Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai thiếu nữ đồng thời bò dậy. Người bên trong mặt không biểu tình nhìn đám người trước mặt. Mặt lạnh đi đến vị trí giữa ghế ngồi, yên lặng xem màn hình.

'Thẩm An Tịch' nói,"Ngươi đến rồi."

Thiếu nữ gật đầu.

Có người nhìn thấy nàng không chịu được hỏi,"Ngươi là ai?"

Thiếu nữ như không nghe thấy, vẫn ngồi trên ghế uống trà.

Người kia bị bẻ mặt đành phải đứng trở về.

Khác với người bên trong, thiếu nữ bên ngoài nhìn thấy Thẩm Viên liền không nói nhiều chạy tới ôm cứng lấy Thẩm Cửu rồi lại dùng hai mắt sáng ngờ nhìn Thẩm Viên, "Ta... Ta nhìn thấy sư tôn này! Trời đất ơi ta vậy mà nhìn thấy sư tôn nhìn thấy bằng xương bằng thịt!" nói xong còn đưa tay lên nhéo má Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu ghét bỏ đẩy cái tay kia ra,"Người ngươi muốn ôm đang ở kia, không phải ta. Vì sao lại nhéo ta."

Thiếu nữ không thẹn mà nói,"Ai biết được nếu ta làm vậy có bị diệt khẩu không? Ta lại chẳng muốn bị trở thành nhân côn."

"Thôi đi, ai chả biết ngươi đánh lại hắn. Ở đó mà làm bộ."

"Ây, không đúng nha, ta chỉ mạnh ở địa bàn của ta thôi. Ra bên ngoài ta chỉ là một người bình thường."

Thẩm Viên nhìn thiếu nữ, cảm thấy người có thể ôm Thẩm Cửu là người không bình thường. Lại nghe thấy cô ấy nhắc đến người rất giống với nói Lạc Băng Hà thì thắc mắc,"Vị cô nương này... Cô biết Băng Hà đang ở đâu?"

Thiếu nữ thấy y nói chuyện với mình, luống cuống không biết nói sao, cô lắp bắp,"A... A, sư...sư tôn..."

Trời ơi, sư tôn nói chuyện với mình. Mình nghe được sư tôn nói. Trời ơi, Băng Hà sao nghe ngọt vậy nè trời. Aaaaaa, ta muốn ngất!!!!

Thẩm An Tịch nhìn không nổi nữa liền bước đến vỗ vai nàng,"Nguyệt Linh, bình tĩnh, có gì từ từ nói. Hít vào, thở ra."

Nguyệt Linh làm theo, điều chỉnh cảm xúc của mình. Cố bình tĩnh nhìn thẳng y, màu đỏ nhạt trên mặt vẫn chưa tan hết,"Ta... Ta không biết nữa, chắc hắn đang ở bên chỗ tỉ tỉ."

"Tỉ tỉ ngươi?" Thẩm Viên hỏi.

Nguyệt Linh gật đầu,"Tỉ tỉ có lẽ đang ở 'nơi đó'. Sư tôn người cứ chờ đi. Có lẽ lúc nữa sẽ gặp tỉ ấy."

Thẩm Viên biết không thể nói thêm gì đành gật đầu nói,"Đa tạ."

Thượng Thanh Hoa bên cạnh hỏi,"Vị cô nương này là...?"

Nguyệt Linh nói,"A, quên chưa giới thiệu. Ta họ Hà, tên Nguyệt Linh. Nơi mà các vị đang đứng chính là nhà của ta."

"Nhà của cô?" trời ơi! Ta đang nói chuyện với đại gia đó! Nhìn nhỏ như vậy đã có nguyên căn nhà sang trọng thế này. Con người với nhau thật bất công!

Thượng Thanh Hoa đau khổ nghĩ, nhân sinh gian nan. Ta cần đại vương đến an ủi.

Đám người bên kia kết giới ngạc nhiên. Thì ra đây là nơi đã có chủ. Thế mà bọn họ nghĩ đây là một huyễn trận do mấy người nhà họ Thẩm bày ra.

Khoan đã, nàng ta vừa nãy mới gọi ai đó là tỉ tỉ. Nhưng ở đây chỉ có...

Cả đám hít một ngụm khí lạnh, ngước mắt nhìn thiếu nữ từ nãy đến giờ vẫn yên vị trên ghế, từ khi xuất hiện chưa nói lấy một chữ.

Có người không nhịn được run run chỉ vào người cô,"Ngươi... Ngươi là...!"

'Thẩm An Tịch' gật đầu, "Đúng như các ngươi đang nghĩ. Hai chị em họ chính là chủ của nơi này. Hay nói chính xác là chủ thế giới mà các ngươi đang ở."

Cô đi đến gõ nhẹ lên tấm chắn ngăn cách hai nơi, "Còn đây là tấm chắn thông đến cả tiểu hai thế giới, là hai nhưng lại là một, giống như ma giới và nhân giới có biên giới để bảo vệ vậy."

Ai cũng khiếp sợ khi nghe được sự thật. Từ khi ở đây họ đều biết đây không phải nơi họ sống, nhưng họ chỉ nghĩ đây có lẽ chỉ là một mộng cảnh lớn. Nhưng sự thật còn khiến họ kinh động hơn. Đó chính là một thế giới khác độc lập hoàn toàn!

Chuyện này đồng nghĩa với việc họ đã gặp một sức mạnh cực lớn, một quyền năng tối thượng mà bất kỳ tu sĩ nào đều muốn đạt đến: là 'thần'!

Thần với sức mạnh tối cao có thể tạo ra một thế giới riêng!

Băng Ca hỏi,"Nếu vậy tên Thượng Thanh Hoa kia cũng là một 'thần'?"

'Thẩm An Tịch' lắc đầu,"Hắn vừa là 'thần' nhưng cũng không phải là 'thần'. Hay nói đúng hơn hắn chỉ là kẻ sáng thế."

Băng ca nhíu mày:" Có gì khác nhau?"

"Kẻ sáng thế chỉ là 'một người kể chuyện'. Họ tự tạo ra một câu chuyện, chia phối câu truyện đó nhưng chỉ trong phạm vi câu chuyện mà người đó đã kể. Hay nói cách khác 'Thượng Thanh Hoa' hay 'Đâm Máy Bay Lên Trời' chỉ có thể chia phối《Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ》nhưng không thể chia phối 《Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện》

Bởi vì hắn không còn là 'người kẻ chuyện' ở thế giới kia nữa."

"Thế thế giới của những người kia là gì?" Nhạc Thanh Nguyên không kìm được hỏi.

'Thẩm An Tịch' nghiêng đầu, "Cái gì?"

Nhạc Thanh Nguyên chỉ tay về đám người Nguyệt Linh bên kia. Ý rất rõ ràng.

"Chúng ta là người ở thế giới cao cấp hơn các ngươi. Các ngươi nghĩ nếu phi thăng được sẽ thành thần sao? Không thể nào, bởi vì cho dù các ngươi có phi thăng được đi chăng nữa cũng chỉ là lên một thế giới cao cấp hơn thôi. Nhưng thế giới cao cấp này cũng chỉ là thứ trên mặt chữ. Trong sự nghiệp văn học chưa có ai có thể thật sự đến được thế giới cao cấp thật sự. Nếu có thì cũng chỉ là ảo tưởng của bọn họ khi nghĩ rằng mình đã đến đó mà thôi. Giống như việc chuyển qua nơi khác sống vậy, có điều là nơi ở mới này khác xa với các ngươi thôi mà dù vậy ngươi vẫn không hề đi ra khỏi thế giới mà ngươi đang sống.

Ngay cả ta đứng đây nói chuyện với mọi người cũng có thể chỉ là một nhân vật trên câu chữ được người khác tạo ra."

"Mà họ ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn là vĩnh viễn trở ra thế giới thực. Đến cả "thế giới thực" đó cũng đã không còn là thế giới thực nữa mà dung nhập vào thế giới này." thiếu nữ Vân Ca kia đột ngột nói, khiến mọi người bất ngờ.

"Lúc nãy các ngươi cũng nghe A Linh nói rồi. Chỉ có ở đây, chúng ta mới thật sự được làm chủ."

Lạc Băng Hà lên tiếng phản bác,"Nếu vậy thì tại sao chúng ta lại ở đây? Ngươi không phải nói chúng ta không thể thoát ra khỏi thế giới của bản thân sao?"

Thiếu nữ chấp tay nhìn thẳng hắn hỏi,"Ngươi biết vấn linh không?"

Lạc Băng Hà nói,"Vấn linh là một nghi thức triệu linh hồn của người đã chết để họ trả lời câu hỏi của mình. Ngươi hỏi vậy để làm gì? Chúng ta chưa chết."

Vân Ca gật đầu tay chỉ về phía chiếc ghế sofa," Nếu vậy, ngươi nhìn thấy quá trình lúc nãy khi 'Nhạc Thanh Nguyên' hồi sinh không?"

Mọi người cả kinh, quay về phía người đang nằm trên chiếc ghế dài ở đằng xa. Khuôn mặt đã trở nên hồng hào, hô hấp vững vàng, nếu không nhìn những vết máu loang lỗ trên y phục thì nhìn y như đang ngủ.

Vân Ca tiếp tục nói,"Vấn linh là triệu hồi linh hồn để linh hồn ấy trả lời câu hỏi. Nhưng không phải bất kỳ linh hồn nào cũng có thể trả lời được. Đó còn phụ thuộc vào linh hồn đó mạnh hay yếu. Có hai loại linh hồn mạnh. Một chính là những người có linh hồn càng thuần khiết, linh hồn sẽ càng mạnh.

Thứ hai là người có mệnh cách, ai cũng biết mệnh cách là thứ rất bất công. Mỗi người một mệnh, không ai giống ai. Mà 'nhân vật chính' là người có mệnh cách mạnh nhất của mỗi thế giới. Là người được thiên đạo ưu ái.

Với loại linh hồn mạnh thứ nhất, nghe thì có vẻ khá mông lung. Nhưng thật chất lại rất đơn giản, chính là khi tâm tính của ngươi càng vững, linh hồn sẽ càng thuần. Nhưng vững không phải là phương châm duy nhất mà còn có đủ 'tâm, sắc, tài...'

Chúng ta chính là triệu tập những linh hồn đó. Nhưng vì ở thế giới này chỉ số thông minh và tâm tính quá kém so với người bình thường, cho nên ta đã giảm xuống mức thấp nhất là gọi những linh hồn bình thường trở lên mà thôi."

Vân Ca lẩm bẩm,"Thật phiền phức. Nếu không phải đây là cuốn sách của sư tôn. Ai lại muốn chọn nó chứ."

Nghe những lời này, họ chẳng biết nên vui hay nên buồn. Hóa ra họ đến được đây không phải vì xuất chúng hay gì mà chỉ là cao cấp hơn một chút mà thôi.

Nhiều người mang tâm trạng uể oải khi nghe xong sự thật ngồi xuống xem tiếp. Lúc này bên kia cũng đã nói chuyện xong.

Nguyệt Linh nhìn nhìn màn hình, "Di, đã đến đoạn gặp mặt rồi sao. Cũng tốt, ta có thể xem Tiểu Bạch Liên Hoa."

Nói xong, nàng vung tay một cái. Màn hình lại tiếp tục phát sóng.

Vừa vào, đã nghe thấy tiếng la hét của Thẩm Viên từ trên màn hình, thu hút hết sự chú ý của mọi người.

Thẩm Viên cảm thấy có dự cảm không lành.

Quả nhiên...

[ Muốn chết à! Đem khuôn mặt sau này sẽ mê đổ từ cụ già tám mươi cho tới bé gái sơ sinh, có thể nói là nam chính Mary Sue phiên bản nam, đánh thành như vậy, đảm bảo chết chắc rồi! 

Nhưng mà, cho dù là một khuôn mặt nhận hết tra tấn, thương tích rầu rĩ, nhân vật chính, không hổ là nhân vật chính! 

Ánh mắt Lạc Băng Hà, vẫn như sao sớm ngân hà, quả là một tiểu soái ca mầm non tươi mới. Vẻ mặt kiên nghị mà khiêm tốn, cho thấy rõ tâm lý cao thượng bất khuất.

Thắt lưng và thân hình thẳng tắp, là ngạo cốt thà gãy không cong của y! 

Trong phút chốc, đáy lòng Thẩm Thanh Thu chảy ra hàng loạt câu văn có vần xếp thành đoạn, cùng các loại thủ pháp tu từ hỗn tạp nối đuôi nhau hình thành vô số ngôn từ khen ngợi, suýt nữa thốt ra! 

Cũng may Thẩm Thanh Thu dừng cương trước bờ vực, lòng kêu nguy hiểm quá nguy hiểm quá, bối cảnh nhân vật chính quá cứng, thiếu chút nữa không nhịn được! ]

"Khụ, khụ..." 

Nhóm người Nhạc Thanh Nguyên đỡ trán, bất lực lắc đầu. Tại sao lúc trước không thấy sư đệ/ sư huynh thích tiểu tử này như vậy chứ. Mới gặp lần dầu thôi đã bị hắn làm cho mất hồn thế này rồi.

Mọi người kinh hoảng: Hóa ra tên này là đoạn tụ từ trước. Đm, này còn kinh khủng hơn Xuân Sơn Hận!

'Thẩm An Tịch' không nói gì, thật chất trong lòng nhịn cười muốn nghẹn thở.

Ca ca nàng quả thật không thay đổi.

Thế nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì đó, nàng lại lãnh đạm trở lại kèm theo nỗi bi thương bị kìm nén dưới đôi mắt.

Thẩm An Tịch bên kia hỏi,"Ca, huynh mới lần đầu gặp đã bị nam chính thu phục rồi. Thế này thì đừng nói huynh thẳng nữa nhé."

Thẩm Viên vội nói,"Này này này, nói linh tinh cái gì đó. Đấy là phản ứng bình thường thôi nhé. Thử hỏi ai nhìn nhan sắc moe như thế mà không động lòng không?"

"Có lí."

Lạc Băng Hà kích động: nguyên lai ngay lúc đầu gặp hắn. Sư tôn đã thích hắn sao? Người là thật lòng thích hắn. Nếu người đã thích ta như vậy có phải hay không lúc đó người cũng có nỗi khổ tâm mới bất đắc dĩ đẩy ta xuống?

Có thể nói, bổ não cũng có mặt tốt của nó. Sự việc ở vực thẳm Vô Gian năm đó luôn là cái gai không thể rút ra của hắn thế mà chỉ cần vài câu khen ngợi đã gần như giải tỏa khuất mắt bao nhiêu năm.

Thế nhưng cũng chỉ là gần lấy được gai. Vẫn cần phải có lời nói chính xác của Thẩm Viên mới có thể khiến hắn an lòng.

Mặc dù vậy, nhưng vết tích vẫn còn đó, vẫn còn nhiều mảnh vụn chưa được lấy ra. Nhưng sau hôm nay có lẽ sẽ lấy ra hết.

[Mắt thấy Lạc Băng Hà vừa lê vừa bước vào cửa, chật vật muốn quỳ xuống. Khóe miệng Thẩm Thanh Thu giật giật, lòng kêu lão phu chịu không nổi cái cúi đầu của ngài, hôm nay ngài bái ta một chút, không chừng ngày sau xương bánh chè của ta bị ngươi chặt! Lập tức ngăn cản nói:" Không cần đâu." 

Hắn vung tay lên, ném một cái bình nhỏ: "Đây là thuốc." Cuối cùng, lại dùng khẩu khí châm chọc nói:" Chớ để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng Thanh Tĩnh Phong ta ngược đãi đệ tử."]

Thẩm Cửu xì một tiếng,"Không cần ngươi quan tâm. Thanh Tĩnh Phong của ta rất tốt."

Thẩm Viên lắc lắc quạt,"Không đúng, Cửu ca huynh để lại một mớ hỗn độn cho ta xử lý. Ta đành phải cố gắng.

Ngươi cứ xem xem, so với ngươi. Ta dạy bảo đồ đệ tốt hơn nhiều."

"Tùy ngươi."

[Thẩm Thanh Thu tiến vào nhân vật vô cùng nhanh, hắn đánh bạo làm ra hành động đưa thuốc, lại lựa chọn thái độ có phần ác liệt, coi như là phù hợp bản sắc ngụy quân tử làm chuyện xấu lại sợ bị người phát hiện của Thẩm Thanh Thu nguyên bản.

Quả nhiên, hệ thống không có phát ra đề nhắc OOC, Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra.]

"Ngươi hiểu ta quá nhỉ?" Thẩm Cửu nhân cơ hội chộp lấy.

"Không có, chỉ là diễn diễn chút thôi." Thẩm Viên lau mồ hôi.

Đối phó với hàng nguyên tác thật không dễ dàng.

[Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng sự tôn kêu hắn tới là muốn tiếp tục "dạy dỗ", tuyệt đối không ngờ cư nhiên là ban thuốc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tất cung tất kính hai tay tiếp nhận bình nhỏ, thành tâm cảm tạ nói: "Tạ ơn sự tôn ban thuốc."

Trên mặt Lạc Băng Hà lúc này còn tràn đầy vẻ trẻ con, nụ cười chân thành tha thiết ấm áp, giống như mặt trời ấm áp mới lên. Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm một lát, quay mặt đi.

Tính cách của nam chính giai đoạn trước khi hắc hóa, tuyệt đối là một mầm thiếu niên tốt, cho chút ánh mặt trời thì sẽ tỏa sáng, là loại ngươi giúp y một phần y hồi báo mười phần. Nói là cừu non cũng không quá.

Lạc Băng Hà lại vui mừng mà nói tiếp: "Đệ tử ngày sau nhất định cố gắng gấp bội, không để sự tôn thất vọng."

Ế, không phải, nếu người cố gắng gấp bội, phỏng chừng sư tôn nguyên bản của người sẽ thật sự thất vọng đấy...

Nếu Thẩm Thanh Thu chưa đọc (Cuồng ngạo tiên ma đồ), tình cảnh này, hắn tất nhiên đau xót không ngừng, vì Lạc Băng Hà đổ một phen lệ đồng tình. Nhưng mà, hắn đã dùng góc độ thượng đế lĩnh giáo từ đầu tới cuối hoạt động tâm lý muôn màu muôn vẻ của Lạc Băng Hà sau khi hắc hóa. Trên mặt ôn nhuận quân tử khiêm tốn, trong lòng toàn suy nghĩ ngày sau làm sao rút gân bạt cốt lột da phơi khô người trước mặt.

(Lạc Băng Hà mỉm cười nói: "Nhục nhã đệ tử chịu khi xưa, hôm nay hoàn trả gấp trăm lần. Kẻ làm bị thương tay chân ta, ta tất sẽ chặt đứt tứ chi, nghiền xương thành tro" )_1 Đoạn tuyển chọn số 2 trong ( Cuồng ngạo tiên ma đồ )

Sau đó y thật sự đem Thẩm Thanh Thu gọt thành nhân côn.]

Nguyệt Linh hét lên,"Băng Ca hảo soái!"

Thẩm Cửu chậc một tiếng,"Tên súc sinh đó chỉ được cái vẻ ngoài là được. Còn lại cặn bã vẫn là cặn bã."

Thẩm Viên chen vào,"Cửu ca, huynh đây là khen hắn đẹp sao?"

"Nói hươu nói vượn cái gì! Ta đây là nói đúng sự thật. Ta Thẩm Thanh Thu cho dù là một ngụy quân tử nhưng cũng phân rõ xấu đẹp."

"Thế sao ngươi lại đánh hắn?" Nguyệt Linh không nhịn được hỏi.

"...."

"....Vì đẹp."

"Hả?"

"Vì thấy đẹp nên muốn đánh..."

"...."

"Cửu ca... Đừng nói là huynh cũng..."

Thẩm Cửu liếc mắt, Nguyệt Linh lập tức im miệng.

Thẩm An Tịch lặng lẽ ghé bên tai Thẩm Viên,"Ca, năm đó ngươi có nói với ta người thích Băng Ca vì hắn rất soái khí. Bá đạo, chất ngầu, có thù tất báo như này mới khiến huynh đọc nó."

"Khụ, A Tịch, muội đừng nói nữa." nói nữa ta sẽ mất hết mặt mũi.

Mọi người: ngươi làm mất lâu rồi.

Lạc Băng Hà: sư tôn thích ta! Sư tôn cũng thích ta!

Băng Ca: "Di, thì ra 'sư tôn' thích ta trước ngươi. Đồ mít ướt, ngươi xem ta vẫn có cơ hội."

Lạc Băng Hà rút kiếm: "Ngươi im miệng! Tránh xa sư tôn ta ra!"

Thế là trước khi cả hai tên nghịch tử nào đó chuẩn bị làm sập nơi này thì Vân Ca kịp thời ngăn lại. Chỉ thấy hai tên nào đó trước khi rút kiếm đã bị nhốt vào một cái lồng trong suốt cố mấy cũng không thoát ra được, đến nói cũng không phát ra tiếng.

Vân Ca, "Ai còn làm loạn thêm nữa sẽ giống như hai bọn hắn."

Mọi người rụt cổ không dám manh động.

[Muốn phải hành người, thì sẽ hành người. Muốn sống không được, muốn chết không xong.

Khí phách sảng khoái thế này, có hiệu quả vi diệu tương đương trời lạnh Vương phá. Tinh hoa bậc này, nói ngắn gọn, hóa thành bốn chữ "Ha ha, dở hơi."

( Trời lạnh Vương phá: xuất phát từ một câu trong tiểu thuyết da mỹ, nguyên văn nhân vật nói: "Trời lạnh rồi, cho tập đoản Vương thị phát sản đi". Đại ý chỉ ngầm quá mức)

Cho nên, dù tình cảnh giờ phút này của Lạc Băng Hà đích xác khiến người ta đồng tình, Thẩm Thanh Thu nghĩ đến nhiều hơn, vẫn là kết cục tương lai của mình. Theo hắn tổng kết, Lạc Băng Hà hiện lại đáng thương bao nhiêu, ngày sau khi đạp chân lên đầu người ta, liền cười thỏa mãn dữ tợn bấy nhiều.

Thẩm Thanh Thu ngồi vào ghế gỗ tử đàn, chọn giọng điệu không quá thân cận, nói: "Băng Hà, tâm pháp nhập môn đến đâu rồi?"

Một tiếng "Băng Hà" kia thân thiết đến mức chính hần cũng nổi da gà. Lạc Băng Hà rõ ràng lưng cũng run lên làm như cực không quen, có điều, y vẫn lộ ra một nụ cười hơi ngượng ngùng: "Đệ tử ngu dốt, vẫn là... không bắt được trọng điểm."

Thẩm Thanh Thu run lắm nha, trời biết hắn rất muốn lấy cái loa rống to bên tai Lạc Băng Hà: Cầm một quyển tâm pháp giải, không tẩu hỏa nhập ma cũng siêu lắm rồi. Có lĩnh hội mới là lạ á! Thiếu niên người về đội của ta! Vi sư sẽ cho ngươi tâm pháp chính xác a!]

Lạc Băng Hà sau khi thoát ra khỏi cái lồng kia,"Chính là nói, năm đó sư tôn đưa ta không phải..." nói đến đây hắn lại ngậm miệng.

Mọi người không hỏi cũng hiểu vế sau là gì.

Băng Ca nắm chặt tay, năm đó hắn chịu không ít khổ từ quyển sách giả đó. Đã vậy hắn vẫn một lòng nghĩ rằng là bản thân ngu xuẩn mới không hiểu được.

Hắn cười mỉa mai. Một mảnh tâm ý khi còn nhỏ đã sớm bị người kia chẳng coi là gì.

Lạc Băng Hà lướt nhìn 'hắn', không nói gì, hắn biết, hắn không có tư cách để an ủi 'hắn'.

Lạc Băng Hà chỉ đành nhìn tiếp.

[Tiếng cảnh báo tựa như yêu ma kia cuồng vang không ngừng. Thẩm Thanh Thu trong lòng gào lên với hệ thống: "Tao chỉ nghĩ nghĩ, cũng không được sao?! Tao đương nhiên biết đây là sai quy tắc!"

Hắn chỉ đành tiếp tục tùy ý nói: "Vi sư hôm nay phạt ngươi, cũng là xuất phát từ nóng vội. Thời gian thấm thoát, nghĩ đến người nhập môn hạ của ta cũng đã lâu, năm nay bao nhiêu tuổi?"]

Thẩm Cửu nhíu mày,"Đây là OOC còn gì? Vì sao không trừ điểm?"

《... Là do bổn hệ thống chưa nghiêng cứu kĩ. Xin lỗi đại nhân.》

Thẩm Viên thầm lau mồ hôi: Nếu nó trừ vậy thì ta bị trừ hết điểm lâu rồi.

[Lạc Băng Hà nhu thuận nói: "Đệ tử năm nay mười bốn."

À. Mười bốn a.

Thẩm Thanh Thu đỡ trán. Nói cách khác, vào lúc này thầy trò Thẩm Thanh Thu Lạc Băng Hà, đã trải qua sự kiện phạt quỳ sơn môn, sự kiện đồng môn Thanh Tĩnh Phong ẩu đả số đông, sự kiện "chống đối" sư tôn bị treo lên đánh, sự kiện đánh vỡ pháp khí bị phạt lao dịch... Rất nhiều thành tích vinh quang (tay vẫy bye bye)]

Nguyệt Linh suýt xoa,"Thật thảm."

Mọi người cũng thầm cảm thán: quả thật rất khổ.

[Thẩm Thanh Thu là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Nếu đã sống lại trong (Cuồng ngạo tiên ma đồ), hơn nữa thân thể của hắn trong thế giới ban đầu đã chết, không bằng cứ ở chỗ này được ngày nào hay ngày ấy đi.

Đi vào một thế giới tu chân, bỗng dưng được một thân công pháp cùng kiếm thuật coi như khá tốt, lại xuất thân danh môn chính phái. Hắn muốn thể hiện bản lĩnh thì bất cứ lúc nào cũng có thể thể hiện bản lĩnh, muốn không phô trương thì có thể lui ở trên Thanh Tĩnh Phong của Thương Khung Sơn phái yên lặng không hỏi thế sự. Có cái gì không tốt đâu.

Đơn giản chính là tìm gái có chút khó khăn.]

Lạc Băng Hà trừng mắt,"Sư tôn muốn tìm ai."

Ninh Anh Anh thấy không hay nên lên ngăn hắn lại,"A Lạc, đệ bình tĩnh. Sư tôn chỉ là nghĩ thôi. Hơn nữa không phải hiện tại hai người đã ở chúng rồi sao. Đừng chấp nhặt quá khứ!"

Sau nổ lực đáng tuyên dương của bạn học Ninh đã thành công kéo lại sự bình tĩnh của bạn học Lạc. Hắn hậm hực xem tiếp.

[Loại tiểu thuyết ngựa đực YY này, phàm là một em gái, dung mạo không hít đất, tất nhiên là vật trong tay nam chính. Tất cả mọi người đều hiểu. Có điều yêu cầu của Thẩm Thanh Thu thật sự không cao, ở bên này ăn không ngồi rồi, bảo dưỡng tuổi thọ, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Dù sao cũng không có gì khác ngày tháng kiếp trước hắn đã trải qua.]

Thẩm An Tịch thuận miệng than vãn,"Ca, huynh thật không có tiền đồ. Mẹ mà biết chắc chắn sẽ..." nói đến đây cô lại im bặm, len lén lướt mắt nhìn y. Quả nhiên thấy trên khuôn mặt hờ hửng hằng ngày chợt cứng lại. Nhưng rất nhanh đã biến mất, chỉ có điều y trầm ngâm không nói gì.

Mọi người bên kia kết giới cũng cảm nhận được giữa cả hai bất thường.

Lạc Băng Hà dù biết y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net