Phần 12 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau lễ Quốc Khánh, mưa lớn kéo dài suốt cả ngày. Thành phố A rốt cuộc cũng mát mẻ hơn trước một chút.

Thời tiết mùa thu đẹp đến vậy, khiến ánh mắt người ta cũng sáng bừng vui vẻ hơn.

Ôn Cảnh Thước ló mắt qua khe cửa nhìn lướt một vòng, sau đó tung tăng tiến vào trong văn phòng.

"Thầy không có ở đây à?" Cậu chợt hỏi.

"Sao có thể chứ." Dư Phong - cậu nghiên cứu sinh mới đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa chính vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cau mày làm ra bộ mặt đau khổ, "Hôm nay là ngày đầu tiên của kì học mùa thu, với trình độ chuyên nghiệp của thầy thì sao có thể không đến... Đi mở họp rồi."

Ôn Cảnh Thước chỉ cười, quen cửa quen nẻo đi vào văn phòng chủ nhiệm bên cạnh, quét rác lau bàn, rửa mấy ly trà còn tiện tay nấu nước, một bộ dáng nước chảy mây trôi. Rửa sạch tay lại quay trở về, cậu vẩy vẩy mấy giọt nước còn vương trên bàn tay, "Nhìn đủ chưa? Cậu chưa từng được vị giáo sư nào đối xử tốt cho nghỉ đủ 7 ngày à? Còn muốn gì nữa?"

Dư Phong bày ra gương mặt chán nản như người chết, hưởng ứng lời người kia, không có một chút biểu tình nào, "Vâng~."

Ôn Cảnh Thước nhìn lướt qua cậu ta một cái, cũng không nói gì.

An tĩnh chẳng được bao lâu, Ôn Cảnh Thước bỗng dưng nhớ lại mục đích khiến cậu vội vội vàng vàng ba chân bốn cẳng chạy qua đây, ngẩng đầu hỏi: "A... Thầy có nói hôm nay có buổi báo cáo trong khoa, giờ thầy đi họp rồi, có phải sẽ không đến nghe báo cáo không?"

Dư Phong bấy giờ mới liếc mắt lên nhìn vị đại sư huynh ngây thơ của mình một cái, đứng lên, ưỡn thẳng sống lưng, chậm rãi dạo bước trong phòng, từ động tác, thần thái đến ngữ khí đều bắt chước cực kì giống, "Thầy phải đi chủ trì một cuộc họp. Nhớ kĩ hôm nay có buổi báo cáo trong khoa, đều phải đến cho đúng giờ, hôm nay Cao lão sư cũng đến, đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh cho qua. Lúc về, Cao lão sư mà có phê bình đứa nào với thầy... Đó cũng không còn là chuyện mà một hai phần báo cáo có thể giải quyết đâu."

Bắt chước xong, cậu ta lập tức ngồi trở xuống, "Sư gia tự mình đến chỉ đạo, thầy có đến hay không, còn quan trọng sao?"

Ôn Cảnh Thước lại nhướng mày.

Trong lòng cậu đương nhiên có đủ cân nhắc nặng nhẹ, nếu người chủ trì buổi báo cáo hôm nay là sư gia mà không phải sư thúc Tề Thời Sâm, vậy cũng chỉ có một khả năng duy nhất: thầy đi mở họp sẽ không dùng quá nhiều thời gian, trước buổi báo cáo nhất định gấp rút trở về.

Nghĩ như vậy, cậu cầm lòng không nổi nữa mà lấy điện thoại ra, cao ngạo bễ nghễ nhìn số điện thoại của thầy đã an tĩnh nằm trong danh sách đen nơi cậu suốt tuần qua, bĩu môi, động đậy ngón tay nhấn hủy chặn liên lạc.

Trẫm hết giận, tha thứ cho ngươi.

Đang lúc cậu đang tự diễn kịch trong lòng, máy in bên cạnh bỗng dưng bị đập một cái.

Cạch.

Ôn Cảnh Thước sợ tới mức run rẩy cả người, suýt nữa thì cậu cho rằng thầy mình đã về, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên. Dùng sắc mặt tái nhợt mà ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tiểu sư muội nhà mình.

Cậu thở phào một hơi, "Làm gì thế! Dọa anh hết cả hồn."

Cô gái nhỏ khoanh tay, ý bảo cậu nhìn vị nam sinh ngây ngô ngơ ngác đang đứng bên cạnh.

Ôn Cảnh Thước nhìn qua một cái, lại bị dọa đến nhảy dựng, "Quách Thành ngốc rồi?"

"Thích một em gái năm hai đại học, đang dạy nhảy part-time cho một vũ đoàn, nghe nói sáng hôm nay em ấy rủ cậu ta đi xem một buổi biểu diễn nhảy đường phố cuối tuần này, người đã thành ra như vậy."

"Uầy, cứ tưởng việc gì lớn." Ôn Cảnh Thước lại tựa người ra sau thành ghế, búng tay về phía 'cây nấm' đang ngượng ngùng đứng một bên, "Quách nhi, dốc hết sức lực, biểu hiện cho tốt!"

Cây nấm đỏ hết cả mặt mũi, ngượng ngùng cứ như gái lớn lên xe hoa, "Em không biết nhảy, cũng không hiểu mấy cái nghệ thuật đó..."

"Sợ cái gì, để anh dạy cho cậu! Nhảy thì có khó mấy chứ, biết điệu Tango không?" Ôn Cảnh Thước đứng lên, chỉnh lại quần áo, bắt đầu động tác làm mẫu cho cậu trai đối diện, "Nhìn đây, ưỡn ngực hóp bụng, nhón chân lên một chút."

Những người còn lại: ?

Ôn Cảnh Thước mắt nhìn thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng ở phần sàn rộng thênh giữa phòng, vừa nhảy vừa mở miệng truyền thụ bí quyết: "Tango chính là một hai cha cha cha, tiến hai bước lại lùi một bước!"

Những người còn lại trong phòng đều bị điệu nhảy của cậu chinh phục, trợn mắt há hốc miệng mà ngồi. Ôn Cảnh Thước vẫn duy trì tư thế, kiêu ngạo như một con khổng tước.

"Thấy chưa?"

Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, trên mặt Ôn Cảnh Thước hiện ra điệu cười đắc ý, đang muốn chỉnh tư thế kéo sư đệ qua học nhảy cùng, đã nghe thấy lẫn giữa tiếng vỗ tay một lời khen không mặn không nhạt, "Ừm, bước nhảy không tồi."

Ôn Cảnh Thước ngẩn ngơ, bấy giờ mới phát hiện mấy người trong phòng đều cùng một biểu tình mắt chữ A mồm chữ O nhìn về sau lưng cậu, theo bản năng mà quay đầu về phía đối diện với cậu nhóc đang "Một hai, một hai ba bốn" trước mặt.

Trong tiếng cười vang khắp cả căn phòng, bóng dáng ngược sáng của Mông Giản đứng ở cửa, thẳng tắp đĩnh bạt.

——

Chiều cả nhà, Mông chủ nhiệm ngầu đét và bạn học Cảnh Thước đáng iu lại đến đâyyy 🤩


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net