Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn hình đến đây liền tắt ngúm. Mọi người trầm mặc, chỉ còn tiếng nức nở của 'Liễu Minh Yên' vừa khóc vừa ôm chặt 'Liễu Thanh Ca'.

"Nếu đã biết chân tướng năm đó, hi vọng không có người nào nói Cửu ca sát hại đồng môn nữa." Thẩm An Tịch vừa nghẹn ngào vừa nói.

Tất cả đều cúi thấp đầu, không dám nhìn cũng không phản bác. Có thể nói được gì chứ, chân tướng bày ra trước mắt như thế rồi. 'Nhạc Thanh Nguyên' nhìn Thẩm Cửu đang hôn mê, mắt không nhịn được mà đỏ lên.

Đây là Tiểu Cửu của hắn, là đệ đệ mà hắn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại chẳng bảo vệ được y. Miệng luôn nói, Thất ca sẽ bảo vệ đệ nhưng chẳng bao giờ thực hiện được, đã vậy khi y bị oan ức hắn cũng chẳng biện minh được. Hắn có tư cách gì mà vỗ ngực nói bản thân sẽ bảo hộ y chu toàn. Hoàn toàn chỉ là lời nói suông!

Mắt Nhạc Thanh Nguyên cũng đỏ, hình tượng ôn hòa, trầm tĩnh, uy nghiêm thường ngày đã sụp đổ. Hắn biết tất cả mọi chuyện chỉ là ở thế giới khác nhưng nếu không có Thẩm Viên xuyên đến, thay đổi vận mệnh của mọi người thì mọi chuyện trên màn hình cũng sẽ xảy ra mà hắn không hề hay biết. Tiểu Cửu của hắn cũng sẽ đi lên kết cục như thế giới kia, 'hắn' ở thế giới kia đã không bảo vệ được y, cũng không hề tin tưởng y trong sạch, vô tội vậy thì hắn có niềm tin nào rằng bản thân sẽ khác.

Câu trả lời, không cần nói cũng biết.

Lịch sử sẽ lặp lại, Thẩm Cửu gặp cảnh Liễu Thanh Ca tẩu hỏa nhập ma, muốn ra tay cứu chữa nhưng lại vô tình kích phát Liễu Thanh Ca tự sát. Sau đó, y bị mọi người hiểu lầm sát hại phong chủ Bách Chiến Phong. Tình cảm đồng môn rạn nứt, mười hai phong chủ chỉ còn mười một.

Khắp không gian yên lặng một lúc lâu, ở phía bên kia, Thẩm Viên xách cổ áo Thượng Thanh Hoa, điên cuồng gào thét.

"Ông nói cho tôi biết rốt cuộc ông còn giấu bao nhiêu chuyện nữa hả?!!!! Nôn hết ra đây!!"

Thượng Thanh Hoa bị lắc đến chóng mặt, "Ông, ông bỏ tay, ra đã, nào! Tôi chóng, chóng mặt rồi đấy!!!"

Thẩm Viên hừ lạnh, đẩy thẳng người ra, "Nói."

Thượng Thanh Hoa chỉnh lại đồ, chậm rãi nói, "Đại cương tui đúng là có viết nguyên nhân Liễu Thanh Ca chết, tui cũng biết Thẩm Cửu vô tội. Nhưng hắn là nhân vật phản diện, là pháo hôi, cả bộ truyện chỉ xoay quanh mỗi Băng Ca, những người xung quanh đều chỉ là nền. Ông cũng biết sức mạnh của fan não tàn mà, chỉ cần tui lật xe, nói Thẩm Thanh Thu không phải hung thủ giết anh trai nữ chính, fan chắc chắn sẽ quay qua chửi tui. Phí sinh hoạt sẽ giảm, lượt coi cũng sẽ giảm, tui cũng đi tong. Vậy giữa việc viết một nhân vật phản diện thuần túy nhưng phí sinh hoạt cao và phản diện cuộc đời lận đận, bấp bênh nhưng sẽ mọi người tẩy chay thì tui đương nhiên phải chọn cái thứ nhất rồi. Cuộc sống mà, tui đâu thể được như ông có gia đình ấm êm, anh em hạnh phúc đâu. Cho nên là, thả lỏng chút, chuyện đâu còn có đó. Không phải giờ ông đã biết chân tướng rồi sao."

Thẩm Viên tức tối, "Ông nói tôi bình tĩnh?! Bình tĩnh thế quái nào được!!!!"

"Ông có tức thì có làm gì được đâu?"

Càng nói càng sai, Thẩm Viên cười gằn, "Nhưng tôi có thể đập ông để xả giận!"

"Ê! Từ từ! Dưa huynh! Thẩm đại thần..... Tha mạng a!!!!!!!"

Đánh! Đánh hay lắm! Đập chết hắn đi cũng tốt! Ha ha ha!

Mọi người nghe xong lời biện minh của Thượng Thanh Hoa đã hận không thể chui đầu xuống đất kiếm cái hố cho đỡ nhục.

Thấy Thẩm Viên đập hắn túi bụi, ai cũng vỗ tay cổ vũ, thậm chí còn có người hét lên như fan thấy idol trước mắt, chạy đến đập vào kết giới cổ vũ, hận không thể đem hết tất cả truyền đến trên người Thẩm Viên.

Mạc Bắc Quân thấy đám người kích động kia muốn đụng đến Thượng Thanh Hoa liền âm thầm ngưng tụ ma khí trong tay, chỉ cần có người đến gần kết giới muốn động đến Thượng Thanh Hoa thì sẽ cho người đó một chưởng băng.

Tiểu Băng Hà bay đến ngăn cản Thẩm Viên, bé giật mạnh áo hắn, "Sư tôn, người bình tĩnh. Nếu người muốn đánh thì để đệ tử đánh cho người! Bàn tay ngọc ngà của người sao có thể vì chuyện này mà bị thương được."

Thượng Thanh Hoa sợ mất mật, gào thét thảm thiết, "Không không không! Làm ơn đừng! Băng Ca ngài đại nhân đại đức, đừng chấp nhặt với tiểu nhân, đừng đánh tiểu nhân mà!!!! Dưa huynh, huynh đánh ta đi, muốn đánh đâu thì đánh. Ta sẽ không tránh đâu!!" cho nên đừng để đệ tử của ngươi đánh ta đó!

"Người làm cho sư tôn ta nổi giận đều phải trả giá."

"Đừng, đừng mà! Á! Đại vương!"

Mạc Bắc Quân thấy Thượng Thanh Hoa bị bắt nạt, miệng gọi tên mình liền sôi sục trong lòng, hắn lườm sang Hà Vân Ca, gằn giọng, "Cho ta qua bên đó!"

Hà Vân Ca lạnh nhạt, "Chưa phải lúc."

Mạc Bắc Quân không chịu được nữa, ngưng tụ ma khí trong tay, đánh thẳng về phía cô, "Ta nói, mau cho ta qua đó!"

Hà Vân Ca không nhúc nhích, ánh mắt như băng sương mùa đông, lạnh lẽo nhìn Mạc Bắc Quân, làn môi mỏng khẽ nói, "Trói."

Ngay lập tức, tựa như bị một chiếc lồng trong suốt giam giữ, Mạc Bắc Quân không thể bước thêm nửa bước, khắp cơ thể bị hàng vạn sợi xích lạnh như băng từ hư không trói chặt, miệng cũng không thể nói. Ánh mắt hắn vừa căm hận lại vừa không thể tin.

Hà Nguyệt Linh bên kia như nhận được tín hiệu gì đó, tỉnh táo lại mà đến can ngăn ba người kia, tách họ ra càng xa càng tốt. Chờ đến khi 'Liễu Minh Yên' ngừng khóc thì tiếng màn hình sáng lên, âm thanh lại vang lên từ màn hình, vẫn là hang động quen thuộc.

[Hắn nhắm mắt ngồi xếp bằng trên thạch đài, chờ dòng linh khí cuối cùng chạy khắp người xong mới từ từ mở mắt ra.

Sau mấy tháng dốc tâm tu luyện, hắn đã có thể thu phát linh lực nhuần nhuyễn, hơn nữa công lực còn cao hơn ngày trước một bậc. Trạng thái này tuyên bố quyền kiểm soát cơ thể đã hoàn toàn thuộc về hắn, đến chút chênh lệch cuối cùng cũng đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt hắn giờ sáng ngời, khác nhiều so với trước kia.]

Mọi người ngạc nhiên, tu vi, thân thể của mỗi người là riêng biệt, không ai giống ai. Cho dù Thẩm Viên có được hệ thống bảo đảm, che giấu việc đoạt xá, đúng, hiện giờ ai cũng quy Thẩm Viên là kẻ đoạt xá "thân thiện" phong chủ Thanh Tĩnh phong, thì cũng không thể chỉ trong vài tháng đã kiểm soát được cả cơ thể lẫn tu vi như nắm nó trong bàn tay được, thậm chí công lực còn cao hơn một bậc, quá vô lý!

"Không thể nào có người có thể toàn quyền nắm chắc thân thể của người khác như thế được."

"Đúng vậy, nói kiểm soát là kiểm soát vậy thì cần gì tu luyện nữa, chỉ cần đoạt xá một người tu vi cao là được rồi."

"Ngươi ngu vừa thôi, ngươi có gì mà lên giọng nói đoạt xá là đoạt xá dễ vậy, người có tu vi cao như thế lại để cho tên quèn như ngươi đoạt xá được à. Tỉnh táo chút đi, người ta là có thứ pháp bảo như hệ thống che giấu, hơn nữa ngộ tính lại cao cộng thêm tên Thẩm Cửu kia thần trí không kiên định cho nên mới nắm được toàn bộ sức mạnh. Một tên phế vật ăn không ngồi rồi, không làm mà đòi có ăn như ngươi mà đòi mơ tưởng giữa ban ngày à. Ngu thì ngu vừa để người ta còn ngu nữa." một thanh niên đứng bên cạnh gã nói, hóa ra là đại sư huynh Bá Khí tông lâu rồi không gặp.

Thẩm Thanh Thu nhớ người này vì từng hùng hồn bắt hắn ở Hoa Nguyệt thành, còn lớn gan đòi dành với Lạc Băng Hà năm đó đang bị Tâm Ma kiếm phản phệ.

Có vẻ như vị đại sư huynh Bá Khí tông này đã tìm được cơ duyên đột phá lên Kim Đan kỳ rồi, không còn phải như trước kia nói dối mình là tu sĩ Kim Đan nữa.

Không ngờ hiện tại người này lại đứng về phía Thẩm Thanh Thu, quả là đáng vui mừng.

Thẩm Thanh Thu không ngờ gã sẽ nói đỡ cho mình, ngơ ngác hỏi, "Không phải ngươi ghét ta à? Sao lại nói đỡ cho ta thế?"

"Sư tôn, quan tâm hắn làm gì, cho dù người là ai đi nữa vẫn là sư tôn mà ta yêu duy nhất, vĩnh viễn không đổi!"

"Ngươi câm miệng, biết nói thế làm ta không kìm được mà muốn đè ngươi xuống hôn không! Ta cũng cần mặt mũi mà!....."

.......

Toàn bộ hiện trường lặng thinh không một tiếng động....

"ĐỊT MẸ! NÓI RA RỒIII"

Thẩm thanh Thu sụp đổ, trong lòng toàn là biển rộng nhưng vẫn không ngừng được, "Thôi xong, mặt mũi của ta, tiết tháo của ta. Lão nhân gia ta không dám ra ngoài đường gặp ai nữa...."

"Con mẹ nó ngươi mau im miệng đi! Đừng có nói nữa!"

"Hà-Vân-Ca! Mau làm sao đi chứ! Cứ thế này ta còn sống kiểu gì hả?!!"

Hà Vân Ca hứng thú nhìn y, lạnh nhạt nói, "Ta không biết, ngươi tự giải quyết đi."

"Tự giải quyết cái méo!"

Bừng tỉnh trong cơn choáng tâm lý vừa rồi, Lạc Băng Hà cảm nhận được sư tôn bé nhỏ trên đầu mình sắp không xong đến nơi rồi, đành ôm người xuống, vỗ vỗ tấm lưng bé nhỏ đang suy sụp kia, "Sư tôn, bình tĩnh nào, còn có Băng Hà ở đây mà. Không ai dám nghĩ gì người đâu. Đúng không?" kèm theo là ánh nhìn "đầy thiện cảm" như lưỡi dao lướt nhẹ qua tim của mọi người ở đây.

Ai nấy run cầm cập, không dám lên tiếng. Khủng bố quá má ưiiiii

[Thẩm Thanh Thu nhảy xuống khỏi thạch đài, thân hình càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, tay chân như cưỡi gió vừa nhẹ vừa tràn đầy sức lực.

Đương nhiên, rất có thể đây chỉ là cảm nhận chủ quan của hắn, vì dù sao những ngày bế quan này trôi nhanh hệt như xem video mà ấn nút tua, hoặc nếu là tiểu thuyết thì cũng giống như đại thần Đá Phi Cơ, khua bút qua loa là xong một chương. Trước khi ra ngoài, hắn cảm thấy cũng nên chào hỏi người cách vách một tiếng, bèn gõ gõ vào vách đá.

Thẩm Thanh Thu: "Sư đệ, tình hình của đệ bên ấy thế nào? Sư huynh ta ra trước đây."

Giọng nói của hắn quanh quẩn vang vọng trong huyệt động trống trải, dù không lớn nhưng cũng đủ để người có tu vi như Liễu Thanh Ca nghe rõ.

Đầu bên kia quả nhiên không đáp, Thẩm Thanh Thu cũng không để bụng, hắn đã thể hiện tâm ý của mình là được rồi, bèn lập tức hất vạt áo, chân nhón như cưỡi gió lao ra khỏi động, nghênh đón trận bão táp sắp tới.

Nhẩm tính thì chính là khoảng thời gian này, tình tiết sắp diễn ra sẽ đóng vai trò vô cùng quan trọng có thể gọi là cao trào thứ nhất trong giai đoạn đầu của Cuồng ngạo tiên ma đồ.

Ma tộc tìm đến nơi khiêu khích, gây ra một trận phong ba.

Hai nữ chính quan trọng cũng xuất hiện trong màn cao trào này, hơn nữa còn bắt đầu chú ý đến Lạc Băng Hà.

Động Linh Tê hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, bên trong vô cùng yên tĩnh, thế nhưng vừa ra khỏi động đã thấy cả ngọn Khung Đỉnh bốn bể như cỏ khói hiệu báo động nổi lên, khắp nơi đều là các đệ tử đang hoảng loạn chạy tới chạy lui, chuông cảnh báo vang lên dồn dập.

Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu ra, bọn chúng đã lên núi rồi!

Thật là tới sớm không bằng tới dùng lúc, vừa vặn kịp thời gian.

Mấy đệ tử không biết là môn hạ của ai vừa nhìn thấy hắn đã nhào tới: "Thẩm sư bá! Thẩm sư bá, cuối cùng người cũng xuất quan! Xảy ra chuyện lớn rồi, yêu nhân Ma giới đã đánh lên Khung Đỉnh, đả thương không ít sư huynh sư đệ của chúng ta!"

Thẩm Thanh Thu mỗi tay vỗ về một đứa: "Bình tĩnh nào. Chưởng môn sư huynh đâu?"

Đệ tử A khóc lóc kể lể: "Chưởng môn sư bá xuống núi có chuyện quan trọng. Nếu không đám yêu nhân Ma tộc đó sao có thể lợi dụng cơ hội để tấn công lên đây chứ!"

Đệ tử B nói đầy căm giận: "Yêu nhân Ma tộc thật là đê tiện! Không chỉ nhân cơ hội đột nhập, còn đánh sập Hồng Kiều kết nối mười hai đỉnh, còn bày kết giới kỳ quái gì đó, khiến Khung Đỉnh phong hiện giờ không thể nhận chỉ viện từ các đỉnh khác.

Những điều này Thẩm Thanh Thu đều biết vừa rồi hắn chỉ hỏi cho đầy đủ quy trình mà thôi. Hiện giờ hắn đã tu luyện xong, lại có kinh nghiệm tay đánh Lạc Băng Hà chân đá Liễu Thanh Ca (...), bèn đáp với hào khí ngất trời: "Không cần phải hoảng sợ. Thương Khung Sơn chúng ta đường đường là đại phái hùng mạnh, không thiếu anh kiệt lẽ nào lại sợ mấy tên du nghiệt Ma giới này chắc."]

"Tay đánh Lạc Băng Hà?" Lạc Băng Hà chầm chậm hỏi.

Thẩm Thanh Thu giật thót, mặt úp chặt vào trong áo ngoài của Lạc Băng Hà. Liễu Thanh Ca lại hỏi thêm một câu càng làm mặt y lún sâu hơn.

"Chân đá Liễu Thanh Ca?"

Thẩm Thanh Thu không chịu được nổi run giọng rầu rĩ, "Băng Hà, Liễu sư đệ, ngươi nghe ta giải thích đi, cái này, không phải do ta nói mà."

"Ai mà oan hơn ta chứ, nghĩ vu vơ cũng mang tội nghiệp gì thế này?!"

Lạc Băng Hà khẽ cười nhẹ trên đỉnh đầu hắn, "Nếu sư tôn muốn đánh đệ tử, Băng Hà chắc chắn không phản kháng, mặc người xử trí."

Thẩm Thanh Thu chưa kịp run thêm lại bị câu tiếp theo của hắn dọa cho sắp ngất đến nơi. "Nhưng mà, nếu sư tôn muốn đá Liễu... sư thúc. Sao không nói cho đệ tử biết? Ta có thể móc đan, trói hắn lại để sư tôn đá thỏa thích, cần gì mà phải nhọc lòng mong muốn đến thế?"

Mọi người sởn hết da gà, lập tức rút kiếm đề phòng hắn. Băng Ca cười khinh, "Mới có như thế đã không chịu được, phế vật chung quy cũng chỉ là phế vật."

"Tiểu súc sinh, ngươi đang chửi chính mình đấy à." Băng Ca quay đầu lại phía giọng nói này, thấy 'Thẩm Cửu' đã tỉnh lại. Mọi người vừa mới xem chân tướng vụ án oan của người ta xong, giờ người ta tỉnh rồi lại chả biết nên nói gì. Nếu bình thường thì ai cũng nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục xem lăng kính nhưng giờ có thêm một đại ma vương sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi, không khí đang căng cực kì, chẳng ai dám manh động.

Thẩm Thanh Thu lập tức ngẩng đầu lên nhìn thanh niên đang nâng niu mình trong tay nhưng từng lời nói ra lại như tên tâm thần. "Lạc Băng Hà, ngươi mau tỉnh lại, vi sư chi có một mình ngươi. Chuyện đã qua thì để cho nó qua luôn đi, ta với ngươi đã thành hôn rồi, chúng ta là phu thê! Ta đã là người của ngươi rồi! Lạc Băng Hà!"

"Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng để bị nó khống chế, ngươi có thể thắng được nó."

Lạc Băng Hà hai mắt đỏ sậm, Thiên Ma ấn trên lập lòa nhấp nháy liên tục. Hắn lấy một tay ôm lấy đầu mình, cả đầu như muốn nổ tung đến nơi, cơn đau như khiến người ta sống không bằng chết. Thần trí không minh mẫn, kiện định tạo điều kiện cho Tam Ma xâm chiếm vào não của Lạc Băng Hà, nó thì thầm trong đầu hắn, dụ dỗ, mê hoặc.

"Không phải ngươi muốn nắm chặt sư tôn bên mình lắm sao? Hiện giờ đã trở thành hiện thực rồi, người nhỏ bé như thế, chỉ cần một chút sức thôi mà ngươi đã nắm hắn trong lòng bàn tay được rồi, Còn chần chờ gì mà không cướp người đi xa thật tốt!"

Hai mắt đỏ sậm ngây ngô nhìn thân hình bé nhỏ bên dưới, rất nhỏ, mỏng manh đến mức chỉ cần 2 ngón tay thôi đã không thể thoát khỏi ra. Tựa như bông hoa đẹp đẽ trên bàn tay người có tình, mỏng manh, non nớt nhưng lại đẹp đẽ khiến lòng người mê mẩn.

Thật muốn, thật muốn được giấu bông hoa ấy làm của riêng, đặt trong lòng mà ngắm cả ngày.

"Đúng vậy, mau lên, mau bắt sư tôn ngươi lại. Mau!"

Lạc Băng Hà hét, "Ngươi cút!"

Thẩm Thanh Thu sốt ruột, vùng vẫy thoát ra được, bay qua bay lại trước mặt hắn, "Đừng để bị nó khống chế tâm trí ngươi. Băng Hà, sư tôn ở đây!"

"Đừng để nó khống chế tâm trí ngươi"

Lạc Băng Hà hốt hoảng khi nghe câu nói quen thuộc mà đầy ôn nhu ấy, câu nói như xô nước dập tắt đi đám lửa đang bùng cháy kia. Hắn không đau nữa, Tâm Ma không cam lòng quay về, ma khí khắp người ôn hòa trở lại. Mắt càng nhìn rõ hơn, đầu tiên nhìn đến là gương mặt nhỏ bé đầy lo lắng, đau lòng của Thẩm Thanh Thu.

"Băng Hà, ngươi ổn chứ?" Thẩm Thanh Thu hỏi, tay xoa mặt hắn dỗ dành, mong làm thế sẽ khiến cơn đau của hắn bớt đi.

Lạc Băng Hà xúc động, nước mắt rơi lên cánh tay nhỏ bé đang xoa xoa mặt hắn, "Huhu, sư tôn, ta xin lỗi!"

Y bị hắn nắm chặt trong tay muốn nát cả người, cả người còn bị xối nước mắt hết cả người, muốn mở miệng lại bị vị mặn chát làm cho không dám há miệng, đành nhăn mặt, nhắm mắt, tay vỗ vỗ mặt hắn an ủi, bên trong thầm vận khí làm cho mình không bị Lạc Băng Hà bóp nát.

Chờ cho đến khi hắn khóc xong, thấy cả người Thẩm Thanh Thu lại đầy nước thì suýt khóc thêm trận nữa, nhưng vẫn cố kìm lại. Tay hắn run run, vành mắt đỏ bừng, cẩn thận dùng linh lực hong khô cho bảo bối trong tay, tựa như sợ chỉ một phút sơ sót sẽ làm đóa hoa mỏng manh này tan theo làn gió, mãi mãi không quay trở lại, bỏ rơi hắn lại một mình trên thế giới này.

Thẩm Thanh Thu mặc hắn hong khô cho mình, miệng thở dài, "Làm sao vậy? Đang yên đang lành lại phát điên cái gì. Sư tôn ta đây có nói cần ngươi đánh Liễu Thanh Ca đâu. Chỉ cần ta muốn hắn là có gì chứ ha ha ha!"

Liễu Thanh Ca quát một tiếng, "Này!"

Thẩm Thanh Thu mặc kệ hắn, "Ay da, Băng Hà của chúng ta bé bỏng như thế, như thiếu nữ đôi mươi vậy. Sư tôn bị ngươi khóc ướt hết cả người rồi này. Ngươi muốn vi sư ngươi bị nước mắt cuốn trôi đấy à. Thiệt tình."

Lạc Băng Hà ủy khuất, nhỏng nhẻo, "Sư tôn, xin lỗi, đệ tử sai rồi."

[Độ sướng nam chính cộng 100]

Thẩm Thanh Thu thở phào, "Tốt quá rồi. Đây mới là Lạc Băng Hà mà ta biết chứ."

Lạc Băng Hà bật cười, "Ừm, là đệ tử vô dụng, khiến sư tôn chịu ủy khuất nhiều như thế. Sau này đệ tử sẽ càng bồi đáp sư tôn thật tốt."

Thẩm Thanh Thu xua tay, "Thôi, lão nhân gia ta không nhận nổi thành ý của ngài."

Lạc Băng Hà vội vã, "Nhận được, đương nhiên là nhận được. Sư tôn là người duy nhất trên đời xứng đáng nhận nhất. Không ai có thể xứng đáng hơn người."

Thẩm Thanh Thu cười, "Thật hết cách với ngươi."

"Có biết làm thế ta xấu hổ không hả?!"

"Nếu sư tôn ngại, ta có thể nói riêng với mỗi mình sư tôn hằng ngày."

Lần này là Thẩm Thanh Thu không kiêng nể gì cười thật. Sự cố này cứ thế mà được giải quyết như thế.

Cẩu độc thân tỏ vẻ: hai người các ngươi có ý thức được bọn ta còn ở đây không thế???? Huhu, đã không có đạo lữ rồi còn phải đứng ở đây xem đôi cẩu nam nam các ngươi phát cơm chó mà chẳng ra ngoài được. Bụng no muốn nổ luôn rồi. Dừng đi, chúng ta từ chối nhận đặc ân này nhaaa.

Vô Trần đại sư:"A di đà phật, may mà hai vị thí chủ đã làm hòa với nhau. Thật tốt quá."

Mọi người: "..."

Vô Vọng đại sư: "Hừ." phất tay áo quay đi luôn, là cái loại ghét ra mặt mà không làm được gì.

Mọi người: cái này mới là phản ứng của người bình thường nè!!!!

Còn đôi Băng Thu bên kia á hả? À, bọn họ cũng ầm ĩ một trận xong làm hòa rồi. Thật là cuộc sống tình yêu lãng mạn, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa mà~

[Chúng đệ tử lập tức cảm thấy đã tìm được trụ cột, hừng hực khí thế lao theo sau Thẩm Thanh Thu. Dọc đường đi, đám đệ tử đang loạn như ong vỡ tổ cũng vội vàng nối gót, đến cuối cùng thành một đội ngũ càng lúc càng dài, nối đến tận khi tiến vào đại diện của Khung Đỉnh phong.

Tất cả những người là môn hạ của Thương Khung Sơn đang có mặt ở Khung Đỉnh phong đều đã đến bao vây đám Ma tộc. Đệ tử của nhánh Thanh Tĩnh phong vì yêu cầu của cốt truyện, đều "trùng hợp" tới Khung Đỉnh phong chờ đón Thẩm Thanh Thu xuất quan, thế nên sớm đã tụ họp ở đây, Ánh mắt đầu tiên của Thẩm Thanh Thu chỉnh là tìm bóng dáng Lạc Băng Hà, quả nhiên thấy y đứng trong đám đông vẻ mặt nghiêm nghị.

Không gặp một thời gian, Lạc Băng Hà đã cao hắn lên thiếu niên trổ mã nhanh tựa trúc xanh vươn mình, khuôn mặt kia lại rất anh tuấn, thật thu hút ánh nhìn của người khác. Thấy nam chính đã trình diện, Thẩm Thanh Thu mới yên tâm, chuyển sự chú ý sang quân địch.]

Tiểu Băng Hà vui vẻ, "Sư tôn, sư tôn, người người nhìn đầu tiên là ta, ta rất vui!"

Thẩm Viên chột dạ, "Ừm."

Thẩm Thanh Thu, "Chỉ là chuẩn bị màn ngược nam chính tơi bời thôi. Mà không đúng, hình như ta mới là người thảm nhất thì phải?"

Lạc Băng Hà thề, "Con nhất định sẽ bảo hộ cho sư tôn thật tốt!"

"Ừm, đành nhờ Băng Hà vậy."

"Có nam chính bảo vệ, thật an tâm!"

"Vângggggg"

Mọi người: stop! Đừng! Có! Làm! Mấy! Chuyện! Này! Ở! Ngoài! Đường!!!!

[Trước điện Khung Đỉnh cổ kính và uy nghi tụ tập hơn trăm dị tộc tỏa đầy ma khí, mà lãnh đạo của cuộc xâm nhập này không ngờ lại là một thiếu nữ thoạt nhìn chẳng qua mới mười lăm, mười sáu tuổi.

Thẩm Thanh Thu có chút kích động trong lòng: Xuất hiện rồi! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

Cho dù ở giữa đám quần chúng Ma tộc yêu thích trang phục kỳ lạ thì tạo hình của thiếu nữ này cũng vô cùng khác người. Cả mái tóc dài đen nhánh được tết thành mấy cái bím nhỏ, lần da trắng nõn, mắt tô rõ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC