CHƯƠNG 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Vương gia, Châu nhi không có làm, thật sự không có làm." Mắt Châu nhi nhếch lên nhìn về phía hắn khẽ nói không quan tâm tới khuôn mặt trắng bệch, trên mặt nước mắt lóng lánh điềm đạm đáng yêu.

"Châu nhi nếu ngươi không có làm, ta sẽ không để người ta đổ oan cho ngươi." Giọng nói của Ngô Thế Huân rất lãnh đạm.

"Tốt lắm các ngươi không cần nói nữa, Vương gia, người suy nghĩ thế nào rồi? Ngươi chọn Châu nhi hay chọn Lộc Hàm, nhẫn nại của ta chỉ có hạn." Mắt Tiểu Vân lạnh lùng nhìn hắn trong tay cầm dây thừng lui lại phía sau mấy bước giống như đang uy hiếp.

"Chờ một chút, không có sự lựa chọn thứ ba sao,ngươi thả hai người đó ra, bổn vương cùng ngươi nhảy xuống." Ngô Thế Huân đưa tay ngăn cản.

Tiểu Vân chăm chú theo dõi hắn đột nhiên tuôn ra một tiếng cười thỏa mái: "Vương gia ngươi thực ra là vô tình hay là có tình đây, hãy bớt nói lời vô ích đi, ngươi chọn ai hay là để hai người đó cùng theo ta nhảy xuống."

"Tiểu Vân phu nhân . . "Lộc Hàm vừa muốn nói chuyện đã bị nàng cắt ngang.

"Câm miệng! Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện." Mắt Tiểu Vân lạnh lùng nhìn qua y.

Ánh mắt Ngô Thế Huân phát ra tia nhìn phức tạp chăm chú nhìn chằm chằm Châu nhi và Lộc Hàm ở đối diện,đột nhiên ra tiếng: "Ngươi thả Châu nhi ra."

Tiểu Vân giật mình nhìn hắn, không tin hỏi: "Ngươi chắc chắn muốn chọn Châu nhi sao?"

Châu nhi càng không thể tin được nhìn Ngô Thế Huân, hắn chọn mình sao?Nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.

Lộc Hàm rất bình tĩnh, trên mặt không có một tia gợn sóng, y biết hắn sẽ chọn Châu nhi.

"Bổn vương đã nói muốn ngươi thả Châu nhi." Giọng Ngô Thế Huân kiên định.

"Vương gia ngươi thật sự bỏ qua Lộc Hàm, đừng quên phía sau chính là vách núi rất sâu, nhảy xuống cho dù là thi thể cũng không còn." Tiểu Vân chỉ vào vách núi phía sau nói.

"Bổn vương rất rõ,không cần ngươi giải thích,thả Châu nhi ra."Ngô Thế Huân lớn tiếng nói. 

"Tốt." Tiểu Vân vừa dứt lời đẩy Châu nhi ra.

Ngô Thế Huân đưa tay đỡ lấy Châu nhi cởi bỏ dây thừng trên người nàng .

"Vương gia vì sao lại chọn ta?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Châu Nhi tái nhợt mang theo nước mắt.

"Bởi vì ta đã đồng ý với tỷ tỷ ngươi, chiếu cố thật tốt cho ngươi nên ta không thể để ngươi xảy ra chuyện, ngươi nghỉ ngơi một chút." Ngô Thế Huân giúp nàng đi tới phía trước.

Châu nhi lộ ra một nụ cười khổ hắn cứu nàng bởi vì hắn đã hứa hẹn với tỷ tỷ.

"Vương gia, hy vọng ngươi không hối hận với lựa chọn hôm nay, có Lộc Hàm theo ta xuống hoàng tuyền,trên đường ta cũng sẽ không lẻ loi." Tiểu vân nói xong tay túm lấy Lộc Hàm từng bước một lui về phiá sau.

Trái tim Ngô Thế Huân thắt chặt nhưng hắn không dám tiến lên sợ chọc giận nàng ,nàng liền nhảy xuống.

"Tiểu Vân phu nhân có thể chờ ta một chút không? Ta có lời muốn nói." Lộc Hàm đột nhiên lên tiếng, chết trong hoàn cảnh này y không yên lòng.

Mắt Tiểu Vân lạnh lùng nhìn y không trả lời nhưng vẫn dừng bước lại.

"Cám ơn." Lộc Hàm biết nàng đồng ý quay đầu nói với Ngô Thế Huân: "Vương gia ta biết người hận ta, nhưng ta cầu xin Vương gia có thể đối xử tử tế với Hưng Nhi được không, ta đây có chết cũng nhắm mắt."

Mắt Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm y,nam nhân chết tiệt, trong lòng y cuối cùng vẫn nghĩ đến Hưng nhi.

"Quên đi." Lộc Hàm nhìn thấy hắn không nói lời nào bất đắc dĩ cười gượng một cái, mình thật là hồ đồ vì sao lại cầu xin hắn.

"Vương gia, ngươi nhất định sẽ hối hận, hiện tại ngươi cũng nên nếm thử chút mùi vị đau lòng." Tiểu Vân cười lạnh một tiếng lôi Lộc Hàm lập tức nhảy xuống vách núi .

"Không được. . . "Ngô Thế Huân thét một tiếng kinh hãi, thân thể cũng bay nhanh nhảy xuống vách núi.

Tình huống xảy ra thình lình làm cho Tiểu Vân không lường trước được, tất cả nàng đã sớm có hoạch tốt ở bờ vách núi có sẵn dây thừng buộc chắc, khi mình nhảy xuống sẽ giữ chặt dây thừng sau đó lặng lẽ đi lên, chỉ là bây giờ, Ngô Thế Huân một tay kéo dây thừng của nàng, một tay giữ chặt dây trói của Lộc Hàm thành ra ba người bây giờ treo lơ lửng ở đây. 

Dây thừng ở vách núi quay về, lắc lư xoạt xoạt, âm thanh dường như sắp đứt ra.

"Ngươi mau buông tay, dây thừng sắp đứt." Tiểu Vân hoảng sợ lấy chân dùng sức đá, muốn Ngô Thế Huân buông tay, chết đến nơi rồi mà nàng vẫn rất sợ.

"Ngươi cũng sợ sao? Đây không phải là điều ngươi muốn sao?" Ngô Thế Huân châm chọc tuy rằng trong lòng hắn cũng rất lo lắng.

Lộc Hàm thật không ngờ hắn lại nhảy tới cứu y trong lòng ngũ vị hoàn toàn khó hiểu, đây là lần thứ hai, vì sao hắn lại làm như vậy?

Châu nhi ngơ ngác nhìn Ngô Thế Huân phi thân nhảy xuống vách núi rất lâu mới khôi phục lại,hoảng sợ chạy đến vách núi thấy họ đang ở nơi cực kỳ nguy hiểm

"Cứu mạng, có ai không? Mau tới cứu người. Châu nhi ghé vào bên vách núi um tùm, bàn tay nhỏ bé vừa cầm chặt lấy dây thừng kêu cứu vừa muốn kéo họ.

"Vương gia, người ở nơi nào?" Dưới chân núi truyền đến từng đợt tiếng gọi ầm ỉ.

"Vương gia ở trong này, mau tới đây." Châu nhi vui mừng hướng về phía dưới chân núi hô.

"Châu nhi cô nương, Vương gia đâu.?" Quản gia mang theo một đám thị vệ đuổi tới đỉnh núi lo lắng hỏi.

"Vương gia ở dưới vách núi, nhanh đi tới cứu người." Châu nhi đứng lên chỉ vào dưới vách núi.

"Mau." Quản gia vung tay cho thị vệ nhanh ném dây thừng đi xuống.

Rất nhanh Tiểu Vân, Ngô Thế Huân, Lộc Hàm được cứu kéo lên.

"Đem cô ta giải đến địa lao cho ta." Ngô Thế Huân chỉ vào Tiểu Vân lạnh lùng phẫn nộ đích ra lệnh

"Dạ, Vương gia." Hai thị vệ nhanh chóng áp giải nàng vẫn đang hoảng sợ không nói được gì đi.

Ngô Thế Huân tự mình cởi dây thừng trên người Lộc Hàm, từ đầu đến cuối Lộc Hàm đều không nói gì nhiều, chuyện ngoài ý muốn khiến cho y trở nên hồ đồ.

"Lộc ca ca, người không có việc gì là ta an tâm rồi, Vương gia ta ...'' Sắc mặt Châu nhi tái nhợt, môi đã trắng bệch, lời nói còn chưa dứt, toàn thân đã mềm nhũn ngất đi.  

  Ngô Thế Huân nhìn thấy Châu nhi nằm hôn mê bất tỉnh, lại thấy lời nói của Tiểu Vân quanh quẩn ở bên tai.

"Vương gia ngươi là thật hồ đồ hay là giả bộ hồ đồ, cơ thể Châu nhi yếu đuối nhiều bệnh ư? Ngươi có biết Yêu Liên chết như thế nào không? Ai giết nàng không?"

"Ngươi nhất định sẽ không tin được, nàng chính là người nói là thân thể yếu đuối nhiều bệnh, Châu Nhi cô nương kia."

Con mắt Ngô Thế Huân u ám sâu sắc làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc, sau Mai nhi, hắn đưa Châu nhi về phủ nhưng mà cho tới bây giờ hắn không hề xem qua thậm chí nghi ngờ nàng, luôn nghĩ nàng là người yếu đuối, cô đơn một mình.

Chính là việc Tiểu Vân nói nàng giết Yêu Liên, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc, mặc kệ là lời nói của Tiểu Vân hay là muốn đòi lại sự trong sạch cho Châu nhi, hắn sẽ cẩn thận điều tra từng chuyện một.

Trong thư phòng .

"Vương gia, người có chuyện gì sai bảo ạ?" Thống lĩnh thị vệ Trương Ưng chắp tay cung kính hỏi.

Ngô Thế Huân vẫy tay cho Trương Ưng đi tới phía trước hắn rồi nhẹ nhàng ra sai bảo vài tiếng.

"Vương gia yên tâm tì chức nhất định hoàn thành nhiệm vụ Vương gia giao." Trương Ưng nghe xong sai bảo cung kính nói.

"Tốt! Ngươi đi đi cẩn thận đi nhanh về nhanh một chút." Ngô Thế Huân gật gật đầu dặn dò nói.

"Dạ!"

Lộc Hàm một mình lặng lẽ đi đến địa lao ngoài vương phủ, y muốn nhìn Tiểu Vân, y biết vì sao Tiểu Vân hành động điên cuồng như vậy, bởi vì y cùng Thúy Hà bị Ngô Thế Huân đuổi ra khỏi phủ. 

Đi vào địa lao âm u ẩm ướt này, y vẫn không tự chủ được rùng mình một cái, nhớ tới lúc mình cũng bị giam trong địa lao.

Ở một góc nhà tù, Tiểu Vân quần áo thì bẩn thủi, tóc thì rối bù ngồi ở chỗ kia nghe được tiếng bước chân mở to mắt lạnh lùng nhìn Lộc Hàm liếc mắt một cái.

"Ngươi thấy ta thê thảm như vậy còn chưa đủ sao, mà còn đến làm ta nhục nhã?"

"Ta đến xem ngươi thế nào, ngươi yên tâm ta sẽ thay ngươi cầu xin Vương gia để hắn thả ngươi, dù sao ngươi cùng hắn cũng coi như đã từng là vợ chồng." Lộc Hàm đứng ở phía ngoài nhà tù nhìn nàng nhẹ giọng nói.

"Ngươi không hận ta sao? Ta thiếu chút nữa đã hại chết ngươi, ngươi sao lại tốt như vậy chứ?" Tiểu Vân cười lạnh một tiếng lộ vẻ không tin.

"Ta không hận ngươi, ngươi cũng nói là thiếu chút nữa thôi, ta như thế này không phải vẫn tốt sao? Ngươi là nữ nhân, ta hiểu tâm tình của ngươi, cho nên ta không trách ngươi." Lộc Hàm lắc đầu, có thể nhìn thấy trong mắt đều là thương hại.

"Ha ha...."Tiểu Vân đột nhiên cười ha hả sau đó nói: "Lộc Hàm, ngươi quả nhiên không giống Châu nhi, chẳng trách Vương gia lại yêu ngươi."

Lộc Hàm bởi vì câu nói kia của nàng 'chẳng trách Vương gia lại yêu ngươi' sững sờ nhìn nàng, điều này nghe được so với chuyện Châu nhi giết người còn làm y khiếp sợ hơn.

"Thế nào? Ngươi không tin sao?" Tiểu Vân nhìn nàng hỏi.

Lộc Hàm lắc đầu nói: "Vương gia đang ở chỗ Châu nhi, hắn sao có thể yêu ta chứ, hắn chỉ hận ta thôi, trên đỉnh núi không phải hắn lựa chọn Châu nhi, điều này không phải đã chứng minh tất cả sao?"

Sắc mặt Tiểu Vân nghi ngờ nhìn y rất lâu mới nói: "Lộc Hàm, ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc, trên đỉnh núi hắn lựa chọn Châu nhi nhưng hắn lại lựa chọn cùng ngươi sống chết có nhau, ngay cả sinh mệnh cũng có thể bỏ, chẳng lẽ điều này còn không phải là yêu sao? Nói thật ta rất hâm mộ ngươi."

Lộc Hàm sợ hãi lui về phía sau hai bước, có phải là Tiểu Vân nói thật không?

Rời địa lao, Lộc Hàm thẫn thờ bước đi, trong đầu đều là câu nói kia "hắn lại lựa chọn cùng ngươi sống chết có nhau, ngay cả sinh mệnh cũng có thể bỏ, chẳng lẽ điều này còn không phải là yêu sao?"

Ngô Thế Huân về phủ thấy y hồn bay phách tán, kéo tay giữ chặt người y.

"Ngươi đang làm cái gì thế?"

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, cẩn thận nhìn hắn, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra một chút dấu vết.

"Ngươi đang nhìn cái gì? Bổn vương có chỗ không tốt sao?" Ngô Thế Huân bị y nhìn có chút không được tự nhiên.

"Không có." Lộc Hàm lấy lại tinh thần, cảm thấy rằng mình thật thất lễ.

"Vừa rồi ngươi đi đâu?" Ngô Thế Huân thuận miệng hỏi.

"Ta đến địa lao." Lộc Hàm nhẹ giọng nói rồi cúi đầu nhìn lén hắn liếc mắt một cái, hắn có thể nổi giận hay không.

"Ngươi đến địa lao làm gì?" Giọng điệu Ngô Thế Huân rất bình thản không có chút gì nổi giận. 

"Vương gia ta có thể xin ngươi một việc được hay không?" Lộc Hàm đột nhiên nhớ tới việc muốn thay Tiểu Vân cầu xin. 

''Nói đi.'' Trái tim Ngô Thế Huân đột nhiên có chút vui mừng, đây vẫn là lần đầu tiên y nhỏ giọng mềm mại muốn cầu xin mình.

"Có thể thả Tiểu Vân phu nhân hay không? Dù sao nàng cũng là người ngươi từng yêu, có thể khoan dung độ lượng chứ?" Lộc Hàm không nhìn ra thứ gì để hỏi bởi vì y không biết hắn có đồng ý hay không.

Một bên mắt Ngô Thế Huân lộ ra một chút tính toán, "Ngươi là thật tình sao? Nàng ta thiếu chút nữa hại chết ngươi, ngươi không hận nàng sao?"

"Vì sao lại hận nàng ấy? Đầu sỏ gây nên hình như là ngươi, dù sao cũng là ngươi vô tình nên mới có thể làm cho nàng có cử chỉ điên cuồng, cho nên muốn trách thì trách ngươi." Lộc Hàm nhìn ánh mắt hắn có chút trách móc.

"Trách ta ư?" Ngô Thế Huân hơi sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Không phải cũng nên trách ngươi sao, dù sao cũng là ngươi khiến bổn vương phế thiếp, không phải ngươi đã quên đây là điều kiện để ngươi gả cho ta."

"Ngươi . . ." Lộc Hàm chán nản nhìn hắn, không thèm phản bác.

"Ngươi thật sự muốn bổn vương thả nàng sao?" Ngô Thế Huân lại còn hỏi lại một lần nữa.

"Ân!". Lộc Hàm khẽ gật đầu.

"Tốt, nhưng mà bổn vương có điều kiện, ngươi đồng ý thì ta thả nàng." Ngô Thế Huân cố ý nói một nửa.

"Điều kiện gì?" Lộc Hàm đã biết hắn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy mà.

"Đi theo giúp ta dùng bữa." Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm y đột nhiên nói.

"Dùng bữa ư?" Lộc Hàm không thể tin được nhìn hắn, đây là điều kiện của hắn sao?

"Thế nào? Ngươi không muốn thì quên đi." Ngô Thế Huân cố ý đi.

"Không phải, ta đồng ý." Trong lòng Lộc Hàm quýnh lên vội vàng giữ chặt ống tay áo của hắn.

"Vậy đi thôi." Ngô Thế Huân nhếch miệng lên nói.

"Đi chỗ nào?"

"Địa lao."  

================END CHƯƠNG 62=================

Buing buing =))) Up chương sớm hơn và đúng giờ hơn bây giờ là 11:59 . So deep =))) Như cũ nha : LIKE + CMT + FOLLOW = CHƯƠNG MỚI . Đấy ta nói mà Huân nó yêu Hàm rồi nhá :D Hạnh phúc chưa <3 <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net