Câu chuyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã nhắc chuyện hai đứa đã từng dõng dạc tuyên bố với gia đình hai bên rằng sau này lớn lên chúng nó muốn kết hôn với nhau chưa?

Đó là một câu chuyện cười.

Một câu chuyện vô cùng buồn cười đối với ba mẹ chúng tôi.

Đó là một buổi sáng cuối tuần đẹp trời, hôm đó bầu trời cao vời vợi, trong vắt, gió mùa thu lướt nhẹ nhàng trên da thịt, khẽ lay dịu dàng cánh hoa thơm thoang thoảng trên cành, một thời điểm vô cùng thích hợp cho những buổi thăm nhà bạn. Trong lúc hai bà mẹ bàn nhau xem loại thịt bò cao cấp của siêu thị gần nhà dạo này đã tăng lên mức giá khủng khiếp như muốn thọc một nhát dao vào người mua rồi rút vài trăm ngàn Yên ra dễ như bỡn, có hai đứa nhóc 6 tuổi xồng xộc chạy từ ngoài sân vào kêu í ới, bảo chúng có điều muốn nói. Tôi và Oikawa, hai đứa nhỏ nắm tay nhau, chúng tôi làm vẻ mặt nghiêm túc lắm, cố bắt chước kiểu mặt của thầy giáo khi chuẩn bị thông báo điểm kiểm tra. Thế mà về sau mẹ kể là lúc đó mẹ tưởng hai đứa đang cố nín hắt hơi.

Trước khi mẹ kịp hỏi chuyện, Oikawa đã hào hứng lên tiếng:

- Mẹ ơi! Con muốn kết hôn với Iwa-chan!

Mặt hai bà mẹ bỗng chốc tối sầm lại. Bắp cơ như thể bị căng ra, không nhúc nhích một li. Cả căn phòng như bị đóng băng.

- Mẹ! Mẹ có nghe con nói không vậy?! Con muốn lấy Iwa-chan!

Mẹ tôi hoàn hồn, lắp bắp nhìn tôi:

- Hajime, con không có ý kiến gì sao??!!

- Không ạ - Tôi nhún vai – Nếu cậu ấy muốn, con cũng không phản đối.

Lời nói của tôi hệt như sét đánh qua tai mẹ. Mẹ tôi bối rối, nhìn sang mẹ của Oikawa xin cứu viện, rồi nhận ra phía bên kia cũng chả khá khẩm hơn gì. Đứng trước đôi mắt cún con long lanh và thái độ bất chấp của Oikawa, mẹ cậu ấy biết mình gặp rắc rối không hề nhỏ, nhìn về phía mẹ tôi cầu sự giúp đỡ, ai ngờ cũng bắt gặp ánh nhìn vô vọng kia, lòng càng thêm rối rắm.

Cuối cùng họ nhận ra một chân lí: Đánh trận bên nào càng nhiều quân hơn, bên đó thắng.

- Anh ơi!!! Vào em bảo!!!

- Gì? Anh đang bận!

- Bận cái mắm! Vào đây cho em!

- Anh đang bận mà!

- Thế tối nay người đàn ông bận rộn ăn cơm ngoài tiệm nhé!

Sau đó không còn thấy tiếng trả lời đáp lại, thay vào đó là dáng người của ba Oikawa vội vã chạy từ ngoài sân vào.

- Anh vào luôn đi!

- Gì cơ? Cả anh nữa sao? – Ba tôi hỏi vọng lại

-...

Không lâu sau, ba tôi cũng có mặt trong phòng. Sau hơn 6 năm sống trong nhà, đến tôi còn biết rõ một chân lí hiển nhiên: mẹ là luật.

Mẹ tôi nhìn ba tôi, nói:

- Hai đứa chúng nó muốn kết hôn với nhau kìa. Giờ tính sao?

Hai ông bố đứng đơ mặt một hồi, quay sang nhìn nhau rồi ôm bụng cười quằn quại.

Ba tôi hạ thấp người xuống ngang Oikawa, vẫn chưa hết cười:

- Phải lấy một thằng nhóc cau có, con có chịu không?

- Dạ! Con muốn! – Cậu ấy trả lời ngay tắp lự.

- Em nghe rồi đấy, mau viết thiệp cưới cho con nó đi! – Ba Oikawa nhìn mẹ cậu ấy cười.

Nhìn hai người phụ nữ mặt như lấy từ ngăn đông lạnh ra rõ đúng tội. Họ đã được khai sáng thêm một chân lí mới:

Không cần lực lượng đông, nếu quân ta phản bội chỉ huy mà chạy sang kẻ địch thì có cũng như không.

Những ông chồng vô dụng! Lại phá team!

Đó là những gì mẹ tôi nhận xét.

Mẹ Oikawa nhìn hai đứa, rồi từ tốn nói:

- Tại sao con lại muốn kết hôn với Iwaizumi?

- Vì cậu ấy mặt mũi không đẹp trai bằng con, lại hay cau có như một ông già, tính tình thì khó chịu, bặm trợn. Con sợ sau này không ai thèm lấy cậu ấy.

Tôi thề lúc đó tôi chỉ muốn lao vào làm một trận thừa sống thiếu chết với Oikawa. May mà ba tôi cản lại, còn kèm thêm một câu:

- Con trai nghe bố bảo, không được đánh cô dâu tương lai, muốn làm rể nhà người ta thì phải gây ấn tượng tốt với bố mẹ vợ!

Vừa nói xong, mẹ lườm ba một cái. Nếu ánh mắt có thể giết người, ba tôi đã nằm sóng soài trên vũng máu từ lâu rồi.

Mẹ cậu ấy cười nhạt nói:

- Nhưng hai đứa là con trai, không thể kết hôn với nhau. Vả lại hai đứa còn quá nhỏ.

Sắc mặt Oikawa chùng xuống hẳn, mới vài giây trước miệng còn cười thật tươi, bây giờ nhìn nó thật méo mó.

Tim tôi lúc đó có cảm giác rơi xuống khỏi lồng ngực.

- Mà tại sao con lại nghĩ ra ý định kết hôn với Iwaizumi?

- Bởi...bởi vì con thấy ngày nào bố mẹ cũng...cũng.. ở cùng nhau... – Oikawa trả lời ngắt quãng, như có gì đó nghẹn ở cuống họng – Được sống chung một nhà...được ăn cơm cùng nhau...được xem ti vi cùng nhau...được đi chơi cùng nhau...được chia sẻ buồn vui cùng nhau...con cũng muốn...cũng muốn được sống như vậy...với...với Iwa-chan...

Cả gian phòng lặng im. Nước mắt trẻ con của cậu ấy rơi lã chã xuống sàn nhà. Tôi đứng nhìn, rồi quay sang hỏi mẹ tôi:

- Thật sự không được sao?

Mẹ bối rối nhìn sang ba. Ba nhìn hai đứa tôi dịu dàng:

- Bây giờ thì không được, hai đứa còn nhỏ quá, chưa suy nghĩ kĩ, lỡ mai sau hối hận thì không kịp.

- ...

- Nhưng nếu sau này lớn lên, hai đứa vẫn không đổi ý, có thể bố mẹ sẽ xem xét lại.

Như ánh nắng đầu tiên rọi xuống sau một trận bão khủng khiếp, vẻ mặt hai đứa bỗng chốc tươi tỉnh lên hẳn. Oikawa mừng rỡ nói:

- Thật không ạ?! Thật không ạ?!

Ba cậu ấy khẽ gật đầu, cười. Còn mẹ cậu ấy mặt không có chút sắc.

- Hay quá! – Oikawa nhảy cẫng lên – Tớ háo hức quá! Không thể đợi cho đến lúc lớn lên!

- Nhưng chẳng lẽ một trong hai đứa chịu mặc váy cô dâu?! – Ba tôi chọc.

Như nghiệm ra một điều gì đó, Oikawa quay sang nhìn tôi:

- Đương nhiên cô dâu là Iwa-chan rồi!

- Hả?! Cái gì?! – Tôi giận dữ

- Nhưng nếu Iwa-chan mặc thì trông khủng khiếp lắm, nhìn như ông kẹ, sẽ làm mọi người hoảng sợ mất!

- Thế thì cậu mặc đi! – Tôi cáu gắt.

- Thế thì đành chịu vậy! Nhưng không sao, nhan sắc thần thánh của tớ sẽ bù trừ tất cả! – Vừa nói, cậu ấy vừa làm tay chữ V, thè lưỡi ra ngoài cười khiêu khích.

Một lần nữa, con cảm ơn ba đã ngăn con phạm tội giết người.

- À mà, có phải sau khi kết hôn, ban đêm người sẽ phát ra tiếng động lạ phải không? – Bất chợt, cậu ấy quay sang hỏi mẹ.

Cả căn phòng lại lần nữa rơi vào trạng thái im lặng.

Vô cùng kì quặc.

- Ý cậu là sao?

- À, do ban đêm phòng ba mẹ tớ hay phát ra tiếng động lạ ấy mà.

Tôi thực sự không thể diễn tả mặt ba mẹ cậu ấy lúc đó đã đỏ lên như thế nào.

- Không biết sau khi chúng ta kết hôn, Iwa-chan có như vậy không nữa? – Oikawa quay sang tôi cười.

Gia đình hai họ lúng túng hơn bao giờ hết.

Trên mặt bố mẹ cả hai đứa trẻ hiện lên rõ mồn một dòng chữ: CON NÍT NGÀY NAY THẬT ĐÁNG SỢ!

Tuy nhiên họ không biết một điều là khi họ âm thầm an ủi nhau rằng đó chỉ là sự bồng bột nhất thời của hai đứa trẻ không hiểu chuyện, sau này lớn lên, hai đứa nó sẽ không nhớ đến đâu, Oikawa đã giơ ngón út trước mặt tôi:

- Iwa-chan hứa nhé, sau này lớn lên, nhất định chúng ta sẽ kết hôn.

- Ừm – Tôi khẽ nói, giơ ngón út quấn lấy ngón tay nhỏ bé của cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#iwaoi #oiiwa