Phần 1. Ôn Cảnh Thước năm 2018 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc đến trước cửa nhà, thế mà Ôn Cảnh Thước nhìn qua còn lo lắng hơn Cao Ngu Niệm vài phần. Trong mấy phút, cậu đã nghĩ ra được hơn chục kế sách xử lí.

Ví như ăn vạ, ví như quỳ xuống đất xin tha, ví như kéo vị sư thúc coi tiền như rác kia qua làm khiên chắn.

Cao Ngu Niệm không biết tí ti nào về mấy cái suy nghĩ lung tung trong đầu cháu trai lớn, mở cửa ra, yên lặng đứng ở bậc cửa hai giây mới đi vào ngồi bên ba mẹ, nhẹ nhàng dựa vào bả vai mẹ mình.

"Thực xin lỗi..." Cô thấp giọng nói.

Ngu Trĩ Ninh thở dài, xoa xoa mái đầu con gái, nhẹ giọng cảm khái: "Cô gái nhỏ của chúng ta đã trưởng thành."

Lời này nói đến chua xót, cả Cao An cũng nhắm mắt lại.

"Con muốn thì cứ đi đi." Bỗng nhiên, Cao An mở miệng, ánh mắt rưng rưng nhìn đứa con gái duy nhất của mình, trên mặt tươi cười gượng gạo lại nhu hòa, ông nói: "Con gái của ba không phải là đứa nhỏ bình thường, sẽ không tìm kiếm sự che chở của ba mẹ mãi, ba biết. Chỉ là... Bảo bảo, ba mẹ hy vọng mái nhà này sẽ mãi mãi là nơi che mưa chắn gió của con, có chuyện gì khổ sở con hẳn là chạy về nhà, mà không phải là chạy ra khỏi nhà."

Nước mắt đã nhịn hồi lâu rào rạt rơi xuống, Cao Ngu Niệm gật gật đầu, "Con biết. Con chỉ là muốn để hai ta đều bình tĩnh một chút, không phải trốn tránh nhà mình, càng không phải trốn tránh ba mẹ, sau này con sẽ không như vậy."

Cao An lại kéo khóe miệng nỗ lực cười cười, ôn nhu vén lên một lọn tóc của cô gái nhỏ, hiền hòa nói một tiếng "Ngoan."

Một hồi gà bay chó sủa rốt cuộc bình ổn, hai bên thống nhất ý kiến chung, Ngu Trĩ Ninh kéo con gái về phòng tâm sự, mấy người còn lại cực kì ăn ý theo Cao An đi vào thư phòng.

"Thầy..."

Vào thư phòng, Cao An liền ngồi xuống sau bàn sách, nhắm mắt yên lặng, mệt mỏi đến không nói nên lời.

Tề Thời Sâm tiến về phía trước một bước, tiếp tục gọi: "Thầy... Con cũng không biết phải an ủi thầy thế nào. Con cháu đều có phúc của con cháu, thầy cũng đừng quá nhọc lòng."

"Cũng có mỗi con đứng nói chuyện không đau eo." Đôi mắt Cao An đều không mở ra nổi, hừ một tiếng, "Tề Trác Xuyên nhà con là con trai, đương nhiên không có gì để lo cả! Hỏi sư huynh của con thử một chút, nó có nhọc lòng vì Chiêu Lâm hàng ngày không."

*Tề Trác Xuyên là con trai Tề Thời Sâm, Mông Chiêu Lâm là con gái Mông Giản.

"Vậy..." Tề Thời Sâm cứng họng, giãy giụa một lúc lâu, không chịu phục mà tranh luận: "Tề Trác Xuyên nhà con cũng là con trai ruột chứ, sao lại không có gì để lo cho được..."

"Thúc, đau trong tim đây này." Ôn Cảnh Thước trước nay bị Mông Giản đối đãi không ra gì lại lần nữa tổn thương, ánh mắt sáng quắc.

Tề Thời Sâm quay đầu nhìn cậu, ngây ngốc: "Sao? Cậu không phải đồ đệ ruột?"

Ôn Cảnh Thước: ?

"Thúc, con cực kì hoài nghi." Ôn Cảnh Thước dừng một chút, phá lệ chân thành: "Với cái chỉ số thông minh này của ngài, làm sao một đường đi học lưu giáo trơn tru như vậy? Ngài đến cả thi đậu đại học A cũng khó khăn đi?"

Cao An vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần cười ra tiếng, vẫy vẫy tay: "Được rồi, đừng có an ủi ta nữa, có chuyện gì lớn đâu? Con đường mà nó tự chọn, không hối hận là được."

"Sư gia yên tâm đi, em họ của con đang ở đại học sĩ quan đó, con sẽ nhờ nó để ý cô nhỏ." Ôn Cảnh Thước thò đầu đến gần ngồi xổm, ân cần đấm chân cho sư gia, nhìn sắc mặt sư gia tốt hơn khi nãy rất nhiều, thấp giọng nói: "Ngài nói nói thầy con đi, thầy quá keo kiệt rồi, một đôi giày cũng không mua cho con, con cũng không có giày mang này."

Biết tiểu tử này cố tình đổi đề tài chọc cười mình, Cao An cũng cảm thấy uất ức giùm nó, nhướng mày nhìn Mông Giản ngồi một bên cầm điện thoại nghiêm túc xử lí công tác, cũng thấp giọng: "Sao nó lại không mua cho con?"

Ôn Cảnh Thước đáng thương vô cùng: "Thầy ấy nói không có tiền."

Cao An lại cười, cao giọng một chút, "Mông chủ nhiệm."

Mông Giản không thèm ngẩng đầu lên: "Ngài cũng tin mấy chuyện ma quỷ đó của nó! Đường đường thiếu gia Giang Đông lâu chạy đến lừa một thầy giáo dạy học nghèo như con, làm gì nói lí lẽ!"

"Thầy cũng chỉ thấy con là thiếu gia Giang Đông lâu, không xem con như đồ đệ của thầy." Ôn Cảnh Thước ngưỡng cổ, ồn ào tố thầy, cáo mượn oai hùm.

Động tác của Mông Giản thoáng dừng, buông di động nhìn qua, nở một nụ cười mà Ôn Cảnh Thước cực kì quen thuộc làm người sợ hãi, chậm rãi nói: "Thầy đột nhiên nhớ đến một chuyện, nếu con thích nhắc nhở quan hệ hai ta như vậy, vi sư ở đây hỏi con vài câu."

Biểu tình này, thần thái này, chỉ nhìn qua cũng khiến da đầu Ôn Cảnh Thước thoáng tê dại, lặng lẽ tiến gần về phía sư gia nửa bước, "Hỏi... Hỏi cái gì ạ?"

Mông Giản đứng dậy, dùng sắc mặt nghiêm túc mà chỉ khoảng trống giữa phòng, "Quỳ ở đó đi. Quỳ thẳng thắn vào, nói cho thầy biết, tại sao Niệm Niệm lại muốn học trường sĩ quan."

——

Chương mới chương mới mọi người ơiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net