Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nằm ở giữa ngoại ô một thành phố rộng lớn, căn nhà quanh năm được bao phủ bởi mùi hương thơm dịu của hoa oải hương.Đó chính là nơi Kỳ Lâm sinh sống, một ngôi nhà xa hoa tráng lệ nhưng lạnh lẽo vô cùng.Năm nay Kỳ Lâm 18 tuổi cái tuổi mà ước mơ hoài bão của tuổi trẻ vươn lên mạnh mẽ nhất.Ai cũng muốn bay đi xây ước mơ của mình, đi trên con đường mà mình mong muốn.Người ta thường nói con người tuy không chọn được cho mình nơi sinh ra nhưng có thể lựa chọn cách mình sống.Kỳ Lâm đáng thương từ khi sinh ra vốn không thể lựa chọn cha mẹ nay ngay cả ước mơ cũng không thể lựa chọn.
   Hôm nay là ngày Kỳ Lâm đi thi múa bale toàn quốc lần thứ X.Cô vốn không thích múa,chỉ vì Lam Linh yêu cầu nên cô mới học và quyết tâm trở thành nghệ sĩ múa bale tài giỏi như mẹ.Với mong muốn nhỏ nhoi mẹ có thể nhìn cô một lần mà hãnh diện.Ở trong cánh gà cô không ngừng hồi hộp, mồ hôi cứ thế mà vã ra, hai tay cô siết chặt vào nhau, tim cũng đập loạn xạ cả lên.
  -" Xin mời thí sinh mang số báo danh 11 Phương Kỳ Lâm."
  Nghe MC gọi tên, cô nhanh chóng bước ra sân khấu, cúi chào khán giả rồi bắt đầu bài dự thi của mình.Cô phải đạt giải nhất nếu không muốn mẹ cô lại tức giận mà buông ra lời cay đắng với cô.Kỳ Lâm trên sân khấu như con thiên nga trắng cô đơn, khát khao mong chờ thứ gì đó.Trong đáy mắt cô ẩn chứa một nổi buồn mà không ai thấu được.Cô mong có thể nhìn thấy mẹ phía dưới khán đài mỉm cười hay đơn giản có thể xem cô múa thôi.Hi vọng rồi lại thất vọng, mẹ cô không thể nào tới, lần nào cô đi thi vẫn chỉ có một mình.
Lam Linh đang ở nhà mở TV xem trực tuyến.Bà như nhìn thấy chính mình của trước đây.Nhìn Kỳ Lâm đang múa, nỗi uất hận trong lòng bà lại dâng cao.Nếu như ngày đó không xảy ra tai nạn bà giờ đây đã có thể múa, nếu như không yêu Phương Kỳ Bách bà cũng sẽ không dằn vặt đau đớn khi đứng trước đứa con gái duy nhất mà không cách nào yêu thương nó.Chỉ  vì nó làm bà càng nhớ Kỳ Bách mà càng nhớ thì lại càng hận.
  Kỳ Lâm múa được nửa bài, cảm giác bản thân không được ổn.Trước khi thi múa cô phải trải qua kì thi học kì I của lớp 12 rất căng thẳng.Chưa kịp nghỉ ngơi lại phải thi múa bale khó tránh sức khỏe có vấn đề.Gắng gượng đến gần hết bài, trước mắt cô là một mảng tối đen.Kỳ Lâm đã hoàn toàn bất tỉnh.Lam Linh ở nhà thấy được cảnh tượng đó cơn giận liền kéo tới tay siết chặt remot TV sau đó quăng đi thật xa lớn tiếng mắng " Vô dụng"
  Kỳ Lâm được đưa vào bệnh viện, người làm Phương gia cũng vào bệnh viện ngay sau đó.Sau ba ngày, Kỳ Lâm cũng tỉnh lại.
-" Cô chủ! Cô tỉnh rồi hả để tôi đi lấy cháo cho cô ăn."
  Kì Lâm không buồn trả lời dì Hoa giúp việc.Chỉ lẳng lặng quay sang hướng khác.Nơi nào đó của cô thật sự rất đau, nước mắt trong vô thức cứ chảy dài.Khi mở mắt ra cô mong biết chừng nào người ngồi bên cạnh giường bệnh là mẹ cô.Dù không nói lời nào chỉ cần xuất hiện những lúc cô yếu đuối nhất, vậy là đủ.Vậy mà sự thật luôn phũ phàng, ngay cả một lời hỏi thăm cũng chẳng có thì còn mong gì bà ấy sẽ đến chứ.Kỳ Lâm cười tự giễu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu sau dì Hoa mang cháo tới.Mỗi lần cô bệnh đều là dì Hoa chăm sóc, sự ân cần dịu dàng của dì Hoa khiến cô đau nhói trong lòng.Cả người giúp việc còn có thể đối với cô như thế vậy mà người cô gọi là mẹ ngoài việc luôn muốn cô làm theo mọi ý muốn của bà ấy và sự trừng phạt nghiêm khắc mỗi khi cô làm sai thì chẳng còn gì?
Flash back

  Năm ấy, Kỳ Lâm 10 tuổi bé con lúc ấy đã được Lam Linh huấn luyện rất kỹ. Từng kĩ thuật, từng động tác bà đều yêu cầu rất cao.Không cho phép Kỳ Lâm phạm một sai sót nào dù là nhỏ nhất.Bé con lúc ấy rất ngây thơ, cho rằng mình làm tốt mẹ sẽ vui, sẽ ôm bé con rồi hôn bé con thậm chí còn bế bé con nữa.Vì từ nhỏ bé con không được mẹ yêu thương nên suy nghĩ chỉ cần bản thân ngoan mẹ sẽ thương.Giống như bé ngoan sẽ được kẹo.
  -" Đứng lên! Tập có bao nhiêu đó mà cũng không xong!"
  Lam Linh giận dữ quát lớn, bé con sau cú ngã do thực hiện động tác khó nghe quát thì sợ hãi mắt đầy nước nhìn mẹ.Lam Linh chẳng mảy mai quan tâm xoay lưng đi tới góc tủ lấy thước gỗ.
-" Qua đây!"
Lam Linh ra lệnh cho bé con tiến lại gần mình.Bé con nhìn thấy thước gỗ  thì trong tâm hoảng loạn, nước mắt thi nhau mà rơi xuống cũng không đổi lấy được một tia thương xót của mẹ.Lam Linh mặt lạnh kéo quần bé con xuống quất thẳng tay năm thước.
-" Mẹ ơi! Mẹ ơi..mẹ đừng đánh đòn Lâm nhi mà ! Con biết lỗi rồi con sẽ cố gắng thực hiện động tác múa mà mẹ."
  Bé con tuy miệng cầu xin nhưng cũng không dám né đòn.Chỉ đứng yên cho mẹ đánh.Bé biết nếu bé mà né thì hậu quả không thể tưởng tượng.Bé con đứng yên khóc thút thít, cảm giác đau rát ngày một dâng lên.Mông bé bây giờ đã ăn hơn chục thước đỏ ửng lên có dấu hiệu chuyện sang tím mà Lam Linh không có dấu hiệu dừng lại.
-" Dạy có bao nhiêu đó học cũng không xong! Hôm nay không luyện xong động tác đó thì không được nghỉ ngơi.Đã nghe rõ chưa?"
  Lam Linh đánh khoảng hai mươi thước quăn lại một câu nói thì tức tối đi ra ngoài bỏ lại mình bé con với cái mông đau nhức mà tiếp tục tập luyện.
Bé con nhìn mẹ khuất dần sau cánh cửa, lần nào cũng như vậy mẹ không thể dịu dàng với con sao? Con đã rất cố gắng mà mẹ. Chỉ cần một lần cho con tình thương thôi, một lần thôi cũng được.
End flash
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net