Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dùng dằng qua lại một hồi, chuyện ta trở thành thư đồng của Vinh Nguyên đã được ấn định xong xuôi, chỉ chờ ngày vào Thái tử phủ. Thái tử đương thời không ở trong Đông cung mà dọn ra Long Đức cung bên ngoài hoàng cung, đây là quy chế của tổ tiên muốn làm cho trữ quân phải gần gũi hơn với dân chúng.

Bước vào đây như bước vào nhà cũ, ta khẽ rùng mình, thời gian trôi qua nhanh tới chóng mặt, cảnh cũ không còn người xưa cũng mất. Ta không dám mất tập trung, càng không dám để lộ ra một biểu cảm khó hiểu nào, chỉ có thể tận lực giả vờ chiêm ngưỡng Long Đức cung và lắng nghe lời dặn dò của người chỉ dẫn.

- Hoàng trưởng tôn trước nay không có thư đồng, lần này tự cậu ấy đề nghị với hoàng thượng và thái tử. 

Câu này ta đã nghe mấy lần, vẫn phải tỏ vẻ biết ơn mà thưa dạ.

Ta đưa mắt nhìn chỗ từng là mấy gốc hải đường, trước kia bởi vì Quỳnh Hoa rất thích chúng nên ta cho người chăm sóc cẩn thận, giờ đã bị thay thế bởi vô vàn kì trân dị thảo đủ sắc màu. Đã trôi qua mười mấy năm, vậy mà khi chân vừa bước qua ngưỡng cửa Long Đức cung, ta dường như có thể thấy lại cả một khoảng trời lúc ấy. Ta nhớ được từng chậu hoa từng gốc cây được bày trí nơi này, ở đâu treo lồng chim gì, ở đâu nuôi con thú cưng gì, sư phụ thường tới lúc nào, thậm chí mũi còn như ngửi được mùi trà thơm thoang thoảng năm đó ta hay cho người pha nhất. Quỳnh Hoa chỉ đặt chân đến đây dăm ba lần, mọi dịp đều là tháp tùng cha của nàng, mặc dù chúng ta là thanh mai trúc mã nhưng cũng không thể quá tự do ở bên nhau trước khi chính thức thành thân, cho nên ngoại trừ những dịp lễ lạc công khai, ta đa phần chỉ có thể nhìn Quỳnh Hoa từ xa xa. Nhưng ta nhớ mọi lúc nàng đến đây, ta đều chỉ cho nàng những chậu hoa quỳnh mới được đưa vào và những chậu quỳnh cũ đã tươi tốt hơn lần trước nàng thấy ra sao. Nàng sẽ ngại ngùng mỉm cười, chúng ta câu được câu không nói chuyện, nhưng chỉ cần như vậy là đã đủ lắm rồi.

Trong lòng nhiều tâm sự là vậy, ngoài mặt ta vẫn cực kì chăm chú lắng nghe chỉ dẫn.

- Hoàng trưởng tôn nhìn trúng cậu cũng có lý do nhỉ, cậu không có vẻ rụt rè như những kẻ khác. – Người hướng dẫn cho ta đột nhiên dừng lại, ông ấy nheo nheo mắt đánh giá.

Ta chỉ có thể thu lại ánh mắt đang muốn dừng ở một bụi cỏ nào đó, cúi đầu, khiêm tốn đáp:

- Diệp Lan nhất định sẽ chú ý.

Người này là quản sự trong Long Đức cung, một thái giám lão luyện. Đưa thái giám quản sự đến hướng dẫn một thư đồng không danh không phận, rõ là Vinh Nguyên rất được cha của hắn coi trọng, hoặc giả còn có nguyên nhân khác ta không biết. Sau lời nhắc nhở vừa rồi, ta tự nhủ bản thân phải tỉnh táo hơn nữa, tuyệt không để ai nhìn ra bất kì điểm khác thường. Tiến vào đây rồi, ta đi trái ý nguyện của Diệp gia gia, ta không có thân phận đàng hoàng ở nơi đây nhưng mỗi hành động lời nói đều liên quan trực tiếp đến an nguy của Diệp gia. Lúc ta rời khỏi, phụ thân cau mày làm mặt lạnh dặn dò vài câu rồi bỏ vào trong không nhìn ta lên xe ngựa, Diệp Lâm cả buổi vùng vằng mím môi đứng một bên không nói tiếng nào, lúc xe ngựa dần chuyển bánh, ta đột nhiên nghe tiếng nó chạy bình bịch đuổi theo. Vén màn ngoái lại, chỉ thấy nó vừa chạy vừa khóc vừa quẹt nước mắt, gia nhân trong phủ phải giữ nó lại.

"Ca, đại ca, bảo trọng."

Nó không biết ta cũng vô thức mà rơi nước mắt.

Tình cảm huynh đệ không cùng mẹ sinh ra này chỉ có kiếp này ta mới được trải nghiệm sâu sắc đến vậy. Kiếp trước mỗi một ngày là ta tranh ngươi đấu, mệt mỏi cùng cực. Nếu bọn họ không dòm ngó vị trí của ta thì cũng là kính nhi viễn chi, nếu không phải đối địch thì cũng là xa cách. Huynh đệ thế này một lời khó nói, chỉ có thể trách ta khi đó phúc bạc phận mỏng. Kiếp trước, ngoại trừ một hoàng muội thì huynh đệ gần gũi với ta nhất là nhị hoàng tử Hạ Toàn. Đệ ấy do một phi tử không được sủng hạnh lắm hạ sinh, có lẽ do đó mà từ nhỏ đã tự ti rụt rè, trưởng thành thì bình lặng mà sống. Lớn lên, ta chỉ có thể ở bên cạnh âm thầm bảo vệ đệ ấy, chúng ta ngay cả nói chuyện cũng không nhiều, nhưng chỉ cần đến những dịp đặc biệt với ta, Hạ Toàn luôn là người đầu tiên có mặt chúc mừng, lễ vật luôn rất chân thành. 

Nhìn viên quản sự trước mặt, ta chỉ có thể cẩn thận hơn. Có lẽ chuyện ta ở cùng với hoàng thượng đã được biết đến, cho nên họ giám sát ta khá kĩ càng. Từng cái liếc mắt đều cực kì tinh nhạy, nếu không có bản lĩnh này, hẳn ông ta đã không được đương kim thái tử tín nhiệm như thế. Trước đây, bên cạnh ta cũng có một thái giám tâm phúc, sau khi mẫu hậu qua đời thì ông ấy hầu hạ ta, mười mấy năm bầu bạn, luôn cẩn thận chu đáo, ta đi trước, không biết ông ấy sống thế nào...

- Đây là chỗ ở của cậu.

Đi một hồi thì cũng tới đây, ta nhìn quanh, đãi ngộ không đến nỗi tệ. Vị trí thư đồng của công tử này rất hữu danh vô thực, bọn họ chỉ triệu ta vào đây, không hứa hẹn bất kì điều gì, nhưng nếu có thể một bước lên trời thì cũng là bước từ lúc này. Có điều, thứ ta cầu không phải thế. Khi này, lòng ta một mực hướng về Diệp gia, chỉ hi vọng có thể ở vị trí này bình bình phàm phàm hai ba năm gì đó, đợi khi Vinh Nguyên hết hứng thú rồi thì kiếm một cái cớ rời đi. Chỉ sợ trong thời gian ngắn chưa thể dẹp bỏ những nghi hoặc của bọn họ, chỉ đành cố gắng vậy.

Hết một buổi sáng, cuối cùng ta cũng có thể nghỉ ngơi. Nơi này là một gian nhà đơn giản nằm trong viện tử của Vinh Nguyên, cũng có nghĩa là lúc nào cũng sẽ có người để mắt tới. Ta bắt đầu thấy nhớ phòng của mình tại Diệp phủ, trong lúc hồi niệm và sắp xếp đồ đạc. Lâu như vậy mà từng nơi từng nơi tại đây ta có thể nhớ rõ. Viện tử này rất gần với trung tâm của phủ đệ, một nơi thích hợp cho trưởng tử hoặc là thế tử, ta cũng đã từng nghĩ sẽ dành nó cho con của mình. Có vẻ Hạ Vinh đã cho xây dựng thêm viện tử và cải tạo một chút, nhưng tổng thể thì không thay đổi nhiều, tức là có cố tình ta cũng không đi lạc nổi. Chỗ ở của Vinh Nguyên trồng khá nhiều cây cối nên lúc nào cũng có vẻ mát mẻ.

Phụ hoàng từng nhắc qua rằng Hạ Vinh rất nghiêm khắc với Vinh Nguyên. Nghiêm khắc là một kiểu kì vọng, nếu không có kì vọng thì không cần phải yêu cầu quá cao. Năm đó phụ hoàng cũng ôm hi vọng với ta, cho nên việc học hành quản cực chặt, có điều càng lớn tính khí ta càng thất thường, hay chống đối ngài, đến một ngày nọ, phụ hoàng nói cũng không buồn nói tới, khi ấy, ta không nhận ra sự nghiêm khắc và kì vọng của ngài đã dần chuyển sang Hạ Vinh rồi.

Buổi chiều, Vinh Nguyên trở về, ta đến bái kiến hắn. Vinh Nguyên có vẻ hơi mệt mỏi, đầu tiên là chào hỏi một lúc, ánh mắt của hắn luôn rất sáng và dán chặt vào ta, giống như lần đầu tiên mà chúng ta gặp nhau. Ta chỉ có thể âm thầm cười khổ trong lòng, càng tỏ ra vẻ vô hại càng tốt.

- Từ ngày mai ngươi sẽ cùng đi học với ta. – Vinh Nguyên bảo, có vẻ hắn còn muốn nói gì nữa nhưng lại thôi.

Tò mò muốn biết ta và hoàng gia gia của ngươi đã nói những gì sao? Tò mò ta là ai mà có thể xuất hiện bên người hoàng thượng như thế à?

Ta cũng thật thắc mắc rốt cục trong mắt người khác ta là người thế nào.

- Hoàng trưởng tôn thường làm bài tập, đọc sách đến đêm muộn, bắt đầu từ hôm nay có Diệp thiếu gia hỗ trợ, hoàng trưởng tôn cũng đỡ vất vả.

Nữ tỳ Xuân Hoa thân cận bên người Vinh Nguyên nhân lúc đổi trà thì lên tiếng. Ta chỉ có thể khiêm tốn đáp lời. Sự soi mói đầy tính trẻ con của Vinh Nguyên được che giấu dưới một tầng khí chất không thể xem thường, quả nhiên là đứa nhỏ được Hạ Vinh bồi dưỡng, Hạ Vinh từ bé cũng có khí chất thế này. Năm ta mười lăm tuổi, ta có lẽ cũng từng như thế, nhưng phần lớn là tùy hứng, không được ổn trọng như Vinh Nguyên bây giờ.

Điều làm ta khó chịu là từng người từng vật ở đây khiến ta không sao ngưng được việc hồi tưởng Long Đức cung của ta khi trước. Ta ở tại Đông cung tới năm mười sáu tuổi, sau đó, dù chưa thành gia lập thất nhưng phụ hoàng vẫn chỉ định ta dọn đến Long Đức cung. Mặc dù đây là quy định của tổ tiên nhưng ta lúc ấy cố chấp cho rằng phụ hoàng đã bắt đầu chướng mắt với mình, muốn đưa ta ra xa ngài một chút. Ban đầu, ta không hứng thú với Long Đức cung này lắm, bây giờ nhìn lại mới thấy thương cái nơi đã gắn bó với ta khoảng ba năm này. Có những lúc ta thậm chí không muốn hồi cung. Tuy là thế, những ngày cuối đời ta lại bị giam ở Tông Nhân phủ, tính ra đó lại là một loại may mắn, nếu ta tự sát ở đây, Long Đức cung hẳn đã bị gán thêm cho mấy chữ "xui xẻo". Là ta xui xẻo nên mới liên lụy đến tòa phủ đệ vô tội này có một chủ nhân là phế vật.

Số lượng bài tập mà Vinh Nguyên phải làm là cực nhiều, đến ta nhìn thấy cũng có chút choáng váng. Gần như cả ngày chỉ vùi đầu vào việc học, Hạ Vinh muốn biến hắn thành một người văn võ song toàn, nhưng áp lực thế này cũng khiến người ta phải đau lòng. Vẻ mệt mỏi đã không thể che giấu được trên gương mặt Vinh Nguyên, càng về khuya, hắn che miệng ngáp ngắn ngáp dài càng nhiều lần. Nhưng mà, từ đầu đến cuối hắn không có một lời phàn nàn, trái lại luôn tập trung chăm chỉ.

Thứ gọi là công việc của ta mà nói thật ra không nhiều lắm, ngoại trừ giúp Vinh Nguyên chuẩn bị giấy bút mài mực thì là thỉnh thoảng cùng hắn đàm đạo những thứ mà ta đã học qua hai kiếp rồi. Với chuyện này, ta khá thích thú, ta đã có thể chiêm nghiệm nhiều thứ hai so với kiếp trước, vì vậy có một người cùng nói chuyện thì rất lí tưởng. Huống hồ, Vinh Nguyên cực kì thông minh, hắn có thể trải qua chưa nhiều nhưng mẫn tuệ sâu sắc không thua kém ai, vì vậy rất dễ hình dung ra những điều mới mẻ. Đương nhiên, ta không dám khoa trương, chỉ sợ hắn lại cảm thấy có thứ không ổn.

- Mấy quyển sách này... có vẻ ngươi đã đọc qua rồi...

- Gia phụ yêu thi thư, trong nhà có nhiều sách, từ nhỏ thần đã được tiếp xúc với chúng.

- Phụ thân của ngươi cũng cùng ngươi bàn luận như thế này sao?

- Phụ thân của tôi thường hay dành thời gian kiểm tra bài vở của tôi và đệ đệ, cùng đọc sách bàn luận.

Lúc ta nói những lời này, rất nhanh, ánh mắt của Vinh Nguyên hiện ra một tia ngưỡng mộ và ghen tỵ.

- Phụ vương của ta cũng hay dành thời gian khảo bài của ta.

Có lẽ là do thời gian đã quá muộn, đầu óc cũng không còn quá thanh tỉnh, Vinh Nguyên ngẫu nhiên cũng tuôn ra vài dòng tâm sự. Nhìn hắn là ta hiểu, Hạ Vinh dành thời gian khảo bài hắn chứ không phải là trò chuyện với hắn, phần nhiều hẳn là giáo huấn. Cũng giống như phụ hoàng khi trước, phụ hoàng và ta chỉ thật sự trò chuyện khi ta còn nhỏ thôi, từ khoảng thời gian ta mười lăm tuổi trở đi, đa phần là nghe người dạy dỗ, chỉnh đốn, phê bình gì đó, mặc dù ân sủng khi ấy vẫn dào dạt như trước nhưng mâu thuẫn đã dần dần nảy sinh.

Kiếp này ta may mắn gặp được một vị phụ thân rất tốt. Mặc dù thường thường đánh mắng nhưng về phương diện này thì rất kiên nhẫn, có thể dành rất nhiều thời gian cho ta và Diệp Lâm.

Vinh Nguyên nói một câu đó xong thì không nói gì nữa, hắn lại cúi đầu nhìn sách trong tay. Ta nhìn đôi mắt đã vương tơ máu của hắn, nhẹ giọng khuyên:

- Cậu nên đi nghỉ ngơi, mệt mỏi quá không tốt cho sức khỏe, cũng không thể đọc sách có hiệu quả.

- Một lát nữa... - Vinh Nguyên lầm bầm.

Ta cũng không phản đối, có lẽ hắn đã quen rồi, nhưng ta thì mệt muốn ngất xỉu tới nơi. Ngày mai còn phải dậy sớm...

Vậy mà chẳng được một lát sau, đột nhiên Vinh Nguyên gập sách lại.

- Ngươi có huynh đệ, đúng không?

- Dạ phải, có một đệ đệ năm nay mười tuổi.

- Cùng mẹ?

- Khác mẹ, mẹ của tôi qua đời từ khi tôi bảy tuổi.

- À. – Vinh Nguyên chỉ nói thế, hắn cũng không biết bình phẩm gì nữa.

Lúc này, ta chợt thấy chua xót, kiếp nào cũng vậy, mẫu thân là người đầu tiên bỏ ta mà đi, kể từ đó ta bắt đầu bơ vơ lưu lạc.

Trước khi qua đời, mơ hồ nhìn thấy mẹ, cảm thấy cuối cùng cũng có thể gặp lại người rồi. Nhưng hoàng tuyền rộng lớn như thế, thời gian trôi qua lâu như vậy, ta không gặp được mẫu hậu mà đã chuyển kiếp. Mẫu thân kiếp này của ta một lần nữa bỏ ta mà đi, trước khi mất còn lưu luyến không yên tâm, còn ta thì không tự nguyền rủa mình xui xẻo, mang xui rủi đến cho người xung quanh.

- Nghỉ ngơi thôi. – Hắn cuối cùng cũng chịu đứng dậy.

Sau khi hành lễ với Vinh Nguyên, hắn rời đi, ta ở lại thu dọn thư phòng. Nhìn bóng lưng của đứa nhỏ bướng bỉnh này, ta âm thầm lắc đầu cười khổ, ngày tháng sau này hẳn là không dễ dàng gì rồi. Có lẽ hắn có rất nhiều điều muốn hỏi ta, bởi vì bài vở bận rộn mà quên đi mất. Không sao, thời gian còn dài, ta cũng từ từ tìm đối sách tốt nhất.

Lúc thu dọn bài tập của hắn, ta cẩn thận nhìn chữ viết của Vinh Nguyên lại một lần: tỉ mỉ, đoan chính lại hữu lực. Chưa cần biết là do tư chất hay do sự giáo dục tinh anh mà hắn nhận được, người này tuyệt nhiên không thể là người bình thường, nếu không muốn nói là đã được chọn để làm một sự gì đó vĩ đại. Ta không dám nghĩ sâu xa, bởi vì ngày xưa ta cũng từng được đánh giá như thế, kết quả lại thảm không chịu nổi.

Nhìn hoàng đệ từng đấu đá với mình ngồi lên ngôi vị mà mình từng ngồi đương nhiên không phải là cảm giác dễ chịu gì cho cam, có điều ta không hơn thua với lớp hậu bối làm chi, huống hồ là ta thua cuộc, sống lại còn tính toán cái gì. Tính tình Vinh Nguyên không tồi, hi vọng hắn đừng giẫm lên vết xe đổ như ta. Vinh Nguyên còn có mẫu thân yêu thương hắn như sinh mệnh, tương lai nàng sẽ che chở hắn, sẽ không để hắn phải ngơ ngác lạc lõng như ta khi trước.

Có lẽ ở nơi Vinh Nguyên, ta nhìn thấy được phần nào bản thân lúc trước. Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, có lí tưởng, phấn đấu không ngừng, cũng có hoang mang, cũng có hoài nghi. Ta tự nhủ, nếu Hạ Lan cũng kịp có cho mình mấy hài tử, không biết tính tình chúng nó sẽ ra sao. Vừa nghĩ tới đây ta đột nhiên xua chúng ra khỏi óc, phế thái tử đoản mệnh có con để làm gì, để chúng phải chịu một đời ô nhục vì ta hay sao? Thật may quá, ta không lưu lại đứa trẻ đáng thương nào.

... Ngày nối tiếp ngày trôi đi, ngày nào cũng rất dài. Vinh Nguyên dậy từ sáng sớm và chỉ đi ngủ khi không còn sức để đọc sách nữa, mỗi ngày đều đặn luyện tập võ nghệ, thật sự là một đứa nhỏ vô cùng kỉ luật. Ta cũng phát hiện hắn liều mạng luyện võ, đến nỗi gần như ngày nào cũng có thêm vài dấu vết mới, nhẹ thì bầm chỗ này chỗ nọ, nặng thì tróc da chảy máu. Cái kiểu điên cuồng luyện tập này làm ta cũng phải giật mình, xem ra dưới sự tự tin kiêu ngạo kia, Vinh Nguyên cũng chất chứa rất nhiều thứ.

Mà đây chỉ mới là một đứa nhỏ mười lăm tuổi.

Sự nghiêm khắc của Hạ Vinh dành cho Vinh Nguyên là điều ai cũng có thể thấy. Tần suất khảo bài liên tục, nhẹ thì quát mắng, nặng thì đánh, chính ta cũng phải rùng mình với những lần giáo huấn mà Hạ Vinh dành cho hắn. Ví dụ như bây giờ, ta đang ở ngoài cửa thư phòng thái tử, tai thì nghe rõ những gì xảy ra bên trong.

- Ngươi dám nói ngươi đã chú tâm học tập? Ngươi dám nói dối rồi có đúng không?

- Tại sao chỉ có mấy chữ này cũng không nhớ được? Ngươi xem chữ viết xiêu vẹo này là cái gì?

- Sư phụ dạy võ nói dạo này ngươi rất uể oải, tiếp thu không tốt, ngươi muốn lười nhác sao?

- Dưới ngươi còn có mấy đệ đệ, ngươi muốn làm gương cho chúng kiểu gì đây?

Kèm theo mỗi lời trách mắng là hàng loạt tiếng thước gỗ vụt xuống, vang dội tới nổi ta cũng phải co rúm người. Nghĩ tới bàn tay vốn không có mấy thịt của Vinh Nguyên, ta tự thấy đau đớn nơi tay mình. Hạ Vinh quả thật không lưu tình chút nào, đánh đứa con cực nhiều cực mạnh, cũng không biết một canh giờ này ở trong thư phòng của phụ vương mình, Vinh Nguyên đã phải chịu bao nhiêu thước. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ có liên tục nhận sai nhận lỗi. Thật ra, ta cảm thấy rất oan ức cho đứa nhỏ này. Sự cố gắng của Vinh Nguyên không thể phủ nhận, nhưng cố gắng quá sức thì sẽ phản tác dụng, phụ vương của hắn nên quan tâm về sức khỏe của đứa nhỏ này nhiều hơn chút. Chỉ là chuyện nhà thái tử, ta có chín cái mạng cũng không dám xen mồm vào.

Ta chợt nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ của Vinh Nguyên, bao tử quặn một cái. Đánh đến mức đứa nhỏ này phải khóc thì hẳn là ra tay phải tàn nhẫn lắm.

- Bộ dạng này của ngươi thật làm cho ta thất vọng.

Hạ Vinh trách móc, ta có thể tưởng tượng Vinh Nguyên đang tan nát cõi lòng đến mức nào.

- Phụ thân, nhi tử biết sai rồi, sau này sẽ không dám như thế này nữa, nhi tử không dám tái phạm nữa, không dám làm người thất vọng nữa.

Đúng như dự đoán, lời thỉnh tội của Vinh Nguyên đã có mấy phần hoảng loạn hơn, đây là nỗi đau chí mạng của bất kì ai trong vị trí như hắn. Liều mạng nỗ lực là vì muốn đạt được sự công nhận của phụ thân, chỉ cần phụ thân lắc đầu, tất cả đều vô nghĩa.

Cũng giống như Hạ Lan của năm đó, bề ngoài cà lơ phất phơ, lúc không ai biết thì dùng cả tính mạng để cố gắng. Phụ hoàng liên tục thất vọng, tâm của Hạ Lan chết lặng dần dần, đến một ngày nào đó... đã không thể cứu vãn. Ta nhớ bản thân lúc trước cũng trong tình cảnh bế tắc như thế này. Chỉ khác ở chỗ ta ít khi nhận sai thỉnh tội như vậy, ta rất bướng bỉnh, ta ngoan cố với người mà ta không nên ngoan cố nhất.

- Đi ra, nếu ngươi còn dám lười biếng, thành tích không cải thiện thì đừng đến gặp ta.

Đây là câu nói cuối cùng của buổi giáo huấn hôm nay. Vinh Nguyên chỉ có thể vâng dạ, nhưng giọng nói nghe chừng đã yếu ớt lắm rồi. Chỉ một chốc sau, hắn bước ra ngoài, ta giúp hắn đóng lại cửa thư phòng. Gương mặt Vinh Nguyên còn đỏ ửng nhưng nước mắt đã bị hắn quẹt lau mấy lần, chỉ là đôi mắt ngậm nước thì làm sao mà ngay lập tức hết ướt được. Ta chỉ có thể vờ như không thấy, cẩn thận đi đằng sau hắn về lại. Hai tay hắn buông thõng hai bên, nhìn sơ qua cũng đã sưng lên một lớp. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng chỉ cần lòng bàn tay đầy vết thương vô ý cọ vào y phục cũng khiến hắn đau đến giật nảy mình.

Vinh Nguyên cố chấp không muốn gọi y sư, hắn chỉ bảo ta đi lấy thuốc về bôi, ta chỉ có thể vâng mệnh. Nữ tỳ tâm phúc giúp hắn bôi thuốc, khi Vinh Nguyên lật ngửa lòng bàn tay, ta và nàng ấy đều giật mình. Nữ tỳ đã nhìn thấy nhiều nhưng vẫn không trách khỏi rơi nước mắt, vừa lắc đầu vừa nói:

- Thái tử điện hạ sao lại nhẫn tâm như vậy... Thái tử điện hạ không phải không biết hoàng trưởng tôn rất cố gắng...

Hạ Vinh ra tay quả thật tàn nhẫn. Từ ngón tay đến lòng bàn tay không chỗ nào không bị thương, mà bị đánh cũng không phải dạng vừa, ta có thể thấy vết hằn của thước rõ mồn một, bàn tay sưng cao, từng ngón tay run rẩy không ngớt, rất nhiều chỗ đã tươm máu, những phần ít thịt thậm chí còn bầm lại, không một mảnh da dẻ nào lành lặn. Ta nhíu chặt mày, Hạ Vinh không biết suy nghĩ hay sao, đánh đứa con thì cũng thôi đi còn đánh vào những nơi như ngón tay thế này, chỉ cần sơ sẩy một chút thì hắn sẽ bị thương tật vĩnh viễn. Đạo lí đơn giản này là thứ ai cũng biết, sao lại có thể vì nóng giận mà ngay cả an toàn của con trai cũng không nghĩ tới? Vạn nhất một thước đánh sai lưu lại thương tích không thể chữa khỏi, vậy thì phải tính thế nào đây?

- Nhất định phải gọi y sư đến khám. – Ta cương quyết nói, trong khoảnh khắc quên đi thân phận chủ tớ.

- Phải, phải gọi đến khám... đại công tử không thể để thế này đâu... - Nữ tỳ cũng đồng lòng với ta.

- Không được... không được! Ta không sao! – Vinh Nguyên rất bướng bỉnh, liên tục trừng mắt lắc đầu – Xuân Hoa, mau... bôi thuốc cho ta đi...

Xuân Hoa cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhè nhẹ giúp hắn bôi thuốc. Bôi tới đâu hắn mím chặt môi xuýt xoa đến đó.

- Đại công tử, nếu cảm thấy đau nhức trong xương hay có bất kì cảm giác nào không ổn nhất định phải nói ra, người đừng coi thường, nếu lỡ bị thương tật vĩnh viễn thì không tốt. – Ta vẫn cứ lo lắng.

- Không sao... phụ thân sẽ không làm ta bị thương.

Ai da đứa nhỏ ngốc này, ta chỉ có thể thở dài, đồng thời âm thầm ngưỡng mộ.

Lúc trước, ta cũng từng tin tưởng phụ hoàng như thế. Nhưng trượng hình là thứ không hề dễ chịu, ta bị đánh nhiều tới mức lòng tin bắt đầu lung lay, cho tới một ngày thật sự đánh bay nửa cái mạng của ta, từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net