Chương 4 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế rồi, ngày nào đó cần đến vẫn phải đến.

Hôm ấy tiết trời mới vào Thu, sáng sớm, sương rơi đêm qua vẫn còn đọng đầy trên lá nhỏ giọt nhỏ giọt rơi xuống nền đất thật chậm rãi, có chút se se lạnh.

Hai người đứng ở trong sân lặng nhìn nhau một hồi, tận sâu trong đáy mắt là sự lưu luyến khó rời.

Lúc sau, Huấn Cao vuốt mặt mình, nói lời từ biệt trước : "Ta đi rồi, ngươi ở đây nhớ chăm sóc giúp ta vườn tược với mấy con vật, quan trọng nhất là... phải chăm sóc tốt cho viên quản ngục của ta đó." Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười : "Nếu... nếu như ta có ngày trở về mà thấy y gầy đi là ta phạt ngươi đấy."

Viên quản ngục giương đôi mắt thâm quầng lên nhìn hắn, chứng tỏ y đã có một đêm ngủ không ngon, khẽ nói : "Ta đồng ý, nhưng đổi lại ngài cũng phải đáp ứng ta một việc."

Hiển nhiên lời nói nửa đùa nửa thật mà thâm tình ấy không an ủi được y, thậm chí là khiến y cảm thấy ly biệt ngày một xa.

"Việc gì ?" Huấn Cao hỏi.

"Nhất định phải sống sót trở về." Khi nói ra câu này, trong ngữ điệu y tràn ngập sự kiên định, lát sau lại bổ sung thêm : "Ta sẽ chờ ngài về cho bằng được, dù là răng rụng tóc bạc cũng sẽ chờ." Viên quan ngục hít hít cái mũi, nói một câu cuối : "Thượng lộ bình an, công thành khải hoàn."

Huấn Cao mới đầu do dự, nhưng rồi lại vì điều gì đó mà nhanh chóng gật đầu. Sau đó, hắn quay lưng rời đi ngay, vì chỉ sợ đứng lâu thêm chút nữa sẽ chùn bước.

Hàng rào gỗ đóng lại, nam nhân tuấn dật phong trần thoáng cái biến mất sau hàng cây trước nhà, ra đi thật vội, trở về... lại thật lâu, lâu tới mức tưởng chừng như sẽ không quay về nữa.

Viên quản ngục lặng người nhìn bóng lưng Huấn Cao dần khuất dạng, gió thổi mái tóc rối tung, len lỏi vào từng tấc da thịt, lạnh.

Ngày người không có ở đây, trời thật lạnh, mặc dù hiện tại chưa phải là mùa đông.

Y cả ngày đi ra đi vào cũng không biết nên làm cái gì để tâm thôi phiền muộn, nhìn lá vàng rụng đầy sân lại chẳng muốn quét đi, bởi vì, trên những chiếc lá đó vừa in dấu chân của Huấn Cao.

Thời gian là một khái niệm khá mơ hồ, nó như có như không mà tồn tại.

Thời gian của thời không là thừa thãi, nhưng đối với một đời người lại ngắn ngủi đến đáng thương, chỉ vừa mới chớp mắt một cái lại ngỡ như đã trải qua cả ngàn năm, thiếu thốn tới mức chưa kịp dành trọn tình cảm để yêu thương ai đó đã kết thúc một kiếp hồng trần.

Thoáng cái, cái cây trước sân nhà đã cao lên thật nhiều, đã trải qua bốn mùa thay lá, bây giờ bắt đầu những chồi non đầu xuân mới tựa như chào đón một cuộc sống an yên tự do dự tại, giá như mà... chúng ta giống như những ngọn cây ấy, chung một gốc đan cành nương tựa nhau để lớn thì thanh thản biết mấy.

Hoặc giả như không cần phải vướng bận sự đời.

Mỗi ngày viên quản ngục đều thẫn người ngồi ngắm cái cây ấy, ngắm qua bốn năm đã sớm ngắm ra ngày tháng nó thay lá đổi cành. Bốn năm ròng rã cô đơn, y chờ bốn năm, vườn tược chăn nuôi gì gì đều thành thạo cả, chỉ có điều thân thể không được béo tốt cho lắm, thỉnh thoảng còn bệnh nặng. Chắc là do tâm mà sinh bệnh.

Liệu khi người nào đó gặp lại mình có trách phạt vì dưỡng thân không tốt hay không ?

Nhưng còn phải chờ tới khi nào nữa ? Hay là hắn thất hứa rồi ?

Đúng là chờ đợi không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ.

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, hàng rào gỗ được mở ra, một thân ảnh mặc đồ đen xuất hiện. Vẫn cô gái ấy, cô gái cứ cách một thời gian nhất định lại đem đồ tới, nhưng trong tất cả những thứ cô ấy đưa y, y mong chờ nhất là những lá thư được viết bởi Huấn Cao.

Cô gái tháo khăn bịt mặt, sắc mặt trắng bệnh trông có vẻ nghiêm trọng, thậm chí viên quản ngục còn thấy viền mắt cô hồng hồng, giống như vừa mới khóc xong, vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên đôi má xinh xắn.

Trong lòng y bỗng nhiên hoảng hốt, không kiềm chế được sự run rẩy của bàn tay đang vươn ra nhận lấy lá thư.

Trong bì thư có hai lá, một là do Huấn Cao viết, cái còn lại chữ viết siêu vẹo trông có vẻ vội vàng không biết là của ai.

Viên quản ngục đọc xong hai bức, toàn thân run rẩy, lá thư tuột khỏi tay từ bao giờ không hay, thâm tâm chết lặng.

Cô gái đối diện nhìn vậy càng thấy đau đớn hơn, cô bỗng nhiên nhào tới ôm lấy y, khóc một trận thật lớn, giống như dùng hết toàn bộ nước mắt của cả đời này để khóc, rất thương tâm.

"Hôm nay... đâu phải ngày cá tháng tư đúng không ?" Viên quản ngục không khóc được như cô ấy, chỉ có thể thì thào vài câu vô nghĩa, giọng khản đặc đi chắc vì cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng mà không thể bộc phát. "Ngài... ngài hứa là nhất định sẽ về..."

"Ta xin ngươi, ta xin ngươi đừng nói nữa." Cô gái ấy gào lên thật lớn, nước mắt tuôn xối xả như mưa.

Thật lạ, sao trời vẫn trong xanh như thế, ông trời, ngài không thấy ta đang rất đau lòng ư, cớ sao không thể cho rơi xuống vài giọt nước coi như an ủi tôi đi ? Tại sao ông có thể cười tươi như thế trong khi Huấn Cao đã thực sự biến mất khỏi nhân gian ? Ông... quá nhẫn tâm, mang người ấy đi, còn không chịu khóc một chút.

À, ta quên mất, ông không có trái tim, ông chỉ là một khoảng trời trống rỗng được lấp đầy bởi những đám mây mà thôi.

Những ngày sau đó, y giống như mất trí nhớ vậy, không biết là thật hay giả, chỉ là y vẫn cứ chờ trước sân nhà, chờ một ngày nam nhân tiêu sái trở về.

Như đã hứa, chờ đến lúc đầu bạc răng long, chờ cho bằng được người về mới thôi chờ đợi.

Lại một năm nữa trôi qua trong tàn nhẫn.

Viên quản ngục nhìn tấm lụa trắng đầy những nét chữ chính mình viết, lầm bầm : "May mà thời gian đi nhanh, nếu không ta sẽ chán ngán việc chờ đợi ngài mất. Ngài có biết vì sao ta vẫn ở đây chờ ngài không ? Vì ta sợ chỉ cần ta rời đi một lúc ngài quay lại sẽ không tìm thấy ta..."

Ô kìa, sau bao nhiêu ngày tháng, ruốt cuộc lệ cũng có thể trào ra rồi, thẫm đẫm cả mảnh lụa, mực nước nhòe ra, nhuộm đen loang lổ.

Thêm nửa năm nữa qua đi, một ngày nọ, một toán quân lính xông thẳng vào trong ngôi nhà nhỏ lạnh lẽo ấy, không nói không rằng đưa người đi.

Viên quản ngục ban đầu thì giãy dụa, nhưng rồi nhận thấy sự vô vọng, y bèn buông xuôi.

Sớm siêu thoát cũng tốt, đỡ phải mỗi ngày đều tìm kiếm hi vọng trong tuyệt vọng – khoảnh khắc ấy y đã nghĩ thế.

Nhưng cho tới lúc gặp người cần gặp, viên quản ngục lại thay đổi suy nghĩ.

Trong đình viện rộng lớn của vương gia nào đó, y nhìn thấy một người rất đỗi quen thuộc mà cũng cực kỳ xa lạ đang ngồi thản nhiên thưởng trà. Phong thái ấy, hành động ấy, biểu cảm ấy, không phải Huấn Cao thì là ai đây ?

Thế nhưng... chẳng phải...

Huấn Cao ngẩng đầu, phát hiện viên quản ngục sau bao năm không gặp lại hốc hác tiều tụy đi bao nhiêu đang thất thần nhìn mình, hai mắt đỏ hồng như muốn khóc, hắn đau lòng.

Sợ rằng mình đang mơ, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái thì người đó sẽ biến mất, sợ rằng chạm vào sẽ chỉ là hư vô, vì thế, y chỉ biết chôn chân tại chỗ, gắng mở mắt thật to để nhìn người trước mặt.

Nhận ra suy nghĩ của viên quản ngục, Huấn Cao vừa thấy thương vừa thấy buồn cười. Hắn đứng lên đi tới chỗ y, ôm y vào lòng, nhẹ giọng nói : "Ta về rồi." như thể khẳng định những gì y thấy là sự thật.

Chờ đợi hết năm năm rưỡi có lẻ mới nghe được câu này, cảm xúc như thủy triều vỡ đê dâng lên khiên y khóc đến ngạt thở.

Giờ phút này, xin hãy cho y được yếu đuối một lúc.

Sau đó, chờ cho tới khi cả hai bình tĩnh lại, Huấn Cao mới kể rõ mọi chuyện.

Năm đó, đúng là hắn cứ nghĩ mình thực sự sẽ chết nên mới chuẩn bị sẵn một phong thư coi như lời từ biệt cuối cùng. Nội bộ đang lúc lục đục bất hòa, giặc ngoại nhân cơ hội nhảy vào xâm lược, Huấn Cao dốc toàn bộ lực lượng trong và ngoài đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu để lật đổ ngôi vua tại vị lúc bấy giờ, sau đó đưa tam hoàng tử lên kế vị, sắp xếp ổn định triều đình mới mong đánh thắng giặc ngoại. Vua tôi đồng lòng, sau bốn năm thì cuộc chiến kết thúc. Bởi vì là người dẫn đầu, Huấn Cao hi sinh thân mình để mở đường giặc, ngay thời khắc ngã xuống, hắn biết mình xong rồi nên đã cố gắng gửi bức thư đó cho một người anh em để truyền về cho viên quản ngục.

Y hỏi : "Vậy hiện tại sao ngài có thể khỏe mạnh ngồi đây thong dong uống trà ?"

Huấn Cao cười, đáp : "Ngươi còn nhớ thầy thơ lại chứ ? Người đã cùng ngươi phải bội triều đình đưa ta đi trốn đó ? Thầy thơ lại giúp ta chuẩn bị quân trang và mọi việc trong triều theo như kế hoạch của ta, hơn nữa nhờ có giặc ngoại nhảy vào mới có đòn bẩy để lật đổ vua cũ đưa tam hoàng tử lên ngôi, thống nhất toàn dân. Khi ta sắp không xong, ông ấy đã liều mình quay trở lại cứu ta. Vì vậy ta mới không thất hứa với ngươi."

"Tại sao khi tỉnh lại ngài không tìm ta ?" Y tỏ vẻ đau khổ : "Ta đã chờ ngài trong vô vọng rất lâu rất lâu..."

Huấn Cao vén mái tóc y, dịu dàng nói : "Thân thể ta toàn thương tích nặng nề, sợ ngươi đau lòng nên mới cố gắng trị khỏi vết thương mới trở về gặp ngươi, ai ngờ lại lâu đến vậy."

Nghe thế, viên quản ngục thấy ấm lòng.

Sau đó, hai người trở lại cuộc sống đơn giản như trước kia, bình bình đạm đạm sống qua ngày.

Huấn Cao quan sát ngôi nhà nhỏ của mình đã gần sáu năm không gặp thật kỹ, mọi thứ chẳng có gì thay đổi, ngoài ra còn có thêm một vườn rau xanh tốt với đủ loại rau củ quả. Hắn thuận miệng khen : "Ra dáng thê tử tốt rồi đấy."

Viên quản ngục đỏ mặt, nhanh chân đi vào phòng trong.

Không rõ cô gái thích mặc đồ đen như ninja Nhật Bản xuất hiện từ bao giờ, cô dựa người vào cửa, khoanh tay nhìn Huấn Cao : "Ngài trở về rồi."

Quản ngục thò cổ ra nhìn, trong lòng nghĩ, người nào đó khóc tới mức trời muốn sập xuống chắc không phải cô ấy đâu nhỉ.

Cô gái trừng mắt, ý nói y đừng có lắm lời mà kể chuyện nào đó của người nào đó ra, rất mất mặt.

Huấn Cao mỉm cười, thiên hạ thái bình, trong lòng an yên.

Buổi tối, Huấn Cao lấy trong túi hành lý ra một tấm vải lụa đã cũ, trải trên bàn cho viên quản ngục xem, hắn nói : "Ta tìm được vật định tình của chúng ta về rồi đây, ngươi bảo quản kỹ quá, ta suýt chút nữa phải phá nát phòng ngươi mới tìm thấy đấy."

Viên quản ngục cảm động không thôi.

Sáng hôm sau, hai người ngồi dựa vai nhau trên mái nhà, ngắm bình mình lên.

Cuộc sống giản dị mà hạnh phúc từ khoảnh khắc này bắt đầu sinh sôi.

Đời này, thế là viên mãn.

----End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net