Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ta tỉnh lại đã là chuyện của mấy canh giờ sau, Khuê Gia cùng Vinh Nguyên và Vĩnh Uyển đã hồi cung trước, hình như là do hoàng thượng chờ họ về dùng thiện. Khuê Gia để lại vị thái y đi cùng để chăm sóc ta, ông ấy nói ta không có việc gì, có thể là do lao lực quá độ. Sắc trời đã không còn sớm, ta cũng phải nhanh chóng trở về phủ thái tử.

Lần ngất đi này gọi trở về những ký ức còn sót lại của tiền kiếp. Đầu óc tràn ngập suy nghĩ nhưng linh hồn gần như trống rỗng. Đến cả khi như thế này, ta thật sự vẫn không nhớ ra được mình đã chết thế nào, duy chỉ có một điều mà ta chắc chắn, người bức Hạ Lan đến bước đường cùng... lại là chính ta.

Đi qua khoảng sân nhỏ, ta bị thu hút bởi một căn phòng khóa từ bên ngoài. Ta dừng bước, hỏi chú tiểu dẫn đường về lai lịch căn phòng kia dù trong lòng đã biết rõ mười mươi.

- Từ khi tôi vào chùa thì căn phòng đó đã luôn khóa trái rồi.

Ta nhìn chú tiểu, mỉm cười ra ý cảm ơn. Ta không biết cậu ấy có thật sự biết về câu chuyện của căn phòng đó hay không, mà kể cả có biết, cậu ấy chắc cũng không có can đảm kể với người ngoài.

Hạ Lan từng lui tới nơi đó nhiều lần cùng với thư đồng trung thành là Đỗ Trung và thái y riêng. Hạ Lan thích đến đó ngủ trưa sau khi dạo quanh vùng ngoại ô kinh thành. Khi Hạ Lan bị bắt giữ, từng viên gạch tại nơi đó hẳn đã bị xới tung lên, để đến cuối cùng là bị khóa trái phũ phàng. Ta nhớ đến một món đồ quan trọng, hẳn nó cũng bị niêm phong bên trong sau khi bị điều tra kỹ lưỡng.

Ta về đến thái tử phủ khi trời đã chạng vạng. Vinh Nguyên dặn nhà bếp chuẩn bị sẵn thức ăn nên vừa về ta đã ngồi vào bàn ăn tối ngay. Những ký ức xưa cũ cứ nhảy múa trong đầu. Thảng hoặc, một hình ảnh thân quen ùa ra khiến ta sững sờ, tưởng như thấy lại phủ thái tử mà mình ở ngày trước. Ta vẫn ở trong phủ thái tử nhưng đã không còn là của ta, cảnh vật nhìn chung thay đổi nhiều, chỉ có ta biết những bức tường này ngày trước từng trông ra sao, hành lang này có những ai từng bước, những tiếng cười nói đã từng vang lên nhiều nhất ở đâu, hay không khí u ám đã lan tỏa đến từng ngóc ngách như thế nào, trong những tháng ngày ít ỏi còn lại của Hạ Lan.

Giống như đang sống rồi lại như không tồn tại.

Giữa những khoảng suy nghĩ dày đặc đó, ta giải quyết xong bữa tối một cách chóng vánh rồi ngồi vào bàn viết thư cho phụ thân và Diệp Lâm. Ta đã vào hầu hạ Vinh Nguyên được hơn hai tháng, đây là lần xa nhà lâu nhất của Diệp Lan từ đó đến giờ. Những đau thương, cay đắng và cả những oán hờn trách móc được xoa dịu bằng những ký ức dịu dàng tại Diệp gia. Vì một vài lý do, phụ thân bảo ta cất viên ngọc mà người tặng lại nhà, người nhét vào áo ta một cái bùa bình an khâu trong túi vải xinh xắn. Diệp Lâm phụng phịu dằn dỗi khi biết ta phải đi nhưng lại sướt mướt chạy theo khi ta chính thức rời phủ, trước đó còn len lút nhét cho ta mấy món đồ chơi mà đệ ấy nghĩ sẽ giúp ta giải khuây. Ta vẫn cất cái ná và con quay mà đệ ấy thích nhất trong hành lý, ta nào có thời gian chơi với chúng, nhưng nhìn chúng ta lại tự nhiên thấy vui vẻ.

Phụ thân có khỏe không? Diệp Lâm học hành tiến bộ chứ? Dù kinh thành không cách nhà ta quá xa nhưng cũng không thể tranh thủ về thăm do việc học của Vinh Nguyên lúc nào cũng bận rộn. Ta nghĩ, hẳn phải đến năm mới ta mới được về nhà.

Và khi chìm ngập trong cái không khí ấm áp của ngày đoàn viên, ta sẽ cứ day dứt khi nghĩ đến Đỗ Trung, Đỗ Ngạc, Quỳnh Hoa, thượng thư, đến những người vô tội bị Hạ Lan liên lụy. Trong khi ta đã trọng sinh với một thân phận mới, rất nhiều người trong số họ còn đang bị dày vò bởi tội trạng mà ta bỏ lại nơi kiếp trước.

Mực còn chưa khô, nước mắt tí tách rơi xuống, vỡ tan trên giấy.

- Ngươi làm sao đấy? Sao không nghỉ ngơi đi?

Ta không để ý Vinh Nguyên đã đến từ lúc nào

- Hoàng trưởng tôn về rồi à? Xin lỗi, tôi không để ý. – Ta gác bút sang bên, đứng dậy hành lễ.

Vinh Nguyên đỡ lấy tay ta, kéo ta ngồi xuống một lần nữa. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn bức thư ta đang viết dở.

- Ngươi có thấy khỏe hơn chưa?

- Tôi khỏe rồi, thái y nói có thể do mỏi mệt quá thôi, cậu đừng lo lắng. Với lại, làm cậu mất vui, thật xin lỗi.

- Thời gian gấp gáp ta phải trở về trước, hoàng gia gia đang đợi. – Vinh Nguyên có vẻ áy náy giải thích – Có phải là do trận đòn lần trước làm ngươi khó chịu không?

- Không phải vậy. – Ta vội nói – Thái y đã nói chỉ là thương tích ngoài da.

- Vậy là do lao lực quá sức? Là do ta đúng không? – Vinh Nguyên cười buồn – Ta sẽ nói với phụ thân cho ngươi về thăm nhà, chắc ngươi nhớ nhà lắm rồi.

Ta im lặng chưa đáp, ta thật muốn về nhà nhưng lại không cho phép mình tận hưởng khoảnh khắc bình yên bên gia đình khi nhiều người còn đang vì ta mà chịu khổ, nhất là sau khi ta nhớ ra hồi tiền kiếp mình đã làm gì – cái chuyện có thể là nguyên nhân của tầng tầng bi kịch sau đó. Với lại, Khuê Gia còn đang lưu lại kinh thành, Vĩnh Uyển cũng ở đây, ta chỉ mong có thể dành càng nhiều thời gian bên muội ấy càng tốt, vì chẳng ai biết lần tiếp theo gặp lại sẽ là khi nào.

- Về ít hôm... gần cuối năm rồi, phụ thân cũng khảo bài ta thường xuyên hơn, ngươi cũng phải trở lại sớm còn giúp ta... – Vinh Nguyên ngắc ngứ.

Thật ra, Vinh Nguyên không cần giúp đỡ. Ta nghĩ, bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn đã xem ta như một người bạn mà nó chưa bao giờ có. Hắn đã thổ lộ với ta nhiều điều mà ta tin rằng hắn không nói với ai khác. Sự kết nối này có thể xem là lạ thường hay là chuyện bình thường nơi một đứa trẻ cô độc?

"Đừng có thái độ với ta như thế, chưa biết chừng sau này đệ có con, con của đệ lại thích ta nhất đấy."

Không nhớ là trò nghịch ngợm do ai đầu têu nhưng chắc chắn là có sự hưởng ứng của Hạ Lan. Tam hoàng tử Hạ Vinh bực bội mắng người hầu một trận rồi bắn một ánh mắt cọc cằn sang đại hoàng huynh. Hạ Lan nhún vai tỏ vẻ vô tội, trước khi tam hoàng đệ rời đi còn gọi với lại như thế.

"Ta hứa sẽ thay đệ chơi với con đệ thật tốt. Đệ yên tâm, đừng có giận dỗi mãi thế, mau già lắm đấy."

Nếu lời nói đó thành hiện thực, vậy thì tạo hóa thật biết cách trêu ngươi.

- Hoàng trưởng tôn à, tôi mới vào hầu hạ cậu không lâu, không thể cứ muốn là về như thế. Tôi nghỉ ngơi thêm ít hôm nữa là khỏe.

Thấy những tia vui vẻ nhảy nhót một cách e dè trong đáy mắt Vinh Nguyên, ta nói thêm:

- Tôi gửi thư về nhà cho phụ thân và đệ đệ là được rồi. Năm mới, xin phép cậu cho tôi về thăm nhà.

- Được, được chứ. – Vinh Nguyên nhanh chóng gật đầu.

Trước khi rời đi, Vinh Nguyên nói với ta, ngày mốt muốn ta cùng đi luyện bắn cung với hắn, Vĩnh Uyển cũng sẽ tới. Trong hơn hai tháng ta hầu hạ Vinh Nguyên, hắn vẫn đều đặn tập võ, cưỡi ngựa, luyện bắn cung, chỉ là những khi ấy ta chỉ đứng một bên nhìn hắn và các sư phụ, nhưng lần này hắn nói ta có thể trực tiếp tham gia. Hồi đó Hạ Lan cũng có thể nói là một cung thủ giỏi giang còn Diệp Lan thì chưa có cơ hội được tập luyện lại, không biết giờ sẽ thế nào.

.

.

.

Vì luyện cung nên y phục của chúng ta rất gọn gàng và tiện lợi. Vĩnh Uyển tràn đầy sức sống chạy tới chạy lui, nghe nói phụ thân nó cũng từng dạy nó bắn cung nhưng kết quả không khả quan mấy, phần vì sức khỏe không cho phép nên số lần nó thật sự đụng vào cung tên chắc đếm trên đầu ngón tay. Vinh Nguyên đã quen, trên tay hắn còn có vết chai do luyện tập. Hắn chỉ ta cách cài miếng gỗ bảo vệ vào ngón tay, chỉ ta cách giương cung và nhắm bắn.

Trên sân tập còn có thêm mấy vương tôn công tử, ba người chúng ta túm vào nhau, chờ đợi mũi tên đầu tiên do ta bắn ra.

Rất nhiều năm về trước, phụ hoàng dẫn ta đến đây, cẩn thận chỉnh sửa tư thế cho ta, kiên nhẫn giảng giải cho ta từng chút một. Sư phụ dạy ta bắn tên đầu tiên chính là phụ hoàng.

"Nào...", phụ hoàng sẽ gật đầu nói với ta như vậy.

- Trúng rồi! – Vĩnh Uyển bất ngờ hô lên, ta quay trở lại hiện tại, thấy người ở xa xa giương cờ, báo rằng tên trúng hồng tâm.

- Giỏi quá! Đây là lần đầu tiên ngươi bắn tên thật sao? – Vĩnh Uyển hào hứng lắc lắc tay ta.

Ta ngỡ ngàng, lâu như vậy không bắn tên mà lại dùng tay phải, thế nhưng vẫn trúng hồng tâm?

- Tốt đấy. – Vinh Nguyên cũng có vẻ ngạc nhiên.

- Cảm ơn hoàng trưởng tôn chỉ dạy. Tôi chỉ may mắn thôi. – Ta gãi đầu đáp.

- Lại lần nữa đi! – Vĩnh Uyển rút một mũi tên khác đưa cho ta – Ta thấy ngươi có khiếu lắm, lại lần nữa đi.

- Ừ, lại đi. – Vinh Nguyên cũng tán thành.

Ta thật cũng muốn xem khả năng mình bây giờ đã mai một chưa, vì vậy nhanh chóng lắp tên vào cung, sau khi nhắm chuẩn thì thả tay. Khi thực hiện mọi động tác, ta ngỡ như phụ hoàng đang đứng cạnh mình chỉ bảo, những lời người nói cứ quanh quẩn bên tai ta.

- Lại trúng nữa! – Vĩnh Uyển reo ầm lên, đầu mũi tên thứ hai ghim sát đầu mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ nhất sau khi lung lay thì rơi hẳn xuống đất.

Người hầu đưa bia đến, hai vết tên rõ ràng, chỉ một mũi tên còn trụ lại. Những tiếng xì xầm vang lên xung quanh, ta có cảm giác nhiều người nhìn mình nên vội vàng cúi đầu tránh né, ngượng ngùng đứng sang một bên.

Ta từng là tâm điểm của mọi ánh nhìn, vậy mà bây giờ ta chỉ muốn chui vào một góc.

- Thật không ngờ Diệp thiếu gia còn có tài nghệ này. – Tiếng của Khuê Gia vượt lên trên tất cả.

Mà muội ấy không đến một mình, muội ấy đi cùng hoàng thượng. Hai người đã giữ kín sự xuất hiện của mình một cách hoàn mỹ nhất, vậy hẳn những tiếng xì xầm ban nãy cũng không hẳn chỉ nhắm đến ta. Vinh Nguyên, Vĩnh Uyển và ta vội vàng quỳ hành lễ. Trước khi cúi thấp đầu, ta vô tình bắt gặp ánh mắt của phụ hoàng. Lại là một ánh nhìn phức tạp.

- Đứng dậy hết đi. – Hoàng thượng bảo, người lúc này không khác gì một người ông bình thường đến thăm cháu – Vinh Nguyên, con bắn cho ta xem.

- Dạ. – Vinh Nguyên đứng dậy, khi chuẩn bị, ta cảm thấy hắn căng thẳng hơn lúc nãy.

Mũi tên xé gió cắm phập vào vòng ngoài hồng tâm, đã rất gần hồng tâm rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa.

Ta tiếc nuối nhìn mũi tên, Vinh Nguyên mím môi, siết chặt cánh cung trong tay.

- Không sao, thử lại lần nữa. – Hoàng thượng vỗ vai hắn – Lúc nãy con hơi vội, đem mũi tên khác tới đây, chú ý tư thế...

Cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến ta nhớ về rất nhiều năm trước, phụ hoàng cũng đã giúp ta y như vậy. Nhìn phụ hoàng và Vinh Nguyên, ta dường như cảm nhận được hơi ấm từ tay của người, mùi hương trên áo của người, những vết chai trên bàn tay do luyện tập của người, cả lúc ta vấp vào lòng người để người ôm lấy ta trìu mến cùng một cái trách yêu.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai khiến ta giật mình.

- Diệp thiếu gia học được tài nghệ bắn cung từ đâu đấy? – Khuê Gia trìu mến hỏi ta.

- Quá giỏi! – Vĩnh Uyển còn vui vẻ hơn cả ta – Là phụ thân của ngươi dạy cho ngươi sao?

- Tôi chỉ... đọc chút sách vở, cái này là may mắn thôi. – Ta không có gan nói dối trắng trợn, ta đã từng thấy phụ thân đụng vào cung tên bao giờ đâu.

- Vậy là thần đồng rồi, hèn gì biểu ca thích ngươi như vậy. Mau chỉ ta đi! – Vĩnh Uyển kéo ta sang một chỗ khác.

- Để cho các sư phụ hướng dẫn thì tốt hơn... – Ta nói, ta biết mình hẳn chỉ ăn may, hơn nữa cũng không muốn hoa tay múa chân trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng ở đây, ta không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác.

Nhất là thấy người và Vinh Nguyên như thế, lòng ta cũng nhói.

- Không, ta muốn ngươi cơ. – Vĩnh Uyển cau mày, bắt đầu lấy cái giá vương tôn của mình ra uy hiếp – Ta thích ngươi, mau lên, mau qua đây!

Khuê Gia cười khổ lắc đầu nhìn thằng bé. Vĩnh Uyển được nuông chiều từ bé, nó muốn cái gì là phải có cái đó, thôi thì ta đành múa rìu qua mắt thợ một phen. Ta giúp Vĩnh Uyển kiểm tra lại các ống tay áo đã được buột gọn chưa, khi hướng dẫn nó vào tư thế, ta suýt nữa thì quên mất nó thuận tay phải.

- Bên này mới đúng... – Vĩnh Uyển tự điều chỉnh.

Gáy chợt lạnh lẽo, hệt như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.

- Không cần vội vàng, không cần gấp gáp, giữ trọng tâm cho cơ thể cân bằng, điều hòa nhịp thở,...

- Haha! – Vĩnh Uyển đột nhiên cười lên.

- Sao thế? – Ta ngạc nhiên nhìn nó – Tôi làm cậu khó chịu sao?

- Không. Haha, ngươi nói y hệt như hoàng thượng hướng dẫn biểu ca ý! – Vĩnh Uyển tinh nghịch bảo.

Lúc này, ta mới ngớ người ra. Những lời này đều là những gì phụ hoàng đã nói với Hạ Lan rất nhiều lần ở tiền kiếp, vô thức khắc sâu vào ký ức của ta, cho dù có trọng sinh thành Diệp Lan, cho dù đã rất lâu không luyện tập, ta vẫn không thể quên được. Thấy ta lúng túng, Khuê Gia giải vây cho ta:

- Vĩnh Uyển, con phải tập trung vào.

Ta tự trấn an rằng sân tập đông đúc náo nhiệt, câu vừa rồi của ta hẳn chỉ có Vĩnh Uyển và cùng lắm thì Khuê Gia đứng bên cạnh nghe thấy, bậc cửu ngũ chí tôn ở bên kia còn đang bận rộn với cháu trai cưng của người, hẳn không để ý đến chúng ta. Vì là lần đầu tiên, ta cầm lấy tay của Vĩnh Uyển...

Mũi tên bắn ra khỏi dây cung, thẳng tắp lướt gió, "phập" một tiếng cắm vào hồng tâm.

- Oa! Giỏi quá! – Vĩnh Uyển suýt thì nhảy cẫng lên – Mẹ, mẹ có thấy không?

Nó nhìn sang Khuê Gia, mắt cong lại thành hai hình bán nguyệt.

Khuê Gia chỉ để cho Vĩnh Uyển thử sức một lần, sau đó thì kiên định bảo Vĩnh Uyển sang chỗ các thầy hướng dẫn. Ta âm thầm lui ra sau, im lặng nhìn Vĩnh Uyển và Vinh Nguyên cùng hoàng thượng. Khuê Gia bước đến cạnh ta, nhỏ giọng:

- Vừa rồi cảm ơn cậu nhé. Thằng bé lâu ngày không luyện võ cũng không chạm đến cung tên hay cưỡi ngựa, đây là lần đầu ta thấy nó hào hứng như vậy.

- Thần đâu có làm gì đâu ạ, thần chỉ hướng dẫn cậu ấy một chút thôi, cậu ấy thật sự rất có khiếu. – Ta gãi đầu cười.

Lực tay của Vĩnh Uyển rất yếu, tư thế cũng không vững, trước mắt chỉ cần tạo hứng thú cho nó là được.

Khuê Gia nhìn theo một mũi tên yếu xìu mà Vĩnh Uyển bắn ra, mũi tên rơi xuống cỏ cách nó chưa đầy mười bước chân. Trong khi ấy, Vinh Nguyên liên tục bắn tên, các mũi tên vội vàng bay ra, có cái trúng có cái trật, tần suất bắn trật dày đặc đến mức hoàng thượng phải nghiêm giọng nhắc nhở: "Chú ý vào".

Mặt trời dần lên đến đỉnh, chúng ta ai cũng toát mồ hôi. Gương mặt của Vĩnh Uyển thì méo dần đều, hai cánh tay khẳng khiu của nó hẳn đã mỏi nhừ rồi. Vinh Nguyên cứ mím môi tiếp tục luyện, bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác. Tự nhiên, ta thấy mình trong Vinh Nguyên.

Phụ hoàng đứng một bên trông chừng ta, ta có mỏi rã rời cũng không được dừng lại, ủy khuất nhìn người. Người nhướng mày, nghiêm giọng: "Tập trung, chú ý vào. Luyện tập không đạt thì không được rời khỏi đây, còn phải chịu đòn."

Phụ hoàng khi thì cưng chiều ta đến mức ai cũng phải lắc đầu ngao ngán, khi thì khắc khe không ai sánh bằng, bất kể là đọc sách, luyện chữ, tập võ, cưỡi ngựa hay bắn cung, người đều muốn ta phải luyện một cách xuất sắc nhất.

Những mũi tên bắn chệch ra ngoài của Vinh Nguyên càng lúc càng nhiều, hắn có vẻ gấp gáp, tâm đã không còn bình tĩnh được nữa.

- Vinh Nguyên, thời gian này con có nghiêm túc tập luyện không?

- Con xin lỗi, hoàng gia gia. – Vinh Nguyên cúi thấp đầu, ta chỉ thấy bóng lưng buồn bã của hắn.

Hoàng thượng không hài lòng.

- Báo cho thái tử điện hạ thành tích hôm nay của hoàng trưởng tôn đi. – Hoàng thượng cuối cùng chỉ nói như thế.

Hai đứa nhỏ kết thúc buổi tập luyện không mấy vui vẻ, Vĩnh Uyển um sùm mãi vì hai cái tay muốn rơi ra ngoài của mình trong khi sắc mặt khó coi của Vinh Nguyên chắc chắn không phải do mỏi tay. Hoàng thượng rời đi trước, Khuê Gia nhìn Vinh Nguyên chật vật thêm một lúc với những mũi tên cứ cắm loạn xạ ngoài rìa bia trước khi thở dài cản hắn lại:

- Vinh Nguyên à, con mệt rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi trước.

Vinh Nguyên có vẻ không muốn nhưng không làm cách nào khác được, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt ửng đỏ. Hắn buồn bực vứt cung và tên sang bên, đi một mạch ra ngoài. Vĩnh Uyển đuổi theo biểu ca, ta cũng định chạy theo nhưng Khuê Gia uyển chuyển chặn đường.

- Thái tử nghiêm khắc, hôm nay hoàng thượng cũng có vẻ không vui, tội nghiệp thằng bé.

- Dạ, cậu ấy cũng cố gắng hết sức rồi.

- Lúc nãy nhìn cậu, ta chợt nhớ... – Khuê Gia chợt nói sang chuyện khác, cũng uyển chuyển như cách mà muội ấy chặn lối ta - ... đại hoàng huynh của ta cũng thuận tay trái đấy, nói đúng ra thì huynh ấy dùng cả hai tay đều được, nhưng khi bắn cung thì đặc biệt thích dùng tay trái.

Khuê Gia lướt qua người ta sau khi nói xong, chỉ vừa đủ để ta nghe. Toàn thân ta cứng đờ trong khoảnh khắc, đến khi định thần lại thì đoàn người đã cách xa ta một khoảng. Ta vội chạy theo, lòng hoang mang vô hạn.

.

.

.

Đúng như dự đoán, tối đó khi Hạ Vinh có thời gian hỏi đến đứa con, điều đầu tiên Vinh Nguyên nhận được là những lời mắng mỏ xối xả. Hắn gập người quỳ trên đất, đầu không dám ngẩng, ta cũng quỳ bên hắn, bất lực nghe những lời nhưng quất vào tai của Hạ Vinh.

- Uổng công tìm thầy giỏi dạy ngươi. Ngươi làm ta quá mất mặt. Đến cả một tên thư sinh chân yếu tay mềm lần đầu tập luyện cũng tốt hơn ngươi.

Là đang nói ta sao? Cái này... Không công bằng, Diệp Lan đâu có phải thư sinh chân yếu tay mềm, với lại Hạ Lan ngày xưa bắn tên không thua kém Hạ Vinh đâu, chỉ là Hạ Lan cố tình tỏ ra vô dụng thôi.

- Phụ thân, con biết sai rồi, con sẽ chăm chỉ hơn nữa.

- Lần nào ngươi cũng nói như vậy!

Bởi vì lần nào đệ cũng yêu cầu khắc khe không bao giờ có thể thỏa mãn đó! Ta oán trách Hạ Vinh trong lòng, chỉ là chưa đợi cho ta mắng thầm xong, Hạ Vinh đã mạnh bạo kéo Vinh Nguyên dậy, gần như ném hắn ngã lên bàn, Vinh Nguyên biết ý liền ngoan ngoãn chống lấy mặt bàn, cúi thấp đầu, hai chân trụ vững, chỉ chờ trừng phạt đổ lên thân. Hạ nhân mang đến một cây roi đen nhánh dày cỡ ngón chân cái, Hạ Vinh không chút do dự nhận nó, "chát chát chát" hơn hai mươi roi rơi trên bờ mông của Vinh Nguyên, lưng hắn oằn cả lại.

- Điện hạ... – Những tiếng roi quất rất đáng sợ, chúng cứ như sấm nổ đùng đùng, hai chân Vinh Nguyên run run, đầu gối hơi khuỵu xuống, ta vẫn không dám đứng dậy, lỡ miệng kêu một tiếng.

Hạ Vinh lạnh lùng nhìn ta, đúng lúc này ta thấy vài vệt đỏ nhợt nhạt loang ra trên quần của Vinh Nguyên. Roi mây trong tay Hạ Vinh có uy lực rất lớn, hắn không hề thương xót đứa nhỏ này, hắn đánh một hơi đánh nứt cả da thịt, đến nỗi máu thấm ra ngoài.

- Điện hạ... người giơ cao đánh khẽ, tiểu trừng đại giới, hoàng trưởng tôn đã cố gắng lắm rồi. – Ta biết không nên nhiều lời nhưng ta rất thương Vinh Nguyên, ít nhất cũng phải có ai đó lên tiếng vì hắn.

Chỉ là lời này của ta chỉ sợ đã gây thêm họa.

- Ai cho ngươi lắm mồm ở đây? Ta còn chưa phạt ngươi vì không làm tròn bổn phận của mình.

- Lỗi của thần. – Hạ Vinh đang giận, giờ này ai cản trở cũng sẽ nhận hậu quả, mà hậu quả này thì đã rơi lên đầu ta rồi.

- Kéo ra ngoài, đánh!

- Phụ thân! – Vinh Nguyên thảng thốt kêu lên, đáp lại hắn chỉ là những nhát roi không thể vô tình hơn – A, phụ thân,...

Khi bị kéo đi một cách thô bạo, ta nhìn thấy Hạ Vinh tức giận đánh liên tiếp vào hạ thân của Vinh Nguyên không kể là mông hay đùi. Có lẽ thấy chưa đủ, hắn bắt Vinh Nguyên cởi quần, mông chân của hài tử khi đó đã ngang dọc đầy vết roi, vết nào cũng đỏ thẫm rợn người.

Ta chịu phạt cách đó cũng không xa, ngay khoảng sân trước phòng. Hạ thân ta cũng bị lột trần trụi, gậy gỗ đánh xuống như đòi mạng.

- Phụ thân, phụ thân,...

Ta không rõ là Vinh Nguyên đang cầu xin cho hắn hay cầu xin cho ta, nhưng Vinh Nguyên đã có bao giờ xin phụ thân hắn dừng tay đâu, hắn là đứa bé ngoan, đứa bé chỉ biết chấp nhận trừng phạt.

Chúng ta nhìn nhau bằng đôi mắt đẫm lệ, trong giây phút ngắn ngủi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net