Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ nhân kia bị khí thế của Nhạc Thanh Nguyên dọa sợ, lùi lại, núp phía sau Băng Ca. Nàng run giọng, cố gắng tạo khí thế,"Ngươi, ngươi dám quát ta. Quân thượng chắc chắn không tha cho ngươi! Ta, ta có nói sai đâu chứ, hắn chính là nên bị thiến từ lâu. Đây là kết cục mà hắn phải chịu."

Không chỉ Nhạc Thanh Nguyên mà toàn bộ người Thương Khung Sơn cũng không thể nghe lọt những lời ả nói. Bọn họ mặc dù không biết chuyện năm đó như thế nào nhưng cũng đã sống cùng Thẩm Cửu từ khi còn là sư huynh đệ. Tính cách của hắn thế nào, bọn họ đều hiểu rất rõ.

"Thẩm Thanh Thu" là con người thể diện, coi trọng mặt mũi chỉ sau tu vi. Như thế nào lại có ý định cưỡng ép nữ đệ tử mà mình yêu thương nhất được chứ. Thật hoang đường.

Tề Thanh Thê không nhịn được nữa mà tiến lên một bước, kiếm bên hông ra khỏi vỏ một nửa.

"Chưởng môn sư huynh nói ngươi ngậm miệng lại mà ngươi không nghe sao? Nữ nhân ngu xuẩn nhà ngươi có tư cách gì đứng ở đây sằng bậy."

Nàng ta bị khí thế của Tề Thanh Thê làm sợ, run rẩy đằng sau Băng Ca, chẳng còn chút dáng vẻ mạnh miệng vừa nảy. Hai mắt dần đỏ, long lanh như hai viên ngọc rưng rưng trên gương mặt xinh đẹp càng khiến người bình thường không kìm được mà muốn nâng niu.

Nhưng ở đây chẳng ai bình thường hết.

Liễu Thanh Ca mắt nhìn thẳng, lạnh nhạt nhìn về màn hình.

Lạc Băng Hà chỉ nhìn thấy nàng ta đứng khép nép sau bản thân mình mà ghét bỏ, đưa ánh mắt xem thường về phía Băng Ca, ý rất rõ ràng: A, thì ra đây là thứ mà súc sinh nhà ngươi thích, thật mất mặt.

Khiến Băng Ca nhìn mà ngứa cả mắt. Hắn cũng không thua kém trừng lại: đỡ hơn loại đoạn tụ ngươi!

Lạc Băng Hà cũng không kém: đoạn tụ thì thế nào. Ta được sư tôn thương yêu từ nhỏ. Ngươi được chắc!

Băng Ca: thì thế nào, ta có cả hậu cung, mĩ nhân bạt ngàn, ai cũng yêu ta.

Lạc Băng Hà: nhưng ngươi có yêu họ đâu! Ta yêu sư tôn, trong lòng người cũng có ta. Chúng ta là trời sinh một cặp, như cây liền cành, song túc song phi!

Băng Ca nghẹn họng. Cục tức trong cổ họng không phun ra cũng không nuốt vào được. Nhưng cũng không phản bác. Còn phản bác được gì nữa!

Lạc Băng Hà vs Băng Ca.

Lạc Băng Hà win!

Tề Thanh Thê khinh bỉ, trừng mắt nhìn nữ nhân như nhìn một con cẩu chỉ biết sủa, "Quân thượng nhà ngươi căn bản chẳng thèm quan tâm đến ngươi. Bớt làm mấy trò buồn nôn lại."

(Tác giả: bớt khẩu nghiệp, cuộc sống sẽ tốt thêm.)

'Thẩm An Tịch' ghé tai Vân Ca, thầm thì,"Ngươi không làm gì sao?"

Vân Ca lạnh nhạt nói,"Ta không có hứng giải quyết một nữ nhân mất não. Sắp có khách đến rồi, ta cần giữ sức mạnh."

'Thẩm An Tịch' mỉa mai, "Ngươi thì cần gì giữ sức. Chỉ là lười không thèm quan tâm đi. Ta nói, ngươi cứ thế này không được đâu."

Vân Ca, "Kệ ta, ngươi mau tránh ra."

Thẩm An Tịch chẳng thể lay chuyển đành đứng lại chỗ cũ. Bên kia cũng ngưng tranh chấp, tiếp tục xem tiếp.

[Lạc Băng Hà liếc nhìn cái rãnh, chỉ cười lấy lệ. Ninh Anh Anh lại muốn quấn lấy y, kiếm chuyện để nói: "A Lạc, người nói thử xem, là vị sư huynh nào luyện kiếm ở đây nhỉ?"

Lạc Băng Hà cầm rìu lên, bắt đầu chặt một cái cây, đáp: "Người có tu vi như vậy ở Thanh Tĩnh phong, e rằng chỉ có mỗi sư tôn."

Y chỉ nói một câu như vậy, rồi không để ý đến sư tỷ nữa lầm lũi nhắc rìu lên chém rìu xuống, cần cù chặt cây.

Những thân cây này không hề nhỏ, rìu thì đôi chỗ đã han gỉ, lúc này Lạc Băng Hà dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi, chặt cây rất vất vả, chỉ một lát sau đã mồ hôi đầm đìa. Ninh Anh Anh ngồi trên một cành cây cổ thụ chìa ngang ra, chống cằm nhìn y, được một lát là thấy nhàm chán, làm nũng nói: "A Lạc A Lạc, ngươi chơi với ta đi mà!"

Lạc Băng Hà đến mồ hôi cũng chả rảnh để lau, tiếp tục vung rìu: "Không được. Sư huynh đã dặn rồi, chặt xong củi hôm nay còn phải đi gánh nước nữa. Đệ chặt xong sớm còn có thể dành ra một chút thời gian ngồi thiền."

Ninh Anh Anh chu miệng: "Các sư huynh thật xấu xa! Suốt ngày sai khiến người làm cái này làm cái kia, ta thấy họ cố tình bắt nạt người thì có. Hừ, về rồi ta sẽ mách với sư tôn đảm bảo bọn họ không dám làm vậy nữa."

Thẩm Thanh Thu vốn đang coi mình là chân chạy vặt trong phim trường live action của Cuồng ngạo tiên ma đồ, thưởng thức tình tiết thanh mai trúc mã ngây thơ vô tư của hai bạn nhỏ, vừa nghe thấy vậy thì tái hết cả mặt.

Không không không ngươi tuyệt đối dùng có tới mách với ta mà! Ta biết phải làm sao chứ! Ta không thể OOC được, rốt cuộc phải dạy dỗ bên nào cho phải đây!

Lúc này tiểu Lạc Bằng Hà đã nếm đủ khó khăn trên nhân gian, nhưng vẫn giữ một trái tim của đóa sen trắng. Y lắc đầu nói với Ninh Anh Anh: "Tuyệt đối không được. Đệ không muốn sư tôn phải khó xử vì việc cỏn con này. Các sư huynh cũng không có ác ý, chỉ là thấy đệ tuổi còn nhỏ, muốn cho đệ nhiều cơ hội rèn luyện hơn thôi "

Trong phút chốc, Thẩm Thanh Thu dường như nhìn thấy vầng hào quang chói lòa muôn trượng đằng sau lưng y không kìm được lùi lại ba bước - căn bản không thể nhìn thẳng vào nam chính với cảnh giới và giác ngộ cao như thế!]

Mọi người cũng bị ánh sáng đó chói lòa cả mắt. Không dám tin rằng đại Ma tôn Lạc Băng Hà từng là một đóa hoa trắng tinh khiết như thế.

Nguyệt Linh cảm thán, "Haiz, tiểu bạch liên hoa thật đáng yêu. Nếu như không vì hai người nào đó mới khiến cho một người như tên điên, một người trước mặt sư tôn thì mít ướt, luôn sợ được sợ mất."

Thẩm Viên vừa quay lại đã nghe cô nói một câu như thế thì chột dạ không nói gì, thầm nghĩ,"Ta cũng không muốn mà. Là do cái hệ thống chết tiệt và Đâm Máy Bay Lên Trời cả!"

Thẩm Cửu thì ngược lại, chẳng tỏ ra hối hận gì, y nói, "Hừ, như thế thì có gì tốt. Thế giới này không phải là ta giết ngươi thì ngươi giết ta. Hắn đâu phải đại cô nương, ru rú trên núi. Chẳng lẽ chỉ vì bị chút xíu tra tấn đó đã gục. Như vậy càng không đáng để ta quan tâm."

Lạc Băng Hà nghe thấy sư tôn hắn quay lại liền vui mừng quay lại, nhưng đập vào mắt là một thanh niên thanh tú, mái tóc dài đang đội phát quang đổi thành cột tóc đuôi ngựa. Người mặc áo hoodie nam màu trắng cực đẹp (trong mắt Nguyệt Linh), phối thêm cùng chiếc quần jean màu đen làm nổi bật đôi chân dài.

Không chỉ mỗi hắn mà mọi người đều bị Thẩm Viên làm cho sững người.

Thẩm An Tịch chạy đến ca ngợi, "Oa, ca, huynh quá hợp với bộ này luôn. Lâu rồi muội mới thấy huynh trong bộ dáng này, Cửu ca chẳng bao giờ mặc như vầy cả, làm muội sầu cả tháng.

Thẩm Viên nói,"Lâu rồi chưa mặc nên không quen lắm, như rất thoải mái, như trở lại đúng với bản thân vậy."

Thượng Thanh Hoa cũng đi đến chọc chọc y, "Dưa huynh, ngươi còn bộ đồ nào không? Ta cũng muốn mặc."

Thẩm Viên hất đầu chỉ căn phong lúc nãy, "Ở bên trong."

Thượng Thanh Hoa nghe vậy vui sướng chạy vào phòng, bên trong tràn ngập tiếng cảm thán, vui sướng, "Oa, trời ơi, ở đây toàn là đồ cao cấp." " Trời ơi, đây có phải loại giày thể thao của hãng rất nổi tiếng trên TV không?"...

Chờ đến khi ra thì đã hơn 15 phút. Một cậu thanh niên với mái tóc búi gọn gàng sau đầu, mặc áo thun tím rộng và chiếc quần đùi đen.

Mạc Bắc Quân không biểu cảm nhìn chằm chằm Thượng Thanh Hoa.

Những vị đại lão lớn tuổi không thể xem tiếp được. Quá đồi phong bại tục!

[Trong tiếng nói chuyện tíu tít của Ninh Anh Anh , Lạc Băng Hà cuối cùng cũng chặt được đủ số củi, đặt rìu xuống đất, tìm đại một khoảnh đất tương đối sạch sẽ, bắt đầu khoanh chân nhắm mắt ngồi thiền.

Thẩm Thanh Thu thầm thở dài một tiếng. Thực ra, thuộc tính "có bot" của nam chính đã được hé lộ phần nào ở đoạn đầu truyện rồi.

Minh Phàm đưa cho y tâm pháp nhập môn giả, vốn dĩ càng luyện theo đó càng mù mờ không biết gì mới đúng, thế nhưng Lạc Băng Hà lại dựa vào tuyệt thế thiên tử và một nửa huyết thống Ma tộc trong cơ thể mình, chó ngáp phải ruồi, tự mình mò mẫm ra một bộ chiêu thức riêng. Quả thực là quá phi lý!]

Nghe đến đây, một số người ngoại trừ kính nể, khâm phục còn có ghen tị, mỉa mai, uất nghẽn trong lòng nhưng không nói ra.

Họ tu luyện đều là từ công pháp chính thống thôi đã cực kì vất vả mới được như thế này. Thế mà hắn "chó ngáp phải ruồi" nhờ ơn thiên đạo mà chỉ cần một quyển nhập môn giả mà cũng tu luyện mà không chết. Thật khiến người ta vừa ghen vừa hận.

[Trong lúc hắn đang thầm xuýt xoa, lại có thêm những tiếng bước chân hỗn độn nữa vang lên.

Thẩm Thanh Thu vừa nghe đã biết sự chẳng lành, hỏng việc rồi!

Minh Phàm dẫn theo mấy tên đệ tử cấp thấp xuất hiện, vừa thấy Ninh Anh Anh liền hớn hở nắm lấy tay nâng "Tiểu sư muội! Tiểu sư muội, ta đang tìm muội đây, sao muội không nói năng gì đã chạy đến chỗ này thế. Sau núi rộng như vậy, nhỡ đâu có mãnh thú rắn độc nhảy ra thì làm sao. Sư huynh có thứ hay ho cho muội xem này."

Hắn đương nhiên trông thấy Lạc Băng Hà đang yên lặng ngồi thiền, nhưng lờ thẳng y đi coi như không khí.

Lạc Băng Hà thì lại rất lễ phép, mở mắt chào một tiếng "Sư huynh."

Ninh Anh Anh cười khanh khách, nói: "Ta không sợ rắn độc, mãnh thú đâu. Hơn nữa chẳng phải còn có A Lạc ở đây với ta sao?"

Minh Phàm đảo mắt liếc qua Lạc Băng Hà, hừ một tiếng.

Trong đầu hắn đang nghĩ gì, Thẩm Thanh Thu lại chẳng rõ quá, nhất định là nghe Ninh Anh Anh gọi Lạc Băng Hà thân thiết như vậy, cảm thấy ngứa mắt với tên sư đệ đáng ghét này. Ninh Anh Anh dù sao cũng chỉ là một cô bé hoàn toàn không biết dựa vào ánh mắt mà đoán tình hình, nâng nghiêng đầu hỏi: "Sư huynh có cái gì hay thế? Mau lấy cho ta xem đi."

Minh Phàm lại đổi sang vẻ mặt tươi cười, tháo từ bên hông xuống một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích, chìa ra trước mặt nàng.

"Sư muội, lần này người nhà ta tới thăm, mang cho ta không ít đồ chơi thú vị. Ta thấy cái này rất đẹp, tặng cho muội này!"

Ninh Anh Anh nhận lấy, giơ lên soi thật kỹ dưới ánh mặt trời chiếu qua tán lá. Minh Phàm sốt sắng hỏi: "Thế nào? Muội có thích không?"

Nhìn trộm đến đây, Thẩm Thanh Thu cuối cùng cũng nhớ ra đoạn này!

Không hay rồi, hắn không nên tới đây, nguy hiểm lắm!

Nhưng cũng chẳng thể trách hắn không nhớ kỹ tình tiết. Các người bảo một kẻ hết sỉ vả tác giả dở hơi đến tiểu thuyết dở hơi lại đi nhớ nội dung đoạn mở đầu của cuốn tiểu thuyết đăng tải trong bốn năm, thời gian trong truyện thì là hơn hai trăm năm á?? Hồi đó hắn phải đọc hơn hai chục ngày mới xong, mấy tình tiết đau khổ vật vã, ngược chỉ để ngược đó hắn sớm đã quên hết từ lâu rồi!

Ninh Anh Anh vốn chẳng nhìn ra được ngọc xấu hay đẹp, săm soi lung tung một hồi rồi vứt trả miếng ngọc lại. Nụ cười của Minh Phàm cứng đờ trên mặt. Ninh Anh Anh nhăn nhăn mũi, tùy ý nói: "Cái gì chứ, màu của cái này xấu chết đi được, còn không đẹp bằng của A Lạc nữa."

Lúc này, không chỉ sắc mặt Minh Phàm tối sầm, đến Lạc Băng Hà nãy giờ vẫn rất tự giác coi mình như không tồn tại cũng hơi giật mình, mở bừng mắt ra.]

Không chỉ hai đứa trẻ ngạc nhiên mà những người khác bên ngoài cũng sững sốt. Không biết là tiểu cô nương này là ngốc thật hay là giả bộ.

Ninh Anh Anh nhìn lại bản thân ngày xưa mới biết mình ngu ngốc như thế nào.

Nàng đi đến trước mặt Lạc Băng Hà xin lỗi lần nữa, "A Lạc, là sư tỉ có lỗi với đệ. Để đệ chịu ủy khuất rồi."

Lạc Băng Hà vội đỡ nàng dậy, lắc đầu nói, "Không sao cả, chuyện đã qua rồi. Ta cũng không muốn nhắc lại. Ta cũng không trách tỉ."

Nàng chùi nước mắt, cố gắng nở nụ cười, "Được, A Lạc không trách tỉ là tốt rồi."

'Ninh Anh Anh' bên kia cũng đến chỗ Băng Ca xin lỗi, "A Lạc, là ta có lỗi với chàng. Là ta ngu muội, khiến chàng khổ như vậy. Nếu nói mấy năm đó, cũng một phần do ta khiến tuổi thơ chàng không hạnh phúc."

Băng ca đỡ nàng dậy, chỉ nói, "Mọi chuyện qua rồi, không cần để trong lòng."

'Ninh Anh Anh' mím môi, quay lại chỗ cũ. Nàng biết bản thân làm nhiều chuyện sai trái. Coi như đến đây sám lỗi đi. Phỉ nhổ cũng tốt, dỗ dành cũng tốt.

Nàng nhìn về phía bên kia, nhìn một bản thân khác được huynh đệ vây quanh chăm sóc, lau nước mắt, an ủi mình.

[Minh Phàm phun mấy chữ qua kẽ răng: "... Sư đệ cũng có thứ đồ chơi này à?"

Lạc Băng Hà hơi chần chừ, còn chưa đáp thì Ninh Anh Anh đã cướp lời: "Đương nhiên rồi. Đệ ấy suốt ngày đeo trên cổ như bảo bối, đến ta cũng không chịu cho."

Dù Lạc Băng Hà có điểm tính đến mức nào thì lúc này cũng tái mặt, theo bản năng nắm lấy miếng ngọc Quan Âm đang giấu dưới lớp áo trên cổ kia.

IQ lẫn EQ đâu hết rồi thiếu nữ?! Nam chính đúng là nằm không cũng trúng đạn!

Ninh Anh Anh nói lời này mà không hề suy xét hậu quả ra sao, chỉ là nàng vẫn luôn thấy Lạc Băng Hà đeo một miếng ngọc Quan Âm chưa bao giờ tháo xuống. Con gái vẫn luôn muốn có được thứ đồ của người mình thích, từ đó thỏa mãn được cảm giác "có được địa vị đặc biệt", nhưng Lạc Băng Hà thế nào cũng không chịu cho, nàng không cam lòng, vậy nên lúc này mới nhắc tới, nửa làm nũng nửa vòi vĩnh.

Đương nhiên là y không chịu cho rồi!!! Đó là bảo khí quang mà người mẹ nuôi làm nghề giặt thuê của Lạc Băng Hà tích cóp hơn nửa đời người, vất vả lắm mới mua được cho con trai. Đó là chút ấm áp ở bên Lạc Băng Hà cả đời trong thế giới hắc ám của y, cho dù sau này khi y ở vào thời kỳ hắc hóa nghiêm trọng nhất thì cũng có thể vãn hồi một chút nhân tính còn sót lại, làm sao tùy tiện cho người khác được!

Minh Phàm vừa ghen vừa tức, bước lên trước một bước lạnh lùng nói: "Lạc sư đệ đúng là kiêu ngạo quá đấy đến Ninh Anh Anh sư muội muốn xem ngọc bội của người một chút cũng không cho. Thế này về sau lỡ có gặp phải cường địch, có phải người cũng chẳng chịu ra tay giúp không!"

Thiếu niên! Câu trước và cấu sau của ngươi rốt cuộc có logic quái gì thế?!

Ninh Anh Anh cũng không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này, cuống đến giậm chân: "Đệ ấy không muốn cho thì thôi. Sư huynh đừng có bắt nạt!"

Lạc Băng Hà hiện tại sao có thể địch nổi Minh Phàm? Hơn nữa còn có một đám đệ tử cấp thấp làm tay sai cho hắn vây xung quanh, chỉ trong chốc lát miếng ngọc đó đã từ trên cổ y lọt vào tay Minh Phàm. Hắn giơ lên nhìn một hồi, bỗng nhiên cười ha hả.

Ninh Anh Anh kỳ lạ hỏi: "Huynh... Huynh cười cái gì?"

Minh Phàm ném miếng ngọc bội kia vào tay Ninh Anh Anh, đắc ý nói: "Ta còn tưởng là quý giá thế nào chứ, có thế này mà cũng bo bo giữ chặt. Sư muội đoán xem thế nào? Là hàng tây bối, ha ha ha ha..."

Ninh Anh Anh chẳng hiểu gì: "Hàng tây bối á? Đó là cái gì?"

Bàn tay Lạc Băng Hà từ từ nắm lại, trong đáy mắt có làn sóng u ám cuộn dậy, y gằn từng chữ: "Trả lại cho ta!" Các ngón tay của Thẩm Thanh Thu cũng bất giác hơi co duỗi mấy hồi.

Hắn đương nhiên cũng biết miếng ngọc Quan Âm kia là hàng giả, hơn nữa chính là một trong những điểm khiến Lạc Băng Hà tức giận nhất.

Năm đó người phụ nữ giặt thuê kia ăn không dám ăn mặc không dám mặc, nhưng lại vì không có kiến thức, bị kẻ xấu lừa mua hàng giả với giá cao ngất, vô cùng đau lòng, về sau sức khỏe cũng ngày càng sa sút, đây chính là nỗi đau cả đời không thể nguôi ngoai của Lạc Băng Hà. Chỉ có điểm này là y không thể nào nhịn được!]

*Ting!*

Tiếng hệ thống quen thuộc vang lên, lần này không chỉ còn trong kết giới nữa mà cả hai thế giới đều nghe thấy rõ ràng. Tiếng hệ thống phát ra từ bên phía đám người Thẩm Viên như đánh vào trái tim của hai Lạc Băng Hà.

Trước lạ sau quen, lần này họ đều biết tiếng này báo hiệu điều gì. Quả nhiên ở bên kia kết giới, một luồng sáng chói mắt và tiếng hệ thống vang lên.

《Tái tạo thành công nhân vật "Mẹ nuôi của Lạc Băng Hà.》

Kèm theo là một phụ nhân rơi từ từ xuống được Nguyệt Linh đỡ dậy.

Thẩm Viên và Thượng Thanh Hoa sửng sốt.

"Đây, đây là..."

Đặt phụ nhân lên giường xong xuôi, Nguyệt Linh mới quay lại giải thích mọi chuyện.

Chợt, Thẩm Cửu đứng bên góc không người chú ý như cảm nhận được gì đó mà quay đầu về phía kết giới bên kia.

"Ưm..."

Một tiếng than khẽ phát ra, ở đây ai cũng là người thính giác cao tất nhiên nghe thấy. Mọi người quay đầu lại, thấy người đáng lẽ nên nằm yên vị trên ghế sô pha chợt cử động. Hai mắt mở to, ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Tiểu Cửu?..."

"Nhạc Thất!" 'Thẩm Cửu' chạy đến, nhìn người đang nằm trên ghế kia. Gương mặt luôn hờ hững, cao ngạo giờ lại thay bằng sự sững sờ, ngạc nhiên và vui mừng.

'Nhạc Thanh Nguyên' ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn. Cơ thể vừa cử động được liền kích động túm chặt lấy hắn.

"Tiểu Cửu?! Là đệ ư? Ta chưa chết sao?"

"Ngươi đã chết, chỉ có điều được ta hồi sinh lại thôi."

Vân Ca đi đến, ngón trỏ điểm nhẹ mi tâm của hắn, xem xét một lúc rồi buông tay.

"Đã không có chuyện gì rồi. Ngươi không cần lo lắng." cô quay sang nói với 'Thẩm Cửu' vẫn đang được 'Nhạc Thanh Nguyên' túm chặt.

Thẩm Cửu gật đầu, "Đa tạ."

Cả hai Lạc Băng Hà kích động hỏi Vân Ca, "Mẹ ta như thế nào rồi?!"

Vân Ca nói, "Không có gì nguy hiểm. Nàng chỉ là đã chết quá lâu cho nên cần chút thời gian để hòa hợp với thân thể mới. Để nàng ở bên đó dưỡng thương đi."

Nói xong thì quay lại chỗ cũ. Cả hai biết nàng sẽ không nói dối đành quay lại chỗ cũ.

[Thân là người đúng ngoài quan sát, Thẩm Thanh Thu thật sự rất muốn ra tay đập cho Minh Phàm một trận, sau đó đoạt ngọc bội lại trả cho Lạc Băng Hà. Hơn nữa, làm vậy thì biết đâu Minh Phàm sẽ không hoàn toàn đắc tội với Lạc Băng Hà, sau này còn giữ được cái mạng nhỏ.

Hệ thống:《OOC.》

Thẩm Thanh Thu: "Cảm ơn. Câm miệng."]

Lạc Băng Hà tức giận, "Là do cái thứ hệ thống này khiến cho sư tôn không thể đường đường chính chính giúp ta. Thật đáng hận!"

Hệ thống bị nói đến sợ hãi, nếu nó có thân thể chắc chắn đã co rúm người tìm chỗ tránh.

[Minh Phàm lại nhấc miếng ngọc bội từ tay Ninh Anh Anh lên, dè bỉu: "Trả thì trả, nói không chừng là hàng rẻ tiền mua ở sạp vỉa hè nào đó, đưa cho sư muội còn sợ làm bẩn tay muội ấy." Tuy ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng hắn chẳng hề có ý muốn trả lại.

Cơ mặt Lạc Băng Hà căng cứng, y đột nhiên vung ra hai quyền, đánh vào mấy tên đệ tử cấp thấp đang giữ lấy mình.

Lúc bị chọc giận, quyền cước của người ta thường không có bài bản, chỉ đánh loạn xạ theo cơn tức giận. Lúc đầu còn hù được mấy tên đệ tử kia, thế nhưng rất nhanh bọn chúng đã phát hiện ra Lạc Băng Hà yếu như sên, chỉ có khí thế là dọa người mà thôi, Minh Phàm lại ra lệnh: "Còn ngẩn ra đấy làm gì? Dám dùng quyền cước đối với sư huynh, hãy dạy cho nó biết thế nào là tôn ti trật tự đi!" Thế là tất cả đồng loạt xông lên, vây đánh hội đồng Lạc Băng Hà.

Ninh Anh Anh sợ đến ngây người, bộ não với dung lượng nhỏ bé ấy của nàng không thể lý giải nổi rốt cuộc vì sao cục diện lại biến thành thế này vội lớn tiếng kêu lên: "Sư huynh! Sao huynh có thể như vậy! Huynh mau kêu bọn họ dừng lại, nếu không, nếu không... Nếu không ta sẽ không bao giờ thèm để ý tới huynh nữa!"

Minh Phàm hoảng hốt: "Sư muội, muội đừng giận, ta bảo bọn chúng không đánh tên tiểu tử đó nữa là được..." Lời còn chưa nói dứt, vừa lơ là một chút, Lạc Băng Hà đã tránh được đám chân tay đang vung tới đó, nhào tới tống thẳng một quyền vào mũi của Minh Phàm.

"Ối" một tiếng rõ to, hai hàng máu tươi lập tức chảy ra từ hai lỗ mũi của Minh Phàm.

Nước mắt Ninh Anh Anh vốn dĩ đã sắp vỡ bờ tràn ra đến nơi, lúc này thấy vậy, nàng không nhịn được "Phì!" một cái, bật cười thành tiếng. Thẩm Thanh Thu: ... Em gái ơi, rốt cuộc là em thích Lạc Băng Hà hay là muốn hại y thế!

Vốn dĩ Minh Phàm còn có thể tha cho Lạc Băng Hà, nhưng bị bêu xấu trước mặt người mình thích thế này, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua như vậy được!

Cả hai lao vào ẩu đả, Lạc Băng Hà dù có thiên phú giỏi giang đến đâu thì tuổi cũng vẫn còn nhỏ, lại không được tu luyện tâm pháp thực sự, quá nửa là bị ăn đòn, thế nhưng y nghiến răng chịu đựng không kêu dù chỉ một tiếng. Thẩm Thanh Thu theo bản năng định ra tay, hệ thống lần nữa tuôn một tràng cảnh cáo như đoạt mệnh truy hồn:《OOC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net