Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -" Tôi không muốn ăn! Đem ra ngoài! Cút hết cho tôi!!!"
  Ký ức ùa  về chợt vụt tắt làm Kỳ Lâm không kìm chế được cảm xúc đưa tay hất đổ luôn tô cháo trên tay dì Hoa.
-" Tiểu thư! Tiểu thư cô hãy bình tĩnh, tay cô bị bỏng rồi."
  -" Ra ngoài!!"
  Chưa bao giờ Kỳ Lâm mất khống chế như lúc này, dì Hoa nhìn thấy tiểu thư hoảng loạn cũng không dám làm gì nữa dọn dẹp miễn vụn xong liền đi ra ngoài.Trong phòng bệnh Kỳ Lâm nhìn vết bỏng trên tay, cô không thấy đau bởi vì vết thương trong tim cô đau hơn nó nhiều.Lúc yếu đuối, lúc cô đơn, cô chỉ cần một người bên cạnh là sai sao? Tại sao sinh ra cô rồi không cần cô? Nhiều lúc cô suy nghĩ không biết mình sống trên đời này để làm gì? Kỳ Lâm vô lực ngã xuống giường bệnh mặc cho nước mắt vô thức chảy trên đôi gò má gầy gò, đôi môi nhợt nhạt khô nức mấp máy muốn cười không được, muốn khóc không xong.Trong đầu cô hiện giờ là một mớ      cảm xúc hỗn độn.
  Bên ngoài phòng bệnh của Kỳ Lâm có một chàng thiếu niên gương mặt anh tuấn nhưng đôi mắt đượm buồn cứ nhìn vào bên trong
  -" Lâm nhi! Đã 10 năm em còn nhớ hay đã quên anh?"
  Đây là câu hỏi mà anh đã tự hỏi chính mình trong suốt khoảng thời gian anh rời xa quê hương.Nơi có người con gái anh thương, có từng ký ức đẹp đẽ lẫn đau thương giữa anh và người ấy.Muốn vào thăm, muốn nắm tay....có  ngàn điều anh muốn làm nhưng anh không có can đảm.Anh giờ ngay cả tư cách làm bạn với cô ấy cũng không còn nữa rồi.Đành lặng lẽ phía sau nhìn cô ấy đau thương bởi anh biết giờ anh mà xuất hiện cô ấy chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.
-" Xin lỗi em!"

  Có lẽ một điều mà anh không thể ngờ đó chính là Kỳ Lâm đang cần anh, một bờ vai, một hơi ấm...Trong phòng bệnh,Kỳ Lâm trong vô vọng gọi mãi tên một người mà cô nghĩ cả đời cũng không thể gặp lại.Người ấy đã cho cô một khoảng trời bình yên, một miền ký ức hạnh phúc trong chuỗi tháng ngày bi thương của cuộc đời cô.
  -" Anh có về không?"
  Hai con người, hai trái tim vốn dĩ luôn hướng về nhau mà sao cứ mãi như hai đường thẳng chẳng có điểm giao nhau.Hiểu lầm, khoảng cách,giận hờn chẳng là gì nếu anh và em luôn hướng về nhau.Chỉ tiếc đời không như con người mong đợi,cái ta mong chờ chẳng thể nào đến.Hai người tuy khoảng cách rất gần nhưng hóa ra nó lại rất xa.Thế giới 7 tỷ người anh và em còn gặp lại không?
  Lam Linh không đến bệnh viện, bà cũng không đi làm.Trong phòng riêng bà cứ nhìn chằm chằm tấm ảnh của Kỳ Bách chồng bà.
-" Đã 18 năm! Anh thì tốt rồi còn tôi cứ phải bị dày vò.Tại sao người anh thương không phải tôi? Vậy thì anh đừng trách tôi đối xử tệ bạc với con gái anh."
  Lòng dạ đàn bà đôi khi thật đáng sợ, đã yêu thì dùng cả tính mạng, hận cũng thật sâu đậm sẵn sàng trả bằng bất cứ giá nào.
-" Tôi cho anh biết nó bây giờ đang sống dở chết dỡ trong bệnh viện.Mỗi lần nhìn nó tôi lại nhớ tới anh, gương mặt tính cách ngay cả thiên phú âm nhạc cũng giống anh.Nếu như nó giống tôi thì có lẽ giờ này tôi đã không như thế.Tất cả đều tại anh!"
  Lam Linh gần như nổi điên hét lớn, quăng luôn tấm ảnh của Kỳ Bách xuống sàn nhà.Bà hận, hận người đàn ông này.Ngày ngày bà cứ lẫn quẩn trong nỗi đau cùng quá khứ của bản thân.Mỗi lần đối mặt cùng con gái, bà đều không tự chủ được làm tổn thương nó mặc dù bà cũng muốn yêu thương nó.
-" Con đừng trách mẹ! Có trách hãy trách con sinh ra quá giống anh ta! Số con đã định sẵn phải như thế."
   Kỳ Lâm nếu biết được nguyên nhân, liệu cô còn khao khát mẹ yêu thương mình hay không? Cô có còn muốn nuôi giữ niềm hy vọng mong manh của bản thân hay sẽ từ bỏ? Sẽ là câu hỏi không có đáp án bởi vì chúng ta không phải cô ấy...Rồi liệu hạnh phúc có mỉm cười với Kỳ Lâm...
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net