Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áp suất không khí lạnh lẽo vây quanh Huyên nhi, từ trường học về nhà, Mục Chí Lạc đều giữ khuôn mặt bình tĩnh, không nói lời nào, Huyên nhi cẩn thận đi theo sau anh trai vào nhà.

Anh còn chưa bắt đầu tính sổ với cậu, hốc mắt đã ướt át, đợi anh đóng cửa lại, cậu liền đến bên cạnh tủ giày chậm rãi quỳ xuống, trong lòng còn ôm túi thú cưng kia, mang theo khóc lóc cùng sợ hãi lí nhí.

"Em biết sai rồi, về sau không dám nữa."

Mục Chí Lạc xoay người nhìn thấy em trai đang quỳ, cúi đầu xuống nhìn cậu, cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.

"Hừm, em biết cái gì sai không?"

Huyên nhi không còn dũng khí tiếp tục nói, quỳ ở đó khẩn trương đến không dám nhúc nhích, bởi vì quá sợ hãi, nước mắt không thể khống chế rơi khỏi hốc mắt nhỏ hẹp kia, theo hai má chậm rãi trượt xuống, cả một bộ dáng đầy đáng thương.

Mục Chí Lạc cũng không thèm để ý tới nước mắt của em trai, nhấc chân đi qua bên cạnh cậu, dưới bàn trà tìm được roi mây liền phân phó.

"Đem thứ kia bỏ xuống, lên lầu."

Huyên nhi run rẩy đặt túi thú cưng trong lòng xuống đất. Lúc này tiểu nhăn nheo ở bên trong bắt đầu động đậy, còn thật không đúng lúc sủa lên hai tiếng, Huyên nhi sợ hãi, vội vàng quay đầu lại nhìn anh, nhưng anh cũng chẳng nhìn lấy cậu, chỉ thấy bóng lưng anh trai cầm roi mây đi lên cầu thang.

Huyên nhi đứng lên, đi theo anh mà nước mắt lưng tròng.

Mục Chí Lạc đi vào phòng em trai, bật hệ thống sưởi lên, kéo kín rèm cửa sổ lại, trong phòng phút chốc đã tối đi rất nhiều. Huyên nhi đứng ở cửa mếu máo nhìn anh trai, bởi vì thời tiết hanh khô, nước mắt khiến làn da châm chích đến đau nhói, đưa tay lên lau lau chùi chùi lại buông xuống, chỉ là bước chân dừng lại trước cửa, rất khó để có thể bước tiếp bước nữa.

"Vào đây."

Mục Chí Lạc bật đèn phòng lên, đứng bên giường gọi em trai chần chừ không muốn vào. Huyên nhi chầm chậm bước vào, vừa đi vừa cầu xin anh trai.

"Em không dám nữa đâu, anh ơi, đừng đánh em mà, thật sự, thật sự không dám ~"

Mục Chí Lạc cũng không nổi giận với em trai, chỉ thản nhiên nói.

"Cởi hết quần áo ra."

Huyên nhi vừa nghe hai chữ cởi hết, liền sợ tới mức hai hàng nước mắt rơi càng mãnh liệt.

"Hu hu hu... đừng mà ~"

"Anh không nói lần thứ hai."

Mục Chí Lạc giơ roi mây trong tay lên, Huyên nhi vội vã cởi bỏ toàn bộ đồ dày cộm trên người ra.

"Lại đây, quỳ xuống đây."

Mục Chí Lạc đi tới tủ quần áo, chỉ một chỗ trước gương thử đồ bảo em trai quỳ xuống. Huyên nhi ngoan ngoãn đi qua, nhìn thấy bản thân phản chiếu trong gương, mặt bất giác đỏ bừng lên, nghiêng đầu sang một bên, chậm rãi quỳ xuống.

"Quỳ xuống, đầu quay đi đâu?"

Huyên nhi ngẩng đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tấm gương trước mặt.

"Giơ hai tay lên, nhìn về nơi này, xem bản thân mình như thế nào."

Mục Chí Lạc dùng roi mây nhịp nhịp trên người em trai ra lệnh, nhưng Huyên nhi rũ mí mắt không nhúc nhích, không phải cậu không nghe lời anh trai, chỉ là thật sự quá xấu hổ a.

"Chát!"

"Aaa ~ hu hu hu..."

Mục Chí Lạc đánh một roi thật mạnh lên đùi em trai, lần này lực đạo dường như tận mười phần, cau mày cười lạnh.

"Không nghe thấy anh nói gì hả?"

"Hu hu..."

"Chát!"

" Aaaaaa~"

"Có nghe thấy không?"

"Hu hu~ anh hai, không như vậy được không? Hu hu..."

"Vậy thì sao?"

"Như thế này sao?"

Mục Chí Lạc vung roi mây đánh hai cái trên đùi em trai, lúc sau lại đánh hai cái trên mông cậu. Huyên nhi hoàn toàn không đoán trước được qui luật của anh, đau đớn thất thanh hét to.

"Aaaaaa ~ anh hai, đừng mà..... Aaaa ~ không, không, không phải như vậy."

"Không thương lượng. Giơ hai tay duỗi thẳng qua đầu, mắt nhìn thẳng vào đây."

Huyên nhi không dám khiêu khích sự nhẫn nại của anh trai nữa, giơ hai tay qua đỉnh đầu duỗi thẳng tắp.

Bị anh trai ép nhìn thẳng mình trong gương, nhất thời cảm thấy cả căn phòng như nồi hấp, cả người đều nóng bừng bừng, xuyên qua màng nước mắt, cậu nhìn thấy cả khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, xấu hổ đến mức không còn chỗ dung thân. Ánh mắt hơi né tránh, roi mây trong tay anh trai liền lập tức rơi xuống trên người cậu.

"Thời gian này lại càng ngày càng phá phách, không ngoan được mấy ngày, bây giờ cũng không quản em được đúng không?"

Mục Chí Lạc đứng ở phía sau em trai lạnh lùng răn dạy, người trong gương phát run. Mục Chí Lạc biết em trai khó chịu, mục đích cũng chính là làm cho cậu khó chịu, không dạy liền không được.

Huyên nhi khóc nức nở, trong gương không chỉ có bản thân, còn có thể nhìn thấy anh trai phía sau cầm roi mây trên tay, lúc này ngay cả chớp mắt một cái cậu cũng không dám.

"Như thế này rất xấu hổ? Vậy sao không cảm thấy xấu hổ khi làm bậy? Cảm thấy mình rất cá tính, rất bản lĩnh sao? Những chuyện làm vớ vẩn ở trường cảm thấy rất vẻ vang phải không? Mọi người cười, em không phải rất đắc ý sao?"

"Aaaa ~ không phải, không phải, hu hu ~ không phải."

Mục Chí Lạc nhắm thẳng mông em trai quất liên tục mười cái, rồi dừng lại tiếp tục giáo huấn.

"Anh tưởng em không còn biết xấu hổ là gì nữa chứ. Hôm nay anh sẽ cho em thử xem."

Mục Chí Lạc nhớ tới những lời giáo viên nói liền tức giận, đứa nhỏ này quả thật không dễ dạy a.

"Hu hu... Sau này không dám nữa~"

Huyên nhi lần này thật sự bị anh trai phạt đến sợ hãi, trong lòng đang tự ngẫm về sau trong lớp không thể kiêu ngạo như vậy nữa, hiện tại chỉ mong anh nhanh chóng tha cho cậu, để thoát khỏi sự tra tấn thân thể này, và không phải nhìn chằm chằm chính mình chật vật như vậy.

"Bây giờ anh nói cho em biết."

Mục Chí Lạc bắt lấy tay trái đang giơ lên của em trai đánh thêm mấy roi nữa, tay phải không có trói buộc thiếu chút nữa đau đến muốn đưa về sau xoa, khẽ động một chút nhưng vẫn còn khắc chế, chỉ là cổ họng kêu khàn khàn.

"Aaa ~aaaa~"

"Phạm lỗi càng ngày càng quá đáng. Hôm nay ở trường, anh thật sự muốn tát em hai cái. Đi học không biết phải nên làm cái gì sao?"

Hu hu..."

"Chờ anh kiểm tra bài tập, không có liền biết chuyện."

"Anh, anh em làm xong rồi. Em sẽ, huhu huhu ~"

Câu này Huyên nhi đáp lại rất tự tin, lần trước trốn học bị anh trai trách mắng cậu vẫn còn nhớ rất rõ. Anh yêu cầu phải hoàn thành bài tập, cậu tốt xấu gì cũng ráng hoàn thành.

"Học rồi có thể bỏ qua kỷ luật trong lớp?"

"Không phải, không dám nữa."

Roi mây còn chưa rơi xuống, Huyên nhi đã vội vàng nhận sai trước. Mục Chí lạc quay lại nhẹ nhàng đánh xuống, chung quy lại bị đứa nhỏ này làm dao động cảm xúc, một giây trước còn tức giận không thôi, một giây sau liền không biết lý do lại đau lòng, thở dài một hơi, khom lưng cúi người bên tai em trai, nhìn người trong gương nói.

"Anh nói cho em biết. Phải tự nhìn lại bản thân mình, chỉ có như vậy mới thật sự hiểu được chính mình, từ đó khai thác khả năng tiềm tàng bên trong, chứ không phải nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiếu trong ánh mắt của người khác, như vậy chỉ sẽ đánh mất bản chất của chính mình mà thôi."

Dứt lời, Mục Chí Lạc đứng thẳng người lên, theo đó thanh âm lại trở nên nghiêm túc.

"Em quỳ ở đây một lát đi."

Sau đó cầm roi mây rời khỏi phòng em trai.

Huyên nhi một mình quỳ gối trước gương trong phòng, nhìn vào gương cảm giác xấu hổ liền dâng tràn, hàng mi run rẩy nhắm lại, chỉ một giây lại nhanh chóng mở ra, trong lòng vẫn âm thầm cầu nguyện, anh hai mau đến, anh hai mau tới đi, anh hai mau tới đi mà...

Mục Chí Lạc sau khi rời khỏi, liền đi thẳng đến phòng mình, đem roi mây ném nhẹ lên tủ đầu giường. Tuy rằng trong phòng mở hệ thống sưởi ấm đầy đủ, nhưng hai tay anh vẫn lạnh như băng, Mục Chí Lạc xắn hai tay áo lên, đi vào phòng tắm mở một thau nước ấm, đưa hai tay vào ngâm nóng, đến khi hai lòng bàn tay không còn lạnh như băng mới nhấc tay ra khỏi nước, lau khô.

Huyên nhi chưa bao giờ bị dày vò như vậy, khoảng khắc này cậu đặc biệt cảm thấy cô độc, trên người ngay cả một miếng vải che thân cũng không có, thậm chí chính mình cũng không thể tự ôm lấy mình, ngay cả một tia hi vọng để dựa vào cũng chẳng có. Cậu không cảm nhận được thời gian đang trôi qua hay là đang dừng lại, khi nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, lập tức khiến cậu mừng rỡ.

"Anh ơi ~"

Mục Chí Lạc còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng em trai gọi anh, lúc ấy anh biết rằng lần trách phạt này là đủ rồi, em trai của anh đang sợ hãi rồi.

"Đứng lên đi."

Mục Chí Lạc đi vào phòng, vươn đôi tay ấm áp kéo em trai từ dưới đất lên, ôm hẳn vào lồng ngực mà vỗ về.

"Hu hu ~ hu hu hu hu..."

Trong lúc nhất thời Huyên nhi nhào vào lòng anh trai, không còn quan tâm tất thảy chuyện gì đã xảy ra, chỉ là lớn tiếng khóc. Mục Chí Lạc buông một bàn tay ra, kéo tủ quần áo bên cạnh lấy một cái chăn quấn lên người em trai, ôm chặt em trai đang khóc lớn trong lòng trách cứ nói.

"Khóc có tác dụng gì sao? "

"Khóc với anh có ích mà, hu hu hu hu..."

Huyên nhi mơ hồ nói lên những lời này, sau đó lại tiếp tục hưởng thụ thời gian bộc phát của cậu. Đau đớn, xấu hổ, ủy khuất, khổ sở tất cả mọi cảm xúc lúc này cũng không sánh bằng được dựa vào người anh trai, vùi mặt thật sâu trong ngực anh trai, tay ôm cứng lấy anh không nỡ buông ra, tiếng khóc không dứt.

"Khóc với anh cũng vô dụng."

Mục Chí Lạc ngoài miệng nói là vậy, nhưng trong lòng đã sớm xót xa, đứa nhỏ của anh chỉ khóc thôi cũng khiến trái tim anh nhói đau rồi.

Cả buổi chiều, Mục Chí Lạc đều ở bên cạnh em trai, sau khi dỗ cậu ngủ, lại tiếp tục trở về thư phòng làm công việc của mình, thẳng đến khi sắp tới giờ Thần Tĩnh tan học, mới đứng dậy chuẩn bị đi đón, nghĩ đến đứa nhỏ còn chưa hoàn toàn buông mình ra, Mục Chí Lạc nhíu mày, sau này sẽ là một đứa nhỏ khó bảo a.

Vừa nghĩ vừa đi xuống lầu, nhìn thấy túi thú cưng màu xanh nhạt bên cạnh tủ giày, mới nhớ tới chú chó em trai mới mang về, liền quỳ một gối xuống, kéo khóa kéo ra, tiểu nhăn nheo liền vươn đầu ra, còn nhào lên hai cái, Mục Chí Lạc bế nó từ trong túi ra đặt trên mặt đất, tiểu nhăn nheo sủa lên hai tiếng, còn vẫy đuôi thích thú với Mục Chí Lạc, cái đầu tròn tròn lắc lư, Mục Chí Lạc nhìn chú chó ngốc nghếch này bật cười thành tiếng, cất gọn túi thú cưng trống rỗng kia, liền ôm nó đến sân sau, mới mở cửa ra khỏi nhà.

Diệp Thần Tĩnh bị anh Chí Lạc dạy bảo hai câu kia, trở lại lớp cả người cậu đều không yên. Mặc dù tiết học này cũng chẳng nghe được bao nhiêu, bất quá cũng không dám phạm thêm chút sai lầm nào, bạn học xung quanh náo loạn thế nào cũng không ảnh hưởng được đến cậu, một mình lo lắng, đợi tiếng chuông tan học vang lên, cậu lập tức nhanh chóng đem mấy quyển sách trên bàn nhét vào cặp, mang theo tâm tình thấp thỏm ra khỏi phòng học.

Mùa đông lạnh buốt, bước chân ai nấy đều rất vội vàng, không một ai nguyện ý đắm chìm trong làn gió lạnh thấu xương này.

Diệp Thần Tĩnh chạy một đường đến cổng trường, chỉ để nhìn xem chiếc xe đến đón cậu thuộc về ai. Thấy là xe của anh Chí Lạc, trái tim thấp thỏm của Diệp Thần Tĩnh cuối cùng cũng đập chậm lại, cậu rất sợ anh trai mình biết việc này, trách phạt vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ là phạm nhiều lỗi như vậy anh hai sẽ thất vọng về cậu, thậm chí còn có thể là....... ghét bỏ cậu a.

Diệp Thần Tĩnh vừa nghĩ đến những điều này liền sợ hãi, cúi đầu đi tới trước xe anh Chí Lạc, vừa định mở cửa sau liền nghe anh Chí Lạc bảo.

"Ngồi phía trước đi."

Diệp Thần Tĩnh đành phải đóng cửa lại, vòng sang bên kia xe ngồi lên ghế phụ, nhịp tim vốn đã khôi phục bình thường giờ phút này lại bắt đầu tăng lên.

"Anh Chí Lạc."

Mục Chí Lạc không vội vàng lái xe đi, nghiêng người nhìn sắc mặt Diệp Thần Tĩnh có chút tái nhợt hỏi.

"Sau đó lên lớp có nghiêm túc không?"

Diệp Thần Tĩnh vẫn không dám nhìn anh Chí Lạc của cậu, nghe được câu hỏi này mặt cậu càng lộ ra vẻ khó xử, phải nói như thế nào đây? Trầm tư một lát mới trả lời.

"Dạ em không phạm lỗi nữa."

Mục Chí Lạc đối với Diệp Thần Tĩnh luôn tương đối ôn hòa, hôm nay lại đặc biệt nghiêm khắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, nghiêm túc tiếp tục hỏi.

"Em có nghe lời anh Chí Lạc không? "

"Dạ nghe."

Diệp Thần Tĩnh theo bản năng cắn môi đáp lại, bất an trong lòng càng ngày càng nồng đậm.

"Được, nếu nghe lời thì được, sau này lên lớp phải tuân thủ kỷ luật, nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, không được giống như hôm nay."

Mục Chí lạc nói đến đây dừng lại một chút, đợi Diệp Thần Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu lại tiếp tục nói.

"Đừng hùa theo Chí Huyên hồ nháo, hôm nay anh vừa mới xử lí xong em ấy, nếu để anh phát hiện em không nghe lời lần nữa, anh sẽ để anh trai em tới dạy, nghe hiểu không?"

Ý nghĩa trong lời nói của Mục Chí Lạc không thể rõ ràng hơn, lần này có thể bỏ qua, còn có lần sau liền nói cho anh cậu biết, ước thúc như vậy đối với một Diệp Thần Tĩnh nhạy cảm mà nói quả thật có hiệu quả.

Diệp Thần Tĩnh nghe xong gật đầu một cách dứt khoát, từ trước đến nay cậu rất ít nói, giờ phút này lại đem một câu lặp đi lặp lại vài lần.

"Sẽ không, sẽ không đâu, sau này em sẽ học hành nghiêm túc, sẽ không như hôm nay nữa."

"Vậy thì tốt rồi."

Mục Chí Lạc đạt được hiệu quả giáo dục, liền không hù dọa đứa nhỏ đang lo lắng sợ hãi này nữa, giúp nó thắt dây an toàn, đạp chân ga đưa nó về nhà.

Đêm đông luôn đến rất sớm, sáu giờ trời đã tối hơn phân nửa, lúc màn đêm sắp buông xuống, bầu trời lác đác mưa phùn rải rác, trong không khí đều toát ra sự ẩm ướt lạnh lẽo, Diệp Thần Tĩnh từ xe của anh Chí Lạc đi ra, nhẹ nhàng chạy đến dưới mái hiên, lấy chìa khóa ra, hai tay run rẩy mở cửa.

Nhấc chân bước vào cửa, cậu mới ý thức được bên trong tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy một ít đồ đạc, nhà to như vậy một chút thanh âm cũng không có, chìa khóa trong tay cậu lạnh như băng, Diệp Thần Tĩnh di chuyển sang trái hai bước, mò mẫm công tắc đèn, nhưng càng sốt ruột lại càng tìm không ra, không biết tại sao, cậu cảm thấy trong nhà thật vắng vẻ, trong lòng cậu càng hoảng hốt.

Diệp Thần Tịch mới về tới cửa vừa lúc nhìn thấy bóng dáng sốt ruột của em trai, vội vàng bước nhanh vào nhà bật đèn lên.

"Thần Tĩnh."

Vào khoảng khắc bối rối, Diệp Thần Tĩnh nghe được thanh âm quen thuộc kia, nhẹ nhàng truyền vào tai cậu, theo đó cả gian phòng đều bừng sáng lên.

"Anh hai."

Diệp Thần Tịch xoay người đóng cửa lại, ôm em trai bên cạnh hỏi.

"Sao không lấy đèn pin điện thoại?"

Diệp Thần Tĩnh ngửa đầu nhìn anh trai vài giây, trả lời.

"Em quên mất."

Diệp Thần Tịch đặt bàn tay to lên đỉnh đầu em trai xoa xoa một chút, cười trách cứ.

"Ngốc."

Nói xong lại tiếp tục ôm cậu, dẫn cậu cùng nhau vào trong phòng.

"Có lạnh không?"

"Dạ không lạnh."

Diệp Thần Tĩnh trả lời dứt khoát, ngẩng đầu nhìn đèn chùm thủy tinh trên nóc nhà, không biết từ lúc nào đã bị anh trai đổi thành màu vàng cam nhu hòa, chắc là lúc mình đi học a, lại nhìn bàn tay anh trai khoác lên vai cậu, trong nháy mắt cả người ấm áp đến thoải mái, anh trai đến, mùa xuân cũng đến rồi.

Sau khi Mục Chí Lạc đưa Diệp Thần Tĩnh về, trên đường về nhà lại ghé mua một đống đồ dùng cho thú cưng, nào là thức ăn cho chó, sữa tắm, đệm ngủ vân vân mây mây đều đầy đủ. Anh biết, mấy thứ này em trai nhỏ của anh sớm muộn gì cũng sẽ vòi vĩnh anh mua cho mà thôi, đêm nay vừa hay cũng có thể dùng được a.

Xách theo mấy túi đồ đạc lỉnh kỉnh vào nhà, nhưng khi đi đến sân sau lại nhìn thấy hình ảnh một em trai đang kinh hoảng cùng một chú chó ngốc nghếch bên cạnh.

Huyên nhi vừa tỉnh ngủ liền nhớ đến tiểu nhăn nheo cậu mới mang về, biết anh trai không ở nhà liền nhịn đau xuống lầu, lúc đầu không nhìn thấy tiểu nhăn nheo cậu đã rất hoảng sợ, cuối cùng cũng tìm thấy nó ở sân sau.

Giờ phút này Huyên nhi đang cúi người sờ sờ chú chó nhăn nheo đang lười biếng nằm sấp trên mặt đất, cậu đi chân trần, trên người chỉ mặc một bộ quần áo bóng chày.

Chợt phát hiện anh đã trở về, cậu kinh hãi lập tức đứng dậy, kéo theo vết thương đau điếng người cũng không dám lên tiếng, ánh mắt đỏ bừng vô tội nhìn chằm chằm anh trai, khẽ mếu máo đứng không dám nhúc nhích, bên chân tiểu nhăn nheo vẫn giữ tư thế nằm sấp kia, đuôi nhỏ lúc này không ngừng xoay trái xoay phải, như đang mừng Mục Chí Lạc về nhà vậy.

Mục Chí Lạc nhìn đôi chân trần của em trai khẽ lắc đầu, đem đồ vật trong tay ném sang một bên, đi qua. Huyên nhi thấy anh trai bước tới liền theo bản năng sợ hãi nhắm mắt lại, cậu cho rằng anh sẽ tát cậu một cái, không ngờ anh trai chỉ ôm lấy cậu.

"Lạnh hỏng thì làm sao bây giờ? Giày cũng không biết mang."

Mục Chí Lạc biết em trai còn đang ủy khuất, lại sợ mình vì chuyện này mà đánh cậu, thấy cậu phản úng như vậy thật sự vô cùng đau lòng, đem người nhẹ nhàng đặt lên sô pha, cởi áo khoác của mình quấn lấy đôi chân lạnh lẽo của cậu. Huyên nhi nhìn ra anh trai không còn tức giận, hừ một tiếng liền xoay người qua chỗ khác, trong mắt lại lấp lánh một ít nước bên trong.

Mục Chí Lạc ngồi xuống bên cạnh đứa em trai vụng về này, tự mình nói về chủ đề em trai hứng thú, kể với cậu vừa rồi đã mua được gì ở tiệm thú cưng, nhân viên cửa hàng dạy anh cách chăm sóc thú cưng thế nào, còn nói rằng đã nhìn thấy một gian phòng nhỏ dành cho chó thú vị ra sao.

Huyên nhi ngay từ đầu đã kiên quyết không thèm để ý tới anh nữa, nhưng nghe xong liền nhịn không được xoay người lại, làm bộ dáng lạnh lùng thờ ơ nói.

"Em sao biết nó thú vị thế nào, em không có thấy nó."

Mục Chí Lạc cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại tiếp tục dỗ dành.

"Vậy nếu em muốn mua, hai ngày nữa anh sẽ dẫn em đi xem nha."

Huyên nhi trong lòng có chút cao hứng, chuyện lúc trước cũng không còn để ý nữa, bĩu môi thăm dò hỏi.

"Vậy ngày mốt?"

"Được được."

Mục Chí Lạc sảng khoái đáp ứng, kế tiếp không ngoài dự liệu liền nhìn thấy nụ cười lại rộ lên trên mặt em trai.

________

Dữ thì cũng dữ lắm mà cưng em thì không ai bằng ảnh đâu😅😅

candiusvioleta

02/02/2023.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net