Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệm càng lúc càng đông khách vì có sự xuất hiện của F6 xinh đẹp của trường. Trời cũng đã tối, Nghệ Hưng đứng dậy
Trương Nghệ Hưng: Lôi ca trả tiền đi
Tôn Hồng Lôi: Why?
Trương Nghệ Hưng: Hồi nãy em nói bao chứ có nói em trả đâu
" 3000000 đồng ư? Kì này tiền để dành của tôi"- Tôn Hồng Lôi nghĩ thầm
Trương Nghệ Hưng: Về kí túc xá thôi nào
Lộc Hàm: Thôi xong, xe của tớ bể bánh rồi T_T. Không biết ai làm nữa.
Huhu - Lộc Hàm mếu khi nhìn thấy lốp xe đạp
Ngô Thế Huân: Lên xe đi, tôi trở về - Ngô Thế Huân nói rồi ra nhà xe lấy xe hơi chạy tới cửa
Lộc Hàm: Cảm ơn anh - Cậu nói xong nhanh chóng chạy ra chỗ đó
Trên xe....
Từng cơn gió thổi qua mái tóc của anh, Hàm Hàm bây giờ mới để ý. Khuôn mặt đẹp không tì vết

Ngô Thế Huân: Tới nơi rồi, xuống xe
1
.
.
.
2
.
.
.
3
.
.
.
Ngô Thế Huân: Xuống xeeeeeeeee
Lộc Hàm: Xin.....lỗi - Cậu bước xuống xe rồi cúi đầu 90° sau đó đi thẳng vào phòng.
Lúc này, Trịnh Khải đang chở Baby về bằng xe đạp
Trịnh Khải: Lạnh không?
Dương Dĩnh: Dạ không
Trịnh Khải: Nói xạo - Anh ta nói xong liền đưa áo khoác cho Baby
Dương Dĩnh: Cảm ơn anh trai, anh trai thật tốt bụng - Cô hun vào má anh một cái
" Bấy lâu nay cô ấy chỉ coi mình là anh trai thôi sao? Chẳng lẽ 10 năm qua cô ấy không nhận ra tình cảm của mình??" Loạt suy nghĩ hiện lên quanh đầu Khải
[ Trong phòng ngủ của Lộc Hàm]
" Luhan, tại sao mày lại thích anh ấy cơ chứ?? Thích một người lạnh như băng luôn đấy " Cậu ngồi trên giường thẫn thờ suy nghĩ
Trịnh Khải: Lại có chuyện gì à Nai nhỏ?
Lộc Hàm: À...à...không có gì?
Trịnh Khải: Không có gì sao nói lắp bắp??
Lộc Hàm: Chỉ suy nghĩ ngày mai học môn gì thôi
Trịnh Khải: Văn - Anh - Nhạc - Mỹ Thuật hết
Lộc Hàm: Cảm ơn cậu, báo săn nhỏ
Hàm Hàm vừa ngủ lại nghe những âm thanh của nữ, có cả giọng nam bên phòng anh
Vân: A...ư...mạnh...lên...anh
Ngô Thế Huân: A...ư... - Sau đó gầm nhẹ rồi... ( Lợn: Sao tự biết hehe )
Lộc Hàm: Họ làm gì vậy Báo săn nhỏ??( Lợn: Ngây thơ đúng chất nai tơ)
Trịnh Khải: À...ừ chơi trò chơi thôi - Anh ta nói lắp bắp.
" Thằng anh chết tiệt này, anh có biết Han mà anh yêu thương đang ở phòng kế bên không??" Khải nghĩ
Lộc Hàm: Vậy 2 đứa mình chơi nha
Trịnh Khải: À.....trò đó chỉ anh ấy biết chơi. Khuya rồi, ngủ đi
Lộc Hàm: Thì ra là vậy. Báo săn nhỏ ngủ ngon
Trịnh Khải thở dài. Cũng may là cậu ngây thơ thôi, chứ không ngây thơ chắc đã khóc rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net