Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chuyện đầu tiên khi quay lại Thương Khung Sơn, đó là lên đỉnh núi được chưởng môn trấn thủ, báo cáo công tác với Nhạc Thanh Nguyên.

Trước đây Thẩm Thanh Thu vẫn luôn cho rằng vị chưởng môn sư huynh này chính là một NPC tuyên bố nhiệm vụ. Có điều cảm giác ấy đã biến mất hoàn toàn sau khi hắn bước vào sơn môn.

Hắn còn chưa bước vào đại đường, Nhạc Thanh Nguyên đã dẫn một đoàn đệ tử của Khung Đỉnh phong ra đón. Hai người vừa chạm mặt nhau, chưa nói đã cười, tay phải Nhạc Thanh Nguyên nắm lấy cổ tay của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu giật mình, có điều Nhạc Thanh Nguyên không làm động tác gì khác, chỉ chăm chú quan sát, hắn liền biết sư huynh chỉ đang bắt mạch xem tình trạng linh lực trong cơ thể mình thế nào, lập tức thấy yên tâm.]

Nhạc Thanh Nguyên nói, "Đệ không cần phải đề phòng ta như vậy."

Thẩm Thanh Thu nói, "Xin lỗi, sư huynh."

Nhạc Thanh Nguyên lắc đầu," Không cần xin lỗi, đệ làm đúng. Ta không trách đệ."

"...Xin lỗi, sư huynh, đã lừa huynh lâu đến vậy."

"Không sao cả, đệ cũng là bất đắc dĩ thôi."

Thẩm Thanh Thu hành lễ, "Ta luôn coi huynh là huynh trưởng của ta."

"Ta cũng coi đệ là đệ đệ của ta, cả mọi người cũng vậy." Nhạc Thanh Nguyên nói.

'Thẩm Thanh Thiên' cười," Tiểu tử đệ quên mất người làm đại ca ruột của đệ rồi sao?"

Thẩm Thanh Thu nói,"Tất nhiên là có. Chỉ là đệ đi lâu như vậy, huynh vẫn chưa chào đệ một tiếng."

'Thẩm Thanh Thiên' nói," Đệ đừng tưởng giờ đệ nhỏ mà tưởng bản thân là trẻ con đó nhé."

Thẩm Thanh Thu nhún vai," Nhưng hiện giờ đúng là đệ nhỏ thật mà. Không lẽ huynh không thương cảm vị đệ đệ nhỏ bé này được sao?"

Lạc Băng Hà bị ngó lơ nãy giờ giận gần chết, sư tôn chưa bao giờ làm nũng với hắn chút nào vậy mà lại làm nũng với Nhạc Thanh Nguyên và Thẩm Thanh Thiên! Cho dù đúng là anh em, huynh đệ đồng môn đi chăng nữa cũng không được! Hiện giờ mới nắm được cơ hội nghe được tiếng lòng sư tôn nói, không thể chỉ để người nói về những người linh tinh được!

Lạc Băng Hà không để bọn họ nói xong đã bế Thẩm Thanh Thu từ trên đầu xuống trước mặt, "Sư tôn người nói hơi nhiều với họ rồi, nói với ta đi."

Thẩm Thanh Thu giật mình, "Đệt, quên mất thùng giấm siêu to khổng lồ này rồi."

Lạc Băng Hà nhướng mày, Thẩm Thanh Thu vội ngậm miệng, nhưng dù muốn ngậm miệng, không suy nghĩ nữa nhưng não vẫn không kìm được nghĩ mà phun tào, "Thôi xong thôi xong, Lạc Băng Hà nghe thấy rồi! Tiết tháo của ta không giữ được rồi! Mặt mũi làm thầy của ta đi tong rồi!" (không, nó mất lâu rồi)

"Băng Hà, ngươi, ngươi bình tĩnh! Ngươi làm ta sợ!!!!! Đm, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó! Giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta đến nơi vậy!!" vừa gào vừa vùng vẫy, nhưng tay của Lạc Băng Hà dù không nắm chặt ép y khó thở nhưng cũng không phải thả lỏng dễ cho y đi.

Lạc Băng Hà nhìn tiểu sư tôn bị dọa sợ đến nơi, nhướng mày cười, "Sư tôn, ta sẽ không ăn ngươi."

Ninh Anh Anh cắn cắn khăn tay nhìn tiểu sư tôn trong tay sư đệ nhà mình, thầm nghĩ muốn cướp người thêm lần nữa mới được. Phải sờ cho thỏa!

Nghĩ là làm, nàng chờ cho hai người chơi xong, Lạc Băng Hà để Thẩm Thanh Thu lại lên đầu, thả lỏng xem tiếp. Rón rén bước từ đằng sau, do tu vi đã bị phong ấn một phần cộng thêm mới nãy được ăn đậu hũ của tiểu sư tôn nên hắn nhất thời thả lỏng. Mọi người nhìn tiểu cô nương đi đến sau ma tôn đại nhân, mắt sáng rực nhìn tiểu Tu Nhã kiếm trên đầu hắn liền buồn cười, biết nàng lại có ý chôm sư tôn này thêm lần nữa, gan cô nương này cũng lớn thật. Minh Phàm muốn nói lại thôi, nhìn tiểu sư muội nhà mình lại bắt đầu đi tìm đường chết thầm mong Lạc Băng Hà giơ tay đánh khẽ.

Thế là mặc cho Ninh Anh Anh bước đến chuẩn bị trộm rối thêm lần nữa, mọi người chỉ đứng đó xem kịch vui. Nhưng sắp động đến con rối nhỏ, như chạm vào một kết giới nào đó, ngón tay sắp chạm đến bị một dòng điện làm tê liệt, hét lên một tiếng lui lại đằng sau.

Ôm bàn tay bị điện giật đến run rẩy, nàng phồng má nhìn thủ phạm từ từ quay lại. Lạc Băng Hà nói, "Sư tỷ, sư tôn là của ta."

"Ta chỉ mượn người một chút thôi mà, A Lạc, đệ không thể để sư tỷ sờ một chút sao. Sư tôn đáng yêu đến vậy ta không kìm được."

Lạc Băng Hà lắc đầu, "Không thể."

Thẩm Thanh Thu, " Cô nương, con lúc nãy mới làm vi sư suýt chóng mặt chết rồi. Giờ lại muốn "ám sát" ta nữa sao?!"

Ninh Anh Anh nũng nịu, "Sư tôn, Anh Anh chỉ muốn ôm người thôi mà."

"Không, ngươi không muốn."

"Sư tônnn."

Thẩm Thanh Thu đỡ trán, giơ tay ngăn nàng nói tiếp, "Đừng dùng cái mặt loli đó mà nhìn ta. Ta sợ mình không đỡ được."

Quần chúng ăn dưa: loli là gì?

Thẩm An Tịch giải thích," Là chỉ những cô gái dễ thương, đáng yêu, trong sáng đó."

Ninh Anh Anh mắt sáng, "Vậy... Sư tônn, có, thể, cho, Anh, Anh, sờ, một, chút, được, không????"

Thẩm Thanh Thu, "Không... không, đm, cô gái, cô đừng nhìn ta như thế! Đệt! Đừng có khóc!!! Ta có hay khóc đâu mà sao các ngươi ai cũng như cái vòi nước hở tí là khóc vậy chứ!!!!!"

Ninh Anh Anh nũng nịu, hai mắt ươn ướt," Sư tôn, người không thương Anh Anh rồi ư? Đệ tử chỉ sờ một chút thôi mà."🥺

Minh Phàm không nhìn được nữa, đi đến lôi kéo Ninh Anh Anh, "Anh Anh, đừng nghịch nữa. Lạc sư đệ không cho đâu."

Ninh Anh Anh vùng vẫy, "A Lạc tốt, cho sư tỷ sờ một chút nào~"

Lạc Băng Hà lắc đầu, lùi về sau vài bước, kiên trì lặp lại," Không thể."

Ninh Anh Anh không làm gì được, đành quay về chỗ cũ với Minh Phàm.

Đám đệ tử như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm xem tiếp.

[Một lát sau, Nhạc Thanh Nguyên buông tay, vừa cười vừa cùng Thẩm Thanh Thu bước vào đại đường, hỏi: "Việc rèn luyện thế nào?

Giọng điệu như của huynh trưởng trong nhà thế này khiến Thẩm Thanh Thu nhớ tới anh trai mình, có chút thương cảm, lại càng cảm thấy trong lòng rất ấm áp, đến những lời chán nản cũng được nói ra với vẻ vui tươi hỗn hở: "Không được như mong muốn."

Các đệ tử đến cái bóng của Bác Bì Ma cũng chẳng được thấy, đứng từ góc độ rèn luyện thì đúng là không được như mong muốn.

Nhạc Thanh Nguyên nói: "Không cần nóng vội nhất thời.

Thẩm Thanh Thu gật đầu, đột nhiên chuyển đề tài: "Chưởng môn sư huynh, đệ muốn vào động Linh Tê phía sau Khung Đỉnh phong bế quan."

Khung Đỉnh phong là đỉnh núi đứng đầu mười hai đỉnh, đương nhiên là nơi hội tụ tinh hoa của đất trời nhiều nhất. Mà động Linh Tê chính là nơi để tu luyện tốt nhất của Khung Đỉnh phong, công bỏ ra ít mà thành quả thu được lại nhiều. Bởi vậy, các trưởng bối hoặc những đệ tử ưu tú trong phái đều có thể xin chưởng môn vào động bế quan tu luyện. Phải có được sự đồng ý của chưởng môn mới được sử dụng.

Thẩm Thanh Thu muốn vào động Linh Tê bế quan, Nhạc Thanh Nguyên đương nhiên sẽ không từ chối. Nhưng nụ cười bên môi hắn đột nhiên ngưng lại, thần sắc hơi thay đổi.]

Thẩm Viên ngẫm nghĩ," Lúc đó ta chỉ thoáng qua cảm thấy kì lạ. Hiện giờ ta có thể hiểu, sư huynh là đang lo ngươi tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma đó."

Thẩm Cửu hừ một tiếng," Tên ngốc đó liên quan gì đến ta. Cần hắn lo chắc."

Nhạc Thanh Nguyên không nói gì nhưng Vân Ca lại cười y, "Cửu ca, huynh đang biệt nữu."

"Không có." 'Thẩm Cửu' chắc nịch.

"Chắc chắn huynh đang biệt nữu. Người ta hiểu hết rồi kìa. Đừng xấu hổ nha."

"Hà Vân Ca! Ngươi cút!"

"Ai da, hung dữ như vậy..." Thật đáng yêu.

"Ngươi đừng tưởng ta không biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì! Cất cái bản mặt vô liêm sỉ đó lại!"

"Được thôi." lật mặt chưa đến một giây đã trở lại là ngự tỉ cool ngầu. Thật kinh khủng!

[Thẩm Thanh Thu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tia bất thường này vừa lóe qua, Nhạc Thanh Nguyên đã lại ôn hòa hỏi: "Là vì Đại hội Tiên Minh sao?"

Thẩm Thanh Thu đáp: "Đúng vậy."

Không chỉ riêng vì Đại hội Tiên Minh, sự kiện Bác Bì Ma lần này càng khiến Thẩm Thanh Thu nhận thức được tầm quan trọng của việc chăm chỉ tu luyện. Ở thế giới này, phải có thực lực mới có tư cách nói đến chuyện tương lai. Vì dù sao không phải lần nào cũng có thể mở Chế độ dễ và Boss có chỉ số thông minh thấp dưới mức trung bình.]

Các phong chủ đồng loạt gật đầu, Tề Thanh Thê trào phúng," Đến cả một ma vật nhỏ như Bác Bì Ma đã khiến ngươi chật vật như vậy. Tất nhiên phải cút về tu luyện lại rồi, nếu không Thương Khung Sơn chúng ta còn mặt mũi nào nữa."

Thẩm Thanh Thu nói thầm, "Từ khi vào đây thì Thương Khung Sơn chẳng còn thanh danh gì nữa rồi." Bí mật lẫn điểm yếu của phong chủ đứng thứ hai đã bị phơi ra cho bàn dân thiên hạ thấy hết rồi thì cái "thanh danh" sớm đã nát nay còn tàn hơn, còn gì nữa mà nhắc đến nó.

Tề Thanh Thê tức đến nghẹn họng, nhìn tên "sư huynh" vô tích sự trốn trên đầu đồ đệ không ra thể thống gì kia mà lòng muốn phun ngụm máu lăng tiêu lên trời!

Mộc Thanh Phương đến châm cho nàng một cái giúp điều hòa khí tức, thầm thở dài một hơi. Cứ thế này sợ rằng phải châm vài kim cho sư đệ, sư muội dài dài, hay đánh ngất luôn nhỉ?

Tề Thanh Thê hô hấp bình thường trở lại, mặc dù không biết bệnh tim ra gì nhưng giờ nàng nghĩ là mình sắp bị nó sớm nếu cứ ở đây!

[Trước khi bế quan, Thẩm Thanh Thu gọi Lạc Băng Hà tới, đưa cho y tâm pháp nhập môn thực sự.

Lạc Băng Hà đón lấy tâm pháp, hỏi: "Tại sao sư tôn lại đưa cho đệ tử một cuốn tâm pháp hoàn toàn khác?"

Thẩm Thanh Thu bốc phét tỉnh bơ, "Thể chất của người có chỗ khác người, không thể tu luyện theo tâm pháp bình thường của bổn môn được."

Hắn không muốn tự để lộ ra việc Thẩm Thanh Thu bày mưu đặt kế để Minh Phàm đưa cho Lạc Băng Hà tâm pháp giả đâu, tuy rằng sớm muộn gì việc này cũng sẽ bại lộ.]

Băng Ca siết chặt tay, năm đó hắn ăn không ít khổ vì mù quáng tin tưởng vào cuốn tâm pháp giả đó. Ha, nếu không phải nhờ cái "kim thân bất phá" kia, chắc hắn đã chết từ lâu.

Tiểu Băng Hà vui mừng, "Chính là nói, năm đó sư tôn không phải đưa ta bí tịch gì đặc biệt mà chỉ là công pháp bình thường thôi sao?"

Thẩm Viên gật đầu, không hiểu vì sao hắn lại vui mừng đến vậy? Chỉ là đưa công pháp thôi mà?

Tiểu Băng Hà phấn khích, "Chính là chính là, sư tôn lo cho ta bị tẩu hoả nhập ma mặc dù biết ta sẽ không chết?! Sư tôn lo lắng cho Băng Hà sẽ gặp chuyện sao? Sư tôn thích Băng Hà nhất đúng không? Đúng không?!!"

Bị tiểu Băng Hà bay quanh quanh làm suýt hoa cả mắt, Thẩm Viên chỉ có nước gật đầu thừa nhận, tay túm người vỗ về, "Đúng, ta thừa nhận, ta lo lắng cho Băng Hà."

Tiểu Băng Hà vui sướng bay qua ôm mặt Thẩm Viên thơm lấy thơm để vài cái mới dừng.

[Nhìn bóng dáng xa dần của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà tay nâng cuốn tâm pháp, trong lòng kích động tột độ.

Đây là tâm pháp sư tôn dành riêng cho y.

Thẩm Thanh Thu thỉnh thoảng quay đầu lại, vẫn thấy y còn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, bèn day day ấn đường bước tiếp.

Tuy không biết Lạc Băng Hà đang nghĩ gì, nhưng có lẽ là hiểu lầm rồi...]

Lạc Băng Hà gãi gãi má, hắn biết là bản thân nghĩ quá xa, nhưng như thế là hợp lý mà, đúng không?

Mọi người: không, chẳng có ai nghĩ như ngươi cả!

Màn hình chuyển đổi đến động Linh Tê, những người ngoài nhìn mà không khỏi cảm thán. Không hổ là môn phái đứng nhất! Đến nơi tu luyện cũng đẹp đến vậy!

[Lòng động Linh Tê ngoằn ngoèo sâu hút, sau trăm ngàn ngách rẽ, cuối cùng hiện ra một khoảng không gian lớn, không trăng không sao nhưng mát lạnh và yên tĩnh. Đá trắng như mây, đá xanh như nước, tạo nên đủ mọi kỳ quan và giường đá thiên nhiên lớn lớn nhỏ nhỏ. Ở giữa còn có một cái đầm nước biếc, mặt nước như gương phản chiếu một thế giới khác trong đó.

Điểm duy nhất thiếu sót đó là các vị tiền bối bế quan trước đây có lẽ không có tinh thần gìn giữ các cảnh quan công cộng lắm, tường đá bị vô số đạo ảnh với kiếm khí bổ vào tạo thành các khe rãnh dọc ngang, lại thêm một mảng những vết máu văng ra bắn lên tường, giờ đã biến thành màu đen kịt.

Chỗ này chỉ là một trong những hốc động, mặc dù nhìn hơi giống hiện trường hung án một tẹo, nhưng Thẩm Thanh Thu rất hài lòng, không định đi tìm chỗ khác nữa. Hắn ngồi xuống một chiếc giường đá, bắt đầu tu luyện theo các điển tịch đã đọc được.]

Cả hai Nhạc Thanh Nguyên giật mình, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc kèm theo trốn tránh lướt qua. May rằng mọi người đang chăm chú xem nên không chú ý đến hắn.

[Thế nhưng, dường như ông trời không chịu để yên cho hắn cày điểm Ngầu, ngồi thiền chưa được bao lâu thì hắn nghe thấy một loạt những tiếng động khác thường.

Là tiếng thở dốc rất nhỏ.

Có người đang khó nhọc thở dốc.

Đồng thời, hắn cảm nhận được một luồng linh lực dậy sóng gần đó.]

"Đây... Đây là...!"

Tề Thanh Thê gấp gáp," Là tẩu hỏa nhập ma."

Ngụy Thanh Nguy nhíu mày," Ai trong Linh Tê động tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma?!" hắn nhớ lúc đó chỉ có Thẩm sư huynh...

"Là ta." Sắc mặt của Liễu Thanh Ca âm trầm nói.

"Tẩu hỏa nhập ma? Chiến thần của Bách Chiến Phong từng tẩu hỏa nhập ma?!" Đây là một tin lớn, ai cũng biết chiến thần của toàn tu chân giới, phong chủ của Bách Chiến phong năm ấy là người gần như bất khả chiến bại ở Tu chân giới vậy mà cũng sẽ nhập ma! Cũng đúng, cho dù là chiến thần đi nữa thì cũng là tu sĩ, cũng có lúc bất cẩn lúc tu luyện.

"Vậy Liễu phong chủ là được Thẩm phong chủ cứu ư?" có người hỏi.

Liễu Thanh Ca không nói gì, vành tai hơi đỏ, chứng minh lời này là thật. Đột nhiên, hệ thống nhận được thông báo: 《Giá trị tức giận của nhân vật chính +50》

Hệ thống đầy ngờ vực:" Tại sao lại có chỉ số mới nữa????" hiện giờ hệ thống có lẽ đã hiểu cảm giác của Thẩm Viên năm đó, người cùng hoàn cảnh mới hiểu nhau.

Lạc Băng Hà chợt nhớ đến việc sau khi ra khỏi động Linh Tê, quan hệ của Thẩm Thanh Thu và Liễu Thanh Ca thay đổi nhanh chóng. Nhưng từ lúc sư tôn đến đây vẫn chưa từng gặp mặt Liễu Thanh Ca, vậy nên, trong lúc hắn không biết gì, hai người này đã xảy ra chuyện gì đó khiến quan hệ tốt lên.

Cơn tức giận bùng bùng nổi lên, sư tôn lại cứu mạng tên Liễu Thanh Ca kia? Để gã tự sinh tự diệt hoặc một đao chém chết có phải hơn không? Tại sao phải cứu mạng gã làm gì!

Tiểu Băng Hà phồng má, "Sư tôn và Liễu sư thúc một mình ở trong động Linh Tê, đã vậy còn cứu mạng hắn nữa, hai người ở trong đó ân ái triền miên, đồng sơn cộng chẩm* nơi non xanh nước biếc, để lại Băng Hà ở ngoài cực khổ tu luyện, từng giờ từng khắc nhớ đến sư tôn."

*Gốc là "đồng khâm cộng chẩm": thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 동금공침 (同衾共枕 - đồng khâm cộng chẩm). Ở đây, đồng - cùng, khâm - chăn, cộng - chia sẻ, chẩm - gối. Câu này có nghĩa chung chăn chung gối. Đây vốn là câu nói về mối quan hệ vợ chồng. Tui đổi "khâm" thành "sơn" trong "sơn động" cho hợp cảnh.

Không chỉ một trong hai "đồng phạm chính" Liễu Thanh Ca cùng Thẩm Viên "đồng sơn cộng chẩm" cảm thấy buồn nôn mà không ít người nghe "Lạc Băng Hà làm nũng" thôi cũng đã không chấp nhận nổi, nói chi đến việc nghe thấy từ đầu đến đuôi!

Mọi người: thật là quá khủng bố! Ai đến làm điếc tai ta đi!

Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà, cái nhìn nóng bỏng khiến Lạc Băng Hà lảng tránh, y nói, "Đồng sơn cộng chẩm cái cóc khô! Vi sư trong lòng ngươi là dạng gì vậy hả? Hơn nữa, lúc đó ta là trai thẳng! Liễu Thanh Ca cũng là trai thẳng!!! Là ai dạy ngươi suy nghĩ những thứ này?! Hả?!!!!! Nghiêm chỉnh lại cho ta!" nói xong, không nhịn được đập một cái thật mạnh lên đầu Lạc Băng Hà, nhưng đối với hắn chỉ thấy tê dại, nơi bị đánh như lan khắp toàn thân, khiến hắn lâng lâng trong hạnh phúc.

Hắn cười chân chó nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời, "Dạ, sư tôn."

Nếu hiện giờ hệ thống không còn thông báo độ sướng theo tháng thì chắc chắn trong đầu Thẩm Viên từ đầu đến giờ sẽ tràn ngập thông báo cộng, trừ điểm của nhân vật chính!

Sợ rằng không chỉ Thẩm Viên mà cả hệ thống cũng quá tải mà sập nguồn mất.

Cái sự lật mặt có một không hai này không hổ là ma đầu.

Liễu Thanh Ca chầm chậm rút kiếm trong vỏ, tùy thời đều có thể băm chết hai tên vô liêm sỉ này, may mà có Mộc Thanh Phương đến đâm hắn một châm, khiến hắn không vì tức quá mà tẩu hỏa nhập ma lần nữa.

[Được rồi, Thẩm Thanh Thu biết có chuyện gì xảy ra rồi.

Động Linh Tê lớn như vậy, đương nhiên không có chuyện chỉ mình hắn được phép vào đây bế quan, chỗ này còn có người khác cũng tới tu luyện, hơn nữa... còn bị tẩu hỏa nhập ma rồi, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt.

Ta! Chỉ! Muốn! Bế! Quan! Tu! Luyện! Cày! Level! Thôi! Mà! Có cần phải vậy không? Có! Cần! Phải! Vậy! Không?!

Thẩm Thanh Thu mở bừng hai mắt, quyết định đi xem xét một phen. Hắn lần theo hướng của âm thanh và luồng linh lực đang dao động kia, quẹo bảy, tám lần trong động âm thanh kia càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, hắn tiến vào một huyệt động khác. Vừa bước vào đã thấy một người mặc đồ trắng quay lưng về phía mình, một thanh trường kiếm găm vào vách đá, ngập đến tận chuôi.

Trong động kiếm khí loạn xạ, không hề theo chiêu thức nào. Nhìn vết máu loang lổ trên mình người mặc đồ trắng kia thì có vẻ giống người bị hại, nhưng động tác của gã thì chẳng khác gì cuồng ma sát nhân.

Vị này bị tẩu hỏa nhập ma khá là nghiêm trọng đấy!

Thẩm Thanh Thu đang cân nhắc xem với kiểu luyện công hoang đường không đâu vào đâu của mình, nếu bước tới lưu thông linh lực cho đối phương, rốt cuộc là xác suất giúp được lớn hơn hay xác suất đổ thêm dầu vào lửa lớn hơn. Đúng lúc này, hắn thoáng liếc qua cái chuôi của thanh kiếm kia.

Bấy giờ vì linh lực của chủ nhân bạo phát, thân kiếm không ngừng lay động, từng chút từng chút tự rút ra khỏi vách đá, phát tiếng u u chói tai, ánh sáng bạc không ngừng chạy dọc từ chuôi kiếm lên đến chú văn và hoa văn loan phượng khắc trên thân.

Thẩm Thanh Thu vừa liếc một cái liền nhận ra đây là thanh kiếm gì, kiếm của ai.

Đậu má!

Xui xẻo kiểu quái gì mà lại gặp người này!

Nếu vừa rồi hắn còn có ý định giúp đỡ thì lúc này chỉ còn suy nghĩ chạy trốn cho nhanh. Thế nhưng đã muộn người mặc đồ trắng kia quay phắt lại, phát hiện ra sự tồn tại của hắn!

Thẩm Thanh Thu hoàn toàn chẳng còn tâm trí đâu mà khen một câu "Trai đẹp!", có đẹp hơn nữa mà hai mắt đỏ ngầu gân xanh nổi gồ trừng trừng nhìn mình thì cũng phải quỳ, biết không!]

Dù biết người tẩu hỏa nhập ma thần trí không rõ, có dấu hiệu nhập ma nhưng trực tiếp chứng kiến khuôn mặt tuyệt sắc của Liễu Thanh Ca trên màn hình dữ tợn như thế đã làm nhiều đệ tử đã bị kinh hãi, may mà những đệ tử nhỏ tuổi đã đi ra ngoài, nếu không đã bị dọa sợ đến phát khóc rồi.

Liễu Thanh Ca không quan tâm đến hình tượng bản thân bị phá vỡ, hắn chú ý trọng điểm chính là: Thẩm Thanh Thu không muốn nhìn thấy hắn hay nói đúng hơn là hoảng sợ khi nhìn thấy hắn bị tẩu hỏa nhập ma.

Điều này chứng minh: ở đây có khuất mắt, nếu không cũng là "nguyên tác" có khuất mắt.

[Hắn phất tay áo chạy biến, người thanh niên kia đánh một chưởng lên vách, đá bay tung tóe, trường kiếm cuối cùng cũng phá đá bay ra, vừa vặn găm ngay trước mặt Thẩm Thanh Thu, chặn đứng đường đi của hắn. Nếu chạy nhanh hơn chút nữa mà không phanh kịp, Thẩm Thanh Thu đã bị chặt đầu tại trận rồi. Trong nháy mắt, người mặc đồ trắng bị mất lý trí đã xông về phía trước.]

Nhiều người chỉ nghe danh "Chiến thần Liễu Thanh Ca" mà chưa chứng kiến tận mắt lập tức giật mình khi thấy tốc độ của hắn, may Thẩm Thanh Thu còn có thể tránh kịp chứ đổi lại là bọn họ có khi đã bị chặt đầu xuống thật.

[Thẩm Thanh Thu nhận thấy không kịp chạy nữa, đành phải liều mình tiến lên vậy. Hắn dồn linh lực về tay phải, chơi bài được ăn cả ngã về không đánh một phát vào ngực người nọ.

Nếu người nọ thật sự giống như truyền thuyết đã kể, mạnh gần ngang ngửa với nam chính có bot, vậy thì một chưởng này đánh ra chẳng có tác dụng quái gì hết. Không chừng Thẩm Thanh Thu còn bị văng ngược ra sau quá ba trượng, miệng phun máu tươi gì đó.

Nào ngờ lại có tác dụng, kẻ bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net