Phần 12 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ực.

Ôn Cảnh Thước lo sợ nuốt nước miếng.

Nhảy nhót cũng không phải chuyện gì lớn, không khí vui vẻ, phần lớn là thầy sẽ không so đo chuyện này, chủ yếu là... Cậu lại chặn số điện thoại của thầy.

Đúng vậy, lại.

Đây đã là lần thứ tư.

...Rầm.

Ôn Cảnh Thước chỉnh tư thế đứng thẳng, nhợt nhạt khom người chào: "Thầy."

"Ừm." Mông Giản gật đầu, nhàn nhạt nhìn lướt một vòng, "Đều rảnh rỗi như vậy?"

Mấy cô cậu thanh niên lập tức lắc đầu như trống bỏi, trở lại vị trí của mình làm một bộ vùi đầu học tập cực kì khổ sở.

Muốn bao nhiêu giả có bấy nhiêu giả.

Được nghỉ mấy ngày, ai cũng không khỏi có chút phóng túng bản thân, trong một sớm một chiều chưa thể trở về guồng bình thường được, Mông Giản cũng không có tinh lực đi so đo, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo lướt qua mỗi người vài giây, cuối cùng dừng lại trên người Ôn Cảnh Thước.

Nhìn chằm chằm một chút, cuối cùng vẫn phất tay ý bảo cậu ngồi xuống.

Ôn Cảnh Thước thở nhẹ ra một tiếng, lại nhợt nhạt khom lưng.

Mông Giản chợt thấy buồn cười, bây giờ mới hiểu phải lễ phép, cũng không nghĩ lại mấy ngày vừa rồi minhh đã làm ra những gì.

Vẫn còn một chút thời gian mới đến buổi báo cáo của khoa, Mông Giản không nhanh không chậm đi một vòng quanh phòng làm việc nhỏ, hoặc là cầm lấy cuốn sách trên bàn mới đọc được phân nửa của một cậu học sinh, hoặc là đứng phía sau bàn xem bài luận văn mới viết được phân nửa của một học sinh khác, không khí trong cả phòng đột nhiên căng cứng hẳn lên.

"Đúng rồi." Mông Giản đứng sau lưng học sinh cầm lên phần bản thảo phiên dịch đang còn dang dở, vừa lật trang giấy vừa gọi người, "Cảnh Thước..."

Ôn Cảnh Thước đứng lên.

Mông Giản ngẩng đầu nhìn cậu, "Vừa rồi trong kỳ nghỉ thầy phát hiện ra mấy cuốn sách, trong đó có hai quyển có lẽ em sẽ cần, chút nữa theo thầy đi lấy."

"Vâng!" Ôn Cảnh Thước tươi cười để lộ hàm răng trắng, đồng ý, ngay sau đó lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của thầy mình, lập tức thu lại gương mặt rạng rỡ, thành thành thật thật: "Cảm ơn thầy."

Mông Giản thu lại ánh mắt, không nói gì nữa.

Một đám học sinh cho rằng buổi báo cáo khoa lần này sẽ chỉ là "Sư gia tham dự", thật sự là đã nghĩ quá đơn giản. Cao An trực tiếp dẫn học sinh của mình qua, còn cực kì khách khí nói cái gì mà giao lưu luận bàn, cũng không biết là luận bàn cái gì...

Mấy đứa học trò của Mông Giản nhìn vị tiến sĩ trẻ tuổi thanh danh vang dội trong trường đang đi sau Cao An, chỉ chào hỏi giản lược, sau đó không hẹn mà cùng rúc đầu ra sau tự ôm lấy bản thân nhỏ yếu, đẩy đại sư huynh ra nơi đầu sóng gió.

Nói giỡn, toàn bộ Viện Văn Học có ai không biết cậu Lận Hạo này? Mười bốn tuổi thi đậu khoa văn đại học sư phạm thành phố J, 18 tuổi đã trực tiếp đến đại học A, học tiến sĩ dưới môn hạ Cao An, đó là người mà phàm nhân có thể đến gần? Trường hợp này đương nhiên vẫn là giao cho đỉnh môn sư huynh đến nói chuyện thôi.

Ôn Cảnh Thước bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười phất tay: "Tiểu Hạo cũng đến rồi."

Cậu thiếu niên sau lưng Cao An để lộ một nụ cười đáng yêu, ngây thơ không dính bụi trần, "Chào học trưởng."

Ôn Cảnh Thước: Oa, lại tăng bối phận.

Trộm liếc nhìn thầy mình một cái, Ôn Cảnh Thước tự nhiên được cùng bối phận, cùng ăn cùng ngồi với thầy cũng tự giác kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng lên một chút.

Cao An nhìn thấu chút tâm tư nhỏ này của thằng nhóc, nhịn không được cười một tiếng, giơ tay xoa xoa mái đầu mềm của đệ tử nhỏ, "Đi mở máy tính, chuẩn bị thiết bị đi, trong này con nhỏ tuổi nhất, làm nhiều việc một chút, tích góp kinh nghiệm."

Lận Hạo vui vẻ đáp một tiếng, nhảy nhót chạy đến bắt đầu mở máy chiếu.

"Tiểu Hạo thật hoạt bát." Mông Giản nhìn theo tấm lưng kia trong chốc lát, quay đầu hướng về phía Cao An mà cười, "Năng nổ lại không mất đúng mực, thông minh tiến tới lại có thiên phú. Có một học trò như vậy, em vui cho thầy."

Cao An cũng nở nụ cười, "Cũng may tiểu Hạo còn rất nghe lời, không khiến thầy tức giận, nếu không thầy lại phải dùng sức lực đi đánh người."

Mông Giản rũ mắt, đỡ thầy ngồi xuống mới nâng đôi mắt lên nhìn thầy mình, thấp giọng: "Em vẫn luôn không dám nói, tiểu Hạo rất giống thầy."

Thấy lão sư không nói gì, Mông Giản liền nói tiếp: "Đều là mười bốn tuổi vào đại học, đều có thiên phú như vậy, đều hiểu không được dựa vào thiên phú mà kiêu ngạo, đều biết phải cần cù nỗ lực. Thầy, người cũng hiểu ý nghĩ của sư gia có phần cố chấp bảo thủ..."

Cạch một tiếng.

Cao An cầm bút máy nhẹ gõ trên bàn, âm thanh không lớn nhưng vừa đủ truyền vào lỗ tai của Mông Giản.

Một ánh mắt cảnh cáo ném qua, "Đừng nghe mấy chuyện bên ngoài rồi nói hươu nói vượn. Sư gia của em làm gì mà đến nỗi cố chấp bảo thủ? Tuân Công tài cao đại đức, đương nhiên sẽ truyền thừa muôn đời."

"Là Lê tiên sinh nói..." Mông Giản lẩm bẩm một câu, vội vàng cúi đầu, "Thầy yên tâm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, em đều hiểu. Cũng chỉ có trước mặt thầy em mới nói hai câu thật lòng. Giữa chúng ta còn gì cần phải giấu giếm đâu? Em cũng chỉ là muốn tốt cho tiểu Hạo, có thể nói là... muốn giữ lại cho em ấy phần hoạt bát vui vẻ này thôi."

Ánh mắt của Cao An dừng lại trên hình bóng cậu thiếu niên đã chuẩn bị xong máy móc, đang ngoan ngoãn ngồi bên phải mình, khắp con ngươi đều tràn ngập nụ cười từ ái, "Đương nhiên là thế."

Mông Giản không nghĩ nữa, cười híp đôi mắt: "Tiểu Hạo."

Lận Hạo quay đầu, "Đại sư huynh~"

"Anh mới mua được ở quán cà phê một gói cà phê bột cực kì thơm, em có thích không?"

Đôi mắt Lận Hạo sáng lên: "Thích ạ!"

"Con có thể bớt uống cà phê lại không?" Cao An ngồi giữa hai người nhíu mày, cốc đầu Lận Hạo một cái, "Lâu lâu uống một ly thì được, ngày nào cũng uống như thế con ngủ được à? Khắp văn phòng của thầy đều đã tràn ngập hương cà phê."

Lận Hạo liền chu miệng, "Vậy, lần sau con đến văn phòng của đại sư huynh uống."

"Không có việc gì tự nhiên con đến văn phòng chủ nhiệm làm gì! Sư huynh của con còn chưa đủ bận sao? Làm sao có thời gian để ý đến con được." Cao An lại cốc đầu thiếu niên thêm một cái.

"A, đau."

Mông Giản ngồi một bên nhìn, cực kì cảm khái. Anh cho rằng thầy đã cho mình và sư đệ đủ khoan dung và yêu thương, đến tận khi thấy Lận Hạo không chịu một thước nào đã vào được sư môn, đến tận khi thấy Lận Hạo ôm đàn guitar ngồi cạnh thầy vào những giờ nghỉ trưa, một hai đòi thầy dạy mà vẫn không bị rầy la, anh mới hiểu.

Như vậy rất tốt, thật sự rất tốt.

——

Nhân vật mới đâyyyy, mừng Lận Hạo đến tranh sủng với Mông Giản =)))))))

Mấy nay mình bận rộn xỉuu, hôm qua đến giờ làm chắc cũng trăm slide ppt rồi, hai mắt sắp rơi ra luôn í 🥹 Mình có nhỡ rep cmt trễ hay ra chương chậm chút xíu thì mọi người thông cảm cho mình nhaaa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net