CHƯƠNG 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  'Vương gia, Lộc ca ca các ngươi không cần phải thay nhau bức bách ta nữa.' Châu nhi đột nhiên lên tiếng, 'Ta đã quyết định rồi, cùng lắm thì chờ đến lúc các ngươi thành thân xong ta mới đi.'

Châu nhi nói xong, thân hình mảnh mai, toàn thân chậm rãi đi từng bước một. Bóng dáng đơn bạc, bi thương của nàng trong ánh hoàng hôn càng làm tăng thêm vẻ điềm đạm, đáng yêu.

Ngô Thế Huân trong lòng mềm nhũn, hắn không muốn vô tình với Châu nhi, có điều giữa nam và nữ không phải lúc nào cũng là tình yêu.

'Có phải ngươi không đành lòng, nếu khó xử như vậy thì cưới nàng đi.' Lộc Hàm lạnh lùng nói một câu.

Ngô Thế Huân  xoay người nhìn thấy sắc mặt y xanh mét, cắn răng cả giận nói: 'Lộc Hàm, ngươi ngoan ngoãn chờ làm Vương phi của bổn vương, ngươi không muốn làm, bổn vương sẽ khiến cho ngươi làm.'

'Vì sao nhất định phải làm thế với ta? Ngươi không phải hận ta sao, vì sao lại cho ta thân phận cao quý như vậy?'' Lộc Hàm không thèm ngẩng mặt nhìn hắn.

Ngô Thế Huân sửng sốt, 'Hắn có hận y không? Nếu không thì tại sao hắn lại tra tấn y, hắn cũng không hiểu vì sao mình hận y? Nhưng khi y gặp nguy hiểm thì chính mình lại không màng sống chết mà cứu y, tưởng tượng đến việc sẽ mất đi y trong lòng thấy rất đau đớn, khi nghe được y muốn rời đi hắn lại thấy thật phẫn nộ.

'Không vì cái gì.' Che dấu những buồn phiền bất an trong lòng, hắn nói câu này rồi nhanh chóng rời đi.

Lộc Hàm nhìn bóng dáng hắn rời đi, tâm đang mê hoặc chợt nghe tiếng nói Xuân Vũ từ phía sau vọng đến.

'Lộc ca ca có thư của ngươi.'

'Thư của ta sao?.' Lộc Hàm xoay người, tiếp nhận trong tay Xuân Vũ, hỏi: 'Ai đưa tới?'

'Hình như là hoàng tử nước láng giềng gửi tới.' Xuân vũ không chắc lắm, vì đây chỉ là người khác giao lại cho y.

Hoàng Tử Thao, Lộc Hàm nhớ tới chàng trai đáng yêu kia, vội vàng mở phong thư ra. Chỉ thấy trên đó viết chữ: 'Lộc Hàm buổi sáng ngày mai ta tới tìm ngươi, theo ta đi dạo phố, giúp ta mua vài đồ vật để sau khi về nước tặng cho mẫu hậu cùng tỷ muội, ta không biết mua gì hết? Ngươi nhất định phải giúp ta, sáng mai ta tới tìm ngươi cùng đi. Hoàng Tử Thao chấp bút.

Lộc Hàm cất phong thư đi rồi nói với Xuân Vũ: 'Xuân Vũ ngày mai Hoàng tử nhờ ta cùng nàng đi mua một số đồ, ngươi có thể chiếu cố Hưng nhi một lát chứ?'

'Ân, ta biết rồi. Lộc ca ca, ta ra ngoài trước.' Xuân Vũ cúi đầu đi ra ngoài.

Lộc Hàm cầm lá thư, đột nhiên nhớ ra, y phải nói qua việc này với Ngô Thế Huân một chút, bằng không thị vệ sẽ không để y ra ngoài.

Sáng sớm, Lộc Hàm thu thập đơn giản một chút rồi đứng chờ trước cửa Vương phủ.

Một chiếc xe ngựa xa hoa dừng trước cửa Vương phủ, Lộc Hàm định đi ra phía trước thỉnh an hoàng tử, đột nhiên cánh cửa mở ra, Kim Chung Nhân ôn nhu nói: 'Lộc Hàm, lên xe đi.'

'Vương gia, sao lại là ngươi, hoàng tử đâu?' Lộc Hàm sửng sốt, sao lại là hắn.

'Nga, Tử Thao vừa định ra khỏi phủ thì Diệc Phàm Vương gia sai người kêu đi rồi.' Kim Chung Nhân cũng không cố ý nói dối. Hắn biết, nếu không phải lấy danh nghĩa Tử Thao đi thỉnh y, y định sẽ không đáp ứng, Ngô Thế Huân cũng sẽ không cho y đi.

'Nguyên lai là như vậy.' Lộc Hàm có chút do dự, hoàng tử không ở đây thì mình có cần đi không?

'Sao vậy? Lộc Hàm, ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao? Tuy rằng Tử Thao không đến, nhưng những đồ vật hoàng tử muốn mua ta lại không biết, vẫn cần phải có tham mưu.' Kim Chung Nhân có chút hài hước nói.

Lộc Hàm cười khẽ một chút : 'Được rồi.' Sau đó lên xe.

Phố xá kinh thành phồn hoa vui như hội.

Hai bên ngã tư đường, các loại cửa hàng san sát. Phường tơ lụa, đồ cổ, quán tranh chữ, phấn son, ...cái gì cần có đều có. Lại càng không thiếu tạp kỹ múa kiếm, đùa giỡn với tinh tinh và những người làm xiếc hành tẩu giang hồ đã làm cho không khí của đường cái tưng bừng náo nhiệt.

Lộc Hàm cùng Kim Chung Nhân cùng nhau đi vào cửa hàng tơ lụa, trong cửa hàng các cuộn tơ lụa màu sắc sặc sỡ, chất liệu mềm mại trông rất mê người.

'Rất được.' Kim Chung Nhâncầm một cuộn vải lụa nói.

'Ân, tơ lụa ở đây rất nổi tiếng, ngươi có thể mua một ít đưa vào hoàng cung, các công chúa, phi tử nhất định sẽ rất thích. .' Lộc Hàm đề nghị.

'Hai công tử  đây thật biết nhìn hàng, cửa hàng ta đều là quan lớn hoặc là hoàng thân quốc thích đến may quần áo. Các vị xem, ở đây có rất nhiều kiểu dáng và chất liệu.' Chủ quán thấy khách mới tới quần áo đẹp đẽ, quý giá, vội vàng đi tới giới thiệu.

Kim Chung Nhân đột nhiên bị một bộ quần áo màu lam nhạt hình hoa lan hấp dẫn, liền cầm lấy nó hỏi: 'Chủ quán , cái này bán thế nào.'

'Công tử thật có mắt, đây là bộ mới ra, chất liệu vải quý hiếm giá không dưới một ngàn lượng bạc.' Chủ quán híp mắt, vừa nhìn đã biết hắn là người có tiền, liền nâng giá lên hai trăm.

'Tốt, ta lấy.' Kim Chung Nhân sảng khoái đáp ứng.

'Công tử đúng là có mắt nhìn, ta cam đoan vị công tử này mặc quần áo này vào sẽ đẹp như tiên nữ giáng trần.' Chủ quán vội vàng vuốt mông ngựa

Y mặc vào? Lộc Hàm sửng sốt, vội giải thích hiểu lầm cho chủ quán : 'Cái này không phải mua cho ta'.

'Lộc Hàm, ta đưa ngươi đi là muốn xem nó có hợp với ngươi không.' Kim Chung Nhân xuất ra một ngân phiếu một ngàn hai, đưa cho chủ quán, rồi đặt bộ quần áo vào tay y.

'Không, ta không thể nhận được' Lộc Hàm cuống quít cự tuyệt, vật quý như vậy sao y dám nhận, dù là y cũng thực sự thích nó.

'Lộc Hàm, cái này ta tặng ngươi chỉ vì tình bằng hữu, nếu ngươi không nhận thì ta hiểu ngươi không coi ta là bạn. Không thì ngươi cũng có thể coi đó là thù lao đã giúp ta, như vậy ngươi yên tâm nhận rồi chứ.' Kim Chung Nhân nhìn y nói. T

'Cái này . . .' Lộc Hàm vẫn do dự.

'Công tử, ngươi hãy nhận đi, đừng phụ tâm ý của công tử đây, nhanh nhanh thử xem, nhất định là rất đẹp.' Đột nhiên phía sau, một nữ nhân tầm 30-40 tuổi từ trong đi ra, vội vàng kéo tay y vào trong, sợ y đổi ý .


 Kim Chung Nhân lẳng lặng ở bên ngoài chọn lựa vật liệu may mặc, không quan tâm đến giá tiền làm cho chủ quán hào phóng mang đến tận xe ngựa.


Lộc Hàm có chút ngượng ngùng khi bị nữ chủ quán kéo ra.

'Công tử, ngươi xem vị công tử này, quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, huống hồ ta là nữ nhân mà cũng ghen tỵ.' Nữ chủ quán đi tới, vẻ mặt hâm mộ nói.

Kim Chung Nhân ánh mắt sáng ngời nhìn người trước mắt, y tươi mát tao nhã, bộ quần áo màu lam nhạt lại càng làm tôn lên vẻ cao quý thanh lịch, vòng eo nhỏ bị thắt chặt, làm cho y giống như đóa hoa lan ngạo nghễ, làm cho người ta không thể xâm phạm. 

'Thật đẹp.' hắn có chút si ngốc, vẫn không nhúc nhích, nhìn y chằm chằm.

'Vương gia.' Lộc Hàm thấp giọng nói.

'Nga, thực xin lỗi, ta thất thố rồi. Là ở đây rất đẹp, đi thôi, chúng ta đi nơi khác xem.' Kim Chung Nhân lấy lại tinh thần, tán thưởng nói.

'Ân, ngươi chờ ta thay lại quần áo.' Lộc Hàm nhẹ nhàng gật đầu.

'Như vậy là tốt lắm rồi, đi thôi.' Kim Chung Nhân không để cho y có cơ hội thay quần áo, đi ra điếm môn, Lộc Hàm chần chừ một chút rồi đuổi theo.

Đi đến quầy bán ngọc thạch, trong quầy trưng ra rất nhiều trang sức ngọc thạch quý giá. Trên cây Ngọc trâm còn được trang trí thêm một viên ngọc bích thực là rực rỡ. 'Lộc Hàm, giúp ta chọn một ít.' Kim Chung Nhân nhìn thấy trong quầy toàn là ngọc khí quý giá tinh xảo liền nói.

'Ân.' Đôi mắt đẹp của Lộc Hàm đảo qua, theo bên trong lấy ra một vòng tay ngọc bội . . và vài thứ tinh xảo khác, được những người thợ khéo tay tỷ mỉ tạo thành.

Sau đó cầm lấy một trâm ngọc tinh xảo đặc sắc nói: 'Vương gia, vật này ngươi có thể tặng cho hồng nhan tri kỷ của mình.'

Kim Chung Nhân tiếp nhận trâm ngọc, hắn tuy có rất nhiều nữ nhân, nhưng lại không có hồng nhan tri kỷ.

Ánh mắt lưu lại ở chiếc trâm ngọc bích trong suốt, thấy ngọc chất ôn nhuận, rất là hoàn mỹ, rất xứng với y.

'Chỗ này ta lấy.' Kim Chung Nhân phân phó một tiếng, tùy tay buông một tập ngân phiếu lại, lặng lẽ thu hồi trâm ngọc kia.

' Hai công tử đi thong thả, lần sau lại đến.' Chủ quán thấy hắn có nhiều ngân lượng lại mua nhanh bán nhanh nên cúi đầu khom lưng nói.

Kim Chung Nhân và Lộc Hàm đi khỏi điếm môn, quay lại chỗ xe ngựa, Lộc Hàm bất an không yên, nhìn lại bộ quần áo cực kỳ đẹp đẽ quý giá trên người mình, nếu người khác hỏi không lẽ nói là do nam nhân tặng.

'Lộc Hàm, có thể cùng ta dùng bữa không?' Kim Chung Nhân nhìn người trước mắt giống như tiên giáng trần, hắn muốn ở cùng y thêm một chút nữa.

'Chuyện này...' Lộc Hàm do dự, đã không còn sớm nữa, y sợ Ngô Thế Huân phát hỏa, ngày hôm qua hắn tuy đáp ứng rồi, nhưng lại nói thêm một câu, đi sớm về sớm.

'Ta hiểu rồi, để ta tiễn ngươi trở về.' Kim Chung Nhân miễn cưỡng nói.

'Cám ơn.' Lộc Hàm cười cảm kích, cảm tạ hắn đã thông cảm.

Không khí có chút xấu hổ, hai người lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, không nói lời nào.

'Đúng rồi, Vương gia, lần trước ngươi vì sao lại bị thương?' Lộc Hàm nhớ tới chuyện lần trước, mở miệng hỏi, phá vỡ không gian trầm tĩnh.

'Lần trước ta đến đây cùng Hoàng Thượng thương thảo, có người không hy vọng ta sống trở về, nên ngay tại nơi thiết kế mai phục, kết quả ta vô ý trúng mai phục, thị vệ liều chết bảo vệ ta thoát thân, ta chỉ là một đường bỏ chạy liền gặp ngươi, chuyện này đều là triều đình tranh quyền đoạt thế thôi, ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú đâu.' Kim Chung Nhân thản nhiên giải thích một chút, không nhiều lời hơn nữa.

'Nga.' Lộc Hàm đáp nhẹ một tiếng, y cũng không cảm thấy hứng thú bởi vì đây là tranh đoạt quyền thế, biết nhiều chỉ hại người.

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, bên ngoài gã sai vặt bẩm báo: 'Vương gia, tới vương phủ rồi.'

Kim Chung Nhân xuống xe ngựa, lấy tay nâng thân thể Lộc Hàm xuống dưới, nhoáng một cái nhẹ nhàng dùng xảo lực đem ngọc trâm kia gài lên búi tóc của y, khóe miệng khẽ cười, thật đúng là mỹ nhân xứng mĩ ngọc.  

'Lộc Hàm, hôm nay cám ơn ngươi. Hôm nào ta lại đến thăm ngươi.' Kim Chung Nhân đưa y tới cửa, nhìn y nói.

'Không cần, thay ta vấn an hoàng tử.' Lộc Hàm môi nhợt nhạt, một trận gió nhẹ thổi qua, quần áo trên người theo gió bay bay, một lần làm cho hắn mê mẩn thần trí.

Ngô Thế Huân từ trong cung trở về thấy một màn trước mắt, dẫu biết y đẹp nhưng lại không ngờ y có thể đẹp đến mức làm người ta đui mù. Con ngươi nhìn thấy miệng y tươi cười tuyệt đẹp, một Lộc Hàm như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua.

Khóe mắt đột nhiên hiện lên tia giận dữ, ở một bên Kim Chung Nhân đang nhìn Lộc Hàm, trên người y là một bộ quần áo lạ hoắc, lửa giận đột nhiên dâng lên. Nam nhân chết tiệt, cư nhiên dám lừa hắn, nói là đi ra ngoài với hoàng tử, rõ ràng là hẹn hò với Kim Chung Nhân, còn dám mặc đồ nam nhân khác đưa cho. 'Quay về vương phủ', hắn gắt gao nắm chặt bàn tay.

Lộc Hàm vừa muốn rảo bước tiến vào đại môn vương phủ, một tiếng gầm giận dữ vang lên phía sau.

'Lộc Hàm.'

Lộc Hàm khẽ run lên, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén tản ra lửa giận, trong lòng có chút sợ hãi, như thế nào lại gặp hắn ở đây?

Kéo lấy cánh tay của y, chỉ vào trang phục trên người y, lớn tiếng chất vấn: 'Quần áo đó là sao? Chẳng lẽ bổn vương phủ không có quần áo cho ngươi à?'

Lộc Hàm cắn môi, y nên giải thích như thế nào?

Ngô Thế Huân lại lơ đãng nhìn thấy trâm ngọc trên đầu y, lưu loát rút nó ra, lãnh mâu gắt gao nhìn chằm chằm y, hét to: 'Cái này ở đâu? Nói.'

Lộc Hàm trâm ngọc trong suốt trong tay, sửng sốt: cái này không phải là vương gia Kim Chung Nhân mua sao? Như thế nào lại ở trên đầu y? Từ khi nào mà y không hề phát hiện.

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn hắn, y nên giải thích như thế nào mới khiến hắn tin, chỉ sợ là việc giải thích càng khó nói, càng khiến hắn nghi ngờ thôi.

'Là ta đưa cho y' Kim Chung Nhân đứng một bên đột nhiên lên tiếng, ánh mắt ôn nhu chống lại Ngô Thế Huân, hai tròng mắt phẫn nộ .

==============END CHƯƠNG 64==============

Buing buing !2#%^%@ Chương sau sẽ rất hay cấn à nha =)) Sẽ là cuộc đấu mồm của bạn Kim Kai và bạn Huân Huân <3 Mong được bà con ủng hộ bằng cách LIKE + CMT + FOLLOW = CHƯƠNG MỚI ^^ À mai đi học rồi mình nghĩ có khi thời gian đăng fic không có nhiều nên có lẽ sẽ muộn hơn lịch đó :(( Nếu mình up chương muộn 1-2 ngày thì thông cảm nha T^T Tại ta phải học :((( Đọc fic vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net