Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Faceless Boyfriend

Tác giả: Ba Đuôi Tỷ Tỷ

Thể loại: Đô thị, hiện đại, cường cường, 1x1, huyền huyễn, HE, sủng, ngọt, ngược thân, ngược tâm nhẹ, có H.

Couple: Ngô Thế Huân x Lộc Hàm

Từ chap 1 đến chap 6 thì truyện chỉ giống như một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu bình thường, còn từ chap 6 trở đi tình cảm mới phát triển nhiều. Nên các bạn cần nhất là lòng kiên nhẫn khi quyết định nhảy hố :)

Truyện chỉ được đăng tại wattpad, nghiêm cấm chuyển ver khi chưa có sự đồng ý của tác giả.

Chap 1

Có hai thứ trên đời khiến Lộc Hàm sợ chết khiếp, mà hai thứ ấy hầu như đứa con gái nào cũng sợ. Ấy vậy mà cậu, một thằng đẹp trai lai láng nhà cao cửa rộng cư nhiên phải chịu quy hàng. Thứ đáng sợ thứ nhất chính là ma, thứ đáng sợ thứ hai đích thị gián. Và Lộc Hàm đáng thương của chúng ta đã được dịp diện kiến cả hai thứ đáng sợ ấy trong cùng một đêm.

Tối đó, là một tối vô cùng đẹp trời khi có hàng ngàn vì sao lấp lánh đã bị đám mây to đùng che mất. Lộc Hàm tản bộ trên con đường phẳng lặng trong cái khí thanh mát của tiết trời sau mưa. Tay cậu lủng lẳng những túi là túi, đấy là đồ ăn cho cả tuần.

Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cậu về nhà. Cũng vì sự bất tiện đó mà Lộc Hàm dù rất thích nuôi mèo, nhưng vẫn không đành lòng rước bé nào về. Chỉ sợ đến muỗi còn nuôi không nổi chứ đừng nói tới mèo. Lộc Hàm ngẩng đầu, bất giác tuôn một hơi thở dài, dưới ánh đèn đường vàng vọt, hơi thở hoá làn khói trắng. Cậu dừng cước bộ, đã tới nhà rồi.

Nhà của Lộc Hàm là một căn biệt thự cổ lỗ sĩ ven thành phố, sau có một cái ao nhỏ với đầy những cây bạch dương to lớn. Chẳng ai biết ngôi nhà xuất hiện ở đấy từ khi nào, chỉ biết rằng khi chìa khoá được giao cho cậu thì đã là đời chủ thứ mười lăm. Lộc Hàm không thích sống ở cái nơi đỉa ho cò gáy này chút nào, nhưng đâu cũng là đặc thù công việc yêu cầu cả, mọi việc chỉ là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ thôi.

Lộc Hàm ấn thẻ vào máy quét, cái cổng bằng thép đúc đặc ì ạch mở ra, kéo theo âm thanh u u của những khối kim loại nặng nề. Cũng may hệ thống an ninh ở đây đã được tu sửa cách đây không lâu, ngoại trừ lớp vỏ tang thương bên ngoài thì mọi thứ bên trong đều tối tân. Điều này cũng khiến cậu vững dạ hơn phần nào, bởi có gì đó hiện đại trong nhà ít nhiều cũng đem lại hơi thở thành phố.

Lộc Hàm chậm rãi cất bước, từ cổng vào nhà chính vẫn còn một đoạn khá xa. Đám cỏ hai bên đường đã lâu không được chăm bẵm mọc lộn xộn hết cả, có những bụi còn chen vào đường đi, càng làm vẻ thê lương của căn biệt thự tăng lên vài phần. Mấy cây đèn hoen gỉ hắt thứ ánh sáng vàng vọt xuống mặt đường. Từng mảng, từng mảng xanh vàng dẫn thẳng tới đài phun nước bằng đá hoa cương trước nhà chính. Trên đỉnh đài là một con đại bàng dang cánh, chân quắp rắn đầy vẻ uy phong, cao ngạo, thể hiện gia thế bệ vệ của vị chủ nhân đời đầu. Nhưng uy phong tới đâu cũng chống không lại những vết tích loang lổ của thời gian.

Lộc Hàm đặt mấy bọc đồ xuống thềm đá, muốn vào nhà còn phải trải qua một lớp bảo vệ nghiêm ngặt nữa. Đầu tiên là quét nhãn cầu, vân tay, giọng nói và cuối cùng là quẹt thẻ rồi mới qua. Thực hiện xong từng đấy việc cũng đã ngốn của cậu kha khá thời gian, nhìn đồng hồ, đã là 11 rưỡi. Cửa vừa bật mở, Lộc Hàm túi lớn túi nhỏ lách vào trong, tránh đi tiết trời rét buốt.

Dù sống một mình nhưng từ trước đến nay cậu vẫn luôn có một quy tắc, quy tắc bất di bất dịch được lập nên từ sau khi cậu lần đầu xem phim ma, đó là đi ngủ trước ba giờ sáng. Phải, cậu vốn sợ ma như vậy đó, mà như thế thì đã làm sao, cậu có sợ ma thì cũng đâu làm chệch quỹ đạo quay của Trái Đất. Nên thôi đi, đừng phàn nàn nữa.

Trong nhà đèn bật sáng trưng, màu vàng ấm áp từ bóng điện mới tinh này tốt hơn ngàn lần so với mấy cái đèn chết toi ngoài sân. Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên bức giấy tường những hình thù kỳ dị, tiếng lách tách dần xua đi cái tĩnh lặng của màn đêm. Lộc Hàm cởi áo khoác, quẳng lên ghế sô pha rồi lại tha đống đồ mới mua vào bếp. Cậu mở tủ lạnh, từ từ phân loại đồ đạc đâu ra đấy. Lộc Hàm có thể nấu ăn không ngon, nhưng về khoản sắp xếp thì giỏi không ai bằng. Chỉ loáng một cái là xong, tươm tất gọn gàng. Lộc Hàm nhìn đồng hồ, mới 12 rưỡi, chưa đi ngủ vội. Cậu phủi tay đứng dậy, nhón lấy bọc đồ ăn vặt cùng vài lon bia trở lại phòng khách, định là vừa uống vừa xem tivi. Nhưng khi vừa đưa mắt nhìn chiếc sô pha cạnh lò sưởi, cả người cậu liền nhũn ra, bọc đồ ăn run run rồi rơi bịch xuống đất. Cậu muốn hét lên nhưng bất chợt nhận ra cổ họng mình đã cứng lại.

Một cái bóng đen thui ngồi thu lu trên ghế, từ nó toả ra những hạt bụi cùng màu nhỏ li ti giống hạt cát. Nó ngồi đó, im lìm như một thứ đồ nội thất cổ quái. Lộc Hàm sợ tới mất mật, tay run run vịn vào bàn trà, vô tình đẩy nó trượt đi, tiếng ken két chói tai vang lên, xé toạc bầu không khí tĩnh mịch. Cái bóng nghe động quay đầu, mặt nó là một khối đen mơ hồ, trên có hai cái lỗ hình tròn phát ra ánh sáng trắng thay cho "mắt". Lộc Hàm sợ đến quên cả thở, hai mắt trợn trừng nhìn thứ kì quái trước mặt. Này là cái giống quỷ gì đây? Trên đầu thứ này sao lại còn có hai cái râu rõ dài, ngoe nguẩy như hai cọng ăng-ten kia. Nhìn tới nhìn lui thế nào cũng thật quen mắt, hình như cậu thấy ở đâu rồi thì phải, đúng rồi là là...gi...gián...là gián!

Hai chân Lộc Hàm nhún nhảy chỉ trực chạy đi, miệng lắp bắp không nên lời.

"Quỷ, quỷ, nhà mình sao lại vừa có quỷ vừa có gián thế này!?"

Lộc Hàm sợ hãi la lớn khi con gián trên đầu cái bóng đưa mắt nhìn cậu, một nỗi khiếp đảm cao cả dâng lên. Rồi cậu điên cuồng chạy, chạy khỏi chính ngôi nhà của mình. Trên đất còn vương vãi mấy lon bia cùng vài gói snack. Bóng đen nhổm dậy, giương cặp mắt "trắng dã" khó hiểu nhìn theo Lộc Hàm, năm ngón tay chậm rãi xoè ra, vẫy vẫy làm động tác tạm biệt. Bạn nhỏ gián trên đầu nó vuốt vuốt râu rồi cũng cất cánh bay đi.

Bóng đen ngồi trở lại ghế, nó nhìn quanh  quất, nhất thời lọt vào mắt mấy lon bia. Nó nhoài người, vươn tay cầm một lon lên lắc lắc, bộ dáng cực kì tò mò, có lẽ đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy thứ này. Nhưng ai quan tâm chứ, nhân vật chính của chúng ta chẳng phải đã bỏ chạy bán sống bán chết rồi sao, mau đi xem người ta thế nào.

Lộc Hàm chạy một mạch thẳng tắp từ trong nhà ra tới cổng lớn mới dừng lại thở. Máu đột ngột dồn về não, trước mắt cậu loáng cái nổi đầy hoa ngũ sắc. Lộc Hàm hai tay chống đầu gối, từ từ lấy lại bình tĩnh, điều hoà nhịp thở. Khi tâm tình đã ổn định, cậu mới nhận thức được lúc chạy ra đây mình không hề mang theo áo khoác, cái lạnh thấu xương lập tức nhào tới làm đầu óc cậu trống rỗng. Lộc Hàm ôm tay, dưới ánh đèn vàng leo lét đi loạn một hồi, cật lực suy nghĩ xem nên xử trí chuyện này thế nào. Cậu hiện tại một thân một mình ở cái nơi quỷ không hay trời không biết đối mặt với một thế lực hắc ám thâm sâu khó lường. Bây giờ bỏ đi không được mà ở lại cũng chẳng xong, thật muốn phát điên mà.

Lộc Hàm vò đầu bứt tai, rồi chợt nhớ tới trong chậu cây phía bên phải trước cổng chính có giấu một khẩu súng. Dù không biết "thứ kia" có bị ảnh hưởng bởi bất kì tác động vật lý nào hay không, nhưng ít ra trong tay có thứ để tự vệ vẫn khiến cậu an tâm hơn. Lộc Hàm hít một ngụm khí lạnh, bước chân mới đầu có chút ngập ngừng nhưng sau đã trở về đúng với tác phong thường ngày, một đường thẳng tắp đi về như lúc đi ra.

Cậu dừng lại bên chậu cây, dùng tay bới bới lớp đất phía trên, qua một tầng đất mỏng, cán súng lập tức hiện ra. Lộc Hàm cầm lấy, phủi cho bụi rơi hết rồi kiểm tra đạn, sau đó lên nòng, làm động tác nhắm bắn như cổ vũ bản thân.

Hoàn thành loạt kiểm tra an ninh phức tạp, Lộc Hàm một tay cầm súng, một tay vặn chốt cửa từ từ tiến vào. Bên trong lặng như tờ, ngoài tiếng lửa lốp đốp ra thì mọi thứ vẫn duy trì trạng thái cũ. Lúc này cậu mới có chút thả lỏng, tự trấn an bản thân rằng "thứ kia" chỉ là do tưởng tượng mà ra, lo lắng nhiều rồi. Tự nhủ là thế, nhưng Lộc Hàm vẫn có chút không an lòng, cậu khẽ khàng đưa mắt nhìn về phía cái bóng trên tường và lập tức hối hận vì đã quay về.

Thứ đen ngòm ấy vẫn còn nguyên tại chỗ. Dưới ánh lửa chập chờn, cái đầu tròn vo của nó lúc ẩn lúc hiện cực kì quỷ dị. Lộc Hàm sợ hãi cắn chặt răng, cậu giương súng, tiến về phía sau sô pha nổ liền ba phát. Thứ kia nghe động chậm rãi quay đầu, cái cổ không xương bẻ thẳng ra sau, hai mắt tròn xoe như hai quả bóng bàn giương lên nhìn cậu. Trên lớp giấy tường hiện lên ba giấu đạn bắn đều tăm tắp. Lộc Hàm kinh hãi ngã ngồi ra đất, mắt mở lớn nhìn chằm chằm vật thể đen trên mặt không có gì ngoài hai chấm tròn phía trước. Nó nhìn cậu, cậu nhìn nó. Bốn mắt nhìn nhau được một lúc thì thứ kia đột nhiên nhổm dậy, xoay người rồi đưa đến trước mặt cậu một lon bia. Lộc Hàm vừa ngạc nhiên vừa sợ sệt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, bèn thuận tay nhận lấy.

Thứ kia nhìn nhìn cậu, rồi chậm rãi giơ ngón tay chỉ chỉ vào lon bia, ý muốn cậu mở ra. Đối với hành động kỳ quái của nó, Lộc Hàm từ tâm trạng rối bời thoắt cái chuyển sang tò mò cùng hiếu kỳ, nhưng bản tính đa nghi không cho phép cậu lơ là cảnh giác. Lộc Hàm mặt mày lấm lét từ từ khui mở lon bia, tiếng gas xèo xèo vang lên kèm theo một tràng bọt khí càng làm thứ kia thêm kích động, nó xoè tay, đoạt lại lon bia từ cậu. Khoảnh khắc ngón tay nó và cậu chạm nhau, Lộc Hàm mơ hồ trông thấy thứ bụi đen quanh người nó lùi lại, để lộ ra phần da thịt trơn nhẵn của con người. Cậu hơi giật mình, bán tín bán nghi nhìn nó, sau cùng vẫn không chịu nổi tò mò mà tiến lại gần vật kia.

Tranh thủ lúc nó còn đang chú mục vào lon bia, cậu liền đưa một ngón tay ra chứng thực xem này rốt cuộc là người hay quỷ. Ngay khi ngón tay cậu chỉ cách nó một đoạn nhỏ, thì thứ kia bất ngờ quay lại, nhanh như chớp nhảy chồm về trước. Lộc Hàm bị doạ sợ ngã ra đất, cậu nhanh chóng trườn về sau, nhưng thứ kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nó tiếp tục nửa bò nửa quỳ đi tới. Thẳng cho tới khi cậu đụng phải bức tường, không không lùi được nữa thì mặt nó và cậu đã gần trong gang tấc.

Lộc Hàm vội nhắm tịt mắt, lòng thầm mắng số mình sao đen thế, phen này thì đệch mợ nó tiêu thật rồi. Chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì trời không biết, quỷ không hay, chỉ mong nó ra tay nhanh gọn một chút, để mình bớt thống khổ mà nhắm mắt xuôi tay.

Nhưng trái với suy nghĩ của cậu, bóng đen chỉ im lìm ngồi đó, nhìn cậu chằm chằm. Hơn nữa ngoài tiếng thở dồn của cậu, còn có một hơi thở khác cực kỳ nhẹ nhàng, thanh tĩnh. Lộc Hàm từ từ mở mắt, bao nhiêu suy nghĩ đồng thời tan tác, sự sợ hãi đã biến đi đâu mất, thay vào đó là cảm giác quen thuộc lạ lùng, đến chính cậu cũng không hiểu bản thân muốn gì. Một tay Lộc Hàm đưa lên, chậm rãi tới gần gương mặt nó. Bóng đen không hề nhúc nhích, chỉ lặng thinh ngồi đó. Dường như chính nó cũng tò mò tại sao mình đối với vật thể sống trước mặt này lại nảy sinh hứng thú.

Ngón tay Lộc Hàm vừa chạm vào lớp bụi đen liền cảm nhận được sự mềm mại của da thịt, thứ bụi cacbon lập tức lui về sau, để lộ làn da trắng đến bất thường. Lúc đó Lộc Hàm không biết lấy đâu ra can đảm, đem cả bàn tay áp vào mặt nó, tay cậu đưa tới đâu thì đám bụi đen lùi xa tới đấy, nửa gương mặt của thứ kia thoáng cái liền hiện lên. Con mắt đen nhánh nhìn Lộc Hàm không rời, đồng tử vừa mang theo tia xa lạ, vừa thân thuộc cổ quái. Đặc biệt là dung mạo của nó, cái đẹp làm cậu nín thở, vật thể đáng sợ này...không ngờ lại là một mỹ nam nhân. Mình rốt cuộc nên vui hay nên buồn đây? Tình huống khó xử hiện tại này đối với một thằng kỹ năng sống vứt đi như cậu thật đúng là đen đủi mà!

Hai người cứ duy trì trạng thái như vậy được một lúc thì bóng đen bất ngờ nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay xương xẩu trắng toát hiện ra, nó kéo cậu đứng dậy, đặt tay vào ngực mình. Lộc Hàm cả kinh thoái lui nhưng đã bị nó gắt gao túm lấy, từ tay truyền lên một cảm giác ấm nóng lạ thường, còn có nhịp đập không rõ ràng.

Chết tiệt cái thứ này là vật sống sao!? Cậu bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ, lập tức rụt tay về, mắt mở lớn trừng trừng nhìn bóng đen. Lúc này mới để ý, nó so với cậu có phần nhỉnh hơn một chút.

Lộc Hàm xoa xoa tay, phát hiện trên cổ tay mình từ khi nào đã xuất hiện cái bớt đen nhánh hình lục giác, chính giữa có ký tự cổ quái đọc không hiểu là ý tứ gì. Cậu vội kéo tay áo chùi chùi, những tưởng có thể làm nó mờ đi, nào ngờ càng chùi lại càng sáng bóng. Bóng đen nãy giờ im lặng bỗng nắm lấy cổ tay cậu, nó chậm rãi lắc đầu phản đối. Trời ạ, vật này còn có suy nghĩ sao? Lộc Hàm cứng đờ người, mặc cho bóng đen cầm tay mình kéo đi, nó dẫn cậu tới trước cái gương lớn treo ở góc phòng. Ngón tay đen thui dài thượt của nó chỉ vào cổ cậu, chính là hình lục giác cùng ký tự cổ quái kia, phía cuối hình lục giác còn có đường chỉ màu đen mảnh như sợi tóc nối tới cổ tay cậu. Thứ kia lại bất ngờ cầm tay Lộc Hàm đặt lên ngực mình. Một cơn gió không biết ở đâu thổi tới, đem toàn bộ bụi đen trên người nó dần biến mất. Khi gió ngừng thổi thì trước mặt cậu đã hiện lên một người toàn thân toả ra khí tức khác thường. Giữa ngực, ngay chỗ tay cậu đặt lên hiện ra hình lục giác lớn sáng rực, đường chỉ đen trên cổ tay cậu nối vào ngực người nọ cũng sáng lên một đoạn. Cho tới mãi về sau, đó vẫn là thứ kỳ lạ nhất mà Lộc Hàm từng thấy trong đời.

Thanh niên nọ im lặng tới gần, hắn cúi đầu, mặt kề sát mặt cậu, hơi thở lạnh lẽo chậm rãi tản mát trên gò má Lộc Hàm. Những hạt bụi màu đen trong tích tắc dần trở lại. Đôi mắt đen láy vẫn nhìn sâu vào mắt Lộc Hàm trước khi bị hình tròn màu trắng che mất. Loáng cái, trước mặt cậu lại là vật thể màu đen không có gì ngoài hai con mắt lớn tròn xoe. Lộc Hàm thấy đầu mình ong lên, đất trời điên đảo xoay vòng. Cậu ngã ra đất, trước khi mất đi nhận thức, Lộc Hàm vẫn kịp trông thấy bóng đen lùi ra xa rồi biến mất.

Ding doong! Chiếc đồng hồ trên tường điểm ba giờ sáng.

_TBC_

Không phải lần đầu ta viết fic đâu nên có gì cứ nhận xét thẳng thắn nhé :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net