CHƯƠNG 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Thính Vũ nghe một kẻ hạ nhân chạy đến đại sảnh mật báo lại, toàn thân run lên, không gian ở đại sảnh chùng xuống, nhìn vẻ mặt tái mét của Ngô Thế Huân với dáng vẻ bừng bừng phẫn nộ ngồi ở đằng kia, khiến nàng không tài nào nhấc chân nổi nữa.

" Thiếp thân tham kiến Vương gia." Khó khăn lắm ả nha hoàn bên cạnh mới dìu nàng đến trước mặt hắn, nàng cố gắng trấn tĩnh, cúi người thi lễ.

Ngô Thế Huân lạnh lùng nhìn thân hình mảnh mai của nàng đang run lên, chợt hắn quát: " Ngươi thật to gan, cư nhiên dám nói dối bổn Vương, nói, ngươi làm vậy là có ý gì?"

" Vương gia, thiếp thân đâu có làm gì đâu, ta không hiểu ngươi đang nói gì cả." Thính Vũ vội vã quỳ xuống, nước mắt như những hạt trân châu, lã chã rơi, nàng ủy khuất khóc than, sự tình đã thế, thì dù chết cũng phải cố chối, mặc kệ, dù gì trên mặt Lộc Hàm cũng đã in dấu cái tát của nàng.

" Ngươi còn ngụy biện, bổn Vương sẽ đem bằng chứng ra đối chiếu, nếu như ngươi không muốn ở lại nơi này nữa, hoặc giả những lời ngươi nói là thật, bổn Vương sẽ niệm tình mà bỏ qua, còn nếu như cứ khăng khăng nói dối bổn Vương, thì đừng trách bổn Vương ác độc." Ngô Thế Huân cực kỳ tức giận, nữ nhân này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, niệm tình nàng đã từng hầu hạ hắn, mà cho nàng một cơ hội để hối cải.

Thâm tâm Thính Vũ thầm run lên, khẽ cắn môi, nàng vẫn cố chối cho bằng được, nếu thừa nhận, là nàng đổi trắng thay đen, chẳng khác nào từ nay về sau hắn sẽ không sủng ái nàng nữa ư? Nghĩ vậy, nàng không khỏi khóc ròng: " Vương gia, thiếp thân thật sự không có làm gì hết mà, là do Hưng nhi không cẩn thận để ngã, không có liên quan gì đến thiếp thân cả."

" Hừ, ngươi đúng là 'láo quá mất khôn', thật hết thuốc chữa, ta đã nói chuyện Hưng nhi với ngươi rồi à?" Ngô Thế Huân hừ lạnh một tiếng.

Thính Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, từ đầu chí cuối, hắn chưa có nói chuyện gì sao? Là nàng dấu đầu lòi đuôi, đem toàn bộ sự thật kể cho hắn biết, nỗi sợ hãi trong lòng ngày một lớn hơn, cơ thể run lên bần bật, lập tức bò đến ôm chân Ngô Thế Huân, khóc lóc cầu xin: " Vương gia, lần sau thiếp thân không dám làm vậy nữa, thỉnh Vương gia tha cho thiếp thân đi."

Nàng ôm lấy tia ảo tưởng cuối cùng, Vương gia sẽ niệm tình việc hoan ái ngày trước mà nương tay, sẽ không trừng phạt nàng, dù sao Hưng nhi cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé không đáng kể, nàng là tiểu thiếp của hắn, nhưng mà nàng đã quên, hắn vốn tàn bạo vô tình.

" Bổn Vương đã cho ngươi một cơ hội, là ngươi tự mình không biết quý trọng, giờ còn cầu xin tha thứ, đã muộn rồi." Vẻ mặt Ngô Thế Huân lộ rõ vẻ đanh thép tàn khốc, trút hết toàn bộ cơn giận của mình đạp Thính Vũ ra xa.

Thân thể Thính Vũ văng ra xa.

" Phụt." Nàng phun một ngụm máu tươi, sau đó lại một ngụm, rồi lại một ngụm nữa, máu tươi không ngừng trào từ miệng nàng ra, khiến kẻ khác nhìn vào mà cảm thấy kinh tởm.

" Vương gia, ngươi điên rồi, ngươi cư nhiên lại tàn khốc vô tình như thế, ngươi không phải muốn biết vì cái gì ta lại đổi trắng thay đen ư? Vậy ta nói cho ngươi biết, là vì ta yêu ngươi, là vì ta ghen tị với việc ngươi đi sủng ái với nam nhân khác, chẳng lẽ là sai hay sao?" Thính Vũ oán hận nói, nàng lại phun ra một ngụm máu khác.

" Mau truyền đại phu." Ngô Thế Huân thấy nàng không ngừng hộc máu, thâm tâm đanh lại, hắn không muốn nàng chết, chỉ là vì nhất thời tức giận, không nghĩ bản thân lại ra tay nặng như vậy.

" Vương gia, ngươi thật tàn nhẫn, ngươi cũng thật tuyệt tình, Thính Vũ nguyền rủa ngươi từ đây về sau sẽ chết trong vòng tay âu yếm của nữ nhân, cả đời ngươi sẽ không có lấy một tình yêu đích thực." Thính Vũ nở nụ cười độc ác, chậm rãi nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng.

Đúng lúc này, đại phu mới hớt hải chạy đến, đưa tay lên mũi Thính Vũ, lắc đầu. Lão ta đứng dậy: " Vương gia, người đã không thể cứu được nữa."

Lộc Hàm nhìn cảnh tượng đẫm máu ở đại sảnh, Thính Vũ nằm giữa vũng máu, tựa như một đóa hoa giữa ngọn lửa đỏ, nàng cứ nằm bất động ở đó, không hề nhúc nhích.

Lộc Hàm hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, đây là lần thứ hai có người chết trước mặt y, đầu tiên là Yêu Liên, lần này là Thính Vũ, Lộc Hàm không nhịn được run rẩy, nơi này thật đáng sợ, không được, y phải rời khỏi đây, phải chạy thật xa......  


Lộc Hàm vừa muốn ngả lưng nằm nghỉ, cửa lại bị đá văng, không cần nghĩ cũng biết đó là ai. Ngoài trừ Ngô Thế Huân ra, ai lại dám làm càn ở trong Vương phủ như thế.

Toàn thân Ngô Thế Huân nồng nặc mùi rượu, hắn bước nhanh về phía y, ngồi xuống giường, đôi mắt đen láy nheo lại nhìn Lộc Hàm, lạnh lùng ra lệnh: " Lại đây."

Lộc Hàm biết bản thân không thể phản kháng lại, mà có phản kháng cũng chẳng ích gì, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, hắn đột nhiên ôm chầm lấy y.

Y cũng tùy ý để hắn ôm mình vào lòng, Ngô Thế Huân gắt gao ôm lấy y, đôi mắt chớp động, bạc môi mấp máy: " Ngươi không phải cũng cho rằng bổn Vương là kẻ mất hết nhân tính, tàn bạo tuyệt tình?"

Lộc Hàm ngây ra, không hiểu sao hắn lại thốt ra những lời này, y nở nụ cười lạnh nhạt.

" Bổn Vương tếu lắm hay sao mà ngươi cười?" Ngô Thế Huân có hơi tưng tức, y là đương mỉa mai hắn hay sao?

" Không. Không phải Vương gia tếu, ngược lại ngươi rất đỗi tàn nhẫn, ta là cười Vương gia có phải đã hỏi lầm người rồi không? Nếu Vương gia tùy tiện đi hỏi một ai đó, bọn họ đều nịnh bợ nói không phải, vậy thì vì cái gì lại hỏi ta? Ngươi muốn ta phải trả lời như thế nào cho phải? Nói Vương gia ngươi không tàn bạo ư? Vậy Vương gia có còn nhớ ngày đó, ngươi tát ta suýt ngất, trước mặt mọi người mà ngươi làm nhục ta, quất ta, một chưởng đánh ta hộc máu, bắt ta phải quỳ gối dưới mưa, chờ ngươi hoan ái mua vui xong, ngươi nói đi, ta phải trả lời ngươi thế nào đây?" Lộc Hàm yếu ớt nói, mọi việc trước kia như dần dần tái hiện trước mắt, y hận hắn tàn bạo vô tình, hận hắn mất hết nhân tính.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm chằm chằm, thấy trong ánh mắt y lộ rõ hận ý, thâm tâm bỗng chốc run lên. Thật vậy sao? Hắn từng đối xử tàn nhẫn với y như vậy sao?

Cánh tay vòng quanh eo y khẽ siết chặt.

" Ngươi hận bổn Vương lắm có đúng không?" Không hiểu sao, hắn lại không nghĩ Lộc Hàm hận mình.

" Vương gia, nếu ta nói không hận, ngươi sẽ tin sao?" Lộc Hàm khều mi.

" Nếu bổn Vương nói, bổn Vương không muốn Thính Vũ chết, chỉ là nhất thời đả thương nàng, ngươi có tin không?" Ngô Thế Huân đột nhiên đổi đề tài, vẻ mặt ngưng trọng.

" Tin." Lộc Hàm không hề có chút do dự, đáp nhanh trả gọn.

" Lý do." Ngô Thế Huân bỗng chốc cảm thấy không được thoải mái, y thản nhiên đáp lời vậy, thật giống như một đứa nhỏ hỏi muốn ăn kẹo không thì gật đầu bảo ăn.

" Bởi vì ta tin, Vương gia sẽ không vì một kẻ ti tiện như ta và Hưng nhi, mà đi giết chết tiểu thiếp mà mình âu yếm ngày đêm, cũng vì vậy mà ta tin, Vương gia là lỡ tay đánh chết nàng." Lộc Hàm ảm đạm trả lời, y và Hưng nhi tựa như hai tấm bèo trôi, cứ thế mà trôi giữa dòng nước, không được ai để tâm đến.

Thấy Lộc Hàm hạ thấp bản thân như vậy, Ngô Thế Huân cảm thấy lòng quặn đau, liền mắng: " Bổn Vương không cho phép ngươi tự hạ thấp bản thân mình như thế."

Câu nói này, nửa như đau lòng, nửa như quan tâm, khiến cho Lộc Hàm ngây người nhìn hắn hồi lâu, y không hiểu những lời này là có ý gì, bỗng chốc nở nụ cười: " Thế ta nên thế nào bây giờ?"

Nhưng nụ cười đó lại thê lương, bất lực.

" Ngươi......" Ngô Thế Huân không biết nên trả lời ra sao, y là một hạ nhân ti tiện ở trong Vương phủ, đây không phải là điều hắn mong muốn hay sao? Khiến cho y sống một cuộc sống còn thảm hơn là chết, đây cũng không phải là điều mà hắn mong muốn ư? Vì cái gì cho đến bây giờ, bản thân lại mềm yếu, tâm sinh không đành lòng, thậm chí ngày một muốn chinh phục y? Thậm chí đã muốn quên đi cái chết của Mai nhi.

Tựa hồ khi nghe y bị Thính Vũ nói oan, hắn đau lòng, chỉ vì thế mà lỡ tay đánh chết nàng, hắn có hơi áy náy, lại không chút đau lòng cho Thính Vũ.

Nhìn thấy Lộc Hàm như đóa hoa quật cường đứng giữa phong ba bão táp, thâm tâm hắn bắt đầu rối loạn cả lên, hắn còn hận nàng sao?   

=============================END CHƯƠNG 41================================

Cuối cùng cũng edit xong =))) Hai anh chị đang tâm tình đó :v Thằng Huân cũng bắt đầu yêu rồi :v :v Hường bắt đầu từ đây :v Nhớ ủng hộ fic nha : LIKE + CMT + FOLLOW ^^ Kamsamita <3 <3



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net