CHƯƠNG 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiểu Vân nhìn Ngô Thế Huân xuất hiện trước mặt mình, nàng ngước đôi mằt lạnh lẽo nhìn hắn sau đó hai mắt nhắm lại, thu người ngồi trong góc .

"Ngươi có thể đi rồi." Ngô Thế Huân không để ý đến nàng, ngữ khí lạnh như băng nói.

"Ngươi thả ta sao?" Tiểu Vân đột nhiên mở to mắt nhìn như trước chằm chằm hắn, nàng không tin tên Vương gia tàn bạo vô tình kia lại thả nàng.

"Bổn vương không nghĩ sẽ thả ngươi, nếu muốn cám ơn thì hãy cám ơn Lộc Hàm." Trong mắt Ngô Thế Huân tản ra hàn khí, nếu không phải vì Lộc Hàm thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Tiểu Vân nhìn thấy người ở phía sau hắn chính là Lộc Hàm, nàng thật không ngờ Lộc Hàm lại thay nàng cầu tình, thanh âm có chút nghẹn ngào "Cám ơn."

"Đi thôi, về sau hãy tự mình bảo trọng." Lộc Hàm đi qua nâng nàng dậy.

Tiểu Vân chậm rãi đi ra khỏi nhà lao, đột nhiên xoay người đi đến trước mặt y nhẹ nhàng nói: "Đề phòng Châu nhi." Sau đó xoay người rời đi.

Lộc Hàm nhìn theo bóng dáng của Tiểu Vân "Nàng ta là đang nhắc nhở mình sao? Châu nhi có thật sự đáng sợ như vậy không?"


"Nàng ta nói gì với ngươi?" Ngô Thế Huân đi đến trước mặt y hỏi.

"Không có gì! Đi thôi." Lộc Hàm lắc đầu.

Ngô Thế Huân nghi hoặc nhìn y nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Lộc Hàm trong lòng mang nhiều tâm sự, tiêu sái đi về Lục Bình uyển, vào phòng y mới phát hiện Ngô Thế Huân vẫn đi theo sau y.

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Y nhăn mặt nhíu mày hỏi.

"Ta đi theo ngươi? Bổn vương tới nơi này dùng bữa." Ngô Thế Huân nhìn y, y quên nhanh thật.

Lộc Hàm lập tức nhớ lại.

"Người đâu? Đến đây." Ngô Thế Huân giương giọng hô.

" Dạ! Vương gia." Một nô tỳ bên ngoài lên tiếng trả lời.

Rất nhanh từng khay thức ăn sơn hào hải vị được mang lên, đặt trên bàn.

Lo xoay người đi ra ngoài.

"Ngươi đi đâu vậy?" Ngô Thế Huân ở phía sau hỏi.

"Ta đi gọi Hưng nhi." Lộc Hàm trả lời.

"Ca ca, đệ đến rồi!" Hưng nhi vừa vào cửa nghe nói ca ca đang tìm mình liền cắm đầu chạy tới.

"Hưng nhi, chậm một chút, hấp tấp như vậy nếu lỡ té ngã thì sao?" Lộc Hàm nhẹ nhàng trách cứ.  

"Oa, ca ca, thật nhiều thức ăn ngon nha. Hưng nhi ánh mắt sang lấp lánh khi nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn ngon, chạy đến muốn nếm thử một chút, đột nhiên nhìn sang bên cạnh thì thấy Ngô Thế Huân đang ngồi, sợ quá bèn chạy đến trốn phía sau Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân nhăn mặt, nhíu mày. Hắn thật sự đáng sợ như vậy sao? Cố gắng hạ thấp giọng nói: "Đi ra, ngươi trốn cái gì? Không muốn ăn sao?"

Hưng nhi sợ không dám đi ra. Lộc Hàm dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó lôi ra.

Hưng nhi chậm rãi đi ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ngô Thế Huân, đột nhiên hỏi: "Ngươi sẽ không đánh ca ca chứ?"

"Đánh ca ca?." Ngô Thế Huân sửng sốt, xem ra hắn đã để lại một bóng ma ám ảnh trong lòng của đứa trẻ này.

"Cái này cho ta ăn phải không?" Không đợi hắn nói chuyện, Hưng nhi lại chỉ tay vào bàn đồ ăn hỏi.

"Là cho ngươi ăn đó, mau ăn đi." Ngô Thế Huân cố gắng ôn nhu trả lời.

Hưng nhi nuốt nước miếng nhưng không hề động đũa.

"Tại sao không ăn?" Ngô Thế Huân cảm thấy kỳ quái liền hỏi.

"Không dám ăn." Hưng nhi lắc đầu sợ hãi khi nhìn hắn, ngoan ngoãn nói: "Trước kia ngươi cũng không cho ta và ca ca ăn cơm."

Nhớ tới những tháng ngày trước kia, trong mắt Lộc Hàm hiện ra một tia ưu thương.

Ngô Thế Huân sửng sốt, trước kia bọn họ không có cơm ăn sao? Trong con ngươi đen tràn ngập tức giận, rốt cục là ai làm như vậy? Hắn phân phó không cho bọn họ ăn cơm khi nào

"Ăn đi, về sau không ai dám không cho các ngươi ăn cơm. Ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không ai dám bắt ngươi không được ăn." Ngô Thế Huân nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy đau lòng, thì ra y đã sống đau khổ như thế, đây không phải đều là lỗi của hắn sao?

"Ca ca, có thể ăn được không?" Hưng nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn y.

"Có thể ăn, ăn đi Hưng nhi." Lộc Hàm đem nó đến ngồi gần mình.

"Ăn cơm." Ngô Thế Huân sảng khoái nói.

"Nga." Lộc Hàm vẫn không ngẩng đầu, y đang giúp Hưng nhi gắp những thức ăn mà nó thích, sau đó thì bản thân mới ăn cơm.

Ngô Thế Huân vừa ăn vừa đánh giá cử chỉ nho nhã xinh đẹp của y. Tuy rằng hiện tại y nghèo túng như thế, nhưng chung quy nàng vẫn là tiểu thư khuê các.

"Ngươi không lo ăn cơm, nhìn ta làm cái gì?" Nhận thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn hắn. liếc mắt một cái.

"Ta no rồi." Ngô Thế Huân buông bát, ngừng một chút rồi nói thêm: "Các ngươi tiếp tục ăn đi."

"Nga." Đột nhiên Lộc Hàm nhìn thấy khóe miệng của Hưng nhi dính đầy thức ăn bèn lấy khăn lụa ra lau cho nó.

Nhìn thấy động tác cẩn thận, dịu dàng của y, Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy có chút ganh tỵ với Hưng nhi.

"Ngon quá ca ca, về sau nếu mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy thì tốt quá!" Hưng nhi vừa ăn vừa vui vẻ nói.

"Hưng nhi, lúc ăn cơm không được nói chuyện có biết không?" Lộc Hàm có chút trách cứ, tuy rằng bọn họ hiện tại nghèo túng, nhưng không thể quên hết những phép tắc đã được tu dưỡng.

"Dạ, đệ biết rồi ca ca." Hưng nhi cúi đầu, quệt cái miệng nhỏ.

"Người đâu? Đi gọi quản gia đến đây." Ngô Thế Huân đột nhiên lên tiếng.

"Dạ." Tên hạ nhân ngoài cửa lên tiếng trả lời.

Rất nhanh người quản gia liền nhanh chóng chạy đến nói: "Vương gia, người tìm lão nô."

"Từ nay về sau Hưng nhi muốn ăn cái gì thì phải cho nó ăn cái đó. Còn nữa, đi tìm một tiên sinh đến dạy chữ cho nó." Ngô Thế Huân mệnh lệnh nói.

"Dạ! Lão nô lập tức đi làm ngay." Quản gia sửng sốt, vội vàng lui ra ngoài.

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn vì cái gì phải làm như vậy? Chẳng lẽ giống như lời của Tiểu Vân nói, hắn yêu mình sao?

"Thái độ của ngươi như vậy là sao?'' Ngô Thế Huân tức giận nói.

"Cám ơn." Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại y phải cảm ơn hắn đã làm như vậy.

Lần này đổi lại, Ngô Thế Huân ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới y lại nói lời cảm ơn hắn.

Trong lúc đang trầm mặc, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói khó xử của Xuân Vũ.

"Châu nhi cô nương, Vương gia đã phân phó, trong lúc người đang dùng bữa không cho bất kỳ ai quấy rầy''


  Ngô Thế Huân thản nhiên nhìn Lộc Hàm liếc mắt một cái, sau đó lên tiếng : 'Châu nhi vào đi.'

Ngoài cửa lại không có thanh âm

'Châu nhi ?' Ngô Thế Huân nghi hoặc kêu lên, đứng dậy đi về phía cửa.

Xuân Vũ đứng ở cửa nhỏ giọng thưa : 'Châu nhi cô nương đã đi rồi.'

Ngô Thế Huân quay đầu lại nhìn Lộc Hàm, không nói lời nào liền xoay người bước đi

Châu nhi vẫn chưa đi xa, Ngô Thế Huân vừa bước ra khỏi Lục Bình uyển đã thấy một thân ảnh đơn bạc mảnh mai đập vào mắt..

'Châu nhi.'

'Vương gia.'Châu nhi chậm rãi xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thương cảm u buồn.

'Châu nhi ngươi làm sao vậy?' Ngô Thế Huân khẽ nhíu mày, vì sao bộ dáng của nàng lại bi thương như vậy?

'Vương gia lần này Châu nhi thật sự phải đi.' Châu nhi nhấc mi ngước nhìn hắn, trên đỉnh núi Phượng Hoàng hắn đã làm cho trái tim nàng trở nên băng giá, đã hoàn toàn không còn hi vọng nữa.

'Châu nhi vì sao nhất định phải đi?' Ngô Thế Huân hoang mang, hoàn toàn không hiểu được tâm tư của nàng.

'Vương gia còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi đã nói gì với ta hay không? Ngươi nói, ngươi nhất định chăm sóc ta thật tốt, làm cho ta không lo đến cơm ăn áo mặc, ngay tại thời điểm đó ta đã yêu thích ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ cưới ta, tuy rằng ta biết như thế là si tâm vọng tưởng, nhưng mỗi ngày ta đều hi vọng.' Châu nhi nhìn vào đôi mắt đen của hắn, nàng có thể đi nhưng nàng muốn hắn phải hiểu được lòng mình.

'Châu nhi, hiện tại bổn vương vẫn chăm sóc ngươi thật tốt, có gì không giống như trước sao?' Ngô Thế Huân có chút không hiểu, vì sao hắn không cưới nàng thì nàng nhất định phải rời đi.

'Đó không phải là vấn đề, Vương gia có nhớ rõ Vương gia từng nói muốn thành thân với ta không?' Châu nhi nâng mày nói.

Ngô Thế Huân cả người sửng sốt, đúng là hắn có nói qua, nhưng là........

Châu nhi hạ thấp mắt, tiếp tục nói : 'Hiện tại Vương gia muốn thành thân với Lộc ca ca, Châu nhi làm sao còn có thể ở tại chỗ này ? Châu nhi không có cách nào đối mặt với sự chỉ trỏ của người khác, Châu nhi cũng không có biện pháp gì để không cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Vương gia cùng Lộc Hàm ân ân ái ái.'  

'Châu nhi.......' Giọng nói của Ngô Thế Huân có chút hối lỗi, dù sao cũng do bản thân nhất thời lỗ mãng, không chịu lo lắng chu toàn, thật không ngờ đã làm cho tâm tình của nàng trở nên phức tạp như vậy.

'Vương gia không cần phải nói, Châu nhi đều hiểu được mà, ta còn muốn cảm ơn Tiểu Vân phu nhân đã làm cho ta hoàn toàn hiểu được một chuyện, trên đỉnh núi Phượng Hoàng ngươi không để ý đến sinh tử liền phi thân xuống sườn núi, ta đã hiểu được đây chính là lúc ta nên rời đi.' Châu nhi nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn, trong đôi mắt đẹp có hâm mộ, có bi thương.

Ngô Thế Huân hé miệng nhưng không nói, sắc mặt có vài phần thâm trầm làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì ?

Đang trong lúc hắn đang trầm mặc thì có một giọng nói mềm nhẹ nhưng kiên định đột nhiên vang lên.

'Châu nhi cô nương, ngươi không thể đi. Vương gia sẽ cưới ngươi.'

Lộc Hàm từ cửa Lục Bình uyển bước ra, hướng về phía bọn họ đi tới.

Châu nhi vẻ mặt chăm chú nhìn y, không rõ vì cái gì y lại nói như vậy ?

Ngô Thế Huân con ngươi đen bán mị, y đi ra làm cái gì? Hắn cưới ai, y có quyền định đoạt sao?

'Châu nhi, thân thể của ngươi không tốt, nếu lẻ loi một mình rời khỏi vương phủ ngươi làm sao sống được?' Lộc Hàm nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt, bi thương của nàng, tuy rằng ở trên đỉnh núi Tiểu Vân nói nàng giết Yêu Liên làm cho trong lòng y có chút ngăn cách đối với Châu nhi, nhưng là không có chứng cớ cho nên y vẫn nguyện ý tin tưởng Châu nhi là thật sự trong sạch.

'Cám ơn ngươi, Lộc ca ca, tâm ý này của ngươi Châu nhi xin nhận, ngươi không cần lo lắng chuyện Vương gia có cưới Châu nhi hay không, Châu nhi vẫn là rời đi vương phủ thì tốt hơn.' Trong đôi mắt đẹp của Châu nhi chứa đầy nước mắt làm cho người ta cảm động.

'Vương gia, ngươi hẳn biết đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi từng đáp ứng cưới Châu nhi thì ngươi phải Châu nhi, không phải sao?' Lộc Hàm ngữ khí kiên định nhìn Ngô Thế Huân, y vốn không muốn gả cho hắn.

Trong con ngươi đen của Ngô Thế Huân cháy lên ngọn lửa âm u, thật khó phân biệt lúc này hắn đang nghĩ gì? Nam nhân chết tiệt, y nói như vậy là có ý gì chứ?

'Lộc ca ca, vậy còn ngươi, Vương gia cũng nói muốn cưới ngươi, không phải cũng nên nhất ngôn cửu đỉnh hay sao?' Châu nhi mắt đẹp đảo nhanh, không biết lời nói của y có chân thật hay không?

Lộc Hàm sửng sốt nói: 'Phàm là chuyện gì cũng có trước có sau, nếu trước tiên Vương gia nói sẽ cưới ngươi thì ta đây tự nhiên sẽ không có ý nghĩa.'

'Lộc Hàm, ngươi đùa đủ chưa ?' Con ngươi đen của Ngô Thế Huân tóe lửa bắn về phía y, y như vậy đã muốn hắn cưới người khác.

'Đùa ? Vương gia cho rằng ta đang đùa sao ? Ta không có, ta là thật lòng a~.' Ánh mắt Lộc Hàm không hề dao động, yên lặng chống lại ánh mắt sắc bén lãnh liệt của hắn, chỉ cần hắn cưới Châu nhi vậy thì bản thân không cần gả cho hắn, nếu thế thì y vẫn còn có hy vọng rời khỏi nơi này.

'Ngươi đang mưu tính chuyện gì ?' Ngô Thế Huân phát hiện ra ánh mắt của y sáng lên dị thường, trông như ánh sáng buổi bình minh.

'Ta không có.' Lộc Hàm cúi đầu, che dấu bản thân đang thấy chột dạ.

Ngô Thế Huân đột nhiên nghĩ đến y muốn rời đi, bàn tay to duỗi ra đem y ôm chặt vào lòng ngực, vì cái gì y lại muốn rời đi? Cúi mặt xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm y, thốt ra một câu uy hiếp : 'Ngươi lại muốn rời khỏi bổn vương phải sao? Nói cho ngươi biết, không có khả năng, trừ phi bổn vương chết, nhưng dù cho bổn vương đã chết thì cũng muốn ngươi chôn cùng ta, nhất định không cho ngươi rời khỏi bổn vương.''

'Ngươi.......' Lộc Hàm trừng mắt nhìn hắn, vì cái gì hắn nhất định phải đối xử với mình như vậy ? Chẳng lẽ giống như lời của Tiểu Vân nói, hắn yêu mình sao ? Thật sự muốn mình làm thê tử hắn sao ?

'Quay về phòng.' Nhìn thấy bộ dạng quật cường của y, đột nhiên Ngô Thế Huân bay nhanh đến hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của y một cái, sau đó buông y ra, mệnh lệnh nói.

'Không trở về.' Lộc Hàm ngay lập tức cự tuyệt, dựa vào cái gì mà muốn y nghe lời hắn.

Hai người giằng co quyết liệt làm cho không khí dường như đang nóng lên.

Châu nhi đứng ở một bên, đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt, y đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này vì cái gì còn muốn y ở lại, trước mặt của y còn diễn trò ân ân ái ái. Lộc Hàm, ngươi đến tột cùng là vô tâm hay là cố ý ? Châu nhi hung hăng cắn môi 'Đây là do ngươi bức ta, đừng trách ta!'  

==============END CHƯƠNG 63============

Chương này thấy ấm lòng ghê =)) Hãy phát biểu cảm nghĩ về Châu Nhi =)) NHỚ LIKE + CMT + FOLLOW = CHƯƠNG MỚI A~ Ngủ ngon <3 Cảm ơn tất cả m.n đã ủng hộ cuối cùng cũng được 200 follow nên ăn mừng kh ta =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net