Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim của người trẻ luôn tràn ngập nhiệt huyết như vậy, họ dùng tiếng cười để thúc đẩy sự hạnh phúc đến mọi người, dùng tiếng khóc để trút bỏ đi những áp lực từ bên trong, và thoải mái thẳng thắn thể hiện sự phẫn nộ của bản thân, ngay cả khi những tháng ngày tuổi trẻ tuyệt vời đó cuối cùng cũng sẽ biến mất, họ vẫn cháy hết mình mà không chút do dự.

Huyên nhi được phép nuôi chó, liền nóng lòng kêu bạn nữ kia mang chó đến, thậm chí còn trắng trợn bảo cô ấy đưa chó đến trường. Sáng hôm sau, cô gái vội vã mang theo một chiếc túi vào trường, trong túi chính là chú chó mà cậu muốn, thỉnh thoảng lại sủa vài tiếng khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn, cô gái hoảng hốt nắm chặt túi xách, nhanh chân bước đi.

Hôm nay, Huyên nhi đã tới rất sớm, chờ ở cửa lớp mình, bạn nữ ấy nhìn thấy Huyên nhi liền vội vàng đưa túi xách cho cậu.

"Đây, cho cậu, vừa nãy nó cứ sủa thôi, dọa chết tôi rồi. Vậy làm sao đây? Đặt ở đâu? Sẽ bị phát hiện chứ?"

Cô gái vỗ vỗ ngực, hỏi ra một loạt vấn đề lo lắng.

Huyên nhi lại bình tĩnh kéo khóa kéo ra, lúc đầu chỉ thấy một đôi mắt tròn trịa, đưa tay ôm lấy vật nhỏ bên trong ra, vừa nhìn, Huyên nhi liền cười to, này thật xấu xí a.

Đó là một chú chó Shar-Pei, đuôi vểnh cao, chân ngắn ngủi, lông có gai như bàn chải đâm vào tay, da trên người nhăn nheo, đôi tai nho nhỏ cụp xuống, mặt lại càng nhăn nheo không ra hình dạng gì. Hai tay Huyên nhi giơ nó lên cao nhìn chằm chằm nó trên không trung, chú chó nhỏ cũng ngơ ngác nhìn Huyên nhi, cái đuôi phía sau không ngừng đong đưa.

"Ha ha, con chó xấu xí, thật xấu xí a."

Cô gái đẩy Huyên nhi đầy bất mãn oán giận nói.

"Cái gì mà quá xấu chứ, đây là giống chó Shar-Pei, nổi tiếng khắp thế giới đấy, cậu có biết thưởng thức không vậy hả?"

Cô gái nói xong lại nhìn bạn bè trong lớp Huyên nhi, tất cả mọi người đều ném những ánh mắt tò mò về phía bọn họ.

"Này, cậu nói xem bây giờ chúng ta làm sao đây? Càng ngày càng nhiều người đến lớp rồi."

"Nhiều thì nhiều có sao đâu."

Huyên nhi còn đang bận tâm với chú chó trước mặt, đưa tay vuốt ve bộ lông cứng rắn trên người nó, đặc biệt thú vị a. Có mấy bạn nam thân với cậu cũng tới góp vui, cậu cũng hào phóng đem chú chó cho bọn họ sờ thử.

"Í í, các cậu đừng chơi ở đây, bị phát hiện thì phải làm sao!"

Cô gái sốt ruột, ôm chú chó nhỏ lên bỏ vào túi, lúc này nó lại phát ra hai tiếng sủa, càng thu hút ánh nhìn của nhiều người.

"Phát hiện thì phát hiện, bây giờ nó là của tôi, không liên quan đến cậu nữa, yên tâm đi."

Huyên nhi thản nhiên nói, cậu không sợ những giáo viên kia a, cái gì giáo viên chứ, dù sao cậu cũng đã quen với việc gây rối trong lớp, chỉ cần thi cử không xuống dốc là được. Nghe xong lời này, cô gái kia lại càng nóng nảy, thở gấp gáp nói với Huyên nhi.

"Tôi không có ý đó. Thôi không quan tâm cậu nữa, tôi đi đây."

Nói xong liền dậm chân chạy về lớp mình. Huyên nhi vô tội đứng nhìn nhún nhún vai, xách túi trở về chỗ ngồi của mình.

Chỉ chốc lát sau đã đến giờ vào lớp, trong lớp học, tiểu nhăn nheo được đựng trong túi, đặt bên chân Huyên nhi, nhưng vào lớp còn chưa tới mấy phút, vật nhỏ này đã sủa lên, trong lớp những người biết chuyện hay không biết chuyện đều chờ xem náo nhiệt, chỉ có Diệp Thần Tĩnh phía trước âm thầm lo lắng thay Huyên nhi.

Giáo viên vật lý trên bục ngừng tiếng giảng, đẩy cặp kính trên sống mũi, hai tay chống bục giảng hỏi nơi phát ra tiếng chó sủa.

"Là ai?"

"Tự giác đứng lên."

Huyên nhi thở dài một hơi, bất đắc dĩ đứng lên, trong miệng còn lẩm bẩm.

"Nhăn nheo, nhóc quá ồn ào a."

Giáo viên cũng đã quá quen với những học sinh không coi trọng nguyên tắc như vậy, tức giận nói.

"Đây không phải là cửa hàng thú cưng. Thời đại bây giờ cũng không tiên tiến đến mức ngay cả chó cũng phải được giáo dục, vì vậy cả người và chó liền đi ra ngoài, không ảnh hưởng đến các bạn khác."

Lời của giáo viên vừa dứt, cả lớp liền cười ồ lên, Huyên nhi chẳng những không cảm thấy xấu hổ, mà còn cảm thấy rất bản lĩnh, mang theo túi xách, còn làm một động tác phất tay với các bạn cùng lớp, sau đó liền thản nhiên ra khỏi phòng học.

Huyên nhi bị đuổi ra ngoài còn vui vẻ thoải mái, nhìn trái nhìn phải, các lớp khác đều đang học hành chăm chỉ, trên hành lang chỉ nghe thấy tiếng giáo viên giảng bài, còn có tiếng đọc bài to rõ của học sinh, trong hành lang chỉ có một mình cậu.

Nếu bình thường cậu đã sớm đến sân thể dục phía dưới phát tiết, nhưng hôm nay bên cạnh còn có thứ nhỏ xíu này, lại không thể quá phô trương, nghĩ đến trong lòng Huyên nhi đột nhiên có chút bất an, cũng không phải là sợ giáo viên, chỉ là cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được.

Huyên nhi cuối cùng cũng không đi đâu cả, chỉ đứng bên ngoài lớp, dựa lưng vào tường, ôm túi xách trong tay vào trong ngực, kéo ra một khe nhỏ, cúi đầu lẩm bẩm với bên trong.

"Này, nhóc hại chết anh rồi."

Biểu cảm lúc nói chuyện còn mang theo bộ dáng phẫn nộ, sinh động như đang nói chuyện với người khác. Chú chó bên trong híp mắt, như sắp ngủ, căn bản không để ý đến Huyên nhi đang nói chuyện với nó trên đỉnh đầu.

"Này, nói nhóc đấy, sao lại có thể xấu xí như vậy chứ?"

Dứt lời Huyên nhi duỗi một ngón tay thọc vào, chọc chọc vào chiếc đầu xù xì của chú chó, nó liền há miệng ngáp một cái thật lớn, cũng không thèm liếc mắt nhìn Huyên nhi một cái, Huyên nhi chán nản nhìn, một lát sau lại tiếp tục nói chuyện với nó một cách buồn rầu.

"Nhóc nói xem nên đặt tên gì cho hay đây hả?"

Huyên nhi nghiêng đầu, còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hạ thấp giọng nói.

"Da của nhóc nhăn nheo như vậy, hay gọi là tiểu nhăn đi, tiếng Anh là Joe, ha ha ha..."

Huyên nhi bị chính mình chọc cười, ôm bụng một mình cười ngây ngô ở đó, nỗi lo lắng trong lòng vừa rồi thoáng cái liền biến mất không còn tung tích.

Một tiết học rất nhanh đã kết thúc, Huyên nhi đang chìm đắm trong niềm vui mà bản thân tự tạo ra, giáo viên kia đi ra khỏi phòng học còn thoáng nhìn qua cậu, rồi mất hút ở hành lang.

Trở lại phòng làm việc, giáo viên vật lý đặt sách giáo khoa trong tay xuống, nhớ tới tiết học vừa rồi lại thở dài.

"Cô Phương, sao lại thở dài như vậy? Lại bị học sinh chọc tức sao?"

Thầy giáo dạy toán ở bàn làm việc phía trước quay đầu lại, nhìn vẻ mặt cô Phương ủ rũ quan tâm hỏi.

"Ồ, đừng nói nữa, học sinh bây giờ thật là.... haizz..... Hôm nay có một nam sinh lớp 11 mang thú cưng vào lớp học, coi nơi này là nơi nào chứ!"

"Ai vậy?"

Giáo viên toán tò mò hỏi, nghĩ rằng học sinh này cũng hơi quá đáng.

"Còn không phải là đứa nhỏ Mục Chí Huyên kia sao."

Cô Phương nói đến đây liền lắc đầu ngao ngán, hai người nói chuyện mê man, lại chẳng phát giác chủ nhiệm lớp đã bước vào thật lâu.

"Lại là Mục Chí Huyên, lập tức liên lạc với phụ huynh của cậu ta tới đây một chuyến."

Thanh âm của chủ nhiệm vang lên trong phòng làm việc, hai vị giáo viên đều hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chủ nhiệm với vẻ mặt tức giận đang đứng giữa văn phòng, vị giáo viên dạy toán kia vội vàng xoay người vùi đầu vào bàn chấm bài tập, cô Phương không còn cách nào khác đành dựa theo ý của chủ nhiệm tìm thông tin liên lạc của phụ huynh học sinh.

Mục Chí Lạc đang bận rộn, nhận được điện thoại của trường trực tiếp ném tài liệu trong tay trở lại mặt bàn, cầm lấy chìa khóa, một giây không ngừng đi ra ngoài.

Từ khi Huyên nhi học trung học cơ sở tới nay, Mục Chí Lạc đều không nhớ rõ đây là lần thứ mấy được giáo viên mời đến trường. Mỗi lần đều là em trai ở trường gây chuyện thị phi, những chuyện như đánh nhau, trốn học là chuyện bình thường, một lần thái quá nhất là cùng bạn học đánh nhau trong nhà vệ sinh, đá hỏng mấy cái cửa nhà vệ sinh, Mục Chí Lạc mỗi lần đến trường đều phải chuẩn bị một ít tiền mặt trong người, sợ lại phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta hay lại làm hư hỏng tài sản của công gì đấy, em trai ngỗ nghịch kia của anh chính là phá phách như vậy.

Mười mấy phút sau, Mục Chí Lạc lại một lần nữa bước vào văn phòng quen thuộc kia, các giáo viên ở đây vừa rồi đều đã lên lớp, hiện tại bên trong chỉ còn lại một mình cô Phương. Cô Phương thấy có người đến, lại đẩy gọng kính trên sống mũi, một bên đánh giá Mục Chí Lạc vừa hỏi.

"Đây là?"

"Xin chào, tôi là anh trai của Mục Chí Huyên."

Mục Chí Lạc lễ phép giới thiệu mình, cô Phương vội vàng đứng lên chào hỏi, rót trà, mời Mục Chí Lạc ngồi xuống, nói vài câu khách sáo liền bắt đầu nói về vấn đề của Huyên nhi.

Cô Phương là một người nhân hậu, cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu, nhìn thấy những học sinh nghịch ngợm kia luôn cảm thấy đặc biệt đau lòng, muốn dạy dỗ những học sinh này thật tốt, nhưng lại không thể thiếu sự phối hợp với phụ huynh.

Một xã hội vật chất như hiện tại, rất nhiều phụ huynh đều bận rộn đến không có thời gian, vì vậy đối với những học sinh này, cô là tâm có thừa nhưng lực không đủ. Hôm nay vừa vặn theo ý chủ nhiệm mời phụ huynh đến, cũng khó có được vị phụ huynh nào chịu đến, cô Phương nhìn cậu trai trẻ tuổi trước mặt không khỏi nói thêm vài câu.

Cả cuộc nói chuyện Mục Chí Lạc đều nghe rất nghiêm túc, cuối cùng đi ra khỏi văn phòng giáo viên, anh chỉ nhớ được mấy từ "khoe khoang, phô trương, không tôn trọng". Đây là những lời đánh giá của cô Phương đối với em trai mình, những vấn đề này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc đưa chó đến trường học, Mục Chí Lạc trong đầu đang suy nghĩ, chân bước trầm ổn về phía lớp em trai, nhìn thẳng về phía trước, khẽ nâng cằm, ngạo mà không kiêu.

Huyên nhi đang trong giờ tự học, trong lớp không có giáo viên, mấy nam sinh đổi chỗ tụ lại một góc nói chuyện phiếm, bao gồm cả Diệp Thần Tĩnh, Huyên nhi đem túi xách đựng chó con đặt trên bàn, trên túi còn dán một tờ giấy viết bằng bút màu nước bốn chữ lớn "Chú chó nhăn nheo", giờ phút này mấy người bọn họ trước sau cười nói hớn hở.

Huyên nhi hoàn toàn không biết anh trai đã đến trường, còn đang đứng ở cửa sau nhìn cậu.

Người đầu tiên nhìn thấy Mục Chí Lạc chính là Diệp Thần Tĩnh, sau vài giây hoảng hốt liền vội vàng gọi Huyên nhi. Khi Huyên nhi nhìn thấy anh hai, cả người cậu đều trở nên lúng túng, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Lúc này rất nhiều bạn học trong lớp cũng chú ý, nhao nhao nhìn sang bên này, Huyên nhi vì giữ mặt mũi liền ra vẻ bình tĩnh, đứng dậy xách túi, cùng mấy bạn học bên cạnh cười một chút mới đi ra.

Trên mặt Mục Chí Lạc không một chút biểu cảm, Huyên nhi ra khỏi phòng học, cũng không dám tới gần anh hai, chú chó nhỏ trong tay vô thức nắm chặt.

"Anh hai."

"Vào gọi Thần Tĩnh ra đây."

Mục Chí Lạc ngữ khí trầm thấp, nghe được sự run rẩy toát ra từ người Huyên nhi, cậu gật gật đầu, trở về phòng học gọi Diệp Thần tĩnh cùng ra ngoài. Diệp Thần Tĩnh cũng hoảng sợ không chịu nổi, đi tới trước mặt anh Chí Lạc, môi cũng sắp bị cậu cắn rách.

"Anh Chí Lạc."

"Thần Tĩnh, em luôn như vậy trên lớp à?"

Đối diện với Diệp Thần Tĩnh, thanh âm của Mục Chí Lạc có chút có nhiệt độ.

"Dạ không phải."

Diệp Thần Tĩnh nhớ lại lúc trước khi mình đi học, trả lời không có chút lo lắng, nhìn đồng hồ màu trắng bạc của anh Chí Lạc, trong lòng cực kỳ nặng nề, nếu anh Chí Lạc nói với anh trai mình, vậy cậu biết phải làm sao bây giờ?

Mục Chí Lạc biết đứa nhỏ đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không đánh bay nghi ngờ trong lòng cậu, chính anh muốn làm cậu phải có thứ sợ hãi, chỉ tay một cái cảnh cáo.

"Nghiêm túc học hành, không được phạm thêm lỗi sai nữa."

Diệp Thần Tĩnh gật gật đầu trả lời, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ không biết anh Chí Lạc có nói cho anh mình hay không, to gan ngẩng đầu nhìn về phía anh Chí Lạc, muốn từ trong mắt anh lấy được một ít thông tin, nhưng chỉ liếc mắt một cái liền không có dũng khí nhìn lên lần thứ hai.

"Trở về lớp học, buổi tối anh sẽ đến đón em, Chí Huyên theo anh."

Mục Chí Lạc để lại một câu cuối cùng liền dẫn em trai về nhà, trong khi Diệp Thần Tĩnh tinh thần hoảng loạn trở về chỗ ngồi tiếp tục học tập.

______________
21/01/2023.

(30 tết)

candiusvioleta

Happy new year!!!!🎉🎉


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net