Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta chấp nhận sự thật ta vẫn chưa thể buông bỏ kiếp trước, nhưng ta cũng ngộ ra rằng níu kéo là vô dụng.

Ta nghĩ rằng ta đã có thể buông tay cho Hạ Lan năm đó, bất quá chỉ là bản thân tự tạo ra tín ngưỡng rồi lại phá vỡ nó. Ta vẫn còn nhớ ta là Hạ Lan, ngày nào ta chưa quên ngày đó trong lòng còn chấp niệm.

Nhưng là, hiện tại ta cũng là Diệp Lan, mà Diệp Lan thì không thể sống thay cho Hạ Lan được.

Nếu số phận sắp đặt ta phải hoàn thành những điều mà Hạ Lan chưa hoàn thành, ta sẽ sẵn lòng nhận mệnh. Nếu số phận cho ta làm lại một cuộc đời mới dưới thân xác Diệp Lan, ta cũng sẽ vui lòng nghe theo. Những gì Diệp Lan có thể làm, ta sẽ dốc hết sức mình. Tỉ như hiện tại ta đang nghĩ cách làm sao giúp đỡ gia đình Đỗ Trung một cách khéo léo nhất không làm ai nghi ngờ cũng không liên lụy ai đặc biệt là Diệp phủ, tỉ như ta muốn bảo đảm rằng Quỳnh Hoa ít nhất sẽ sống tốt,... Với khả năng bây giờ thì không đủ, chưa giành được sự tín nhiệm của phụ thân, chưa có đủ thực lực để che giấu hành tung, càng hành động thì càng lộ liễu, mà càng lộ liễu thì khả năng thất bại càng cao, ta lại hoàn toàn không muốn lôi thêm người vô tội vào đây.

Có lẽ đợi qua vài năm nữa, khi đó ta đã cứng cáp, lời nói có trọng lượng trong Diệp phủ mà thế hệ mới thay thế nơi triều đình sẽ không còn để tâm đến tàn dư của phế thái tử năm đó.

Đỗ Trung, ngươi nhất định phải chờ ta, ít nhất ngươi sẽ không phải sống cảnh tồi tàn đó hết đời. Dù có điên cũng phải tươm tất sạch sẽ, giống như Đỗ Trung mà ta biết rất nhiều năm về trước.

Ta chỉ biết hứa với bản thân sẽ phải trở nên mạnh mẽ, phi thường mạnh mẽ.

_ Đại thiếu gia, y phục có vừa vặn không?

Dù có suy nghĩ thế nào, ta vẫn cảm thấy thỏa mãn với tình cảnh hiện tại. Phụ thân đã không còn xa lánh ta như trước, trận đòn này rất đáng giá, mặc dù hại ta nằm liệt giường gần nửa tháng trời, đến bây giờ còn ê ẩm. Đêm mai là ngày thả hoa đăng, Hoa quận nhiều năm về trước từng là nơi xuất thân của một vị tướng quân lừng lẫy, ông ta mất đi, vào ngày giỗ người dân sẽ thả hoa đăng trên sông để tưởng niệm cũng là cầu cho mưa thuận gió hòa. Thời gian qua lâu như vậy, dần dần trở thành một ngày hội vui vẻ. Hoa quận vốn trù phú sung túc, mỗi lần có lễ hội thì đặc biệt náo nhiệt, so với đế đô không thua kém là mấy.

Phụ thân giữ lời hứa dẫn ta cùng Diệp Lâm đi xem thả hoa đăng, dù rằng nhiều năm nay ta không còn hào hứng nữa. Y phục mới cũng là phụ thân cho người may cho ta. Nghe nói cùng một loại vải lụa may cho Diệp Lâm.

_ Hoàn hảo.

Ta mỉm cười vuốt ngực áo, trên hông đeo ngọc bội phụ thân tặng vào sinh nhật, phút chốc cảm giác thật hạnh phúc.

Buổi tối rất nhanh đến, trời trong sao sáng, ở ngoài đường nghe xôn xao cười nói. Diệp Lâm cực kì phấn khích, hắn thậm chí còn không chịu ăn cơm cho đàng hoàng. Phụ thân dẫn chúng ta ra ngoài phủ. Phụ thân bỏ tiền bao tầng cao nhất của trà lâu nổi tiếng, tầm nhìn hướng thẳng ra dòng chảy vắt ngang Hoa quận. Phụ thân yêu trà cực kì, từng chỉ ta cách pha trà rất nhiều lần, ta cũng dụng tâm học hỏi, đến bây giờ cũng tạm gọi là pha được một bình trà ngon. Trên bàn bày đủ các món bánh ngọt đủ màu, Diệp Lâm trong tay cầm hai ba cái bánh đưa vào miệng, dựa vào lan can nhìn xuống dòng người, chân không ngừng nhún nhảy.

_ Cẩn thận cảm lạnh. - Phụ thân thấy áo khoác của hắn hơi tụt liền kéo lại buộc ngay ngắn.

_ Phụ thân, Lâm nhi cũng muốn thả hoa đăng.

_ Đợi một lát nữa, bây giờ rất đông người, đệ sẽ bị người ta đè bẹp. - Ta ở một bên trêu chọc nói.

_ Lâm nhi sẽ không bị người ta đè bẹp, đại ca ốm như vậy mới bị đó. - Diệp Lâm phụng phịu lên tiếng, so với ta Diệp Lâm còn có da có thịt một chút.

Con của phụ thân không ai thừa mỡ.

_ Đợi một lát đi, không thấy trăng lên rất đẹp sao? Chen lấn dưới đó rồi sẽ không còn sức ngắm trăng nữa.

Phụ thân giơ tay vỗ nhẹ đầu hắn, Diệp Lâm là một đứa bé rất ngoan, hắn nghe lời theo phụ thân ngồi vào bàn, bắt đầu bắt phụ thân kể chuyện.

Hồi còn nhỏ, khi mà Diệp Lâm còn chưa ra đời, tối nào ta cũng phải ngồi trong lòng phụ thân bắt phụ thân kể chuyện, chưa hết câu chuyện đã ngủ thiếp đi. Thần kì là cho dù ta có ngủ ở bất cứ nơi đâu, khi thì ngoài vườn khi thì trong phòng sách của phụ thân, buổi sáng vẫn sẽ mở mắt trong phòng ngủ, người được bọc kĩ càng trong chăn ấm.

Ta cẩn thận ngồi xuống ghế đối diện phụ thân cùng Diệp Lâm, cái mông vẫn còn nhức, hơi động mạnh sẽ bị chịu tội.

_ Lâm nhi biết gấp thuyền hoa đăng không?

_ Phụ thân biết sao? - Diệp Lâm có vẻ rất tò mò.

_ Đương nhiên. - Phụ thân đã cho người chuẩn bị sẵn giấy màu - Để phụ thân dạy con.

Phụ thân cũng rất khéo tay, hồi đó khi ta còn bé, phụ thân gấp ra đủ mọi thứ trên đời, thuyền hoa đăng chỉ là chuyện nhỏ, con chó con mèo gì đó người đều biến hóa ra được. Có một dạo trong phòng ta toàn là đồ chơi bằng giấy, ta còn quý hơn mọi thứ đồ chơi đắt giá phụ thân mang về. Cái quý trọng là giây phút nhìn phụ thân tỉ mỉ miết từng nếp giấy, sau khi thành hình thì thả vào tay ta, vui vẻ nói "Phụ thân làm có đẹp không?".

Khi đó, cả thế giới giống như chỉ có gia đình chúng ta, mẫu thân thật hiền, phụ thân nghiêm khắc mà vui nhộn, còn có một Diệp Lan nhỏ xíu, chỉ cần dang tay là chạm đến hạnh phúc vô bờ.

Đoạn thời gian đó hẳn là khi ta bốn hay năm tuổi gì đó, cho dù chưa thể hoàn toàn tiếp thu phụ thân là phụ thân kiếp này, nhưng phụ thân dùng mọi cách quan tâm sủng ái, ta bắt đầu quên đi phiền muộn, xem phụ thân trước hết như một ca ca, dần dần học cách yêu thương cùng nhận lấy yêu thương. Một lần nữa.

Thuyền giấy ta gấp ra xiêu xiêu vẹo vẹo, đặt cạnh thuyền giấy của phụ thân thì càng thấy thảm thương.

_ Thuyền của đại ca không thể nổi được đâu. - Diệp Lâm cầm thuyền giấy mà phụ thân gấp cho, bỉu môi nhìn thuyền giấy ta gấp nói.

_ Xấu hay đẹp rồi sẽ chìm nghỉm thôi, đệ tưởng đây là thuyền gỗ à?

Diệp Lâm nghe như vậy liền khư khư giữ chắc con thuyền xinh xắn trong lòng, nhìn phụ thân nói:

_ Con không thả con thuyền này đâu, sẽ hỏng mất.

Phụ thân cười bảo:

_ Thuyền giấy mà để trên bờ thì còn nghĩa lí gì? Con cứ thả đi, phụ thân gấp cho con cái khác.

Câu chuyện nhỏ vốn dĩ rất vui vẻ chợt gợi ra trong đầu ta một vệt suy nghĩ khiến bản thân vô thức thở dài. Thuyền giấy xấu hay đẹp một khi đã chạm nước rồi sẽ tan rã, con người dù có sung sướng hay khổ đau, dù ở ngôi cao hay chỉ là hạng đầu đường xó chợ, một ngày nào đó... cũng sẽ biến mất.

Diệp Lâm nghe ồn ào bên dưới liền chạy ra tựa vào bao lơn nhìn xuống. Chẳng biết pháo của ai nổ lên giòn giã, xôm tụ như ngày tết. Phụ thân vẫn tỉ mỉ miết nếp gấp giấy, người không nhìn ta, nhưng miệng thì hỏi:

_ Thở dài cái gì? Còn đau sao?

Ta chưa kịp trả lời, phụ thân đã tiếp:

_ Đau quá thì trở về nghỉ đi, ta bảo người chuẩn bị xe ngựa.

_ Con không sao, đột nhiên nghĩ vẩn vơ thôi. - Ta lắc đầu.

_ Nghĩ gì vậy?

Ta mím môi, từ bé đến lớn mỗi khi phụ thân hỏi ta đang nghĩ gì ta đều phải tìm một cái cớ, căn bản vì mỗi khi trầm ngâm không phải nhớ mẹ cũng là hồi tưởng tiền kiếp.

_ Hồi còn sống mẹ gấp đèn hoa đẹp lắm.

Ta lấy một tờ giấy màu đỏ trên bàn, chặn nó dưới những ngón tay. Một cơn gió thổi qua, một nửa tấm giấy chới với, phát ra âm thanh loạc xoạc yếu ớt. Phụ thân im lặng, ta cũng im lặng, chỉ có tiếng vỗ tay và cười khúc khích của Diệp Lâm hòa cùng sự huyên náo nhộn nhịp trên phố. Người dưới đường sẽ không vì ngươi phiền muộn mà mất vui, sao trên trời sẽ không vì bất kì ai mà bớt sáng.

_ Lan nhi, phụ thân chỉ hi vọng con có thể trưởng thành. Đánh con, mắng con, không phải vì phụ thân ghét con đâu.

Những lời này phụ thân rất nghiêm túc nói, thanh âm không lớn nhưng đủ chấn động. Diệp Lâm mải mê hóng hớt chuyện dưới phố nên không nghe thấy, còn ta thì từng chữ khắc vào tâm. Trong chốc lát ngây ngẩn, không biết đáp thế nào, cũng không biết phản ứng ra sao, cơ mặt muốn cười mà đuôi mắt lại mếu, trải qua tất cả những chuyện này, ta thật hi vọng có thể mãi mãi là đứa nhỏ được phụ thân che chở, mặc kệ ngoài kia có giông bão thế nào.

May mắn Diệp Lâm nóng ruột chạy đến bên phụ thân giải vây cho ta:

_ Con muốn đi con muốn đi, phụ thân mau đi thôi mà.

_ Từ từ, làm gì mà cuống lên thế.

Phụ thân cười kéo nó lại, Diệp Lâm chân nhảy cà tưng không yên, phụ thân cù khắp người nó, nó phá lên cười khanh khách. Ta vô ý buông tay, tấm giấy màu đỏ theo gió tung bay ra ngoài.

Ta choáng váng, ngày đó chúng ta còn nhỏ, tà áo của Quỳnh Hoa đỏ như triện ấn, in vào linh hồn ta nóng bỏng và xót xa không thể phai mờ. Tiếng pháo nổ đùng đoàng lại vang lên, trên đời này làm sao có âm thanh nào vui vẻ hơn tiếng nàng cười cơ chứ. Hoàng cung tổ chức rất nhiều dạ yến, những dạ yến nhàm chán đó vì có nàng xuất hiện mà trở nên ý nghĩa, một vị điện hạ cao ngạo nào đó chỉ thoải mái khi nhìn thấy nàng, hắn càng lớn càng ít cười, bất quá chỉ cần bóng dáng mĩ nhân trong tầm mắt, khóe môi hắn vô thức mà thả lỏng rất nhiều.

Tấm giấy màu biến mất trong màn đêm, có lẽ đã rơi xuống dòng người trên phố, có lẽ đã bị hàng trăm gót giày vô tình chà đạp, cũng có lẽ đã vướng trên một mái nhà nào đó hứng từng giọt sương xuống.

_ Ca, đi thôi, đi thôi mà.

Diệp Lâm sốt ruột kéo tay ta tới chỗ phụ thân, ta hoàn hồn phản ứng lại, chân vô thức đi theo nó. Phụ thân bước xuống sau hai chúng ta, Diệp Lâm đi trước, ta mang theo chút đờ đẫn đi giữa. Ta không thích nhộn nhịp vì nhộn nhịp kiếp trước có thừa, mỗi khi thấy ồn ào ta lại nhớ đến cảnh tượng náo nhiệt tiền kiếp trải qua, lòng cũng vô thức ưu sầu. Đỉnh đầu chợt truyền xuống một cảm giác ấm áp, ta sững người đứng lại. Tay của phụ thân cẩn thận xoa đầu ta, ngón tay cái hơi thô ráp sượt qua vành tai, nhiệt lượng từ nơi đó lan tỏa khắp khiến mặt ta nóng bừng bừng như phát sốt.

.

.

.

Tết Trung thu đến làm lòng người tự nhiên mà cảm thấy ấm áp thoải mái. Đầu bếp trong nhà làm bánh rất ngon, ngon đến mức khiến ta nghĩ chúng ta có thể mở một tiệm chuyên bán bánh Trung thu, làm một mùa thừa sức sống khỏe cả năm.

Những ngày này ta vẫn đều đặn theo phụ thân học việc, bản thân càng lúc càng được tín nhiệm. Đối với người trong nhà bao dung không hà khắc, bất quá vẫn giữ oai nghiêm của một thiếu gia. Đối với đại nương có thể diễn được thì diễn, có thể tránh được thì tránh, không cần tạo ra sóng to gió lớn. Thời gian này thật sự rất vui vẻ, dù dưới sự dạy dỗ của phụ thân ta không thể có được một ngày an nhàn, bất quá tâm thì thanh tịnh, bận rộn cũng khiến ta không còn cơ hội nghĩ đến Hạ Lan, cho nên đầu óc khá thư thái.

Những ngày yên ả như hồ thu lại trôi nhanh như một cơn gió, ta không nghĩ đến Trung thu năm nay đến như một lời chia tay với Diệp phủ.

Buổi sáng hôm ấy, một người khách không mời xuất hiện trước cổng Diệp phủ. Ta từ thương cảng bị gọi trở về gấp. Nhìn y phục cùng thần thái của người nọ, ta tự khắc rùng mình. Người này thân phận không đơn giản, ta lại nhìn sang trang sức đeo bên hông của hắn, trong lòng âm thầm đánh giá người đi cùng hắn...

Càng nghĩ hô hấp càng khó khăn. Một giọt mồ hôi lạnh chảy qua thái dương, phút chốc khiến sóng lưng lạnh toát. Sắc mặt của phụ thân tối sầm, im lặng nhìn ta, ánh nhìn như mũi dao khoét vào tận tủy sống. Chân ta run lên, không thể, không thể nào. Người nọ mỉm cười cúi chào, hàm răng trắng bóng mở ra:

_ Diệp đại thiếu gia, ta là người của hoàng trưởng tôn.

_ Để đại nhân nhọc lòng rồi. - Phụ thân khô khốc mở miệng.

Phụ thân đang bất an, ta cũng sợ hãi. Không phải sợ vì gặp phải sứ giả của Vinh Nguyên, nhưng ta nghĩ đến kế hoạch mà tạo hóa sắp đặt, phút chốc nhịn không được muốn vỡ vụn.

Hoàng trưởng tôn đang thiếu một thư đồng; Diệp gia xuất thân từ quan trường, khi còn làm quan thanh liêm trong sạch, học vấn uyên thâm, nhân cách cao trọng, sau khi từ quan danh tiếng vẫn lừng lẫy tốt đẹp; Diệp thiếu gia tuổi vừa phù hợp với hoàng trưởng tôn lại nổi tiếng thông minh; hơn nữa Diệp gia đã rời khỏi quan trường từ lâu, cho dù Diệp thiếu có được trưởng tôn tín nhiệm cũng không sợ thị phi. 

Những lí do này mới hợp lí làm sao. Quan trọng hơn hết, người nọ khéo léo nói cho chúng ta hiểu rằng sâu xa ở phía sau đây chính là ý chỉ của đương kim thánh thượng, mà đương kim thánh thượng lại rất sủng ái hoàng trưởng tôn, mặt khác hoàng trưởng tôn tuy chỉ gặp một lần nhưng rất thích Diệp thiếu. Chỉ bằng ngần này lời, ta đã không có lí do nào để chối từ.

Nói "không" sao, trừ khi muốn đẩy cả Diệp gia vào chỗ chết.

Thế nhưng bước vào cung thì có khác nào đưa Diệp gia đến bờ vực thẳm đâu cơ chứ.

Phụ thân không thể từ chối, ta lại càng không.

Lúc người của Vinh Nguyên đi rồi, ta vẫn đờ đẫn đứng một chỗ, cảm giác như cả một kiếp người trôi qua trước mắt, rồi lại cảm giác như chỉ mới vừa xảy ra, não bộ còn đang lúng túng không biết xử lí thế nào. "Xoảng" một tiếng, tách trà trên bàn phụ thân bay xuống đất vỡ tan tành, nước trà đã nguội bay đến dưới hài, ta quỳ sụp xuống, giọng khàn đặc đi:

_ Phụ thân, con không... không biết...

_ Ngươi? Đừng quỳ nữa, thân thể của ngươi bây giờ đã là của hoàng trưởng tôn rồi, làm tổn hại đến ngươi ta có mười cái đầu cũng không đủ chém, Diệp gia cũng sẽ vì ngươi mà bị liên lụy!

Phụ thân gầm lên, ta lại càng sỉ vả bản thân mình.

_ Hóa ra ngươi đi đế đô là gặp được hoàng trưởng tôn? - Giọng phụ thân bắt đầu run rẩy - Hoàng trưởng tôn?

Ta thấy mắt phụ thân dần mất đi tiêu cự, vội đứng dậy. Phụ thân kiềm chế rất tốt, khi người thế này có nghĩa đã xúc động vô cùng, ta muốn đỡ người, bất quá nhanh như cắt phụ thân ép ta cả người chống đỡ trên bàn trà, rồi bàn tay như sấm rền quất xuống phía sau.

_ Đại thiếu gia Diệp Lan? Thư đồng của trưởng tôn? Lần này tốt rồi, ngươi vì Diệp gia lập được đại công rồi. Ngươi... Công sức của gia gia ngươi rút khỏi quan trường thì xong rồi. Ngươi thì trân quý rồi. Diệp Lan, ngươi muốn thế sao, muốn thế thật sao?

Mông nóng như bị lửa thiêu, bàn tay của phụ thân cứng như sắt nguội, không thương tiếc đánh, thắt lưng cũng bị liên lụy vài chụ cái, ta cắn răng nhíu mày, chỉ biết cúi đầu chịu phạt không dám rên một tiếng. Ta biết ta đáng bị trận đòn này lắm. chỉ có điều phụ thân thật sự quá nóng vội, ta không tin người của Vinh Nguyên - hay là nói của hoàng thượng phái đến - không để tâm để mắt đến phản ứng của phụ thân khi biết chuyện ta bị "ép" vào kinh đô, phụ thân hành xử như vậy trước mặt người của họ đã là không thể che đậy, ta không sợ bị đánh, ta tình nguyện bị đánh đến không thể xuống giường chỉ để được ở lại Diệp gia, bất quá chỉ sợ việc này nói không chừng để lại hậu họa khôn lường, vô tình một dịp nào đó lại giáng tai họa xuống cho Diệp gia.

_ Hức...

Ta nhịn không được kêu lên một tiếng, phụ thân đã đánh bao nhiêu cái rồi, chỉ biết là lâu lắm. Mông đau quá, đau không khác gì bị hình cụ tra tấn. Tay của phụ thân có lẽ cũng đang rất đau đớn...

Phụ thân buông ta ra, ta liền đổ gục xuống đất, một tay nhịn không nổi ôm lấy cái mông thụ thương, một tay chống trên sàn nhà. Phụ thân thả người rơi trên ghế mà thở dốc, không nhìn ta mà nhìn một điểm vô định nào đó giữa không trung.

Ta dùng đầu gối bò đến trước mặt người, tay của người buông thõng hai bên, ta đau xót nắm lấy bàn tay đã sưng đỏ lên gấp đôi của người. Bàn tay nóng như lửa đốt, ta cẩn thận dùng miệng thổi, phụ thân không có phản ứng, ngón tay ta nhè nhẹ xoa trên đó.

Ta may mắn mới được đầu thai làm con của phụ thân, nhưng phụ thân có đứa con như ta thì thật là nghiệp chướng mà.

Một lát sau, phụ thân chầm chậm rút tay về, ta không dám ngẩng mặt, chỉ dám cúi đầu quỳ gối. Phụ thân hít sâu một hơi, nặng nề lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo bất an và đau đớn không thể miêu tả được:

_ Khi ta còn nhỏ, ông nội con còn làm quan lớn trong triều, có một vài chuyện ta vẫn còn nhớ. Hồi ấy ông nội con có một người đồng liêu rất thân, ta và các con của ông ta chơi với nhau cũng rất thân, người nọ còn có một đứa con gái lớn là sủng phi của hoàng đế, nhà mẹ đẻ của nàng đương nhiên là được vô vàn hậu thuẫn. Sau đó cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, vị phi tử nọ bị thất sủng, ông ta cũng trở nên kín tiếng hơn, những đứa con của ông ta mỗi khi gặp ta đều uể oải buồn phiền, lén lút nói cho ta biết nhà bọn họ hiện tại không hề yên ổn. Rồi một ngày kia, ta không thấy ông ta xuất hiện nữa, những đứa bé con ông ta cũng biến mất, nhà của bọn họ bị niêm phong. Sau này có người nói cho ta hay, nhà của ông ta chết hết rồi, cửu tộc bị giết, con của ông ta đứa thì chết trong ngục đứa thì bị bán đi làm nô lệ, vị phi tử nọ cũng chết rồi, bọn họ chết không giống nhau nhưng giống nhau ở chỗ chết không chỗ chôn thây...

Phụ thân im lặng một lát như để trấn tĩnh, sau đó mới tiếp lời:

_ Từ lần đó, ông nội con ngộ ra ơn vua ấm lạnh không biết khi nào mà lường, Diệp gia mấy đời làm quan tránh không được tị hiềm, một ngày nào đó sa cơ lỡ vận chỉ sợ mồ mả tổ tiên cũng bị người ta giày xéo. Vì vậy, ông nội con quyết định từ quan, trước khi mất cũng dặn dò ta nhất định không được để Diệp gia dính líu đến quan trường một lần nào nữa.

Ta đặt tay lên đầu gối của phụ thân, lòng đang nóng như lửa đốt chợt bị hắt vào một thau nước lạnh cóng, lạnh đến mức toàn bộ nhiệt lượng tỏa đi thành hơi nước xèo xèo bốc lên. Quyết tâm hạ vững như thạch bàn, ta kiên định nói với phụ thân, cũng là lập thệ với chính mình:

_ Phụ thân, con nhất định sẽ không sao, cũng sẽ đảm bảo nhà chúng ta không bị liên lụy.

Phụ thân nhắm mắt, nắm lấy tay ta rất chặt:

_ Lan nhi, phụ thân chỉ hi vọng con một đời bình an.

"Bình an" hai chữ này, hai đời cầu mà không được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net