Phần 12 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim phút lại quay về số 12, cả hai thầy trò đồng thời ngừng việc vui đùa.

Những người vừa giỏi chuyện học thuật nghiên cứu lại rất được thầy ưa thích như Ôn Cảnh Thước, Lận Hạo đều có một điểm chung, đó là không cần biết bình thường ầm ĩ náo phá bao nhiêu, chỉ cần đối mặt với học vấn đều sẽ tự giác bảo trì trạng thái nghiêm túc cẩn trọng. Cũng là bởi vì chuyện này, suốt cả thời gian báo cáo, tâm tình của Cao An đều cực kì vui vẻ hài lòng.

Các bài nghiên cứu của học sinh trong khoa đều lần lượt được đưa ra báo cáo thảo luận, không có vấn đề gì ngoài dự kiến, không có bài báo cáo nào nông cạn qua loa, thậm chí còn có một phần luận văn vượt quá tiến độ, nội dung hoàn hảo đến không thể bắt bẻ của Lận Hạo.

Suốt một buổi báo cáo, sắc mặt của Cao An chưa từng trầm xuống.

Ngược lại, Mông Giản cau mày rất chặt, nhìn chằm chằm cậu học sinh đang trình chiếu trên màn hình phòng họp.

"Diễn đạt của em đã kém đến mức này rồi à?"

Cậu học sinh trên bục bày ra vẻ mặt mờ mịt, cúi đầu xuống nhìn tài liệu của mình, dường như đang nỗ lực tìm kiếm xem là từ nào làm thầy mình có cái ý nghĩ này.

Mông Giản gõ gõ tay lên mặt bàn, "Trang thứ hai, tại sao lại nói là 'xung đột', tại sao lại 'không tra được tài liệu liên quan', em giải thích cho thầy một chút xem?"

Cậu học sinh càng mờ mịt, "Đại khá là do... các bài luận nghiên cứu về vấn đề này tương đối ít."

Mông Giản tức giận đến dựa hẳn vào lưng ghế, xoa xoa huyệt Thái Dương, liếc mắt qua phía thầy mình một cái, vẫn đang ngồi thẳng tắp, đĩnh bạt đoan chính như cũ.

Thở dài một tiếng, anh áp xuống tính tình, nói: "Lúc về, em đổi từ 'xung đột' thành 'mâu thuẫn', sau đó tìm lại xem, nhìn thử nếu mình nghiên cứu thêm nhiều tài liệu nữa thì có khác đi chút nào không?"

Cao An ngồi một bên bỗng dưng giương khóe miệng.

Mông Giản thoáng nhìn, càng cảm thấy bất đắc dĩ, "Được rồi, thầy cũng không quá vội vàng với em, chỉ mới năm hai thạc sĩ, sốt ruột cũng chẳng hữu ích gì, cũng không phải là em không nỗ lực. Mấy ngày tới nhớ tìm tòi nghiên cứu kĩ lại vấn đề này, có gì không hiểu thì phải kịp thời đến tìm thầy, đừng có đợi thầy tự mình chủ động đi tìm em. Cũng không biết mấy đứa cả ngày suy nghĩ việc gì, xảy ra vấn đề, để nó tồn đọng ở đó cả tuần liền không cũng chịu tìm đến thầy. Thế nào, vấn đề đó cứ để vậy sẽ tự động giải quyết cho em?"

Học sinh trên dưới bục đều cúi thấp đầu, cuối cùng vẫn là Ôn Cảnh Thước dũng cảm biện giải một câu, "Có đôi khi không phải là tụi con không đi tìm thầy, chỉ là tìm không thấy..."

Mông Giản lạnh lùng liếc qua, chỉ hỏi một câu: "Tự con nói, có ngày nào thầy không ở văn phòng vài tiếng đồng hồ? Dù là ban ngày có việc, mở họp, lúc tan ca thầy đều sẽ nghỉ ngơi ở văn phòng vài giờ đồng hồ đi?"

Lần này Ôn Cảnh Thước cũng không thể nói gì hơn, cúi đầu theo.

Chốc sau, Mông Giản rốt cuộc cũng thôi nghiêm túc trách mắng, nói: "Các em đều muốn dùng những ý nghĩ mới, những con đường mới để nghiên cứu, cái này thầy cực kì hiểu, cũng là chuyện tốt. Lĩnh vực của chúng ta tuyệt không bài xích các tư duy vượt khỏi lối mòn, nhưng chuyện này không thể bào chữa cho việc các em nhìn thấy một khía cạnh mới đã luống cuống lo sợ. Chúng ta rất coi trọng việc giao lưu học tập nước ngoài, này cũng chứng minh ta không có ý kiến gì với văn hóa ngoại lai, nhưng mà các em cũng phải biết rằng, truyền thống văn hóa của nước ta và các quốc gia phương Tây vốn chẳng giống nhau, không suy xét đến gốc rễ vấn đề, chỉ vì muốn đổi mới là đổi mới, vậy đó không phải lẫn lộn đầu đuôi sao?"

Cậu học sinh trên đài hơi có chút hổ thẹn, Mông Giản nhìn nhìn đám học trò của mình, áp xuống khó chịu trong lòng, nói chút lời vui đùa: "Không cần học nhảy Tango với sư huynh mấy đứa, hãy học cách nó không kiêu ngạo không vội vàng, một mạch kiên định với con đường học thuật. Nó có chút năng khiếu nghệ thuật nào à, còn nhảy nhót khiêu vũ đồ, tay chân không phối hợp với nhau, châm đá tay đấm, thầy còn tưởng rằng đã đến mùa hội diễn quân huấn rồi cơ."

Cười vang, không khí áp lực lúc nãy cũng nhanh chóng tiêu tán.

Ôn Cảnh Thước ở trung tâm câu chuyện lại rơi vào trầm tư... nếu trước mặt mọi người đồng thời phát sinh khích lệ và công khai xử tội, cậu nên biểu hiện ra cảm xúc thế nào mới là bình thường?

---

"Được rồi, đừng có gấp gáp tức giận vậy." Sau khi chấm dứt, Cao An và Mông Giản sánh bước ra ngoài, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu đệ tử nay đã gánh vác một phương của mình, "Trưa mai qua nhà ăn cơm nhé, thầy mua vịt nướng."

Mông Giản cười đáp ứng, "Dạo này bận quá, em cũng ít đến thăm thầy và sư nương, mai em mua gì đến thầy nhé?"

"Không cần, mai vẫn là ngày làm việc, sư nương của em và Niệm Niệm đều không về trưa. Tiểu Hạo thì không cần nói nữa, thầy gọi thêm Thời Sâm, em dẫn tiểu Cảnh đến đi."

Mông Giản nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn của đồ đệ nhà mình phía trước, đứa nhóc chẳng hề tự giác, không biết đang tung tăng nói cười cái gì. Anh khẽ cười lạnh nói: "Ngày mai thằng nhóc đó không đứng dậy nổi đâu ạ, mình cứ ăn thôi."

Cao An hiểu ra, nhưng chung quy cũng là chuyện trong môn hạ Mông Giản, anh không tiện nhúng tay, chỉ lại cười một tiếng, dặn dò: "Phải biết đúng mực."

Mông Giản hơi khom người, "Vâng, thầy yên tâm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net