Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*tít tít tít* 《Hệ thống gửi đến kí chủ một tin nhắn cùng một phần bưu phẩm đi kèm. Mong ký chủ ký nhận》

Âm thanh của Goole Translate thình lình xuất hiện trước mắt Thẩm Thanh Thu làm cả y cùng Lạc Băng Hà đang ngự kiếm suýt thì té vì giật mình.

"Hệ thống! Ngươi làm cái gì?! Có biết suýt nữa tai nạn không!!!".

Thẩm Thanh Thu la hét trong đầu. Lạc Băng Hà đang đứng bên cạnh hỏi y,"Sư tôn, đây là thứ gì? Tại sao lại xuất hiện trước mặt chúng ta, lại còn phát ra tiếng. Ta muốn đập chết nó."

Thẩm Thanh Thu bất ngờ quay sang nhìn hắn. Thấy Lạc Băng Hà đang cố chọc chọc tay đến màn hình hệ thống như muốn chọc hư nó đi nhưng bất thành, làm y kinh ngạc nói," Ngươi... Nhìn thấy nó được?"

Lạc băng hà gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chú vào hệ thống, tay đã bắt đầu tụ ma khí muốn đánh nát cái thứ màu xanh xanh đang phát sáng trước mắt.

Thẩm Thanh Thu cuống cuồng kêu hắn dừng tay lại,"Dừng tay, Băng Hà ngươi đừng manh động. Đây là một món... Pháp khí của ta có linh thức riêng thôi. Ngươi bỏ tay xuống!"

Y đè cánh tay hắn xuống. Cả hai tìm một khoảng trống không có ai để đáp xuống. Đến lúc an toàn rồi mới bắt đầu đàm đạo nhân sinh với hệ thống.

"Hệ thống, ngươi đừng xuất hiện như thế được không. Hù chết bọn ta rồi. Ngươi mới nói có tin nhắn? Là tin nhắn của ai cơ?"

《Xin mời ký chủ bấm vào nút ký nhận để nhận lời nhắn và bưu phẩm được giao》

Y bấm vào nút ký nhận, Lạc Băng Hà đứng bên cạnh từ nãy giờ không nói gì giờ mới mở miệng," Sư tôn, đây là thứ gì? Tại sao trước giờ con chưa từng thấy?"

Thẩm Thanh Thu lúng túng không biết trả lời sao," À thì... Cái này là Hệ thống... Là... Một pháp bảo mà ta có được từ nhiều năm về trước, do lúc đó vẫn chưa hóa thành hình cụ thể nên nó luôn ở trong thức hải của ta. Hôm nay nó hóa hình được cho nên mới xuất hiện..."

Đang nói, từ trên trời xuất hiện một lỗ đen nhỏ, Lạc Băng Hà cảnh giác, Chính Dương rời khỏi vỏ ba tấc.

Từ bên trong, một chiếc hộp (thùng hàng) rời xuống, đáp xuống ngực Thẩm Thanh Thu. Y ôm chiếc hộp lên, nó chỉ là một chiếc hộp rất bình thường nhưng lại khiến Thẩm Thanh Thu giật mình, vì đấy là đồ của hiện đại mới có!

Thùng hàng được quấn băng keo tỉ mỉ, bên trên cũng không bị hư hỏng gì.

Thẩm Thanh Thu liếc hệ thống rồi nhìn qua Lạc Băng Hà, ấp úng,"Băng Hà, ngươi giúp ta cầm nó chút."

Lạc Băng Hà từ nãy đến giờ quá không thích hợp, cứ hằm hằm, hoàn toàn không giống y mọi ngày khiến y hoang mang không biết làm sao.

Thẩm Thanh Thu biết, hắn đang chờ y đưa ra lời giải thích cho việc xảy ra nãy giờ. Nhưng đối diện với khuông mặt đen như bão tố như thế thì biết phải nói sao a!!!

Thẩm Thanh Thu thở dài, điều chỉnh cảm xúc bản thân ổn định. Y quay sang ôm Lạc Băng Hà một cái, đặt lên trán y một nụ hôn nhẹ. Quả nhiên, cách này rất hiệu quả, đám mây đen trên mặt Lạc Băng Hà lập tức tan hết. Thay vào đó là bộ mặt như chú chó bị bỏ rơi, mắt hắn hơi ươn ướt nhào đến ôm y, mặc kệ chiếc hộp đáng thương bị vứt rơi tự do ra xa.

May mà nhờ Thẩm Thanh Thu y phản ứng kịp thời, trước khi bị hôn đã dùng linh lực khiến chiếc hộp tiếp đất an toàn.

Lạc Băng Hà ôm y hôn ngấu nghiến, đôi môi của y bị cắn đến ứa máu. Y chỉ đành phải cam chịu thừa nhận nụ hôn (hoặc đúng hơn là gặm). Y vỗ vỗ lưng hắn, trấn an.

Một lúc sau, đến khi Lạc Băng Hà thấy đủ, hai người mới tách ra, giữa hai môi kéo ra sợi chỉ bạc dài. Cả hai thở hỗn hển, phà hơi vào mặt đối phương.

Lạc Băng Hà còn muốn nữa nhưng bị Thẩm Thanh Thu chặn lại. Hắn chỉ đành cụp tai xuống ủy khuất.

Y thở dài,"Được rồi, mau buông ta ra. Chúng ta xem xem trong hộp là gì."

Lạc Băng Hà nghe thấy "chúng ta" liền lập tức phấn khởi trở lại. Y gật đầu một cái, cùng Thẩm Thanh Thu đến nhìn chiếc hộp.

Thẩm Thanh Thu ngắt một lá cây nhỏ, rót linh lực vào, từ từ cắt lớp băng keo ra.

Lạc Băng Hà ngồi bên cạnh ôm y, xem y làm. Đến khi chiếc hộp được mở ra, nhìn thấy bên trong có thêm một lớp bao khác.

Y xé nó ra, đưa cho Lạc Băng Hà đang không ngừng nhìn chằm chằm vào nó ở phía sau. Hắn khó hiểu cầm cái tấm trắng trắng hơi trong suốt kia lên,móng tay không cẩn thận bấm một cái *tách*.

Hắn kinh ngạc, bấm thêm một cái nữa.

*tách*
*tách*
*tách*
....
Cứ thế một cái, hai cái,... Và cứ thế, Lạc ma tôn uy vũ đã bại dưới tấm màng xốp hơi bong bóng!

*tách* *tách* *tách*....

Hắn không ngừng mò mẫm tấm màng y như đứa trẻ hiện đại lần đầu thấy nó vậy.

Thẩm Thanh Thu nhìn hắn đầy bất lực, đành tiếp tục khui hộp tiếp. Không biết bên trong đựng gì mà cứ lớp này đến lớp khác toàn là màng xốp hơi.

Thật ra Thẩm Thanh Thu có thể dùng linh lực để mở nhanh hơn nhưng sợ áp lực của nó quá mạnh sẽ làm mấy tấm màng rách hết.

Mà nhìn Lạc Băng Hà thì chơi rất vui. Thế là y chỉ đành bóc bằng thủ công.

Sau gần một canh giờ gỡ hơn 30 lớp bọc cuối cùng đồ vật ở bên trong đã được thấy ánh sáng.

Y không thể tin được thứ đang ở trước mắt. Là một cái nút bấm.... và chẳng cho cái gì cả?!!!!

Thẩm Thanh Thu tưởng như mình nhìn lầm hoặc trong hộp vẫn còn thứ gì đó. Nhưng y nhìn vào hộp cũng chỉ thấy mỗi nó chứ chẳng có gì khác.

Đành bất lực để nó qua một bên. Với kinh nghiệm xem phim phong phú thì chắc chắn cái nút này chẳng phải thứ tốt lành gì, tốt nhất là đừng bấm.

Y đành đặt cái nút ấy xuống, quay đầu hỏi hệ thống từ nãy giờ im lìm,

"Hệ thống, ngươi chơi ta à? Tại sao trong hộp chẳng có gì?"

《Bản hệ thống chỉ có nhiệm vụ đưa vật phẩm cho ký chủ.》

Thẩm Thanh Thu nghe vậy càng thêm bất lực. Y chợt nhớ đến lúc nãy hệ thống còn nói là có cả tin nhắn nữa.

"Hệ thống, lúc nãy ngươi nói là ta còn tin nhắn chưa đọc. Mau cho ta mở ra đi."

《Bản hệ thống đang tải tin nhắn xuống. Xin ký chủ chờ trong chốc lát.》

Nói xong, một thanh tải đang đi với mắt thường thấy tải từ từ.

1%.....
10%.....
30%.....
60%.....
90%.....
99%.....
100%.....

《Hoàn tất tải tin nhắn thoại xuống.》

Lập tức một biểu tượng hình hộp thư hiện trên màn hình.

"Sư tôn, đây là gì?"

Lạc Băng Hà không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau Thẩm Thanh Thu, tựa cằm vào hõm vai y, tay đang không yên phận lần mò vòng eo, kéo thân ôm sát Thẩm Thanh Thu vào lồng ngực.

Thẩm Thanh Thu lấy quạt đập nhẹ vào cái tay không yên phận kia, mắt nhìn cái hộp thư điện tử mà lắc đầu,"Ta cũng không biết. Thử mở ra xem."

"Mở ra? Mở bằng cách nào? Chạm vào đây ư?" hắn chạm vào cái nút màu xanh đang nhấp nháy trên màn hình, bên trên còn khắc chữ 'Mở'

Vừa chạm vào, một luồng sáng phát ra từ màn hình, chiếc hộp thư từ từ mở ra. Ánh sáng chói lóa khiến cả hai không thể không nhắm mắt lại.

......

Lạc Băng Hà mở mắt nhìn xung quanh mình, một màu trắng tinh chẳng có gì. Đột nhiên một thiếu nữ tiến về phía hắn, vừa nhìn thấy đồng tử Lạc Băng Hà co rút lại.

Thiếu nữ chẳng có điểm gì nổi bật, chỉ có điều khuôn mặt lại giống sư tôn nhà hắn đến 5 phần. Mặc dù việc người giống người là chuyện bình thường nhưng vào trường hợp này lại khác. Sư tôn hắn không có ở đây, đúng, hắn phát hiện Thẩm Thanh Thu không biết vì sao biến mất, rõ ràng lúc nãy hắn còn ôm y thế mà bây giờ lại không thấy người. Bây giờ xuất hiện người có gương mặt giống sư tôn hắn một nửa làm sao hắn không cảnh giác cho được.
Hắn nhìn chằm chằm cô, y phục kỳ quái, hắn chưa từng thấy bao giờ.

Xấu

Quá xấu đi được, dù có giống sư tôn thế nào đi chăng nữa cũng chẳng đẹp bằng người, Lạc Băng Hà nghĩ.

"Nè nè, ngươi đừng tưởng ngươi không nói là ta không biết ngươi đang nghĩ gì nhé. Đúng là ta không đẹp bằng tam ca, nhưng bổn cô nương cũng có nét riêng đó. Ngươi dùng ánh mắt ghét bỏ đó với ai vậy chứ. Đừng tưởng ngươi là ca phu* mà ta không đánh ngươi nhé." Thiếu nữ phụng phịu, thấy hắn đứng ngẩn người liền hét lớn.

*ca phu: chồng của anh trai, xuất phát từ "tỉ phu" nghĩa là chồng của chị hoặc còn gọi là anh rể.

Lạc Băng Hà nhíu mày, thầm vận chuyển linh lực trong tay-

*Tách*

Thiếu nữ bấm tay một cái, một tiếng vang lên vang khắp không gian yên tĩnh.

"Đừng manh động chứ, người ta chưa nói xong mà."

"Nè, ta muốn hỏi một chút, ngươi có muốn biết bí mật của người thương của mình không. Cái bí mật mà chính ngươi muốn biết ấy." Giọng cô ngả ngớn, khi nói hai chữ "người thương" thì kéo dài.

"Chuyện của sư tôn không cần một người ngoài như ngươi nói. Ai cũng có bí mật, sư tôn cũng thế. Nếu người không muốn nói cho ta biết thì ta cũng không ép người." Lạc Băng Hà lắc đầu. Người này không tầm thường, chỉ cần một cái búng tay liền có thể hóa giải chiêu thức của mình.

Lạc Băng Hà càng nghĩ càng lo lắng, thầm mong cho sư tôn mình không sao.

Thiếu nữ dường như biết hắn đang nghĩ gì, nói," Ngươi không cần quan tâm đến Thẩm Thanh Thu. Y chẳng bị sao cả."

Lại nói," Ngươi không muốn biết sao? Ngươi chưa từng nghi ngờ y sao? Thật sự cho rằng sư tôn mình bình thường?"

"Nếu vậy thì sao chứ, ta sẽ chờ cho đến khi người tự chủ động nói ra."

"Nếu không thì sao? Nếu y cả đời cũng không nói?"

"Vậy thì ta cũng chẳng cần biết."

"..."

"Haiz, tam ca, huynh quả thật có một đồ đệ tốt. Duyệt." Mặc dù nói là "có đồ đệ tốt" nhưng giọng điệu chẳng khác gì "gả được chồng tốt" y như người mẹ già thấy con gái mình gả đi ra ngoài.

Lạc Băng Hà nhìn cô lẩm bẩm nửa ngày đã mất sạch kiên nhẫn đến nơi nhưng dù cố thế nào cũng không thể điều động ma khí trong cơ thể. Chính Dương kiếm đã bị phong lại không thể rút ra, dính chặt ở eo không gỡ ra được. Tay chân cũng ra rời không có sức lực.

Lạc Băng Hà hét lên," Ngươi rốt cuộc là ai! Dám ở đây khoác lác!"

Cô bừng tỉnh," A, quên mất chưa giới thiệu với ngươi."

Cô nhún người, chào," Ta là Thẩm An Tịch, con gái út của Thẩm gia. Lần đầu gặp mặt, hân hạnh làm quen."

"Thẩm gia? Ngươi có quan hệ gì với sư tôn?!"

Lạc Băng Hà cau mày, cùng họ là chuyện bình thường nhưng hiện giờ sư tôn ở đâu không thấy lại hiện ra một người họ Thẩm đến ly gián ta và người, làn gì có chuyện trùng hợp thế được?

"Ay này nha, ta không có ly gián hai người, oan cho ta quá luôn. Huynh ấy mà biết chắc chắn sẽ mắng ta." Thẩm An Tịch bĩu môi, nàng không có làn gì hết, chỉ là hỏi vài câu thôi mà.

"Ngươi biết ta đang nghĩ gì?!" Lạc Băng Hà bất ngờ, từ trước đến giờ hắn chưa nghe qua thuật đọc tâm, muốn biết thì chỉ có thể vào mộng cảnh. Nhưng hắn biết nơi này không phải. Rốt cuộc người này là ai.

Thẩm An Tịch nghe đống tự phân tích trong đầu hắn mà thầm khổ não. Ta đáng sợ đến thế ư, để lại cho hắn toàn ấn tượng xấu thế này, có phải không cẩn thận sẽ bị giết lúc nào không biết không?

Ày, thật mệt tâm mà, quả thật chỉ có mỗi sư tôn hắn mới trị được a.

Chẳng biết qua bao lâu, nhưng đến khi mở mắt ra lần nữa, Thẩm Thanh Thu đã thấy tầm nhìn mình hơi mờ mờ. Y chớp chớp mắt vào cái, khung cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Một không gian màu trắng xóa, mờ mờ ảo ảo đang dần dần hiện ra.

Đến khi hiện rõ ràng, con ngươi của Thẩm Thanh Thu co rụt, không thể tin vào những gì mình đang thấy.

"Cái...!"

Lạc Băng Hà đứng đằng sau y cũng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy y rồi lại nhìn xung quanh, ngơ ngác tại chỗ.

"Sư tôn?" Lạc Băng Hà nhìn thấy hình bóng quen thuộc ấy mừng rỡ reo lên. Nhưng lại thấy căn phòng bài trí kỳ quái khiến hắn có dự cảm không lành.

Thẩm Thanh Thu y vẫn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng, giống như không nghe hề thấy hắn.

Đây... Đây là phòng của y...

Không sai, đây chính là căn phòng của Thẩm Viên ngày trước, cũng là nơi mà cậu ở lúc tắt thở.

Dù trôi qua rất lâu, những ký ức về thế giới cũ sắp trở nên mơ hồ. Thậm chí chó những lúc tỉnh dậy, y còn nghĩ có khi nào cuộc sống đó chỉ là do y tự tưởng tượng nhưng nhờ hệ thống và Thượng Thanh Hoa là bằng chứng sống cho việc y đã xuyên thư vào đây.

Hiện giờ nhìn ngắm những đồ vật quen thuộc tưởng rằng chỉ còn trong ký ức lại hiện hữu trước mặt. Chiếc giường màu xanh hơi nhỏ ở gần chiếc kệ sách bên trên vẫn còn đặt những cuốn sách giáo khoa, sách ôn luyện của trường đại học Bắc Đại. Trên nóc kệ còn có những chiếc bằng mà y lấy được, đặc biệt nhất là tấm bằng tốt nghiệp Bắc Đại được đặt trung tâm.

Y lướt qua Lạc Băng Hà xuyên qua người hắn. Lạc Băng Hà quay sang hỏi Thẩm An Tịch,"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Mau thả sư tôn ta ra!"

Thẩm An Tịch nhún vai," Chả làm gì cả, ta chỉ muốn cho ngươi xem một số thứ thôi."

Lạc Băng Hà bất lực. Chẳng thể làm được gì, bước đến định chạm vào người y lại như ảo ảnh, xuyên qua người.

"Đừng thử nữa, vô dụng thôi. Ta đã lập một kết giới bao trùm chúng ta lại, y ở ngoài kết giới sẽ không thể nhìn thấy ngươi đâu."

Lạc Băng Hà bước đến, xách cổ áo cô lên bất ngờ rằng lần này cô lại không phản kháng, mặc hắn hét lên,"Ngươi mau giải khai kết giới ngay. Sư tôn ở ngoài với mấy thứ kỳ quặc đó sẽ sợ hãi. Mở ra!"

Thẩm An Tịch vẫn tâm thần bất định, nhìn thẳng mặt hắn nói,"Y sẽ chẳng sao cả. Ta sẽ không tổn thương đến y."

Thẩm Thanh Thu chầm chậm đi đến chiếc bàn máy tính quen thuộc, cũng là chỗ mà y nhắm mắt. Chiếc máy laptop mới toanh đặt ngay ngắn. Y mở máy ra, chầm chậm mở khóa máy. Giao diện chủ trạm vẫn còn đó.

Thẩm Thanh Thu lập tức bấm tìm tên 'Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ'. Lập tức một cái tên tự động nhảy ra, y bấm thử vào.

Vẫn là giao diện quen thuộc trên trang chủ trạm ngày trước không hề thay đổi. Y nghĩ, đay có lẽ vẫn là cuốn truyện ngựa đực văn kia. Còn cuốn y xuyên vào có lẽ đang ở trên nơi khác.

Thẩm Thanh Thu tìm kiếm trên những trang wed đăng đam mĩ văn. Y đầu tên lên trang Tấn Giang, đánh cái tên mình muốn tìm, lập tức dòng chữ:《[Đam Mĩ] Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ 2: Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện. 》xuất hiện trên màn hình.

Nhìn thấy giao diện lạ mắt cùng mài hồng phấn kia, Thẩm Thanh Thu xác định. Đây chính là Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ mà y đã xuyên qua.

Tâm trạng của Thẩm Thanh Thu rất bình tĩnh, y nghĩ, có lẽ hệ thống biết truyện gì đó, có khi cũng biết Lạc Băng Hà đang ở đâu. Thế là y gõ hệ thống.

"Hệ thống, có ở đó không?"

"Không phải nói phục vụ 24/24 sao? Mới vừa nãy còn hoạt động bình thường mà?"

Lạc Băng Hà bất ngờ, nhìn sư tôn hắn thuần thục sử dụng cái thứ màu đen kia. Chạm chạm vài cái nó đã sáng lên, bên trên xuất hiện một hình ảnh gì đó, nhìn giống như một bức vẽ, nhưng màu sắc lại cực kỳ đẹp. Trên đó vẽ một nam nhân mặc huyền y, trên trán có một dấu ấn đỏ chói. Nam nhân ngồi bệ nghễ trên ngai vàng, ngón tay trỏ hơi nhướng lên chống hờ má, hai chân dang rộng thoải mái, ánh mắt lười biếng hờ hửng nhìn xuống phía dưới, trong đó còn có phần hả hê. Bên cạnh ham nhân là hơn mười mĩ nữ mĩ miều, mỗi người đều có nét đẹp nghiêng nước nghthâ thành, chỉ một người cũng có thể khiến cho bất kỳ nam nhân bình thường nào đảo điên chứ nói gì đến tụ hội ở cùng một chỗ.

Hắn nghe được Thẩm Thanh Thu nói,"Haiz, phải thay nền khác rồi."

Hắn không hiểu thay nền là gì nhưng theo hiểu biết của hắn thì sư tôn là muốn đổi bức họa trên cái thứ đen xì kia. Mặc dù không cùng một luôn mặt, trang phục cũng không giống nhau. Nhưng linh cảm nói cho hắn biết, người nam nhân trong bức họa kia là hắn.

"Đó đúng là ngươi nhưng cũng không phải là ngươi. Hay đúng hơn là một "Lạc Băng Hà" khác. Còn nữa đó là laptop, không phải thứ đen xì." Thẩm An Tịch nói.

"Laptop là thứ gì? Ngươi nói một Lạc Băng Hà khác, thế thì có giống với tên ta từng gặp."

"Chính là hắn. Cái thứ đen xì mà ngươi nói là một công cụ còn hơn cả pháp khí, trừ việc không thể di chuyển ra thì nó có thể làm được mọi thứ
"

"Không thể di chuyển thì sao có thể làm được mọi thứ?"

"Ngươi nghĩ quá đón giản rồi. Chỉ cần ngươi có và biết sử dụng được nó thì ngươi sẽ biết nó hữu dụng thế nào."

"Nhìn y đi." Thẩm An Tịch hất cằm về phía y, Lạc Băng Hà thuận thế nhìn xem. Từ lúc đến đây, hắn luôn cảm thấy rất bất an.

《Không thể kết nối với nguồn năng lượng tổng. Hệ thống sẽ tắt nguồn cho đến khi kết nối được đến năng lượng tổng. Mong ký chủ tự giải quyết vấn đề hiện tại.》

"Ê! Này, đợi đã..." Thẩm Thanh Thu gọi lại.

Nói xong, hệ thống đóng màn hình, mặc cho hắn gọi thế nào cũng không ra.

"Mẹ kiếp, thế là chuyện gì chứ?!" Thẩm Thanh Thu hét ầm lên. Nhưng cũng dần bình tĩnh lại, ngẫm.

"Hệ thống lúc nãy vừa nói, không kết nối được với nguồn năng lượng tổng. Mà nguồn năng lượng tổng lại là Lạc Băng Hà. Nghĩa là hiện giờ hắn đã đến nơi nào đó mà đến tận cũng không cảm ứng được à! Đmn!"

Ngẫm nghĩ một lúc vẫn không tìm thấy được kết quả, Thẩm Thanh Thu đành xem xem người nhà mình như thế nào.

Nhưng trước cần phải thay đồ đã, mặc đồ thế này chắc chắn sẽ bị nghi ngờ (mặc dù chỉ cần bản thân xuất hiện thôi cũng sẽ khiến cả nhà sợ đến ngất).

Thế là y đi đến tủ đồ, vừa mở cánh cửa ra, một núi đồ đập thẳng vào mắt. Một tủ đồ, không, đây không còn là cái tủ đồ nữa mà là một phòng chứa đồ đúng hơn. Đã vậy còn chia ra từng khu nữa. Đù má!!!

Nào là Hán phục đủ các kiểu dáng, đồ tây trang, đồ thường phục, đồ đi dạo (đi dạo cũng cần thay quần áo riêng á?!!), dạ phục, vet, đồ thể thao, đồ mùa đông, đồ bơi (chỉ là đi bơi cũng phải đến mấy chục bộ vậy á?!!!),...

Và còn thêm hàng loạt phụ kiện đính kèm như giày dép, mũ nón, túi xách (cái này không phải của nữ sao? Sao lại có ở đây???), phát quang, trâm cài, quạt xếp (tại sao mấy thứ này mà cũng cần nhiều vậy aaaa),v.v...

Thẩm Thanh Thu đóng sầm cửa lại. Y thở hỗn hển, đầu hơi choáng.

Cái đống gì kia? Đó có còn là cái tủ đồ âm tường nhỏ bé, thân thương của y không vậy? Sao lại trở thành phòng thay đồ như cho mấy phụ nữ giàu có hay mua cả tủ đồ xong lại kêu không có đồ mặc rồi thế? Y có phải hay không mở không đúng cách, hay còn di chứng của vụ dịch chuyển lúc nãy nên sinh ra ảo giác?

Được rồi, y biết mình không hề bị ảo giác. Có ai ảo giác lại sinh ra cái thứ hoang đường ấy không? Sao không ảo giác rằng y rớt xuống địa ngục Vô Gian luôn đi.

Phi phi, cái miệng tiện này, lại nói lung tung cái gì vậy chứ.

Y chợt nhận ra mơ hồ gì đó, cảm giác như mình đã từng thấy tình cảnh này trước đây. Nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.

Thôi vậy, không nhớ được liền không nhớ nữa.

Hiện giờ y không muốn nhìn thấy cái tủ đó một lần nào nữa nên quay đầu vứt việc bản thân ra sau đầu mà mở cửa bước ra khỏi phòng.

Y vừa bước ra khỏi phòng, Lạc Băng Hà lại túm lấy Thẩm An Tịch lần nữa.

"Ngươi rốt cuộc muốn cho ta biết cái gì!"

Thẩm An Tịch bình thản,"Chính là muốn nói y không phải người cùng thế giới với ngươi. Hắn là người ở nơi này."

"Thế thì sao chứ! Ngươi muốn nói ta buông tay y, để y ở lại chỗ kỳ quái này sao! Không có khả năng!"

"Kỳ quái gì chứ đây là thế giới cao cấp, một nam chính của một tiểu thế giới nhỏ cũng muốn lên mặt với ta? Ngươi nghĩ ngươi có quyền gì?"

Lạc Băng Hà tức giận, vươn tay muốn động thủ, nhưng cả người chợt bất động, đến cả đầu ngón cũng không thể di chuyển, chỉ có đầu là vẫn còn hơi cử động và nói được.

Tay chậm rãi buông khỏi cổ áo nàng, lui ra đằng sau vài bước.

Đây không phải ý hắn muốn làm!

"Ngươi đã làm gì!" Lạc Băng Hà hét lên.

"Ngươi đang ở địa bàn của ta mà lại đòi đánh ta. Quá nực cười."

Mặc kệ ánh mắt căm phẫn của hắn, nàng vươn tay một cái, cả người Lạc Băng Hà từ đầu đến chân bất động, không thể phát ra tiếng, hai mắt nhìn thẳng.

"Xem xem, y đang làm gì đi." nói xong, quang cảnh đột nhiên thay đổi, giống như một đại điện*, trên trần nhà treo hàng trăm viên pha lê treo thành chùm đang tỏa sáng. Trên mỗi bước tường đều treo nhiều bức họa sơn thủy khác nhau. Những kiến trúc quen thuộc hiện lên trước mắt hắn.

Thương Khung Sơn, Thanh Tĩnh Phong, Ma cung, Huyễn Hoa cung, sông Lạc Xuyên, Mai Cốt Lĩnh,...

Thẩm Thanh Thu đang đứng ngay giữa đại sảnh**, trước mắt y là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net