, cảm giác như họng em rất đau vậy. Vớ lấy túi thuốc để sẵn trên đầu giường cùng ví và điện thoại, Atsumu vội vã ra khỏi nhà. Thuốc mua cũng có cả xịt họng với thuốc ho các kiểu rồi, trang bị cực kì đầy đủ!

Chẳng mất bao lâu, Atsumu đã chạy tới được nhà Kiyoomi, trời sáng sớm rất mát lạnh, rất vắng vẻ, rất thoải mái. Khoảnh khắc Kiyoomi mở cửa, Atsumu mới biết bạn trai hắn đang ở trong trạng thái thảm hại thế nào.

Tay đập biên ấy còn chẳng thể đứng thẳng nổi.

Atsumu hoảng muốn dựng lông cáo, vội chạy vào vươn tay đỡ lấy Kiyoomi, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu, tiện thể cảm nhận nhiệt độ luôn. Cáo ta mới chạy ngoài đường, người còn vương sương sớm, tay có hơi lạnh, chạm vào Kiyoomi hệt như chạm vào túi sưởi mới sạc xong vậy, muốn bỏng tay rồi.

"Omi- em sốt cao quá rồi đó! Hay anh đưa em đi viện-"

"Không muốn, không thích, đang cúm mùa đó, không đi đâu."

Một tràng 'không' cũng làm Atsumu hết nói nổi, ai chả biết bạn trai hắn là chúa cứng đầu, chẳng ai bảo nổi. Hết cách, tên chuyền hai đành xị mặt, đeo khẩu trang vào và dìu Kiyoomi về giường ngủ. Căn phòng lộn xộn hơn bình thường, quần áo tối qua thay ra thành một đường từ cửa lên đến giường, ga giường cũng nhăn nhúm lại. Omi tối qua ngủ không ngon, Atsumu nhanh chóng đưa tới kết luận.

Cẩn thận đỡ Kiyoomi nằm lại về giường, Atsumu phủi phẳng lại cái chăn trước khi đắp lên cho cậu, hắn biết Omi nhà hắn không thích cái gì nhàu nhĩ lôi thôi. Kiyoomi được thả về lại ổ chăn thì vươn tay, quấn chặt lấy chăn, co người rầu rĩ không vui. Cáo vàng cau mày, nhẹ nhàng cúi người ngồi xổm xuống đối diện với Kiyoomi đang nằm nghiêng trên giường.

"Tối qua không ngủ được à, Omi?"

Giọng Atsumu nhẹ bẫng, âm điệu dịu dàng khác hẳn ngày thường, Kiyoomi thoáng im lặng, vùi mặt vào chăn khẽ gật gật đầu. Atsumu vươn tay, nhẹ nhàng gẩy gẩy vài sợi tóc mái xõa trước mặt cậu, tiện thể nhẹ nhàng dùng ngón cái cọ cọ trán Kiyoomi.

"Chiều không đỡ sốt thì anh đưa em đi viện kiểm tra, không nhưng."

Kiyoomi chỉ im lặng nhưng đôi mắt đen tuyền kia hơi hé ra, liếc nhìn Atsumu một cái, tên cáo vàng cụp tai liền. Thấy Kiyoomi hơi lơ mơ, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu như một cách để nói, em nhắm mắt nghỉ ngơi đi. Atsumu đứng dậy, dọn dẹp qua phòng của cậu một chút, thật buồn cười khi vị trí này bình thường sẽ luôn là ngược lại, hắn nằm ỳ trên giường còn tay đập ưa sạch sẽ kia giúp hắn dọn dẹp lại cái ổ cáo ngổn ngang.

Làm này làm nọ, nấu cháo, giúp Kiyoomi ăn rồi uống thuốc cũng mất cả buổi sáng. Atsumu không ngại, chỉ là có chút thấy sao sao, nhìn Kiyoomi im lặng nằm đó ỉu xìu không sức sống, tim của cáo nhỏ cũng thấy nhói lên chút xíu. Hắn rất thương Omi. Đứng nhìn quanh một hồi, nghĩ cũng chẳng còn việc gì nữa, kèm theo thói quen của Omi không thích có người bên cạnh lúc ốm.

"Anh ngồi ở phòng khách, cần thì gọi, hôm nay em sốt cao lắm, anh không về đâu."

Atsumu nhẹ nhàng đè lại góc chăn cho Kiyoomi, đảm bảo rằng chân cậu không lộ ra ngoài, vừa định rời đi thì nghe giọng ai kia gọi lại, nhè nhẹ, hơi khàn như mèo kêu.

"Miya..."

Atsumu quay lại kèm theo một tiếng ừm coi như đáp lại, mắt thấy ổ chăn hơi phồng phồng lên, Kiyoomi ngọ nguậy một lúc, đột nhiên thò một tay ra ngoài.

"Tay..."

"Hửm? Tay?"

Theo bàn tay xinh đẹp kia vẫy vẫy, Atsumu đi qua, ngồi xổm xuống cạnh giường, nhìn mái tóc đen xoăn hơi xù xù vùi trong ổ chăn.

"Sao vậy? Em đau tay à? Hay cần lấy gì?"

Kiyoomi vẫn bảo trì sự im lặng, chẳng muốn hé lời, có vẻ như mệt đến không muốn nói rồi, chỉ lười biếng vươn tay đột nhiên kéo cổ áo Atsumu. Tên chuyền hai đột nhiên bị kéo cũng lúng túng, ngồi xuống cạnh giường ngủ, nhìn cái móng chồn kia từ cổ áo di chuyển xuống tay áo, kéo kéo kéo như câu cá một lúc tới khi nắm được tay hắn. Kiyoomi như bắt được con mồi, nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào bàn tay ấm áp kia rồi kéo vào trong chăn. Nhẹ nhàng tỳ má lên tay Atsumu, vô thức cọ cọ lên hai cái, Kiyoomi nhắm mắt, nhờ thuốc mà bắt đầu thui thui muốn ngủ.

Một loạt hành động vừa rồi như làm tên chuyền hai ranh mãnh xịt keo tại chỗ, cảm nhận nhiệt độ nóng ấm của gò má cậu trai nhà mình, Atsumu thử dùng ngón cái, nhẹ nhàng cọ cọ bên má Kiyoomi. Nhận lại chỉ là chữ ưm ngắn gọn bằng giọng mũi của em mèo đen kia.

"Tsumu... Yên nào... Em buồn ngủ..."

Miya Atsumu đã chấp nhận sứ mệnh của mình, bình thản ngồi tựa xuống, vùi mặt lên chăn một lúc rồi tì cằm lên giường ngước nhìn em người yêu.

"Em ác lắm đó, Omi à..."

Kiyoomi khúc khích, có vẻ thuốc làm cơn đau đầu cùng mỏi người giảm bớt, cậu nhìn có vẻ thoải mái hơn rồi, sắc mặt cũng khá hơn một chút, không còn vẻ nhợt nhạt chán chường nữa. Atsumu có thể cảm nhận Kiyoomi nhẹ nhàng hôn lên tay hắn qua lớp khẩu trang, giọng nhỏ xíu, như lông hồng cọ lên vành tai Atsumu.

"Em biết mà..."

"Nhưng Tsumu cũng đâu có ghét đúng không?"

Atsumu thua rồi, hắn yêu người này, yêu rất nhiều, yêu bằng cả sinh mệnh này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net